Đông Hoang, cỏ cây phong phú, thế núi nguy nga, một con khỉ như là hoàng kim luyện chế thành đang chạy qua lại, nhìn ra núi rừng đất đai xa xa, nhớ lại chuyện cũ trong lòng có cảm khái.
Thân thể nó không cao lắm, nhưng lại có một loại uy nghiêm giống như một Chiến Thần, khí tức cường đại. Trên bộ lông màu vàng của nó còn có vết máu chưa khô, hiển nhiên vừa trải qua một hồi đại chiến.
Nó qua lại trong vùng núi hoang dã như vậy, làm cho rất nhiều hung cầm mãnh thú kinh sợ chạy trốn hoảng loạn. Nó như là kẻ thống trị cái thế đang tuần tra, khiến vạn linh run sợ.
Đây là Thánh Hoàng tử, hắn cũng đã trở lại, cũng không có che giấu hành tung, mới vừa về tới địa vực Đông Hoang đã bị rất nhiều người phát hiện, dẫn phát gợn sóng không nhỏ.
- Thánh Hoàng tử!
Trên bầu trời sương mù mờ mịt, có người kêu lớn, một đám người khống chế đám mây mà đến, hô to tên của hắn.
Hầu tử hoả nhãn kim tinh, trên bộ lông toàn thân tuy có vết máu, nhưng cũng khó dấu tư chất cao chót vót của hắn. Hắn nhìn về phía trước, lập tức cười ha hả, xông thẳng lên trời cao.
Đúng là đám người Diệp Phàm, Cơ Tử, Lý Hắc Thủy, Đông Phương Dã, Cơ Tử Nguyệt, vừa xuất hiện ở nơi này, tiến đến nghênh đón hắn.
Diệp Phàm nhíu mày lại, trên mặt đất núi rừng để lại một hàng dấu chân, có vết máu mờ nhạt: hầu tử bị thương, đây là đang tiếp dẫn long khí trên mặt đất, trị liệu căn nguyên!
Mọi người không nghĩ tới, Thánh Hoàng tử lại bị thương, mà lại không nhẹ, thật sự khiến người ta thực giật mình kinh sợ.
- Hầu ca! Đã xảy ra chuyện gì, như thế nào huynh bị thương?
Lý Hắc Thủy hỏi.
- Sư bá! Ai đả thương ngài, nói cho bản phật biết, ta đi thu thập toàn bộ bọn chúng, cho ngài hết giận!
Hoa Hoa cũng khoa trương kêu lên, tiến lên đây.
"Bùng!"
Kết quả, hầu tử không chút khách sáo vỗ nhẹ một cái trên đầu trọc bóng ltrởng, bảo hắn:
- Biến đi! Không nói với ngươi!
- Hầu tử, gặp phải phiền toái lớn gì rồi, bằng không bằng vào ngươi tuyệt sẽ không bị thua thiệt như vậy nha!
Đông Phương Dã cười to, lộ ra một miệng răng nanh trắng tinh, hắn từ trước đến nay rất thô lỗ, nửa thân trên ở trần lộ ra màu đồng cổ, rất là cường tráng.
- Quả thật gặp phải một nhân vật hung ác. Tuy nhiên không phải vấn đề lớn, sớm muộn gì ta cũng thu thập hắn!
Hầu tử nảy sinh lòng ác độc.
- Hầu ca! Huynh cũng đừng miễn cưỡng, chúng ta cũng không phải người ngoài, chỉ cần huynh nói ra, chúng ta cùng nhau đánh tới nơi!
Lý Hắc Thủy nói.
Cơ Tử Nguyệt hé miệng cười, đôi mắt to sáng ngời, nói:
- Ta đoán Hầu ca là bị người khi dễ thê thảm, muốn một mình tìm lại chiến trường, mà trong thời gian ngắn lại không có cách nào, bị tức nên trở về!
Mọi người đều cười.
- Sao lại thế này! Chúng ta đồng loạt ra tay!
Cơ Tử nói, lời nói ngắn gọn.
Diệp Phàm cũng hỏi, cùng với hầu tử không phải người ngoài, tự nhiên cái gì đều có thể nói, nếu thật sự gặp phải phiền toái lớn, bọn họ dù thế nào đều phải liều mạng đi trợ giúp.
Hầu tử lộ ra vẻ thương cảm, bộ lông màu vàng toàn thân không gió tự lay động, trong mắt tràn ngập sát khí, nói:
- Ta ở ngoài tinh không kết bạn với vài bằng hữu, tất cả đều bị người giết chết!
Mọi người cả kinh, đây tất nhiên là gặp cường địch. Hầu tử mà phải bi thương thể này, hiển nhiên trong lòng phẫn nộ tới cực điểm.
- Bọn họ chết rất thảm, thân thể bị người chém ngàn vạn đao, nguyên thần bị Thái Âm hỏa tinh tươi sống luyện hóa trăm ngày, chậm rãi ngao luyện mà chết!
Hầu tử cực kỳ phẫn nộ.
- Là người nào, trên người ngươi mang theo binh khí Đế, mà không làm gì được sao?
Đông Phương Dã hỏi.
- Hắn không phải Chuẩn đế, nhưng gần như có chiến lực của Chuẩn đế, khiến người ta khó lòng phòng bị. Lúc ấy ta cùng với mấy bằng hữu chia tay ra đi. Không nghĩ tới bọn họ trước sau gặp độc thủ!
Hầu tử nắm chặt hai nắm tay, bộ lông màu vàng toàn thân càng thêm rực rỡ, một miệng vết thương vỡ ra, máu tươi tuôn trào.
Cơ Tử Nguyệt lấy ra một lọ Thần dịch Mệnh Tuyền của Thiên Tôn cổ, đổ ra một ít vào miệng vết thương, lại bảo hắn uống vào chỗ còn lại.
- Ở trên cổ lộ thí luyện gặp phải cường địch hay sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Nếu nói ra, ngươi cũng từng nghe nói qua, vả lại cũng có cừu oán với ngươi!
Hầu tử nghiến răng, nói ra lai lịch người kia.
Chí cường giả của Đằng Xà nhất mạch, một vị cao thủ tuyệt thế suýt nữa trở thành Chuẩn đế, vô cùng cường thế, bá đạo tuyệt luân, quét ngang tinh vực, khiến người ta khiếp sợ.
Diệp Phàm giết bốn vị lang quân Kim Xà tộc, kết mối đại cừu cùng nhất mạch này, còn hầu tử lại nhìn thấy Kim Xà tộc đó giết sạch Thần Viên thây chất như núi, từng ôm chuyện bất công của thiên hạ, vô tình quấy nhiễu lão Đằng Xà đang tọa quan, làm cho lão tấn công Chuẩn đế thất bại trong gang tấc. Những điều này đều là tử cừu!
Ngày nay, vị chí cường giả Đằng Xà này đã trị liệu xong thương thế, không phải Chuẩn để nhưng gần như có chiến lực của cảnh giới đó, vô cùng khủng bố.
Bất cứ Đại Thánh nào ở trước mặt lão, đều như một đứa trẻ không chịu nổi một kích.
Hơn nữa, ở trên tay lão còn có hai kiện Chuẩn đế khí, đồng thời còn có một tòa pháp trận vô thượng, đều là tổ truyền tới nay tổ hợp cùng một chỗ, thần uy cái thế. Lão đến vô ảnh đi vô tung, căn bản là không nắm bắt được, nói không chừng không biết khi nào thì tìm tới cửa, liền giết ngươi máu tươi nhuộm trời cao.
- Lão vậy mà còn sống!
Diệp Phàm kinh ngạc, ở thời khắc mấu chốt tấn công cửa ải Chuẩn đế, bị người dùng binh khí Đế phá ngang, người bình thường khẳng định đã bị hủy diệt nát tan thành bụi.
Chí cường giả Đằng Xà tộc không những chưa chết, mà còn chữa trị lành thương thể sinh long hoạt hổ, ở trong tinh không đuổi giết hầu tử. Điều này thật sự khiến mọi người kinh sợ! Tất nhiên đây là một đại địch.
Một khi có được chiến lực Chuẩn đế thì hoàn toàn khác hẳn, đó là người của thế giới khác, dù cho người tài giỏi mấy cũng không chống lại được. Nếu hầu tử không có Tiên thiết côn của Đấu Chiến Thánh Hoàng lưu lại, khẳng định là đã chết ở Vực ngoại.
Một đám người như vậy đi lại ở Đông Hoang, đương nhiên dẫn tới thế nhân kinh ngạc! Nhất là trước sau nhận ra Diệp Phàm, Cơ Tử, Thánh Hoàng tử lại càng làm cho người ta kinh sợ! Năm đó bọn họ đánh chết Thiên Hoàng tử, đã từng khuấy động sóng gió ngập trời.
Huống chi, ngày nay bọn họ đã là Đại Thánh!
Khi Cổ tộc biết được tất cả đều lặng ngắt như tờ, e sợ ra mặt sẽ vướng xui xẻo, lọt vào thanh toán của ba vị Đại Thánh này.
Xưa đâu bằng nay, ba vị con của Đế ngày xưa tất cả đều đã trtrởng thành, bất cứ người nào đều có thể quét ngang một vực. Nếu thật muốn nhằm vào một bộ tộc tất nhiên là diệt tộc.
- Nếu có thể ngay mặt chống lại còn dễ tính, phiền toái nhất là hắn có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, bất thình lình phát động một kích trí mạng!
Hầu tử nhíu mày nói. Bị một nhân vật cấp Chuẩn đế truy sát, cho dù có nắm giữ Cổ Hoàng binh cũng nguy hiểm có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, khó lòng phòng bị.
Bằng không, dựa theo tính cách của hầu tử tuyệt đối sẽ không quay về!
Lão Đằng Xà ở vào một loại trạng thái đặc biệt, tuy rằng chưa độ kiếp, nhưng dù sao năm đó khó khăn lắm mới bước qua cửa ải kia, đã vượt qua chín mươi chín cửa quan, còn kém cuối cùng một cửa ải kia thì lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vì vậy ngày nay sau khi khôi phục đến đỉnh phong, có thể sánh vai với Chuẩn đế.
Hắn không thể xưng là Đại Thánh, cũng không phải Chuẩn đế, nhưng gần như sánh với Chuẩn đế.
- Thật khiến người ta đau đầu! Tuy nhiên không cần e ngại, chúng ta đồng loạt ra tay giải quyết mối đại họa này!
Cơ Tử nói, nếu đã là cừu địch nhận định không thể hóa giải, vậy xuất kích làm một mẻ, khoẻ suốt đời!
- Đúng vậy! Dù sao còn không phải Chuẩn đế, chẳng lẽ sợ hắn hay sao!
Đông Phương Dã vui vẻ muốn tham chiến, nóng lòng muốn thử, thuận tiện mượn cơ hội này tiến vào tinh không kiến thức một phen.
- Dám khi dễ Hầu ca, đánh tới ngay cả mẹ lão đều không nhận ra!
Lý Hắc Thủy cũng kêu lên.
- Đúng vậy! Dám ức hiếp sư bá, đánh thấy bà lão đi! :
Hoa Hoa kêu lên, đầu trọc bóng ltrởng sáng loáng, lòng đầy căm phẫn nói.
Hầu tử thực thấy ấm áp trong lòng! Đối mặt với uy hiếp cấp Chuẩn đế, những cố nhân này không có người nào lùi bước, tất cả đều muốn trợ giúp hắn một tay, giúp hắn giải quyết mối họa lớn.
- Đi thôi! Chúng ta cùng đi!
Diệp Phàm thực dứt khoát, đây là tử cừu khó có thể hóa giải, giải quyết sớm một chút, sớm ngày an tâm! Vạn nhất để đối phương đột phá tới Chuẩn đế, thực lực còn có thể tăng vọt. Tới thời điếm đó dù có binh khí Đế nơi tay đều không thấy được ánh bình minh.
Hầu tử nhìn cái khe nứt Tiên vực, xuất thần một hồi lâu! Năm đó lão phụ của hắn nếu như có thể nhìn thấy một đạo khe hở như vậy, liền có thể dựa vào đó đánh thẳng đi vào.
Đáng tiếc, chung quy đã bỏ lỡ kiếp này, bằng không đâu cần phải nghịch thiên hóa Chiến Tiên, phải trả cái giá không thể tưởng tượng, tọa hóa ở Bắc Vực lưu lại mối hận lớn muôn đời.
Vấn đề khi xác định chọn người, mọi người phát sinh tranh chấp, ai ai cũng đều muốn đi chiến một trận. Nhưng từ cân nhắc thực tế, cuối cùng chỉ có Diệp Phàm,
Cơ Tử, Thánh Hoàng tử ra đi.
Khi sắp rời đi, Cơ Tử Nguyệt thở hồng hộc chạy tới, tốc độ quả thực không kém gì bí quyết chữ "Hành" của Diệp Phàm. Nàng lau mồ hôi trên trán, kéo tiểu tổ tông Cơ gia qua một bên, đưa ra Hư Không Kính.
Năm đó, nàng cùng với Cơ Hạo Nguyệt được gia tộc coi trọng như vậy, mà khi đi lên thí luyện cổ lộ cũng không có một chút cơ hội nào được mang đi. Ngày nay đạt tới cảnh giới này, tự nhiên có cơ hội nắm trong tay, lúc này nàng đưa tới.
Cơ gia xuất động con của Đế, lại ở thời khắc sắp mở ra tình thế thiên địa hỗn loạn này lại đưa ra Tiên kính, điều này thật sự quá khó khăn.
- Yên tâm đi! Cơ sở của gia tộc mấy năm gần đây đều dời đi rồi, chỉ còn lại có một ít tiền bối thọ nguyên không nhiều lắm, muốn liều đọ sức một phen trên Tiên lộ!
Cơ Tử Nguyệt khẽ cười nói.
Ba đại cường giả đều nắm giữ binh khí Đế đạp bước trên tinh lộ, đi tới chỗ sâu trong vũ trụ xa xôi, nếu như truyền ra nhất định sẽ dẫn phát một hồi sóng to gió lớn, tuyệt đối có thể nói là chấn thế.
Đây là một tinh tú nhỏ, ngày xưa từng có cỏ cây phong phú, linh khí đấy trời, ngày nay lại biến thành vùng đất chết.
Nơi nơi đều là xương trắng, nơi nơi đều là sường mù mờ mịt, hết thảy đều bị hủy diệt sạch sẽ, sinh linh trên cả viên tinh tú đã chết sạch, biến thành một vùng đất chết.
Hầu tử mắt trợn trừng như sắp nứt ra, không kiềm nổi ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, bộ lông màu vàng toàn thân đều dựng đứng lên, ánh mắt đỏ bừng bừng. Hắn hận không thể cắn nuốt khắp vũ trụ.
- Đây là cố thổ của một anh em kết nghĩa với ta, là một cường tộc Linh Hầu. Không nghĩ tới không chỉ có hắn đã chết, ngay cả mẫu tinh của hắn đều bị liên lụy!
Hầu tử cực kỳ phẫn nộ. Đây là huyết hải thâm cừu!
Năm đó, hắn chính vì ở tổ tinh Đằng Xà nhất mạch gặp cảnh thi thể hài cốt chất như núi, phần lớn thuộc chủng loài vượn nên mới ra tay. Ngày nay lại chứng kiến bi kịch bực này, hắn bi phẫn tới cực điểm.
Nơi này tuy rằng là một viên tinh tú rất nhỏ, nhưng cũng có tới mấy ngàn vạn sinh linh, kết quả toàn bộ bị diệt, là gánh nặng hắn không thể chịu đựng.
Khi lại đi vào một tiểu thế giới thiên đường khác, hầu tử lại nghiến răng nghiến lợi, khóe miệng rướm máu, nơi này sinh linh đồ thán, nơi nơi đều là thi thể hài cốt, vẫn như cũ là toàn bộ bị diệt.
- Xem ra chính là mới phát sinh trong một hai ngày, chúng ta đi thẳng tới cổ tinh của Đằng Xà bộ tộc, trực tiếp phát động công kích Đế uy hiếp, bằng không còn có thể tiếp tục xảy ra thảm hoạ!
Diệp Phàm nói.
Lão Đằng Xà làm như vậy, đơn giản là làm cho hả giận và cũng bức bách để Thánh Hoàng tử hiện thân, nếu hắn không xuất hiện, lão sẽ tiếp tục một đường đồ sát.
Lại khởi động Thần quang thai, bọn họ lập tức đi vào một cổ vực. Vừa xâm nhập nơi đây, tức thì cảm nhận được một loại sinh cơ bàng bạc, đại tinh thịnh vượng, tràn ngập lực lượng sinh mệnh.
Diệp Phàm, Cơ Tử, Thánh Hoàng tử mới vừa tới gần trong lòng chợt nghiêm lại, cảm nhận được sát khí tràn ngập. Nơi này là một hiếm địa, mà lại không hề che giấu chút nào.
"Xoạt!"
Sát quang tràn ra xông thẳng lên trời cao, đánh thẳng tới Vực ngoại, mọi người thấy thế trong lòng đều chìm xuống, đây là lực lượng của pháp trận Chuẩn đế đang vận chuyển!
- Lão cũng quá xem thường mà, cũng không thèm che giấu! Nhận định rằng chúng ta sẽ tự động đi vào à?
Ở trên tinh tú của Đằng Xà nhất mạch, hiển nhiên là bày ra sát trận Chuẩn đế tuyệt thế, mở ra thiên la địa võng lẳng lặng chờ bọn hắn đi vào, trở thành tù nhân.
- Không đúng! Có người dính bẫy, đạp trúng trận văn Chuẩn đế, bị nhốt ở trên viên cổ tinh!
- Nơi này sát trận Chuẩn đế có chỗ thiếu hụt, bằng không sát khí sẽ còn mạnh hơn!
Diệp Phàm ở Vạn Long Sào từng nhìn thấy uy lực của pháp trận Chuẩn hoàng không sứt mẻ.
Ai vậy? Rơi vào Chuẩn đế sát trận còn có thể kiên trì được, thật kinh người.
Bọn họ đều nắm giữ binh khí Đế, chậm rãi thận trọng đến gần viên cổ tinh, tới gần khu vực trận văn.
Phía trước, núi non nguy nga, mây mù mờ mịt, đế khí mênh mông, trong đó nhưng lại truyền ra từng hồi tiếng chó sủa, hơn nữa mỗi một câu đều là xổ nho Tam Tự Kinh, biến đổi thật đa dạng, không ngừng mắng to.
- Chờ chút! Như thế nào nghe có chút quen tai?!
Hầu tử lấy làm lạ.
- Dường như là... Hắc Hoàng!
Diệp Phàm có chút trợn mắt há hốc mồm.