Già Thiên

Trong vũ trụ, một ít thánh giả cường đại sau khi hiểu rõ, ai cũng cầu nguyện, hy vọng Thánh thể đại thành, Thương Thiên Bá Thể đều có thể sống sót, chiến thắng đối thủ, mang đến hy vọng từ đó chấm dứt hắc ám náo động.

Thế nhưng, sau ở một hồi liều mạng huyết chiến hết thảy đều thay đổi!

Cuối cùng, Thương Thiên Bá Thể sóng vai đứng với chí tôn Khí Thiên. Không ngờ hai người lại giải hòa, không còn liều mạng huyết chiến.

Chí tôn Khí Thiên cũng không có tới tổ tinh của Bá thể, bắt đầu ra đi tiếp tục huyết tẩy các cổ địa sinh mệnh khác, thu hoạch vật chất sinh mệnh ngăn chặn tuổi già cả của chính mình.

Mà Thương Thiên Bá Thể cũng bắt đầu ra tay chinh chiến vũ trụ, huyết tẩy cổ tinh, hắn lại trở thành một ngọn nguồn của hắc ám náo động!

Thêm một người bực này, danh ngạch của chí tôn cổ đại cộng thêm một vị. Loại biến hóa này khiến mọi người hít thở không thông, làm cho người ta tuyệt vọng!

Hắn không có tàn sát tổ địa của mình, nhưng lại không kiêng nể gì tiến hành đi chinh phạt các cổ vực khác, để thu hoạch nhu cầu, làm chậm lại tuổi già, để đi vào giấc ngủ lần thứ hai trong sinh mệnh.

Tai họa là đáng sợ như thế, càng ngày càng khiến người ta tuyệt vọng, hoàn toàn là không có mảy may tia sáng gì đáng nói.

- Minh đức Chuẩn đế ngã xuống rồi! Chết trận ở Vực ngoại, bị chí tôn cổ đại cướp đi năng lực sinh mệnh!

Tin tức xấu truyền tới dập dồn, không có mảy may hy vọng! Trước mắt, trong tai tất cả đều là hắc ám, huyết tẩy vũ trụ, chí tôn khó gặp gỡ kháng thủ.

Chí tôn Quang Ám buông xuống ở Tử Vi Tinh vực, vừa giơ tay lập tức mấy chục ức sinh linh nổ tung, bị hắn há mồm hút một cái cướp đi một lũ tinh hoa sinh mệnh ẩn chứa trong từng người.

Trong Tử Vi Tinh vực lúc này chúng sinh bất lực bi thảm đau thương kêu khóc, không ngừng gọi to tên Thái Dương Thánh Hoàng, bởi vì hắn chính là thành đạo ở trên viên tinh tú này, sau đó mới quân lâm vũ trụ.

Kết quả thật sự linh nghiệm!

Bắc Hải Nhãn nổ tung, một cỗ quan tài bay ra, một tòa Thạch Tháp chấn động, phát ra hào quang vạn trượng!

Ngày xưa Thần Chi Niệm đã tan biến, sớm đã không còn tồn tại, nhưng sau khi cỗ quan nổ tung nắp ra còn lại một tấm da người, đẫm ướt vết máu của Thái Dương Thánh Hoàng, rồi sau đó lại phồng lên.

Hóa thành một hình người, Thái Dương Thánh Hoàng như là sống lại, được ý chí của chúng sinh làm thức tỉnh, cầm trong tay một tòa Để tháp, đứng trên thiên hạ, đánh tới chí tôn Quang Ám.

Hải Nhẵn sụp đổ, quan tài đá bùng nổ, Thái Dương Thánh Hoàng dường như nghe được tiếng chúng sinh kêu khóc, không ngờ lại thật sự nghịch thiên hiện ra!

Chúng sinh đang gào khóc thảm thiết, trên mặt đất máu đổ thành vũng, tình cảnh vô cùng bi thảm, thây cốt chất thành núi, bọn họ đau thương kêu khóc chấn động trên trời dưới đất, vô số người đang kêu gọi Thánh Hoàng Nhân tộc, hy vọng Người sống lại trở về.

Cuối cùng lại trở thành sự thật!

Vị Nhân tộc anh kiệt cái thế trên lịch sử này nghịch thiên trở về, ở thời khắc mọi người tuyệt vọng nhất, ở thời điếm hắc ám náo động đáng sợ nhất trên lịch sử buông xuống, Người vượt ngang hư không xuất thế.

Ai cũng không nghĩ tới, trôi qua năm tháng dài lâu, kế thừa của Thánh Hoàng Nhân tộc đều đã đoạn tuyệt, ngay cả hậu đại đều bị giết sạch, mà Thánh Hoàng

Nhân tộc lại vẫn như cũ là trở về chiến một trận cho chúng sinh!

- Thái Dương Thánh Hoàng, đúng thật là Thánh Hoàng Nhân tộc rồi!

- Nhân Hoàng, là Người, đúng thật là Người trở về!


Qua năm tháng dài lâu tới nay, chỉ có Thái Dương Cổ Hoàng và Thái Âm Cổ Hoàng tửng được tôn xưng là Nhân Hoàng, công tích của họ uy chấn muôn đời, thống ngự thiên hạ, thu phục lòng người.

Đời sau một ít Đại đế đều tham khảo qua pháp của họ, hai bộ đế kinh Thái Dương và Thái Âm được tôn xưng là Mau Kinh.

Lúc này một ít lão Thánh nhân đều kêu to, gào thét, kích động tới cực điểm, hận không thể xông lên tận trời lập tức đi yết kiến, để biểu đạt kích động và tôn sùng trong lòng.

Ở thời khắc nguy nan nhất này, khẩn cầu trời xanh vô dụng, lễ bái mặt đất không có kết quả, kêu gọi thần ma chư thiên tất cả đều vô ích, chỉ có Thái Dương Thánh Hoàng ngự trị chỗ sâu nhất trong lòng mọi người xuất hiện.

Điều này làm cho rất nhiều người lệ nóng doanh tròng, đau thương khóc thất thanh, lớn tiếng kêu, mong được Nhân Hoàng có thể ổn định thiên địa, dẹp yên hỗn loạn, cho toàn thế gian yên bình!

Chỉ là rất nhiều người cũng đều có lòng hổ thẹn, ngày xưa Thái Dương Thánh Hoàng nhất mạch xuống dốc, sau đó gặp phải tai ương ngập đầu, bị Kim Ô tộc cường thế tàn sát sạch sẽ, lại không có người nào ra mặt giúp đỡ.

Thật sự khiến mọi người hổ thẹn, Nhân Hoàng huyết mạch thiếu chút nữa đoạn tuyệt, nếu không nhờ có Diệp Phàm cứu đi tiểu Đồng Đồng thì đã tuyệt hậu rồi! Thời điếm đó bọn họ ở nơi nào?

Thẳng cho tới hôm nay hắc ám náo động ập xuống, tai vạ đến nơi, cả thế gian sắp bị diệt thế, thế nhân mới nhớ tới Thái Dương Thánh Hoàng, kêu gọi Người trở về bình ổn huyết nạn.

- Chúng ta hổ thẹn với Nhân Hoàng, không có mặt mũi nào đối mặt với Nhân tổ!

Rất nhiều người sám hối.

Đến nay Nhân Hoàng chỉ còn một huyết mạch ở nhân gian, nhắc tới thật đáng buồn! Nhưng khi chúng sinh cần tới, Người vô tư tái hiện, nghênh chiến với chí tôn cổ đại.

Tấm da người nhuộm đẫm máu tươi phình lên như cái trống, một thân ảnh oai hùng khiếp người, mái tóc tung bay, hóa thành Thái Dương Thánh Hoàng, thần võ cái thế, cầm binh khí Đế một lần nữa đứng trên thiên hạ.

Không phải diễu võ dương oai, không phải htrởng thụ vạn dân cúng bái, mà là vì bình định hỗn loạn mà ra. Mọi người không biết trạng thái của Nhân Hoàng, tim đều đập nhanh. Thái Dương Thánh Hoàng đây là phải chiến vì bọn họ mà hiện ra.

- Là ngươi... Nhân Hoàng! Không ngờ còn có thể xuất hiện!

Chí tôn Quang Ám con ngươi lấp lóe không chừng, nhìn chằm chằm vào bóng người phía trước, cũng không biết suy nghĩ điều gì.

Không có tiếng đáp lại, khối thân thể hùng vĩ này quanh thân đều bị mây mù lượn lờ bao phủ, sợi tóc tung bay, trong mắt có một loại trống rỗng, không ánh sáng không có thần, làm cho mọi người cực kỳ bi ai.

Tuy nhiên, binh khí Đế lại đang chấn động, Thạch Tháp phát sáng, ức vạn lũ tiên quang bay múa, chiếu rọi vĩnh hằng, rồi sau đó được máu của Thái Dương Thánh Hoàng làm dịu, bộc phát ra một cổ khí tức đáng sợ.

- Ngươi... không phải Thái Dương Thánh Hoàng chân chính, không ngăn cản được bước chân của ta!

Chí tôn Quang Ám lạnh lùng nói ra.

Hắn điếm ra một lóng tay tới phía trước, lập tức thần liên bay múa, đó là thần tắc của trật tự hóa thành, cái thế có một không hai, chọc thẳng lên vòm trời muốn vây trói Nhân Hoàng.

"Phịch" một tiếng, Thạch Tháp chấn động, Đế khí tản ra mười vạn trượng, chặt đứt thần liên pháp tắc, hết thảy đều tan biến, những trật tự kia không thể vọt tới gần.

"Ầm!"

Thái Dương Thánh Hoàng nghịch thiên bay lên, bổ một chưởng tới phía trước, hơn nữa vận dụng một cái pháp tắc thái dương, vật đổi sao dời, hai người trong nháy mắt đều ra tới Vực ngoại.


- Ngươi yên tâm! Ta cũng không muốn hủy diệt viên chủ tinh này, còn định lưu lại hạt giống sinh mệnh, tạm gác lại tương lai tiếp tục sử dụng!

Chí tôn Quang Ám nói giọng lạnh như băng, đi theo tới Vực ngoại.

Đồng tử trong mắt trái hắn là một mảng tối đen, như là có thể nuốt hết vũ trụ, cả vạn vật thế gian đều cất chứa vào, làm tan biến sạch sẽ. Giờ khắc này, đồng tử bên trái nở rộ, bóng tối bao phủ hư không, tinh tú trên bầu trời đều nuốt sống, thế gian này không có ánh sáng, chỉ còn lại bóng tối!

Đây là pháp của hắn, đây là đạo của hắn, đi ngăn cản bàn tay của Thái Dương Thánh Hoàng kia, định thôn tính tiêu diệt.

Trong khoảnh khắc, vòm trời nổ tung, bàn tay của Thái Dương Thánh Hoàng phát ra ánh sáng và lửa vô tận, hừng hực thiêu đốt, phá tan bóng tối, cũng giống như nhóm lên hy vọng trong lòng chúng sinh.

"Ầm!"

Cuối cùng, chí tôn Quang Ám không thể không vươn tay, trấn áp tới phía trước, va chạm với bàn tay to kia. Kết quả hắn lay động kịch liệt không thôi, khóe miệng tràn ra một vệt máu.

Hắn quên ràng, hắn nói trước mặt không phải Thái Dương Thánh Hoàng chân chính, mà chính hắn cũng không phải chí tôn chân chính ở thời điếm cường đại nhất, ngày nay có thiếu sót. Tuy rằng thắng hơn Chuẩn đế, vẫn như cũ có uy của Đại đế, có loại pháp tắc kia, nhưng chung quy là tự chém một đao, không còn là viên mãn.

"Ông!"

Ở đối diện vị nam nhân trung niên thần võ kia, tung một quyền đánh tới phía trước, thần uy cái thế, sợi tóc trên đầu đều bay phần phật, nhưng trong con ngươi không có thần chỉ có máu, nhưng Nhân Hoàng vẫn như cũ cường thế ra tay, bảo hộ chúng sinh.

Đây là Thái Dương Đế Quyền, khí nuốt vũ trụ, vô địch trên trời dưới đất, áp bức quần tinh rung chuyển, rơi xuống!

Chí tôn Quang Ám kinh hãi, đây là một tấm da người ở vào trạng thái kỳ diệu, có ấn ký bất diệt của Thái Dương Thánh Hoàng lưu lại, là một khối pháp thân chiến đấu, không phải thực thể nhưng cũng lợi hại như vậy.

"Ầm!"

Chí tôn Quang Ám ra tay, tự nhiên sẽ không thừa nhận Đại đế hay Cổ Hoàng khác cường đại hơn hắn. Hắn từng thành đạo, từng thống ngự vũ trụ hồng hoang, từng bễ nghễ chín tầng trời mười tầng đất, duy nhất chỉ có ta độc tôn, đương nhiên dám chiến với bất luận kẻ nào từ xưa đến nay.

Hào quang sáng lạn bùng nổ, tia sáng rực rỡ tấn công vũ trụ, chấn động nhân gian, đây là một hồi chiến đấu kịch liệt giữa chí tôn, rung động nhân gian.

Thái Dương Thánh Hoàng chỉ còn lại một tấm da người mà thôi, nhưng cũng có uy nghiêm như vậy, làm cho chí tôn Luân Hồi dừng lại, Thái Dương Đế Quyền chấn hắn phun ra một ngụm máu lớn.

Nhưng mà, tấm da này cũng nứt nẻ, xuất hiện càng nhiều vết máu, nhìn thấy mà ghê người!

- Có chiến ý khi còn sống, cũng mượn đến đây chiến lực, nhưng chung quy là công kích nhất thời, vẫn phải kết thúc...

Chí tôn Quang Ám lạnh lùng nói.

"Ầm" một tiếng nổ, Thạch Tháp trong tay Thái Dương Thánh Hoàng lay động, buông xuống ánh lửa mờ mịt, mà lại có hỗn độn lượn lờ, thoạt nhìn vô cùng khủng bố.

Khi Thạch Tháp trấn áp tới phía trước, toàn vũ trụ đều rung chuyển. Uy thế của Thái Dương Thánh Hoàng bùng nổ, kinh động chư thiên, ngay cả chủ nhân Thần Khư, chí tôn Luân Hồi, chủ nhân Bất Tử Sơn Thạch Hoàng... đang ở các tinh vực khác cũng đều ngoái đầu nhìn lại, nhìn về phía này, đều lộ vẻ kinh ngạc.

Một tiếng nổ vang, trong tay phải chí tôn Quang Ám xuất hiện một cây Thần trượng, rất ngắn chi một thước, là dùng Đạo Kiếp Hoàng Kim luyện chế thành, rực rỡ loá mắt, sáng lạn làm cho tinh hà đều ảm đạm thất sắc. Mà trong tay trái thì xuất hiện một mặt cổ thuẫn, cả vật thể tối đen, là dùng Hắc Kim luyện chế thành, như là một cái hắc động, vô cùng đáng sợ.


Đây là binh khí Đế của hắn: Quang Trượng và Ầm Thuẫn!

Mà mắt của hắn cũng như thế, mắt phải sáng rực rỡ, mắt trái tối đen. Là thể hiện quang với ầm.

Va chạm kịch liệt, Quang Ám bùng phát Quang Trượng và Ầm Thuẫn đồng nguyên, cùng dựng dục một thần linh, phân liệt sinh ra trong hai binh khí, va chạm lẫn nhau giống như là khai thiên uy lực mười phần. Kinh động khắp vũ trụ!

Phát ra ánh sáng vô tận, bóng tối mãnh liệt vô cùng, thể hiện ra ánh sáng và bóng tối vô cùng nhuần nhuyễn, trái phải phân biệt sinh ra, rồi sau đó giao hòa, phát sinh bùng nổ khắp vũ trụ.

Tuy nhiên, Thạch Tháp chung quy là đánh vào. Thái Dương Thánh Hoàng dũng mãnh cái thế, Thạch Tháp va chạm với binh khí Đế Quang Ám, mà pháp vô thượng của bản thân Thánh Hoàng ẩn chứa trên tấm da, cũng trấn áp xuống.

"Ầm!"

Chí tôn Quang Ám phóng lên cao, tóc tai bù xù, đầy người đều là vết máu. Khóe miệng lại trào ra máu loãng, còn không có đứng vững, lại lảo đảo một cái, thiếu chút nữa lộn nhào.

Mà bên kia, Thái Dương Thánh Hoàng chiến ý cường đại nhất cũng gần như bị làm tan biến, tấm da kia nứt nẻ tổn hại, máu tươi chảy xuống, thân thể vĩ ngạn bất cứ lúc nào sẽ ngã xuống.

Thạch Tháp chấn động, tự chủ phát sáng treo trên đỉnh đầu của hắn, bảo vệ thân thể không ngã, lại được máu Hoàng tẩm bổ, còn cường đại hơn rất nhiều so với ngày thường còn sống. Bởi vì nó đang không cam lòng vì chủ nhân, so với trạng thái tự chủ sống lại còn đáng sợ hơn rất nhiều!

- Một người chết mà thôi, ta không cần phải... hao phí thời gian với ngươi. Nếu thật muốn tiêu diệt ngươi, phải tiêu xài hết của ta một ít sinh mệnh lực, mất nhiều hơn được!

Chí tôn Quang Ám lên tiếng.

Những thanh âm này nghe vào trong tai chư thánh, là tuyệt vọng như thế, hiển nhiên chí tôn Quang Ám cũng không có chân chính gây chiến, chỉ vì quý trọng năng lực tinh hoa sinh mệnh mà thôi.

Dù sao, đó chỉ là một tấm da người, dù có cường đại mấy đi nữa cũng không có khả năng thật sự nghịch thiên. Mặc dù có ẩn chứa chiến ý mạnh nhất của Thái Dương Thánh Hoàng, cũng có một mức giới hạn.

Chí tôn Quang Ám thu hồi vũ khí, lạnh lùng nhìn Tử Vi Tinh vực một cái, nói:

- Cứ để cho nơi này tạm yên bình đi! Nhưng ngươi có năng lực thủ hộ được bao lâu chứ, ngươi còn có thể trường tồn mãi sao?

Hắn không dừng lại lâu, bởi vì không có thời gian để trì hoãn, ở trên con đường thành tiên hắn đã tiêu xài nhiều lắm, nhu cầu cấp bách phải bổ sung vật chất sinh mệnh, ngăn cản tuổi già cả.

- Thái Dương Thánh Hoàng ngươi thật sự đáng kính, dù đã chết mà còn như thế, nhưng là vì bọn chúng có đáng không?

Đây là thanh âm cuối cùng của hắn.

Được một đại địch đánh giá như vậy, nhân cách của Thái Dương Thánh Hoàng có thể nghĩ mà biết.

Ở Tử Vi Tinh vực nhiều người đều rất áy náy, Thái Dương Thánh Hoàng ở trong này gần như là tuyệt hậu, mà ở thời điếm nguy nan nhất này, thủ hộ cho bọn họ là vì ai?

Thái Dương Thánh Hoàng đứng dậy, kéo lê thân tàn yên lặng đi vào Tử Vi Tinh vực, quan sát cổ địa từng chiến đấu, từng thủ hộ. Trong con ngươi trống rỗng lại có giọt máu chảy ra, như là nước mắt trong suốt.

Cuối cùng, Thái Dương Thánh Hoàng ngồi xuống, an vị trên viên đại tinh màu tím này không nhúc nhích, sợi tóc dần dần hơi có màu xám trắng, lưng cũng không còn thẳng như trước.

Thánh Hoàng cứ như vậy không nói một lời, không có người nào biết tâm trạng, cũng không có người nào biết Thánh Hoàng còn có ý chí còn sót lại hay không, mọi người trên viên cổ tinh đều nhìn lên.

Lưu lại thân tàn trống rỗng, Đế tháp làm bạn, ngoài ra không còn gì khác. Lão nhân này chỉ là một người gần đất xa trời, một người yên lặng thủ hộ cổ tinh, không cho kẻ thù bên ngoài đến gần.

Điều này làm cho mọi người trên Tử Vi Tinh vực bi ai, từng là Thái Dương Thánh Hoàng, từng vô địch trên trời dưới đất, như thế nào bị người khi dễ? Không có người nào có thể chống lại, nhưng ngày nay vì thủ hộ cho bọn họ... lại là hình dạng như vậy.

- Hu hu...

Mọi người đau thương khóc lóc, Thái Dương Thánh Hoàng đã từng không tồn tại trên thế gian đã lâu, nhưng cuối cùng vẫn cố gắng bảo hộ phiến thổ địa này, làm cho sinh linh trên viên tinh tú đều không kiềm nổi rơi lệ.


Thái Dương Thánh Hoàng chung quy là già đi, đây cũng không phải là thực thể, nhưng thông qua thân thể này làm cho người ta cảm giác được sự cô tịch và bi thương của anh hùng lúc cuối đời.

Chúng sinh bi thương khóc lóc, rất nhiều niệm lực cuồn cuộn chìm sâu vào trong thân thể dần dần già cả kia, nhưng cũng không thay đổi được gì.

Thái Dương Thánh Hoàng tóc xám trắng, muốn đứng lên, muốn đi ra phương xa tiến hành một trận chiến cuối cùng, nhưng chung quy là mất đi một thân lực lượng, thân thể suy yếu chảy máu, ngã xuống.

Trong mắt chảy xuống một giọt huyết lệ cuối cùng, Thái Dương Thánh Hoàng hóa thành một tấm da nứt nẻ, không còn đứng lên được nữa! Chỉ có tòa Đế tháp gào thét, rống giận, ở chỗ này chấn động, phát ra vầng hào quang vạn trượng, thủ hộ Thái Dương Thánh Hoàng, không chịu rời đi!

Các nơi vũ trụ toàn diện rơi vào hắc ám náo động, nơi nơi đều là máu loãng, vô cùng tận sinh mệnh cổ địa gặp nạn, đến tận bây giờ cũng không còn ai có năng lực ngăn cản, không có Đại đế chân chính còn sống nguyên vẹn...

Toàn cả vũ trụ đều rơi vào trong hắc ám náo động, chủ nhân Luân Hồi, chí tôn Quang Ám, Bất Tử Sơn Thạch Hoàng, chủ nhân Thần Khư, chí tôn Khí Thiên đều xuất hiện, gây tai họa cho thiên hạ, năm người huyết tẩy vũ trụ.

Ngoài ra, còn phải cộng thêm một Bá thể đại thành. Hắn thật đáng sợ, có thể khiêu chiến với chí tôn cổ đại, chiến lực chân thật tự nhiên là cái thế, một cái nâng tay là có thể hủy diệt tất cả sinh linh trên một viên cổ tinh, máu tươi nhuộm đẫm bấu trời.

Đây là một hồi đại náo động trước nay chưa từng có, sáu đại chí tôn cùng đi săn, quét ngang vạn giới chư thiên, căn bản là không có địch thủ.

Được xưng náo động đáng sợ nhất trên lịch sử lan rộng khắp vũ trụ, tất cả cổ địa đều không thể tránh được. Những chí tôn này từng thống ngự vũ trụ, dấu chân lần đến bát hoang, không có tọa độ nào bọn họ không biết.

Trước đó chưa từng có, cả thế gian sinh linh đều kêu rên!

Căn bản là không ai có thể ngăn cản bọn họ cho dù là nửa bước, vũ trụ sợ run, vạn linh than khóc.

- Đã không có hy vọng, từ nay về sau chính là bóng tối, một kỷ nguyên mới mở ra, rốt cuộc không nhìn thấy ánh sáng...

Một vị lão Đại Thánh trốn chết, tiến vào vùng biên hoang vũ trụ.

Đáng tiếc, vẫn là khó thoát khỏi cái chết, chí tôn ra tay thiên hạ không có kháng thủ. Chủ nhân Thần Khư cách một mảng tinh không, từ rất xa điếm ra một lóng tay. Lão Đại Thánh cùng với hơn mười vị Thánh nhân trốn tới đây toàn bộ nổ tung tại đương trường, hóa thành màn sương máu, tinh khí sinh mệnh khổng lồ bị cắn nuốt sạch sẽ.

Các nơi đều như thế, không ai chạy thoát được, mọi người không nhìn thấy mảy may hy vọng.

"Ầm!"

Trong một phiến tinh vực khác, một vị Chuẩn đế cầm trong tay chiến thương, toàn thân đều phát sáng đang chạy trối chết, xé rách hư không rời xa tinh vực của hắn.

Đáng tiếc, vẫn là không được!

Hắn vốn đã trốn tránh trên một tinh vực hoang vắng, là một vùng đất chết rộng lớn vô ngần không có mảy may sinh khí, nhưng vẫn bị Bá thể đại thành đi ngang qua nhìn thấy.

Bá thể đại thành bước ra một bước, liền xuyên qua vũ trụ vô ngần, lập tức theo tới nơi. Một con cá lớn như vậy tự nhiên hắn sẽ không bỏ qua, đối với hắn mà nói là bổ sung hữu hiệu nhất.

Càng là người cường đại, ẩn chứa vật chất sinh mệnh càng nhiều!

"Phốc!"

Bá thể đại thành chụp xuống một chưởng, hết thảy đều đã xong. Vị Chuẩn đế này là mới vừa tấn chức, có chí bước trên Đế lộ. Hắn từng xuất hiện ở Bắc Đẩu Tinh Vực, đứng ở trước cái khe lớn Tiên lộ bàn luận, một cường giả mà cứ như vậy kết thúc, ngay cả binh khí ở bên trong cũng bị đánh dập nát, hóa thành máu bùn.

Vật chất sinh mệnh như biến bị lão Bá vương một ngụm hút vào trong miệng!

- Thế nhân sỉ nhục ta, chửi mắng ta! Thử ở vào vị trí của ta, các ngươi có thể làm gì chứ, sẽ làm thế nào, ta nghĩ nếu cả thế gian đều là Bá thể đại thành, đều sẽ giống như ta!

Hắn lạnh lùng lên tiếng, vẻ mặt tàn khốc nói không nên lời, thân thể cao lớn như một ngọn núi lớn màu đen, áp người không hít thở được. Từ đó hắn bước ra một bước, đi huyết tẩy viên cổ tinh tiếp theo. :

Toàn vũ trụ đều mất đi ánh sáng, mọi người gần như hoàn toàn tuyệt vọng, còn có người nào có khả năng có thể thay đổi kết cục bi thảm của vạn linh?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận