Già Thiên

- Vô lượng thiên tôn! Bần đạo tuyển hai khối đá này, thật sự không ngờ lại làm kinh động tiên tử.

Diệp Phàm tụng đạo hiệu, thi lễ theo kiểu Đạo gia.

Dao Trì tiên tử nhẹ nhàng trả lễ.

Quanh thân nàng có những làn sương mù lượn lờ, bộ y phục màu trắng phiêu động theo gió, mái tóc đen nhánh của nàng để thẳng xuống đất như một dòng suối mát, mềm mại và trơn nhuột, trên đấy còn có từng điểm sáng lấp lánh phát sáng.

Thân thể nàng còn được một cơn mưa hoa bay lượn trong hư không bao phủ, trong đó có những bông hoa, có cánh và lá hoa, còn có nhụy hoa nữa. Tất cả đều phát sáng nhè nhẹ, giống như có nhiều bảo thạch màu sắc khác nhau tạo thành vậy, nhưng những khối bảo thạch ấy lại có hương thơm ngào ngạt.

Được cơn mưa hoa bao phủ, cả người nàng trở nên mông lung và xinh đẹp, làm cho lòng người phải kích động.

Làn da nàng như da của trẻ nít mới sinh, bóng loáng và non mịn, trắng hồng tự nhiên. Thân thể yểu điệu của nàng làm người ta phải sợ hãi than thở: vòng eo thon nhỏ, không phải là gầy gò mà chính là mịn nhẵn tự nhiên. Mỗi khi nàng chuyển động, vòng eo ấy lại đung đưa theo như một con rắn trơn mượt, ướt át động lòng người.

Đôi chân nàng thon dài, giống như là một kiệt tác mà trời cao đã dốc hết tâm huyết mới tạo nên được. Trong lúc nàng di chuyển, đôi chân ngọc ngà ấy lại toát lên một phong thái tuyệt thế, làm cho vạn hoa phải thất sắc.

Bởi vì nàng mặc một bộ váy dài xuống tận dưới gót chân, nên đôi chân ngọc trắng noãn kia lại như ẩn như hiện, ngón chân nàng trong suốt lấp lánh hoàn mỹ không chút tì vết, trong lúc lướt đi còn có ánh sáng thoáng hiện.

Đáng tiếc, người khác chỉ có một cơ hội để ngắm nhìn gót ngọc ấy, rất khó gặp lại lần thứ hai. Bởi vì bỗng nhiên dưới chân nàng tỏa ra ánh sáng rực rỡ, rồi hóa thành những đóa hoa tiên nâng chân ngọc nàng lên, cứ một bước lại tiếp một bước đi tới, thần thái xinh đẹp đến mức khiến người ta ngẩn ngơ, phải nói là xinh đẹp vô hạn.

Điều làm người ta tiếc nuối nhất chính là, dù đã tìm mọi cách nhìn, nhưng không thể nào thấy rõ được dung nhan của nàng. Ở ngay trước mặt nàng có tiên khí phiêu động, giống như một tấm màn mông lung che khuất đi khuôn mặt.

Mặc dù như thế, nhưng cái khí chất phong tình vạn chủng ấy vẫn tỏa ra mị lực vô hạn, làm cho vô số người phải than thở. Ai ai cũng thầm nói rằng, thật không ngờ ở thế giới hồng trần vạn trượng này, còn có một nữ tử động lòng người như thế.

Đây là lần đầu tiên Diệp Phàm gần với Dao Trì Thánh nữ như thế, lập tức có một mùi thơm say lòng người truyền vào trong mũi hắn. Diệp Phàm không nhịn được mà hít sâu một hơi.

Tất nhiên động tác này không thể giấu diếm được Dao Trì Thánh nữ, nàng nhẹ nhàng lui về sau mấy bước, nói:

- Đạo trưởng, ngươi lựa chọn hai khối đá này, không biết có căn cứ gì không?

Người chung quanh cũng kinh ngạc, chẳng lẽ tên đạo sĩ trẻ tuổi "không đáng tin" này nói trúng rồi sao? Mà tại sao Dao Trì Thánh nữ lại đích thân tới? Phải biết rằng từ trước đến nay, rất ít khi nàng hiện thân.

- Bần đạo chỉ dựa vào trực giác thôi, nhưng lúc nhìn vào hai khối đá này, ta lại có cảm giác máu trong người chuyển động nhanh hơn bình thường.

Diệp Phàm nói cảm giác của Vương Xu và Nhị Lăng Tử ( Lôi Bột) ra một chút.

Một trong những kẻ thù lớn nhất của hắn là Diêu Quang Thánh nữ cũng không thể nhận ra được, điều này chứng tỏ thuật pháp "cải thiên hoán địa" đã gần thành công. Có thể biểu hiện như vậy trước mặt Dao Trì Thánh nữ, cho dù tương lai có đi đến Dao Trì thì hắn cũng không sợ sẽ bị lộ sơ hở.

- Ồ, là như vậy sao...

Dao Trì Thánh nữ gật đầu, cũng không đánh giá nhiều lắm.

Sau đó nàng lại nhìn về hoàng tử Đại Hạ, nói:

- Điện hạ nhìn ra được gì không? Đã chọn xong chưa?

Hoàng tử Đại Hạ khí vũ hiên ngang, quanh thân có chín đạo long khí lượn quanh, tựa như thiên thần hạ phàm. Hắn nghe vậy liền gật đầu, nói:

- Ta cũng chọn xong hai khối rồi.

Hắn đưa tay chỉ vào khối lớn nhất nặng khoảng hai nghìn cân, sau đó lại chỉ tiếp vào một khối đá nặng khoảng trăm cân.

- Điện hạ trời sinh tuệ nhãn, quả thật có một khối bên trong có bảo vật.

Dao Trì Thánh nữ mỉm cười gật đầu.

Hoàng tử Đại Hạ rất khiêm tốn, nói:

- May mắn mà thôi, ta tu luyện hoàng đạo long khí, nên có thể cảm nhận được nguyên một chút.

- "Thái Hoàng kinh" không hổ là một trong bốn bộ cổ kinh mạnh nhất Trung Châu, quả nhiên có khả năng quỷ thần khó lường. Nhưng mà cũng nhờ điện hạ là kỳ tài khó gặp, nếu không, làm sao ngộ ra được những điều tối nghĩa trong đó? Theo như những gì ta biết, không phải ai cũng tu luyện được bộ cổ kinh này, không phải là tuyệt thế thiên tài thì không thể thành công.

Đôi môi Dao Trì Thánh nữ hé mở, âm thanh rất dễ nghe, giống như tiếng đàn du dương vậy.

Những người chung quanh nghe được lời nàng nói, lập tức bàn luận rối rít.

- Thái Hoàng kinh chính là một bộ cổ kinh nổi danh ở Trung Châu, uy lực rất mạnh mẽ, người khác khó có thể tưởng tượng được. Nghe nói, lực công kích của nó rất kinh khủng, được xưng tụng là phá hết vạn pháp trên thế gian.

- Thái Hoàng kinh là một trong bốn đại kỳ thư Trung Châu, tất nhiên không thể tầm thường. Đó là một bí điển vô thượng, không phải ai cũng có thể tu luyện được, có yêu cầu rất cao với thiên phú người tu luyện. Vị hoàng tử Đại Hạ này quả nhiên rất thâm sâu, ta nghĩ thực lực chân chính của hắn rất kinh khủng, sợ rằng có rất ít người cùng tuổi sánh ngang được.

Nghe thấy mọi người bàn luận như vậy, ngay cả những người không biết bộ cổ kinh này cũng cảm nhận được sự đáng sợ của nó.

Một người trẻ tuổi không hiểu được, nói:

- Thái Hoàng kinh này thật sự thần bí và cường đại như vậy ư? Hoàng đạo long khí lại có thể cảm ứng được nguyên sao? Cái này...ta không tin tưởng được đâu.

Nghe thấy người này nói như vậy, một lão giả tu sĩ chuyên gia đổ thạch, vừa nhìn đã biết không phải là người tầm thường, nói:

- Nếu như ngươi biết lai lịch của Thái Hoàng kinh, chắc chắn sẽ không hỏi câu này. Lai lịch của nó có rất nhiều điều bí ẩn, còn có nhiều truyền thuyết nữa.

- Lai lịch của Thái Hoàng kinh có gì quỷ dị sao?

Người tuổi trẻ kia hỏi.

Thật ra phần lớn mọi người ở đây cũng không biết được, toàn bộ đều nhìn về lão giả, chờ lão giảng giải.

Diệp Phàm cũng không ngoại lệ.

Hắn tu luyện Đấu chiến thánh pháp, được xưng tụng là bí thuật công phạt vô thượng, có chiến lực không thể nào lường được. Nhưng lúc này lại nghe thấy lực công kích của Thái Hoàng kinh lại mạnh mẽ không gì sánh nổi, được xưng tụng là phá tan vạn pháp, tất nhiên hắn phải chú ý tới.

Hắn có cảm giác, sợ rằng bí pháp công kích của Thái Hoàng kinh hoàn toàn có tư cách liều mạng chiến đấu với Đấu chiến thánh pháp. Rốt cuộc giữa hai bí pháp này, bí pháp nào mạnh hơn bí pháp nào, có lẽ tương lai sẽ có kết quả.

Đây không phải là do ý chí của hắn nhất thời lên cao, chẳng qua, chắc chắn hai bí pháp này phải có ngày so tài cao thấp với nhau, để phân rõ ra được loại nào là mạnh nhất.

- Có truyền thuyết nói rằng, Thái Hoàng kinh được tìm thấy trong một khối nguyên được khai quật từ dưới đất lên, đúng là cổ kinh thần bí nhất.

Lão già này vừa nói ra như vậy, lập tức làm cho toàn bộ mọi người giật mình.

- Cái này...thật khó tin quá, ta cũng không thể tin nổi.

- Nhưng nếu lời này là thật, thì việc người tu luyện nó cảm ứng được nguyên cũng là điều bình thường.

- Cho tới bây giờ, hoàng triều Đại Hạ cũng không thừa nhận đã lấy được cuốn cổ kinh ấy từ trong nguyên thạch, họ luôn nói rằng đây là cuốn kinh do Cổ Hoàng đời thứ nhất sáng chế.

Một vị lão nhân khác bên cạnh nói thế:

- Rốt cuộc nó có lai lịch như thế nào, người ngoài không thể nào biết được.

Nghe đến đây, mọi người liền quay đầu nhìn hoàng tử Đại Hạ, nhưng người này lại tỏ ra bình tĩnh, không để ý bọn họ. Bạn đang đọc tại chấm cơm.

Lúc này, Diêu Quang Thánh tử cũng chọn xong khối đá mình muốn chọn, đang nói chuyện với Dao Trì Thánh nữ.

Diêu Quang Thánh Địa và Dao Trì Thánh Địa dạo gần đây hay đi chung với nhau, có người nói là bọn họ chuẩn bị đi tới một số khu vực ngoài mỏ cổ Thái Sơ, để vận chuyển một số khối đá thần bí.

- Ta đã nhận được mệnh lệnh sư môn, không trưng bày chín khối đá này nữa. Việc luận thạch lần này, đến đây là kết thúc.

Đột nhiên Dao Trì Thánh nữ tuyên bố ra một tin tức như vậy.

- Này...bọn ta còn chưa trổ tài nghệ mà, tại sao lại kết thúc qua loa như thế?

Có người bất mãn.

- Đúng vậy, bọn ta không ngại đường xa ngàn dặm đến đây, sao có thể làm người ta thất vọng như thế?

Không ít người thỉnh cầu kéo dài thời hạn.

Âm thanh Dao Trì Thánh nữ như tiên âm quanh quẩn, truyền rõ ràng từng góc nhỏ.

- Các vị có một cơ hội, chọn một khối đá rồi nói ra căn cứ chọn lựa. Nếu như hợp lý, Dao Trì Thánh Địa ta sẽ báo đáp.

Lúc này mọi người mới vội vàng đi tới phía trước quan sát, đặc biệt còn có cả đệ tử Dao Trì Thánh Địa phụ trách ghi chép lại những lời luận thạch của họ.

Ngay lúc này, Dao Trì Thánh nữ lại mời hoàng tử Đại Hạ và Diêu Quang Thánh tử đến một bên, nói:

- Mời điện hạ và Thánh tử sang bên này, ở đây còn có vài khối đá nữa, kính xin đánh giá.

- Điện hạ, đã lâu không gặp, người vẫn khỏe chứ?

Đồ Phi chào hỏi hoàng tử Đại Hạ.

Cả bốn người khác là Ngô Trung Thiên, Lý Hắc Thủy, Liễu Khấu, và Khương Hoài Nhân đều ở chỗ này, bọn họ không ngờ là mình được mời qua chỗ này để quan sát mấy khối đá khác.

Hoàng tử Đại Hạ khách khí đáp lại, cả Diêu Quang Thánh tử cũng nở nụ cười chào hỏi. Tuy người này với năm người bên Đồ Phi là kẻ thù không chết không thôi, nhưng hắn không dám ra tay ở địa bàn Dao Trì.

Trừ bọn họ ra, còn có ba mươi mấy người khác nữa. Bởi vì lần này Dao Trì Thánh nữ đi qua rất nhiều thành, nên cũng có nhiều người thông qua được khảo nghiệm chín khối đá này. Trong nhiều người đó, có một số người vẫn đi theo Dao Trì Thánh nữ đi sang thành trì khác, một số khác ở lại không lâu thì đã đi tới Dao Trì Thánh Địa trước.

Việc mấy tên tiểu thổ phỉ được mời vào làm cho một số người kinh ngạc, nhưng nghĩ một hồi thì mấy người này lại thấy bình thường. Trong các đại Thánh Địa, Dao Trì Thánh Địa có mối quan hệ rất tốt với nhiều thế lực, các nàng không tranh quyền thế, ngay cả mười ba nhóm giặc cướp lớn cũng không cướp bóc đồ của các nàng.

Vào lúc này, nếu nói người nào cảm thấy ngoài ý muốn nhất thì đó phải là Diệp Phàm. Hắn không ngờ rằng sau khi tuyển chọn hai khối đá kia xong, Dao Trì Thánh nữ lại không mở lời mời hắn.

Ngay lúc hắn không hiểu được vì sao, thì Diêu Hi lại nhẹ nhàng đi tới gần, nói:

- Ta thay mặt Dao Trì muội muội nói với ngươi vài câu, nàng nói rằng ngươi đừng có đi đâu đó, lát nữa sẽ mở lời mời.

Diệp Phàm nghe vậy liền yên lòng, hắn cũng không ngờ rằng hôm nay là ngày cuối cùng Dao Trì Thánh nữ trưng bày chín khối đá kia. Nếu như bỏ qua lần này, coi như hắn đã mất cơ hội.

Ngay lúc này, vị tiểu ni cô mặc áo trắng kia lại tò mò nhìn qua bên này.

Diệp Phàm tỏ ra thiện ý, cười nói:

- Tiểu sư phụ, ta có ba kiện Phật khí ở đây, muốn mời ngươi đánh giá một chút.

Diệp Phàm lấy Kim Cương bảo xử ( cái chày) ra ngoài, mặc dù món phật khí này đã bị gãy mất nửa đoạn, nhưng vẫn tản phát khí tức cổ xưa thê lương, gây cho mỗi người những cảm giác khác nhau. Trông nó như một cánh tay Phật Đà đang đọng lại, đứng thẳng ở trong không trung.

Diêu Hi ở bên cạnh Diệp Phàm liền tỏ vẻ kinh ngạc, nàng cảm thấy đồ vật này không tầm thường. Mặc dù nó đã bị tổn hại, nhưng vẫn cảm giác được đạo vận lưu chuyển xung quanh, rõ ràng lai lịch không tầm thường.

Tiểu ni cô cách đó không xa nhất thời mở to mắt ra, tỏ vẻ rất ngạc nhiên. Nàng ta mở miệng muốn nói gì đó, thậm chí còn muốn đi tới. Nhưng những hộ vệ kia lại xoay quanh bảo vệ nàng ở ngay chính giữa, hiển nhiên bọn họ nhận được mệnh lệnh của hoàng tử Đại Hạ, không cho nàng tới gần Diệp Phàm.

- Đây là cái gì?

Diêu Quang Thánh nữ hỏ.

- Ta cũng không biết là cái gì, hình như là cổ khí Phật giáo. Nhất định công chúa Đại Hạ có thể đánh giá được một chút, tiên tử có thể mời nàng qua dây được không?

Diêu Hi khẽ mỉm cười, nói:

- Bảo ta mời công chúa Đại Hạ qua đây sao? Đạo trưởng, người cũng biết tính kế đấy.

Diệp Phàm trò chuyện vui vẻ với Diêu Hi, sau đó lại lấy ra một cái đèn cổ xưa ( cổ đăng), đưa qua đưa lại trước mặt tiểu ni cô.

Đôi mắt đẹp của công chúa Đại Hạ lại mở lớn ra, đôi môi nàng khẽ mấp máy, thấp giọng nói chuyện với người hộ vệ đứng đầu, dường như nàng rất muốn tới gần hơn.

- Rốt cuộc đây là cái gì?

Diêu Quang Thánh nữ hơi biến sắc.

Mặc dù cái đèn cổ này đã bị dập tắt, còn bị gỉ sét nhiều chỗ nữa, nhưng nàng vẫn cảm thấy khí tức bất phàm từ trên nó tỏa ra.

- Tiêu tử, hay là người mời công chúa Đại Hạ qua thử xem, nhất định nàng ta có thể nhận ra được. Nói không chừng...nàng ta còn biết lai lịch mấy đồ vật này.

Diệp Phàm tỏ ra trịnh trọng, nói:

- Có khi nàng ta còn đề cập tới chuyện của Như Lai và Thích Ca Mâu Ni.

- Thích Ca Mâu Ni?

Diêu Hi giật mình, thật ra trong lòng nàng có rất nhiều điều không hiểu được. Hôm nay là lần đầu tiên nàng nghe thấy cái tên Như Lai, nhưng từ phản ứng của Diêu Quang Thánh tử và hoàng tử Đại Hạ, nàng cũng có thể đoán được đây là một nhân vật rất kinh khủng.

Thậm chí cả thời không hai nghìn năm trước còn bị cái tên Như Lai này mà nứt vỡ, rồi cái danh tự này từ từ bị xóa đi...sau khi có những suy nghĩ như vậy, nàng càng muốn biết toàn bộ sự thật.

- Như Lai...

Một người làm cho hoàng tử hoàng triều bất hủ phải kiêng kỵ như thế, rốt cuộc có lai lịch như thế nào? Thích Già ở trong Phật giáo có lai lịch như thế nào?

Diêu Quang Thánh nữ hơi trầm ngâm, sau đó cười nói:

- Ta qua đó mời công chúa Đại Hạ ra cũng không tốt lắm, không bằng chúng ta cùng đi qua đi? Qua đó trao đổi cẩn thận với nàng.

- Được!

Diệp Phàm cầu thế còn không được đây. Tay trái hắn cầm Kim Cương bảo xử, tay phải cầm cổ đèn bằng đồng xanh, rồi sải bước đi tới trước.

Thạt ra hắn còn muốn lấy tấm biển Đại Lôi Âm tự ra ngoài, nhưng lại không dám làm như thế. Có lẽ cái tấm biến ấy không là cái gì trong mắt người thường cả, nhưng trong mắt những người tinh thông Phật giáo, tấm biển ấy không khác gì một đạo sấm sét có thể phá vỡ cả trời cao.

Hắn tin tưởng, nếu như ở trong này có người tinh thông Phật giáo, rồi nhìn ra được tấm biển Đại Lôi Âm tự kia, chắc chắn ngày sau hắn sẽ gặp phải nhiều sóng gió.

Đại Lôi Âm tự chính là trọng địa trong truyền thuyết Phật giáo, nếu như tấm biển của trọng địa ấy tái hiện ở nhân gian, thật khó tưởng tượng Phật giáo sẽ gây nên sóng to gió lớn đến mức nào.

- Đứng lại!

Thấy Diệp Phàm đi tới gần, mấy người hộ vệ bên hoàng triều Đại Hạ liền đề phòng hắn.

Diêu Quang Thánh nữ cười ngọt, đi thẳng về phía trước. Phải nói rằng nàng ta là một quốc sắc thiên hương, dung nhanh xinh đẹp như hoa như ngọc, đẹp đến nỗi làm cho chim sa cá lặn, trăm hoa phải thất sắc.

Quả nhiên, trước mị lực của tuyệt đại giai nhân như vậy, các hộ vệ kia cũng không dám làm khó nàng. Sau khi nói vài câu, mấy người hộ vệ đó liền cho nàng và Diệp Phàm đi tới.

Dĩ nhiên, bọn họ vẫn rất đề phòng cái tên đạo sĩ có dáng vẻ vô lương như Diệp Phàm, trông bộ dáng của họ, giống như là đang canh chừng một tên trộm nổi danh vậy.

- Công chúa điện hạ tôn quý...

Diệp Phàm thi lễ.

Tiểu ni cô không để ý tới hắn, đôi mắt to chuyển động, không ngừng nhìn về bảo xử trong tay hắn.

- Tiểu ni cô muội muội, muội không muốn nhìn kỹ sao?

Diệp Phàm bình thản cười hỏi.

Mấy người hộ vệ ở bên cạnh đều trợn mắt tròn xoe, không tin những gì đã nghe được.

- Sao ngươi dám nói vậy?

- Lớn mật, dám bất kính với công chúa như thế!

Những người này tức giận lên, ai ai cũng có cảm giác Diệp Phàm giống như một con sói già đang nhăm nhe một con thỏ nhỏ.

- Tên lường gạt, nhất định là giả!

Đúng lúc này, tiểu ni cô lần đầu tiên mở miệng nói. Âm thanh của nàng như hoàng oanh hát vang, thật dễ nghe.

- Nếu như là giả, vậy không phải là di vật Như Lai rồi.

Diệp Phàm đưa bảo xử lên cao, bộ dáng muốn bẻ gãy nó ra.

- Ta...muốn nhìn một chút.

Tiểu ni cô lo lắng, sắc mặt không tốt lắm.

Diệp Phàm đưa tới cho nàng, thái độ rất thản nhiên, xem như không xem trọng cái bảo xử này lắm.

- Đây là...

Đôi mắt đẹp của tiểu ni cô mở to ra, cà lăm nói:

- Thật sự..có...khí tức của Phật.

Diêu Quang Thánh nữ bên cạnh khẽ mở to mắt ra, trong đó có ít thần thái ngạc nhiên, nhưng lại nhanh chóng biến mất.

- Phật mà muội nói tới là ai?

Diệp Phàm lại hỏi, hơn nữa, hắn còn tự nhiên thu bảo xử trở lại.

- Tất nhiên là thế tôn.

Tiểu ni cô đáng iu tỏ ra ngây thơ không biết gì.

- Thế tôn có phải là Thích Ca Mâu Ni không>

Vất vả lắm mới có cơ hội như vậy, Diệp Phàm muốn cẩn thận hỏi rõ.

- Thích Ca Mâu Ni là ai? Ta không biết!

Đôi mắt đen nhánh to của nàng chuyển động, bộ dáng rất ngây thơ và non nớt, làm người ta khó phân biệt được rốt cuộc đây là lời nói thật hay nói dối.

- Phật của các muội có danh hiệu và tên như thế nào?

- Phật Đà là ngươi, Phật Đà là ta, Phật nói mọi vật trên thế gian đều có tính Phật. Mọi người đều có thể thành Phật, nên người không có tên.

Tiểu ni cô ngây thơ đáp.

- Quái lạ!

Nói tới đây, bỗng nhiên nàng kinh ngạc kêu lên:

- Những Phật khí của ngươi có lây nhiễm ma tính, không phải là Phật thật.

- Muội đang nói gì vậy?

Diệp Phàm đưa bảo xử và cổ đèn lên cao, nói:

- Rõ ràng tràn đầy khí tức thánh khiết, tại sao nói có lực lượng ma tính đây?

- Rõ ràng có.

Nàng vươn cánh tay nhỏ bé ra cầm lấy hai kiện Phật khí, nhắm mắt lại cẩn thận cảm ứng, rồi nói:

- Phía trên này có khí tức phản đồ Phật giáo, mặc dù Phật học hắn cũng rất cao thâm, ít người so sánh được, nhưng hắn không phải là Phật.

Diệp Phàm thấy buồn cười, nếu như những lời tiểu ni cô này đúng, vậy chẳng phải Như Lai là phản đồ Phật giáo sao? Sao có thể như vậy được.

- Đây là khí tức do Thích Ca Mâu Ni lưu lại, không phải muội đang nói người này chứ?

- Á, hắn là phản đồ lớn nhất Phật giáo!

Tiểu ni cô làm như tay mình bị bò cạp chích vậy, vội vàng buông tay.

- Muội không biết Thích Ca Mâu Ni là ai, sao biết người này là phản đồ lớn nhất?

- Ta cảm giác được khí tức này giống như một tên phản đồ.

Tiểu ni cô tức giận đáp lại, gò má phồng cao lên.

- Được rồi, ta cho muội nhìn thêm một vật nữa.

Diệp Phàm thu hồi bảo xử và cổ đèn, rồi lấy tràng hạt được sáu viên Phật xá lợi tạo thành ra ngoài, đeo vào cổ tay của mình.

Tiểu ni cô liền trừng mắt lên, không thể nào đưa mắt mình sang chỗ khác được, tay nàng cũng nắm chặt cánh tay của Diệp Phàm.

- Nếu như công chúa điện hạ muốn nhìn thì nói thẳng một tiếng là được, nhưng mà ta có vài vấn đề, muốn thỉnh giáo một chút...

Ở nơi xa, con ngươi của Lý Hắc Thủy thiếu chút nữa đã rớt ra ngoài, hắn ta thở dài nói:

- Đúng là như thế, hắn hạ thủ với tiểu ni cô kia rồi.

- Cầm thú a cầm thú, khẩu vị của hắn thật đặc biệt, ni cô a ni cô...

Đồ Phi chà chà đôi tay của mình.

- Hoàng tử điện hạ, người phải làm sao bây giờ?

Khương Hoài Nhân cố ý hỏi hoàng tử Đại Hạ.

Vào lúc này, hoàng tử Đại Hạ khó mà cười được nữa, dù cho cố gắng giả bộ trước mặt Dao Trì Thánh nữ, hắn cũng khó cao hứng được.

Mới vừa đi qua đây một chút thì tên tiểu đạo sĩ vô lương kia đã như thuốc cao bôi dính lê da chó vậy, dám qua đó tán tỉnh muội muội một hoàng tử như hắn, thật quá...

Hắn chưa bao giờ gặp một tên đạo sĩ như thế, biết rõ đấy là công chúa hoàng triều Đại Hạ rồi mà vẫn dám tới gần.

- Ta...

Hoàng tử Đại Hạ mở to miệng. nhưng lại không thể nói thêm được điều gì

Còn vị tiểu ni cô kia giờ phút này lại tỏ ra rất kích động, nàng ta nắm chặt tay Diệp Phàm, lật chuỗi hạt kia qua lại liên tục.

- Đây là...tại sao ta lại cảm thấy khí tức của Phật càng lúc càng nồng nặc, giống như Phật đang ở ngay đây. Ngươi mau lấy ra cho ta nhìn một chút...

- Nói chuyện tiếp đã, khi nãy muội đã nhắc tới Như Lai rồi.

Diệp Phàm thúc giục.

- Hơn hai nghìn năm trước, có một người tên Như Lai đột nhiên tới thế giới này, ta cũng không biết hắn đã làm gì, nhưng sau đó người nay lại biến mất.

Tiểu ni cô quay đầu suy nghĩ một chút, rồi nói:

- Ngươi lấy chuỗi hạt này ra đi, có thể ta sẽ nhớ thêm được gì đó.

Nhất thời Diệp Phàm vui vẻ, nói:

- Tốt.

- Không phải là Phật thật, vẫn là khí tức phản đồ Phật giáo...

Tiểu ni cô chu môi lên, không hài lòng chút nào. Nhưng nàng ta vẫn lật chuỗi hạt này qua lại, cẩn thận quan sát.

- Thích Ca Mâu Ni đã làm gì?

Diệp Phàm hỏi tới.

- Pháp lực người này thông thiên, khai mở núi Tu Di...

-o0o-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui