Lúc này hắn chưa cảm thấy nguy hiểm gì cả, chuyển mình một cái đã trở thành một cậu thiếu niên bình thường trong Đổ thạch phường, rất là ung dung tự tại.
- Kim Sí Tiểu Bằng Vương, Diêu Quang Thánh tử, Diêu Hi, các người yên tĩnh một chút đi, làm ta bực lên ta lại ném các ngươi vào trong cổ Quáng Thái Sơ bây giờ.
Diệp Phàm cầm Ly Hỏa Thần Lô, uy hiếp ba người ở bên trong.
Nhưng mà tính tình của Kim Sí Tiểu Bằng Vương là thế nào, Diêu Quang Thánh tử và Diêu Hi CŨNG không chịu khuất phục, thân ở trong đồng lô, mỗi ngày đều đập phá muốn đánh vỡ phong ấn.
- Bây giờ ta giữ lại vì các ngươi vẫn còn hữu dụng, đừng để cho ta phải dùng tới hạ sách là vất các ngươi vào trong nhà xí một vạn năm đấy.
Diệp Phàm vừa dứt lời thì ngay cả Diêu Quang Thánh tử vốn điềm đạm cũng suýt chửi bậy, Diêu Hi hoa dung thất sắc.
Nhưng mà rất có hiệu quả, kiêu ngạo như Kim Sí Tiểu Bằng Vương cũng không thể nói gì được nữa.
Lệ Châu Cửu Bí đi ra từ một địa phương rất thần bí. Diệp Phàm cẩn thận quan sát mảnh gấm trắng, dựa theo chỗ ghi chép ở bên trên thì nơi này vô cùng xa xôi, đã tới gần địa vực nằm giữa Đông Hoang rồi.
Thánh Nhai, đây là một tên gọi cổ xưa, được đánh dấu ở trong tấm lụa trắng, chính là VÙNG đất có Cửu Bí.
Diệp Phàm cảm thấy tên gọi này có vẻ đặc biệt, không nhịn được đành hỏi đại hắc cẩu:
- Hắc Hoàng! Ngươi đã từng nghe nói đến Thánh Nhai chưa?
Đại hắc cẩu lập tức nhảy dựng lên, hỏi lại:
- Sao ngươi lại biết đến tên gọi này?
- Ta đưa quyển sách cổ cho Đoạn Đức, còn tấm lụa trắng thì giữ lại, ở trên tấm lụa có nhắc tới nơi giấu Cửu Bí.
Diệp Phàm không giấu diếm Hắc Hoàng gì hết.
- Địa phương này rất không tầm thường, có một vị Đại đế đã từng đi qua nơi này, khi ngài nhìn thấy ngọn núi cổ thì trong lòng chợt có cảm ngộ, từng ở lại nơi đó tưởng niệm.
Hắc Hoàng liền nói như vậy.
- Rốt cuộc là địa phương như thế nào nhỉ?
Diệp Phàm càng cảm giác kinh dị hơn.
- Hình như người ta đồn rằng có một vị Thánh thể thái cổ đại thành bị ngã xuống ở nơi đó, máu tươi nhuốm đỏ vách núi. Đại đế thời cổ đều đơn độc đi khắp nơi, hơn phân nửa số người đi qua ngọn núi cổ đều cho rằng Thánh thể ấy như vẫn còn sống, rất đáng ra tay.
- Lại có cả giai thoại như vậy...
Diệp Phàm sờ sờ cằm, đây đúng là một địa phương không tầm thường. Hắn phải đi một chuyến tới khu vực cất giấu Cửu Bí.
Tuy nhiên hiện giờ hắn vẫn chưa muốn rời đi, mảnh lụa trắng vẫn còn ở trong tay, Cửu Bí không đi đâu mà mất, sau này cứ tìm theo bản đồ là xong. Trước mặt, chuyện quan trọng nhất là phải gia tăng cảnh giới chứ không phải là tìm bí pháp.
Mấy ngày gần đây, hắn không ngừng đi mua vật liệu đá ở hàng chục tòa thành trì, sau đó đi tới chỗ không có bóng người đập ra, đã tích lũy được nhiều hơn trước kia chừng vạn cân Nguyên.
Trước mắt, hắn đã có thể đột phá Đạo Cung tam trọng thiên, nhưng mà hắn vẫn chưa vừa lòng, vì hắn rất muốn tấn thăng tới Đạo Cung tứ trọng thiên.
Chỉ là mức độ khó khăn lớn quá, phải có mười vạn cân nguyên mới đủ. Đây là con số khiến người ta phải chóng mặt, chỉ dựa vào đổ thạch thì có chút khó khăn.
"Hay là mình đi tới Thánh thành..." Diệp Phàm tự nói với mình.
Hơn nửa tháng sau, sóng gió của Lệ Châu vẫn chưa lắng xuống, ngược lại càng ngày càng bất ổn hơn. Ngày hôm ấy có một nhân vật tiêu điểm khác là Đoạn Dức, so với Diệp Phàm thì chật vật không chịu nổi.
Vô lương đạo sĩ đúng là một nhân vật, trong tình huống diễn ra vào ngày đó mà vẫn có thể tìm được cơ hội để trốn thoát thành công.
Nhưng mà những ngày sau đó thì rất là tồi tệ, vừa bị chư Thánh địa lùng bắt, vừa bị Ngô Đạo của mười ba đại cường đạo đuổi giết, ngay cả Yêu tộc cũng đeo bám không tha.
Đoạn Đức liên tục chạy trốn suốt nửa tháng, mệt đến ra máu, suýt nữa đã bị người ta lột da, rốt cuộc cuối cùng không chống đỡ được, run rẩy ném quyển sách đi.
Nhưng cho dù như vậy thì hắn cũng không được sống yên ổn, dường như Ngô Đạo của mười ba đại cường đạo chỉ tập trung vào một mình hắn, truy sát suốt một ngày một đêm, một giây cũng không nghỉ.
Có người nhìn thấy, sau nửa tháng, Đoạn Đức gầy đi một vòng lớn, vết máu loang lổ khắp người. Tuy nhiên có một chuyện khiến người khác phải bất ngờ là hắn vẫn có thể vui vẻ như cũ, không có dấu hiệu không thể chống đỡ được nữa.
"Mạng tên mập mạp này dai thật, chư Thánh địa không giết được hắn, ngay cả Ngô Đạo tự mình xuất thủ cũng không đuổi kịp hắn." Diệp Phàm chỉ còn biết lắc đầu.
Dựa vào tin tức mới nhất thì Đoạn Đức bị Ngô Đạo truy sát tới mức lên trời không có đường chạy, địa ngục không có lối vào, đành phải trốn về phía Trung Châu.
Sau khi quyển sách cổ bị vô lương đạo sĩ ném ra, truyền nhân của chư Thánh địa liền xuất thủ khiến những nhân vật thuộc thế hệ trước phải khiếp sợ, bọn họ có thực lực chiến đấu cực kỳ kinh người.
- Chúng ta về Thạch Trai thôi, cần phải dẫn mọi người đi tới một nơi khác. Có lẽ một thời gian nữa sẽ có kết quả về người giành được quyển sách cổ, hơn phân nửa số đại Thánh địa sẽ phải ngồi xuống trò chuyện với nhau.
Đó không phải là Cửu Bí mà là một bộ bản đồ kinh thế hãi tục, nếu các đại giáo xem xong hiểu được thì sau này ắt sẽ có sóng gió ngập trời, địa phương ấy không hề thua kém thánh địa, tuyệt đối không phải là nơi mà một nhà có thể độc chiếm.
Hắn không muốn mọi người trong Thạch Trai bị tấn công nên muốn thu xếp cho bọn họ, dẫn bọn họ rời xa Tử Sơn.
"Nếu như chư Thánh địa ồ ạt tấn công Tử Sơn thì những địa phương khác thế nào cũng bị bỏ trống. Đến lúc đó ta sẽ có cơ hội tuyệt hảo để có Nguyên." Diệp Phàm tràn đầy khát khao.
Nửa tháng sau, Diệp Phàm và Hắc Hoàng trở về Thạch Trai, nơi này vẫn hệt như ngày trước, chẳng hề đổi thay điều gì.
Sự tươi đẹp và màu mỡ ở nơi đây thua xa nơi khác, từng chồng đá tảng màu nâu đỏ hợp thành Thạch Trai trông rất hoang lương, cỏ cây thưa thớt, đây chỉ là một ốc đảo nhỏ chỉ rộng hơn mười dặm. :
Tuy nhiên trạng thái tinh thần của những người ở nơi này đều rất tốt, đào Nguyên để sống, cuộc sống không âu lo, có thể đi tới ốc đảo cách đây không xa để trao đổi nhu yếu phẩm.
- A, Diệp tiểu huynh đệ về rồi, còn có con... Hắc Hoàng nữa.
Mọi người trong Thạch Trai đều nhiệt tình chào hỏi, có người suýt nữa thì gọi sai tên đại hắc cẩu.
Khi biết phải rời khỏi nơi này, rất nhiều cụ già đều trầm mặc, tổ tiên bọn họ đã sống ở nơi này, đột nhiên phải rời đi, cho dù là ai cũng khó mà chấp nhận.
- Không thể không rời đi, về sau nơi này sẽ không còn được yên bình nữa đâu, sẽ có một hồi bão táp xảy ra ở nơi này.
Diệp Phàm kiên nhẫn giải thích.
Cuối cùng, hắn không còn cách nào khác, đành phải mời Trương ngũ gia tới và tóm tắt sơ qua về tình hình của Tử Sơn.
Trương ngũ gia tái mặt khi nghe tin chư Thánh địa muốn tới Tử Sơn, thở dài:
- Tổ tiên đã dạy chúng ta phải gìn giữ nơi này, lẽ nào hôm nay nhất định phải ra đi sao?
Hắc Hoàng lắc cái đầu lâu to lớn và nói:
- Rời đi đi, mai sau bộ tộc các người sẽ có được đại phúc trạch đấy.
Diệp Phàm từng nghe kể, tổ tiên của Trương gia - vị Nguyên Thiên Sư kia từng nói rằng, gìn giữ và tôn kính Tử Sơn thì tương lai sẽ nhận được đại phúc trạch.
Đối với rất nhiều người mà nói thì việc rời khỏi nơi này là một quá trình hết sức buồn đau. Diệp Phàm không thúc giục vì thời gian rất dư dả.
Mặc dù quyển sách cổ ở trong tay Thánh địa thì trong một khoảng thời gian ngắn CŨNG rất khó đạt được kết quả gì, bốn phương anh hùng vẫn còn đang đấu đá, không ngừng thỏa hiệp và phân phối quyền lợi.
Nhưng mà đúng vào lúc này, đại hắc cẩu lại chạy tới Tử Sơn quan sát như nhận ra điều gì đó, không ngờ lại nhìn thấy bóng người, có người đang tới nơi này.
- Ngươi có chắc không?
Diệp Phàm kinh ngạc, diễn biến có vẻ quá nhanh.
- Người này quá mạnh, ta chỉ nhìn thấy một bóng hư ảnh lóe lên rồi biến mất, không thấy gì nữa.
Đại hắc cẩu trầm giọng nói.
Hắc Hoàng chỉ mơ hồ nhìn thấy người kia mặc đạo bào, đứng ở trên đỉnh Tử Sơn, loáng cái đã biến mất khiến nó phải gầm to một tiếng.
- Người mặc đạo bào không phải là tên mập mạp chết bầm kia chứ? Nhưng mà không phải hắn đang bị đuổi giết về phía Trung Châu sao?
Diệp phàm nghi hoặc trong lòng, hỏi.
- Ta khẳng định không phải là tên mập mạp kia, hắn không có khả năng xuất hiện nhanh như vậy, ta nhớ rất rõ những người bị ta cắn vào chân, người này rất đáng sợ, bổn hoàng nháy mắt một cái là bóng hắn lại lướt qua.
Diệp Phàm cảm thấy cần phải mau chóng rời khỏi nơi này, địa phương này rất không bình thường, tràng phong ba kia tới còn nhanh hơn cả tưởng tượng của hắn.
- Ngươi thúc giục bọn họ thu dọn nhanh lên, ta ra ngoài một lát.
Hắn rời khỏi Thạch Trai và đi tới Bình Nham Thành để tìm hiểu tin tức. Kết quả lại được tin Thánh địa còn chưa hề hành động, trận đấu tranh giành quyển sách cổ còn chưa dứt
"Chuyện gì xảy ra thế nào, Thánh địa chưa ra thì người ta đã tới trước, người này nhất định là tuyệt đỉnh cao thủ." Diệp Phàm thầm suy đoán và kết luận, người này đã đọc qua quyển sách cổ.
Khi Diệp Phàm trở về thì gặp đại hắc cẩu ở một địa phương cách Thạch Trai mấy chục dặm, ngạc nhiên hỏi:
- Sao ngươi lại ở chỗ này?
- Một tên lỗ mũi trâu đến Thạch Trai, bổn hoàng nhìn không thấu hắn nên sợ hắn gây bất lợi cho bổn hoàng.
- Thế là ngươi chạy ra đây hả?
Diệp Phàm giật mình, hắn lo lắng cho người của Thạch Trai.
- Yên tâm đi, tu vi đạt tới cảnh giới như vậy thì chắc chắn sẽ không làm khó người phàm đâu, nhưng mà bổn hoàng không biết hắn vào Thạch Trai làm gì.
- Ngươi nói hắn là người tu đạo, chẳng lẽ là cái người chúng ta nhìn thấy ở trên đỉnh Tử Sơn?
- Chắc là cái tên lỗ mũi trâu kia, bằng không thì tại sao ở cùng một nơi lại có thể xuất hiện hai vị cao thủ tuyệt đỉnh cơ chứ.
Đại hắc cẩu suy nghĩ một lúc lâu rồi nói:
- Ngươi thử đi xem hắn đang làm trò gì?
Diệp Phàm ngẫm nghĩ một lát rồi thay đổi dung mạo, giả dạng thành bộ dáng của Vương Xu, ngay cả căn nguyên khí chất cũng giống y hệt.
Hôm nay, vì sắp rời xa nơi này nên Vương Xu không ở trong Thạch Trai mà đang đi mua nhu yếu phẩm cho mọi người ở trong Bình Nham Thành.
Hắn trở về Thạch Trai trong hình dạng của Vương Xu, vừa mới trở về đã thấy trong trai có không ít người đang đứng vây tròn, rất nhiều người đều đang bàn tán về chuyện gì đó..
-o0o-