Già Thiên

Tiếng bước chân càng ngày càng gần. Xuyên thấu qua khu rừng bọn họ nhìn thấy một sinh vật hình người đang nhanh chóng lui tới, gần như một luồng sáng đang ép tới.

- Làm sao nó không giẫm lên trận văn? Đáng chết, chúng ta nguy hiểm!

Đây là sinh linh đầu tiên bọn họ gặp trong dày Bất Tử Sơn. Khi nhìn thấy hình dáng của nó, bọn họ đều vô cùng kinh ngạc, trong lòng càng thêm không yên.

Đây là một thạch nhân.

Đúng vậy. Nó không phải thân thể máu thịt mà là hình thể bằng đá, cao tới hai thước, phi thường tráng kiện.

Tuy nhiên nó cũng không phải hoàn hảo vô khuyết. Đầu bị người ta bổ ra non nửa, mắt chỉ còn lại một con mà trên nửa người bên trái còn có rất nhiều lỗ thủng giống như bị người dùng lợi khí xuyên thủng.

Cho dù như thế nó cũng khiến mấy người kinh sợ. Đây là Cửu Khiếu Thạch Nhân trời sinh ra, là thứ có thể trưởng thành Thánh linh.

Một con mắt độc nhất của nó bắn ra hào quang lạnh âm u, nhìn chằm chằm vào Long Văn Hắc Kim Thánh Linh Kiếm trong tay Diệp Phàm không chớp mắt, dường như cảm ứng được khí cơ nào đó, sát ý điên cuồng xuất hiện trên mặt.

- Xong rồi, báo ứng tới rồi. ngươi cắt Cửu Khiếu Thạch Nhân, đồng loại của nó cảm ứng được.

Khuôn mặt của Đại hắc cẩu lập tức nhăn nhúm.

- Liều mạng với nó. Thạch nhân này là tàn khuyết, cũng không sinh ra máu thịt, rất hiển nhiên cũng bị người cắt ra xuất thế trước thời hạn, vĩnh viễn mất cơ hội trở thành Thánh linh. Chúng ta chưa chắc đã không giết được hắn.

Bàng Bác nói.

Đại hắc cẩu mặt xám ngắt nói:

- Nó quả thật xuất thế trước thời hạn trăm vạn năm, không có khả năng trở thành Thánh linh, nhưng cũng không phải chúng ta có thể đối phó. Nó đã là thứ nửa bước đại năng rồi.

Đây là thạch thai thiên địa sinh dưỡng, thai nghén mấy trăm vạn năm, hấp thu tinh hoa nhật nguyệ, có thể trở thành Thánh linh có thể sánh ngang Đại Đế cổ. Đáng tiếc nó đi tới thế giới này trước thời hạn trăm vạn năm.

Lúc này trong con mắt duy nhất của nó tràn ngập hận thù, từng bước ép tới muốn lấy mạng Diệp Phàm báo thù cho đồng loại.

- Nửa bước đại năng... Chúng ta thật sự không có một chút cơ hội.

Diệp Phàm thở dài.

Tuy nhiên hắn tuyệt đối sẽ không ngồi chờ chết. Đấu Chiến Thánh Pháp vận chuyển đến cực hạn, chờ bí quyết chữ Giai phát động thành công sẽ đánh ra ngoài.

Mấy người khác cũng đều như vậy, chiến lực tăng lên tới cực hạn, chuẩn bị tử chiến.

Nhưng thạch nhân tàn khuyết đi tới gần, khi còn cách bọn họ khoảng mấy chục thước thì dừng lại, nhìn chằm chằm vào cô bé được Diệp Phàm chắn ở phía sau người, thần sắc vô cùng kinh ngạc.

Diệp Phàm sớm muốn thu cô bé vào trong Ngọc Tịnh Bình nhưng là đại hắc cẩu chết sống cũng không đồng ý, nói nàng có thể là cây rơm rạ cứu mạng duy nhất.

Lúc này quả nhiên có chuyện kỳ dị xảy ra. Cửu Khiếu Thạch Nhân kia thần sắc rất không yên, sau khi nhìn thẳng cô bé, không ngừng rút lui.

- Đây là chuyện gì xảy ra?

Tất cả mọi người khó hiểu.

Cô bé lúc đầu rất sợ hãi trốn ở phía sau Diệp Phàm, lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ nhắn rất khẩn trương nhìn qua, trong mắt đầy không yên.

- Mau, ôm cô bé ra phía trước.

Đại hắc cẩu thúc giục.

Diệp Phàm ôm lấy cô bé, an ủi:

- Ngoan, không phải sợ. Nó không dám thương hại chúng ta.

Thần sắc Cửu Khiếu Thạch Nhân càng thêm không yên, nhìn thẳng cô bé, thân thể không kìm nổi run lên rồi sau đó kêu quái dị một tiếng xoay người bỏ chạy. Tốc độ nó nhanh đến cực hạn, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng, biến mất sau một vách núi màu đen.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, vô cùng giật mình, đều không nghĩ tới sẽ là một kết quả như vậy.

chỉ có cô bé không phải rất vui vẻ, chớp cặp mắt to, trề môi nói:

- Bé rất đáng sợ sao, vì sao nó lại như vậy?

Mọi người đều nỡ nụ cười, không kìm nổi sờ đầu của nàng, rồi sau đó cưng chiều nhéo cái mũi nhỏ thanh tú của nàng.

- bởi vì bé rất đáng yêu, ngay cả tên thạch nhân kia đều không đành lòng thương hại chúng ta.

- Ai dám nói bé của chúng ta không đáng yêu?

Mấy người cười nói nhưng trong lònglại phi thường không bình tĩnh. Cô bé rốt cục có thân phận gì, ngay cả Cửu Khiếu Thạch Nhân trong Bất Tử Sơn đều bị dọa chạy, thật đúng là khiến người giật mình.

- Đi, đi nhanh nào!

Đại hắc cẩu lại dẫn đường. Nhưng là không đi được bao xa nó lại suýt nữa thì giẫm lên trận văn.

Cũng không thể trách nó, bất cứ người nào cũng không thể tránh khỏi. Bởi vì dấu vết đạo văn đã biến mất nhưng dù sao vẫn là đế văn, tác dụng vẫn còn, căn bản không thể nắm giữ toàn bộ.

Ngay cả Diệp Phàm mở thần nhãn căn bản cũng nhìn không thấu. Văn lạc Đại Đế cổ khắc xuống thần bí khó lường, ai cũng không nắm chắc.

- Chúng ta thật sự phải chết ở đây sao?

Lý Hắc Thủy thở dài.

- hỏng rồi!

Đại hắc cẩu bước một chân ra sau đó kêu sợ hãi một tiếng, cho rằng mình lại bước lầm. cũng may lần này chỉ là sợ bóng sợ gió.

- Cẩu cẩu ngươi thật ngốc. Bé đều học được, những văn lạc này rất rõ ràng mà, ta cũng biết nên đi như thế nào.

Bỗng nhiên cô bé ngây thơ nói. Bạn đang đọc tại chấm cơm.

Nếu là người khác, đại hắc cẩu đã sớm trào phúng thậm chí hạ miệng cắn vài cái. Nhưng nghe thấy cô bé nói vậy, nó chỉ ngượng ngùng, không có tức giận cũng không phát tác.

- Cái gì, bé có thể nhìn thấy rõ?

Diệp Phàm giật mình hỏi.

- Đúng vậy.

Cô bé nghiêm túc gật đầu như gà mổ thóc:

- Bé nhìn thấy rất nhiều văn lạc, trong đó những đường màu đen hắc vụ lượn lờ, còn có đường màu vàng hào quang lưu động.

- Đó phân biệt là tử lộ và sinh lộ.

Đại hắc cẩu cả kinh nhảy dựng:

- ngay cả những cái đó ngươi đều có thể nhìn thấy?

- Lúc bắt đầu ta cũng không nhìn thấy gì, sau đó cứ thấy cẩu cẩu đi tránh khỏi văn lạc, ta liền dần dần thấy rõ.

Thanh âm cô bé rất non nớt, ngây thơ nói.

- Đường màu vàng chỉ hướng nào?

Đại hắc cẩu khẩn cấp hỏi.

- Nó quanh co khúc khuỷu, như là rất nhiều con rắn rất nhỏ đang bò, đi vào nơi sâu trong núi.

Cô bé nói.

- Cái gì?

Tất cả mọi người vô cùng kinh hãi.

- Này... Bé không nhìn lầm chứ?

Đồ Phi hỏi.

- Không có mà. Đường màu vàng thật sự chỉ vào sâu trong dãy núi. Ồ, bọn họ là rồng nhỏ chứ không phải rắn. Đầu rồng đều chỉ hướng kia.

Cô bé đính chính lại sai lầm của mình.

- Đây chẳng lẽ là muốn đặt vào chỗ chết rồi sau đó sống?

Bàng Bác trầm tư.

Đại hắc cẩu gật đầu nói:

- Không sai. Hư Không Đại Đế có lẽ nghĩ như vậy. Năm đó hắn bị ép bất đắc dĩ phải ngọc đá cũng tan, xâm nhập trung tâm bất tử sơn, đại quyết đấu cuối cùng với nhân vật vô thượng. Có lẽ chính là sinh ra ý niệm đặt vào chỗ chết rồi sau đó sống.

- Chẳng lẽ chúng ta còn muốn tiếp tục đi tới?

Lý Hắc Thủy vô cùng kinh ngạc nói:

- Chúng ta không phải là Hư Không Đại Đế. Hắn có thể vào đất chết rồi sau đó sống, chúng ta không có chiến lực nghịch thiên như vậy. Từ xưa có mấy người có thể so sánh với hắn?

- Trước mắt thật sự không có biện pháp khác. Y như bé chứng kiến mà phỏng đoán, khu vực này bị bày ra trận văn Đại Đế đáng sợ, bằng vào chúng ta không thể lui ra.

Đại hắc cẩu suy tư nói:

- Chắc rằng Hư Không Đại Đế phong bế toàn bộ khu vực này, ngăn thành rất nhiều khu vực để sinh vật thần bí khó thể ra ngoài.

Đại hắc cẩu cõng cô bé, để nàng chỉ đường, đi vào nơi sâu trong dãy Bất Tử Sơn. Dọc theo đường đi bọn họ cảm thấy thỉnh thoảng có sinh vật nhìn trộm, trong lòng đều cảm thấy sợ hãi.

- Con đường này dường như đi tới phương vị Ngộ Đạo cổ Trà Thụ.

Mọi người kinh ngạc.

Dựa theo cô bé chi điểm, dường như thật sự là đi tới khu vực kia, hơn nữa khoảng cách không phải rất xa.

Lại đi một đoạn có thể mơ hồ thấy được ngộ Đạo cổ Trà Thụ. Mặc dù có rất nhiều cổ mộc che chắn nhưng vẫn có thể cảm ứng được rõ ràng khí cơ độc nhất vô nhị của nó.

Nơi đó dường như có vô tận đại đạo đang lưu động, tràn ngập lựcl ượng thần bí, khiến trong lòng người lập tức buông lỏng, cũng không tu luyện nhưng dường như sắp ngộ đạo vậy.

- Không hổ là Bất Tử Thần Thụ danh truyền muôn đời, có thể trợ giúp tu sĩ ngộ đạo, là thánh vật quán thế.

Đại hắc cẩu mừng rỡ nói:

- Chúng ta nếu may mắn không chết, nói không chừng sẽ có đại cơ duyên.

Hai mắt nó sáng xanh lòe lòe.

Khi lại đi tới vài dặm đã có thể thấy được Ngộ Đạo cổ Trà Thụ, bộ dáng của nó khiến người rung động.

Nó cũng không cao lớn, mới ba thước mà thôi. Nhưng nó cứng cáp như rồng có sừng, vỏ già lột ra, như trải qua ức vạn năm mới thành bộ dạng như hiện nay.

Nó phi thường kỳ lạ, lá khắp cây đều không trùng lặp, mỗi một phiến lá đều có khác nhau. Tất cả đều sáng bóng trong suốt, như ngọc điêu trác mà thành.

Có lá giống như đỉnh nhỏ, sương mù mênh mông. Có cái lá giống như Thần Hoàng, sáng mờ lóe ra. Có cái lá như tiên nhân khoanh chân ngồi, sinh động vô cùng.

CÓ cái như hoàng kim, hào quang rực rỡ. Có cái giống như ngọc đỏ, đẹp đẽ vô cùng. Các loại sắc thái bày ra.

- Lại thấy rồi, bé lại nhìn thấy hắn.

Cô bé bỗng nhiên kêu lên.

Lúc này đám người Diệp Phàm cũng xuyên qua bóng cây che phủ nhìn thấy môt người, tất cả đều hết hồn.

- Là... Đại Đế!

Đại hắc cẩu suýt nữa nhảy dựng lên, gần như làm cô bé bị hất bay ra ngoài. Nó vô cùng kích động.

-o0o-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui