Già Thiên

Thiên Đình, cầm Sát Thủ Quyền Trượng vô thượng, đứng trên thiên hạ, chỉ một ý niệm tức thì trên đại địa máu chảy thành hồ. Giống như Thiên Đình cổ vô thượng, thống trị vận mệnh người ta.

Nhân Thế Gian, dung nhập trong biển người mờ mịt, ngươi tuyệt đối không thể phòng ngự được, không biết khi nào bọn họ sẽ thi triển ra một kích phải chết, ngay cả là Thánh hiền cổ đều không thể tránh thoát.

Tương truyền, trong điện phủ cổ kính của bọn họ, có đầu người xương cốt của chư vương xây lên một tòa tháp xương trắng. Giết hết anh kiệt ở thế gian, không thể tranh phong.

Địa ngục, sinh thời có một đám thần linh sa đọa, cầm thần kiếm đọng máu, chém hết Thánh nhân trên thế gian, cường đại mà vô tình, khủng bố mà tanh máu.

Trong truyền thuyết, ở trong Địa ngục, có bảo tồn thần da, xương cốt, huyết nhục, tạng phủ của các Thánh nhân cổ đại bị bọn họ giết chết bao đời, lãnh huyết thần bí nhất trên đời, khiến cho người ta sợ hãi.

Thiên Đình bị các Thánh địa viễn cổ liên thủ tiêu diệt, nhưng Nhân Thế Gian cũng với Địa ngục lại còn sống sót tới ngày nay, chỉ có điều họ hành sự hạ thấp xuống rất nhiều, thế nhân không biết bọn họ thân ở nơi nào.

- Thật là Nhân Thế Gian sao?

ngay cả Diệp Phàm cũng không thể bình tĩnh, đây chính là một tin tức như sét đánh bên tai.

- cũng không thể xác định, tuy nhiên ta có một loại dự cảm, rất giống bọn họ, bằng không ai có thể thoát được linh giác của ta?

Hắc Hoàng rất căng thẳng, lai lịch của nó thần bí, đặc biệt rất kiêng kị đối với Sát Thủ Thần Triều viễn cổ.

- Chúng ta đây là chọc phải ai chứ? Như thế nào Nhân Thế Gian đều xuất hiện?

Lý Hắc Thủy cảm thấy như cần cổ mát lạnh, nhìn mỗi người trên đường đều giống là người của "Nhân Thế Gian".

- Bọn họ cũng không có tuyệt đối lánh đời, mà để lại các loại manh mối, nhận ủy thác của thế nhân, không hề ít kẻ thừa cổ xưa đều có thể tìm được, có thể thỉnh mời bọn họ ra tay!

Đại hắc cẩu lộ thần sắc khó có thể bình tĩnh.

- ngươi là nói, có người ủy thác bọn họ mới ra tay, muốn tới giết chúng ta?

Lý Hắc Thủy cả kinh hỏi.

- Ba đại Sát Thủ Thần Triều Viễn cổ, mặc dù là lấy "sát" để nhập đạo, nhưng là chưa bao giỜ vô duyên vô cớ giết người, khẳng định là một số kế thừa cổ xưa nào đó có người tìm được bọn họ.

Hắc Hoàng nhe răng nói, trong lòng nó cũng chìm xuống.

Từ trước đến nay nó không sợ trời không sợ đất, nhưng đối mặt với một trong ba đại Sát Thủ Thần Triều viễn cổ, trong lòng nó phát lạnh, sinh ra ý sợ hãi.

Đúng lúc này cô bé kéo góc áo Diệp Phàm, mắt to chớp chớp, một bộ dáng thực ngoan ngoãn. cũng không có nói gì, tuy rằng cô bé rất đơn thuần, nhưng cũng thực thông minh.

Diệp Phàm biết người kia lại xuất hiện, hắn giả bộ lơ đểnh nhìn lại, phát hiện người này thật sự rất bình thường, không có một chút gì đặc biệt, cũng người đi trên đường phố không có gì khác nhau.

Hắn dùng linh giác cường đại lén nhìn, đều không phát hiện ra một tia dị thường nào, chỉ khi vận chuyển Thần Nhãn mới nhìn thấy một gương mặt khác của hắn, chứng minh không phải người thường.

Không có thần lực lưu động, không có huyết khí tràn đầy, không có một tia sát khí, không phù hợp với lẽ thường của tu sĩ, rất an hòa và bình thường thật khó lòng phòng bị.

Dừng chân trong chốc lát, rồi người kia không một chút sơ hở theo dòng người mà đi, biến mất trong biển người, mấy người cũng không có hành động thiếu suy nghĩ.

- Chính là cái loại công pháp đáng sợ này, thần thuật liễm tức biến thái, đúng là Nhân Thế Gian!

Đại hắc cẩu thực kích động, lông đen trên toàn thân đều dựng lên.

- Vì sao lại như vậy...

Lý Hắc Thủy cũng cảm thấy sợ hãi.

- Cầu nguyện đi! Hy vọng hiện giờ Nhân Thế Gian đã không phải là Sát Thủ Thần Triều viễn cổ kia, bằng không chúng ta sắp có đại họa rồi!

Đại hắc cẩu nhe răng nhếch miệng.

Trong điện phủ cổ kính của Nhân Thế Gian, có trưng bày đầu người xương cốt của chư vương, nếu như cộng thêm một cái đầu của Thánh thể, thật có thể là bọn họ rất thích ý nha.

- Sợ cái gì, ta có kế thừa của Thiên Đình, cầm quyền trượng của Sát Thủ Thần Triều viễn cổ, nếu Nhân Thế Gian thật sự chạm đến ta, thì phải giết ngược lại!

Diệp Phàm bình tĩnh nói, nhưng thực kiên định.

- Mấu chốt là kế thừa Thiên Đình còn thiếu sót, chỉ có nửa cuốn trên Thánh Thuật Sát Sinh, còn thiếu nửa cuốn trung tâm ở dưới là một trong Cửu Bí!

Đại hắc cẩu có vẻ ưu phiền.

- Thiên Đình nắm giữ một trong Cửu Bí rốt cuộc là một loại nào?

Diệp Phàm hỏi.

Thần Triều viễn cổ đã diệt vong qua bao nhiêu năm tháng rồi, không chỉ nói người đương thời, dù là năm đó cũng không có mấy người biết được một bí của bọn họ nắm giữ.

- Ngoài ta ra, trên đời này chỉ sợ không ai biết được!

Đại hắc cẩu khoa trương:

- Bí quyết chữ "Hành", vang dội cổ kim, gần như không ai biết được đó là thánh thuật trung tâm của Thiên Đình Sát Thủ Thần Triều viễn cổ, là chỗ căn bản của hết thảy.

- Một bí này lợi hại như thế ư?

Lý Hắc Thủy kinh hãi.

- Lợi hại nhất trên đời, theo truyền thuyết đột phá tới cảnh giới tột cũng thì có thể thay đổi thời gian!

Đại hắc cẩu nói.

Bí quyết chữ "Hành" của Cửu Bí đại biểu di chuyển tột cùng trên thế gian. Không chỉ có tốc độ cực nhanh đệ nhất trên thể gian, mà còn có thể trên vượt qua chín tầng trời, dưới xuyên qua Cửu U, bất cứ nơi nào, đều có thể tới.

Trận văn tiên thiên vây không được, đạo pháp vô thượng chặn không được, ngay cả tuyệt trận bố trí thập phương cũng có thể đi xuyên qua, đây là bí quyết chữ "Hành", không có gì có thể ngăn cản.

- Bí quyết chữ "Hành" vô thượng mặc cho ngươi kế thừa lâu đời, bày ra trận văn vô tận che lại môn phái, cũng ngăn không được người tu có bí quyết chữ "Hành" ra vào như chỗ không người!

Đại hắc cẩu than nhẹ.

Diệp Phàm rốt cục biết rõ, vì sao Thiên Đình đáng sợ như thế, không ai có thể ngăn cản, có thể đi lại bất cứ chỗ nào trên thế gian, đứng trên thiên hạ, đều không phải là khoa trương. Bạn đang đọc tại chấm cơm.

Bí quyết chữ "Hành" có thể thăng hoa đến tột đỉnh, khi tốc độ đột phá đến cực hạn của thế gian, đó chính là diễn biến của thời gian. Từ xưa đến nay cũng chỉ có chúa tể Thiên Đình đời thứ nhất, vị lão thánh hiền kia có được Bất Tử Thần Dược mà sống hai kiếp, mới lần dò tới được bên bờ của nó.

- Chúng ta không có được bí quyết chữ "Hành", nhưng ta nắm giữ bộ pháp của Phong lão nhân, cũng là một loại tốc độ cực nhanh, hẳn có thể phối hợp cũng thánh thuật Sát Sinh của Thiên Đình, đối kháng với người của Nhân Thế Gian!

Diệp Phàm nói.

- Ta luôn cảm thấy bộ pháp của ngươi có một chút bóng dáng của bí quyết chữ "Hành", có lẽ thật sự có chút liên hệ, nói không chừng có thể phù hợp cũng đại thuật Sát Sinh của Thiên Đình!

Đại hắc cẩu gật gật đầu.

Diệp Phàm bọn họ rời khỏi Tử Thiên Đô, lại đi vào tám trăm thần đảo của Phong tộc, ở trên đường bọn họ chém bỏ đi một bộ phận trí nhớ của ả thị nữ, có vài thứ không thể để nàng ta biết được.

Người thần bí của Nhân Thế Gian không có xuất hiện nữa, tuy nhiên bọn họ cũng khó có thể an tâm, nếu bị đối phương tập trung, khẳng định sẽ không yên ổn như vậy.

- Phải điều tra ra, rốt cuộc là ai muốn đối phó với chúng ta!

Lý Hắc Thủy nói.

Lần này, bọn họ đi tới một tòa cổ đảo lớn nhất của Phong tộc, tất cả tân khách đều ào ào hướng tới nơi đó. Khi đi ngang qua khu vực trung tâm, bọn họ nhìn thấy từng ngọn từng ngọn núi lớn dáng cách cổ xưa, vây quanh một tòa Thần Thành cổ kính.

Rất nhiều người đều bàn tán, tất cả "Nội tình" của Phong tộc đều trấn áp ở bên trong, đó là chỗ căn bản tuyệt đỉnh của bọn họ đứng sừng sững ở Đông Hoang, ngay cả Thánh chủ cũng không có thể tùy tiện đi vào.

Nơi đây, không thể ở lại thời gian lâu, mỗi người đều chỉ có thể vội vàng mà qua, bằng không sẽ bị cường chế mời đi.

Thánh chủ Phong tộc đại thọ một ngàn năm trăm tuổi, đến đây rất nhiều người, nơi nơi trên thần đảo đều là tu sĩ, rất nhiều người đều là đại nhân vật danh chấn thiên hạ.

Mấy người Diệp Phàm đến chỗ này, trước sau gặp được vài vị Thánh chủ. trong lòng giật mình kinh sợ, nơi đây thật đúng là cường giả như mây trên trời, nếu như người nào dám tới đây khiêu khích, nhất định sẽ chết không có chỗ chôn thây.

Diêu Quang Thánh tử, Kim Sí Tiểu Bằng Vương, Dao Trì Thánh nữ. Thần Vương thể Cơ gia... các trẻ tuổi một thế hệ cũng không thể tới trước, chỉ có thế ngồi ở xa xa. Lớp nhân vật người già tới quá nhiều, đều là hùng chủ một phương.

Rất nhiều người nhìn thấy thị nữ của Phong Hoàng dễ bảo đứng phía sau đám người Diệp Phàm, đều lộ vẻ mặt kinh dị, tất cả đều có chút khó hiểu.

Phong Hoàng tự nhiên nhìn thấy một màn này, nàng đã nghe được một ít lời đồn đãi, trên mặt tuy rằng mang mặt nạ ngũ sắc, nhưng cũng có thể tưởng tượng, sắc mặt nàng nhất định rất khó xem.

- Tốt hơn là trở lại bên cạnh Công chúa của ngươi đi thôi, chúng ta thật không nuôi nổi ngươi.

Diệp Phàm giải khai cấm chế cho nàng ta, rồi nói.

Ả thị nữ của Phong Hoàng không dám tranh cài ầm ĩ, cúi đầu rất nhanh lui đi, nàng thực sợ Diệp Phàm liều lĩnh nói ra một ít lời nói khó nghe, nếu vậy Phong tộc vì mặt mũi tuyệt sẽ không tha cho nàng.

Mọi người dâng tặng lễ vật, Diệp Phàm lấy ra một khối đá đen thui, cũng chỉ lớn bằng cỡ cái khay mà thôi, trao lên cho người của Phong tộc.

- nghe nói hắn chiếm được kế thừa của Nguyên Thiên Sư, tặng một khối Nguyên thạch, có lẽ nhất định là trân vật dây!

Có tiếng bàn tán nho nhỏ.

Một số con cháu trẻ tuổi Phong tộc thì nhíu mày, vẫn như cũ là đám người vẫn luôn bất mãn với Diệp Phàm kia. bọn họ không tin trong thời gian ngắn như vậy Diệp Phàm có thể tìm được thần vật. bằng không vì sao không có mở ra chứ!

Triệu Phát đến từ Tử Vi Giáo nở nụ cười, nói:

- Tảng đá này ta biết, trưng bày ở Tử Vi thạch phường ta rất nhiều năm. không nghĩ tới Diệp huynh mua nó đem đến đây. Tảng đá này là từ trên kỳ thạch cắt xuống Thần Nguyên còn lại đầu thừa đuôi thẹo!

Mọi người "ồ" lên, rất nhiều người cùng nhau nhìn lại, cảm thấy Diệp Phàm có chút kỳ cục, như thế nào có thể tùy tiện mua một tảng đá lấy có như vậy chứ!

- Biết ngay là hắn cố ý làm ra vẻ huyền bí, đó căn bản không phải thần vật cái gì! Hắn luyến tiếc Thánh kiếm cũng hạt giống Thần dược tặng lễ cho Thánh chủ. lại lấy một tảng đá đầu thừa đuôi thẹo đến lấy có!

- Thật đúng là quá đáng! Hắn lại dám khinh thường Phong tộc ta như thế!

Mấy tên đệ tử Phong tộc từng bị Diệp Phàm trấn áp ở Bắc Vực đều bất mãn, lộ ra sắc mặt giận dữ, trừng trừng nhìn Diệp Phàm.

- ngươi tin tưởng đây là một khối đá thừa đuôi thẹo, các ngươi từng cắt ra Thần Nguyên à?

Diệp Phàm nhìn về phía Triệu Phát đang kinh ngạc.

- Đúng vậy! Lúc ấy ta tận mắt nhìn thấy, từ trong chủ thạch cắt ra một khối Thần Nguyên bằng nắm tay, đây chỉ là một khối lớp đá ngoài trong đó mà thôi!

Triệu Phát cười gật đầu...

Diệp Phàm tươi cười, nói:

- Tử Vi Giáo cũng thật biết làm ăn buôn bán. dùng tảng đá đầu thừa đuôi thẹo cho rằng kỳ thạch đưa ra tiêu thụ!

- Không thể nói như vậy, tất cả Nguyên thạch này xưa nay đều như vậy, Nguyên đánh nguyện chịu, hơn nữa khối đầu thừa đuôi thẹo này chúng ta bán giá cả cũng không cao lắm!

Triệu Phát mỉm cười.

- Quả nhiên là thế! chỉ vì tảng đá này rẻ tiền, hắn mới mua đến. thật là quá đáng! khinh thường Phong tộc ta như thế!

- Sao có thể như vậy chứ, thật là quá đáng!

Một đám Phong tộc kia trước nay vẫn luôn có ác cảm với Diệp Phàm, người trẻ tuổi rất dễ kích động, lúc này đều rất phẫn nộ, không ít người lộ ra vẻ khinh miệt, trợn mắt nhìn hắn căm giận không thôi.

Diệp Phàm không để ý đến những người này, đại thọ của Thánh chủ Phong tộc sắp tới, hắn không muốn xảy ra chuyện náo động không thoải mái cũng những người này, chỉ hạ quyết tâm sớm một chút hoàn trả lại ba trăm vạn cân Nguyên cho bọn họ, bằng không luôn bị người ta vạch ra thật khó chịu.

-o0o-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui