Già Thiên

Kiếm phong tuyệt thế xanh biếc như nước, kiếm quang phun ra nuốt vào, chỉ thẳng vào đầu Diệp Phàm, muốn tránh né cũng không được. Đây là tuyệt sát!

Không ai nghĩ tới Diệp Phàm và Kim Sí Tiểu Bằng Vương vừa đại chiến đã xuất hiện biến cố như vậy. Người tới thủ đoạn thông thiên, trống rỗng xuất hiện.

Tập kích kinh thế khiến mọi người đổ mồ hôi lạnh! Ám sát như vậy thì ai có thể tránh thoát? Căn bản không biết hắn xuất hiện như thế nào mà kiếm phong đã tới ngay trước đầu.

Lăng lệ mà tàn nhẫn, một kích phải giết! Nếu là đâm trúng khẳng định hình thần câu diệt, không còn chút sinh cơ nào.

Gâu!

Đại hắc cẩu gào lên, một một đầu man long đang hét lớn làm cả dãy núi cũng rung chuyển, vô số cỏ cây băng toái. Nhưng tiếng hét đáng sợ của nó cũng không giải quyết được nguy cơ này.

- Đại ca ca...

Có gái nhỏ kêu lên sợ hãi. Nàng vừa rồi không xem cuộc chiến vì quá mức máu me. Lý Hắc Thủy đợi đại chiến chấm dứt mới thả nàng ra nhưng có bé vừa lúc thấy được một màn này, lập tức bật khóc nức nở.

Áp trắng phiêu dật như thiên ngoại phi tiên, kiếm quang tuyệt thế phun ra nuốt vào chặt đứt cả một nhúm tóc của Diệp Phàm, gần như đã đâm thẳng vào đầu.

Trong thời khắc mành chỉ treo chuông này, thân hình Diệp Phàm hơi gập xuống, hóa thành long hình đạo tích, trở thành phân cách tuyến âm dương của thái cực đồ.

Đây là đại đạo ngân tích!

Nhưng vẫn chư đủ! Mặc dù đột phá tốc độ cực hạn vẫn không thể tránh khỏi một kiếm đâm vào đầu. Kiếm phong đã chạm vào da đầu hắn.

Xoát!

Bộ pháp lão Phong Tử lúc này cũng được hắn thi triển, trở thành một bộ phận long hình đạo ngân, trợ hắn hóa long bay đi.

Nhiều giọt máu màu vàng bắn ra cũng những sợi tóc bị cắt đứt bay loạn, Diệp Phàm vẫn không tránh thoát một kiếm này, đầu của hắn đã sắp bị xuyên thủng.

Thời gian như đọng lại, mọi người đều nín thở, ai ai cũng mở to mắt, chăm chú nhìn một màn này.

- Thánh thể cuối đời vô cùng cường đại, chiến thắng Kim Sí Tiểu Bằng Vương không ai bì nổi, chẳng nhẽ lại bị ám sát lúc này sao?

Mỗi người đều khó có thể bình tĩnh được.

Loại ám sát này rất khủng bố, bất cứ người nào cũng rất khó tránh thoát. Đây là sát nhân đạo không gì sánh nổi, là thánh thuật sát sinh!

Thời gian ngừng trôi, trong lòng Diệp Phàm hiện lên vô số quỹ tích của Đạo, đến tột cũng phải phá giải như thế nào?! Chẳng lẽ thật sự phải chết sao?

Có lẽ bí quyết chữ Giai nếu phát động có thể khiến tốc độ của hắn gia tăng nhiều lần, thoát được một kiếp nhưng lại cần thời gian, hắn căn bản không thể thi triển ra ngay được.

Ở giờ khắc này, trong lòng hắn hiện lên một loạt khuôn mặt, bỗng nhiên nghĩ tới một loại thánh thuật!

Đó chính là truyền thừa của Thiên Đình, như sao chổi xẹt qua bầu trời, xẹt qua nội tâm hắn, chiếu sáng tâm hải.

Hư Thật Thần Thuật!

Thực thể hóa thành hư vô, giết người trong vô hình, là bí thuật kinh thế của Thiên Đình.

Diệp Phàm thu được truyền thừa của Thiên Đình chỉ mới thời gian rất ngắn, tuy từng tìm hiểu nhưng cho tới lúc này còn chưa bao giờ thi triển. Giờ phút này hắn linh quang chợt lóe, không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể vận chuyển.

Xoát!

Nhoáng cái, thân hình hắn trở nên mơ hồ, như ẩn vào hư không, giống như không hề tồn tại nữa! Thần thuật Thiên Đình và long hình đạo thân của hắn đang cũng được diễn biến.

Hắn như một đạo ánh sáng lưu chuyển, xẹt qua hư không, đạt tới tốc độ cực hạn, thân thể rất mơ hồ, đang ở giữa ranh giới của hư và thật!

Đạo kiếm phong tuyệt thế kia xẹt qua, phá vỡ hư ảnh mơ hồ, có nhiều điểm máu màu vàng văng tung tóe nhưng không thể xuyên thủng.

Lúc này trạng thái của Diệp Phàm thật kỳ diệu, nằm giữa hữu hình và hư vô. Đây là diễn biến của Thiên Đình, hợp nhất với long hình đạo tích.

Trong thời khắc này, hắn dung hợp nhiều loại thần thuật và đạo thân của chính mình, dùng thủ đoạn khó tin xoay chuyển tử cục, tránh được một kiếp!

Kiếm phong tuyệt thế đâm trúng đầu hắn nhưng lại không có cảm giác đâm trúng, như chi tiến vào một hư ảnh mà không xuyên thủng.

Xoát!

Diệp Phàm đột phá lao ra, từ trạng thái hư vô dần hóa thật các đó không xa. Hắn tránh được một kiếp nhưng phần đầu vẫn bị thương, trên thiên linh cái xuất hiện một vết thương, gần như sắp xuyên vào nào.

Máu màu vàng từ trên trán hắn đổ xuống, dính thêm cả một nhúm tóc bê bết. Chỉ thêm một ly nữa thôi là hắn đã bỏ mạng rồi!

Thực lực đạt tới cảnh giới này thì nhược điểm lớn nhất của hắn chỉ còn phần đầu, một khi bị chém nát thì chỉ có một kết cục là hình thần câu diệt.

Tất cả mọi người hít sâu một hơi khí lạnh, không ngờ Diệp Phàm lại cường đại như vậy, tránh khỏi được một kích phải giết, phá giải tử cục.

Keng!

Diệp Phàm cũng không nói gì, Long Văn Hắc Kim Thánh Linh Kiếm trực tiếp xuất hiện trên tay. Từ ngày hắn tu luyện thành công tới nay còn chưa từng chịu thiệt như vậy, gần như bị chém bay đầu.

Lúc này hắn không cần nghĩ nhiều cũng biết người tới là ai. Bọn họ là người của Nhân Thế Gian.

nam nhân áo xám và nữ nhân áo trắng bị sương mù bao phủ, tuổi tác cũng không lớn, như những u linh từ địa ngục tới, không cảm thụ được chút dao động thần lực nào.

Nhân Thế Gian chủ chưởng sát phạt, từ đó tìm hiểu đại đạo. Nhiệm vụ ám sát bọn họ tiếp nhận chỉ là thứ yếu, mục đích chính là tôi luyện chính mình, tu vi sẽ không cao hơn đối tượng ám sát nhiều.

- Giết!

Diệp Phàm huy động thánh kiếm chém tới. Tới hiện tại, sát ý của hắn đối với người của Nhân Thế Gian càng mạnh. Đối phương đã thật sự ra tay với hắn, vừa rồi nếu không phải hắn ứng biến nhanh chóng thì giờ phút này chỉ sợ đã vong mạng rồi.

Đang!

Kiếm phong va chạm, hỏa hoa văng tung tóe, kiếm quang trùng tiêu.

nam nhân áo xám bay ngược ra sau, cùng lúc nữ nhân áo trắng như một làn khói nhẹ, nhoáng cái biến mất. Bọn họ một kích thất bại, căn bản không dừng lại mà quyết đoán rời đi.

- Muốn chạy sao? Không dễ như vậy đâu!

Diệp Phàm như một sát thần, trên tóc còn vương máu vàng, hai mắt lạnh lùng, cầm thánh kiếm đuổi giết.

Giờ khắc này ai cũng kinh hãi vì bọn họ không thấy được thân ảnh của nam nhân áo xám và nữ nhân áo trắng kia nữa, đã biến mất.

Nhưng Diệp Phàm lại như thông linh, trường kiếm chỉ ngang, hiển lộ năng lực. Hắn thủy chung đuổi về một hướng, rất hiển nhiên đã tập trung được hai đại cường giả Nhân The Gian.

- Người đâu rồi?

- Hắn sao có thể nhìn thấy mà chúng ta thì không?

Rất nhiều người cả kinh kêu lên, thân thể phát lạnh. Nếu bị người như vậy ám sát thì làm sao có thể tránh né!?

Lúc này chỉ có mấy người như Diêu Quang Thánh tử, Thần vương thể Cơ gia, Dao Trì Thánh nữ là thần quang trong mắt sáng lên, còn nhìn ra được.

Linh giác của Diệp Phàm có thể nhận ra quỹ tích của hai đại cường giả, huống chi hắn mở ra Thần Nhãn, không gì không nhìn được, hoàn toàn tập trung vào nam nhân áo xám và nữ nhân áo trắng kia.

Keng!

Diệp Phàm huy động thánh kiếm dài mười trượng, như một tòa núi lớn màu đen ép xuống, lực trầm thế mãnh, hư không sụp đổ. Đây là một trọng kiếm không gì sánh nổi.

Đang!

Nam nhân áo xám bị buộc phải chống cự, huy động huyết kiếm trong tay chém ra, va chạm với thánh kiếm của Diệp Phàm. Một thanh âm như xuyên kim liệt thạch, kiếm mình chấn động trời cao.

Hắn đương trường bay ngược ra ngoài, không thể kháng trụ được sự cường thế và bá đạo của Thánh thể. Loại cảm giác như bị núi lớn đè xuống khiến cánh tay của hắn run lên.

Xoát!

Toàn thân nam nhân áo xám ẩn trong hư không, thân thể gần như biến mất, đẩy nhanh tốc độ, không quay đầu lại. Bản thân hắn là "hạt giống" của Nhân Thế Gian, hắn hiểu rất rõ cái gì nên giữ, cái gì phải buông.

Sau khi ám sát thất bại thì phải nhanh chóng lui ra, bằng không không thể ngăn cản cơn giận của Thánh thể lúc cuối đời. Tránh đi mũi nhọn mới là thượng sách.

Nhưng Diệp Phàm thiếu chút nữa đã bị ám sát thì sao có thể bỏ qua được, liền quát lớn:

- Còn muốn chạy sao?

Hắn thi triển bộ pháp lão Phong Tử, gần như đuổi theo ngay lập tức, Thần Nhãn quét khắp hư không, căn bản không gì có thể che mắt được hắn.

Ầm!

Thánh kiếm trong tay hắn dài ra trăm trượng, như một ngọn núi ập xuống, chém nát cả bầu trời.

nam nhân áo xám đồng tử co lại, bất đắc dĩ lại phải quay người ứng chiến. Hắn hật không muốn đối mặt thân thể vô song của Thánh thể vì nó còn khủng bố hơn cả rồng.

Đang!

Huyết kiếm do hắn dùng pháp tắc ngưng tụ lập tức văng tung tóe, mà bản thân hắn khóe miệng cũng tràn máu, bị đánh văng ra ngoài.

- Nhân Thế Gian, là ai phái các ngươi tới giết ta?

Diệp Phàm hô lớn, huy động thánh kiếm màu đen chém xuống.

Trên hư không của phiến dãy núi vô tận, tất cả mọi người đều kinh động, nội tâm khiếp sợ. Thần Triều Sát Thủ viễn cổ - Nhân Thế Gian lại xuất hiện sao?

Mặc dù không ít người đều biết bọn họ vẫn tồn tại, chỉ là điệu thấp rất nhiều mà thôi nhưng khi chính tai nghe thấy Nhân Thế Gian muốn giết Thánh thể thì vẫn rất rung động.

Trên thế gian chỉ có những thế lực xa xưa mới có cách liên lạc với Nhân Thế Gian, đây cũng có ý nghĩa rất sâu xa.

Biết được đây là những nhân vật khủng bố của Nhân Thế Gian, ai cũng hiểu được nam nhân áo xám và nữ nhân áo trắng kia nhất định là những nhân vật hạt giống của Thần Triều Sát Thủ.

Trong Nhân Thế Gian có sự cạnh tranh rất tàn khốc, hạt giống trẻ tuổi cũng không quá nhiều, chỉ những nhân tài có thủ đoạn đặc biệt mới có được thân phận như thế này.

Nhưng hiện tại hạt giống Thần Triều Sát Thủ lại bị Thánh thể đuổi giết. Điều này thật khiến người ta bất ngờ, rốt cục là ai đang đuổi giết ai?

Ầm!

Diệp Phàm huy động thánh kiếm màu đen, chặt đứt cả một ngọn núi, đại kiếm trăm trượng quét ngang bầu trời.

Đang!

Gã nam nhân áo xám tế ra một tòa cổ tháp nhưng đương trường bị đánh nát. Hắn lại phun ra máu tươi, liều mạng chạy trốn.

- Nếu muốn ám sát ta thì hôm nay ta sẽ cho các ngươi lên trời không lối, xuống đất không đường! Nhân Thế Gian thì đã sao?!

Trên tóc Diệp Phàm còn vương máu tươi nhỏ xuống. Hắn thoạt nhìn như một thần linh mở ra gông xiềng báo thù, cường thế không gì sánh nổi.

Hàm răng hắn sáng bóng, lóe ra hàn quang, ngự không bay đi. Thánh kiếm màu đen chém phá hết thảy ngăn cản.

Ầm

Diệp Phàm dũng mãnh vô cùng, liệt diễm màu vàng hừng hực ứúêu đốt quanh thân, tóc đen bay múa, hai mắt thâm thúy, thánh kiếm không ngừng được huy động.

Phiến thiên địa này hoàn toàn bị hắn chém vỡ, không ngừng sụp đổ. Hắn một hơi chém ra bốn mươi chín kiếm, đã chém nát chừng bốn mươi chín ngọn núi.

Đại kiếm màu đen mỗi lần hạ xuống đều như một ngọn núi lớn đè ép, khiến cho tên nam nhân áo xám liên tục phun ra máu tươi.

Một thân pháp bảo và binh khí của hắn đều bị đánh thành bột mịn, sau đó song chưởng băng toái, hóa thành huyết vụ. Sau đó, thân thể của hắn cũng bắt đầu nứt nẻ. Bạn đang đọc truyện được tại

Khi kiếm thứ bốn mươi chín chém xuống, hắn đã bị thánh kiếm trăm trượng trên tay Diệp Phàm chém thành đống thịt bầy nhầy, hoàn toàn mất mạng.

- Thánh thể cũng quá mạnh, giết ngược lại người của Thần Triều Sát Thủ!

- Cái này... thật quá bá đạo!

Tất cả mọi người nghẹn họng trân trối! Thần Triều Sát Thủ gần như rất hiếm khi thất thủ, bị người ta giết ngược lại lại rất hiếm có nhưng trước mắt lại hiện ra một màn như vậy.

Ai ai cũng hết hồn, Thánh thể cuối đời này thật quá bá đạo, cường đại tuyệt luân, chém giết cả người của Nhân Thế Gian.

Nháy mắt khi mọi người đang ngây ra, một màn kinh người lại xuất hiện, bảy đạo thần hồng trống rỗng xuất hiện, chỉ thẳng vào Diệp Phàm ở trung tâm.

Hàn quang chiếu sáng đại địa, sát khí tuyệt thế lại hiện ra.

Bảy đại cao thủ phát ra sát khí kinh thiên khiến trong dãy núi cây cối băng toái, lá rụng vô số tung bay, vạn thú phủ phục trên mặt đất run rẩy.

Hàn khí lạnh thấu xương như trời đông giá rét ập tới, gió bấc gào thét. Giờ khắc này cỏ cây điêu linh, vạn vật tuyệt diệt, cả dãy núi như khô héo hết.

-o0o-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui