Già Thiên

Đêm hôm đó mọi người ở vùng đất nọ nghe được tiếng động như sóng thần, cả dãy núi bị hủy hoàn toàn thành đất bằng.

Tin tức này đưa ra lập tức khiến mọi người chấn động. Diêu Quang Thánh tử như phát cuồng, một đêm giết nhiều cường địch như vậy, rốt cục là xảy ra chuyện gì?

Sau đó có người cẩn thận điều tra, phát hiện ra mười ba thi thể hình thần câu diệt, ngay cả một mẩu xương vụn cũng không còn.

Mà dãy núi kia bị người ta đánh sập, ở gần đó còn mấy chục ngọn núi cũng bị đánh đổ, cảnh tượng vô cùng khủng bố, giống như đại kiếp nạn giáng xuống vậy.

Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh tượng này đều hoảng sợ.

Không cần nghĩ cũng biết, Diêu Quang Thánh tử gặp phải đại địch thế nào, ngay cả dãy núi cũng đánh thành dạng này. Những nhân vật cường đại thần bí kia khiến người phải hãi hùng.

Không nghi ngờ gì nữa, những ngày này đã đặt thành thế cục sinh tử, trận chiến cường đại như vậy đủ để giết chết mấy vị Thánh tử đỉnh cấp nhưng cuối cùng bọn họ vẫn coi thường Diêu Quang Thánh tử.

Một mình hắn đã giết sạch tất cả, không bỏ qua một người nào.

Không ai nhìn thấy trận chiến này nhưng thông qua dấu vết để lại cũng hiểu được chân tướng khủng bố này. Diêu Quang Thánh tử so với tưởng tượng của mọi người còn đáng sợ hơn.

Diệp Phàm nghe được tin tức này liền sờ sờ cằm, rất lâu không nói gì. Diêu Quang Thánh tử này quả nhiên là sâu không thể lường được. Đây là lần đầu tiên hắn thể hiện chiến lực thực sự.

Diệp Phàm nở nụ cười. Người của Địa Ngục ra tay lại mất đi mười ba cường giả, không có khả năng thu tay. Kế tiếp sẽ có tuồng hay để xem rồi.

Diệp Phàm cũng muốn cuốn cả Nhân Thế Gian vào, có lẽ còn có thể kéo một Thánh tử khả nghi nữa xuống nước, khiến Đông Hoang loạn thêm chút nữa.

Nhưng ngay lúc này Bắc Vực lại truyền tới tin tức khiến hắn chấn động, có liên quan tới Thần Vương tuyệt thế.

Bắc Vực yên lặng đã lâu lúc này lại nổi lên sóng gió khôn cùng. Tiểu công chưa Khương Đình Đình của Khương gia trở về gia tộc.

Nên biết rằng ngày xưa nàng được Thần Vương mang đi, không ai biết chỗ ở của bọn họ, căn bản không tìm thấy chút tin tức nào.

Diệp Phàm sau khi hái được thần quả bất tử vẫn luôn luôn tìm kiếm nhưng không có chút tin tức. Mọi người của Khương gia căn bản không biết.

Mà hiện giờ Tiểu Đình Đình biến mất đã lâu lại xuất hiện, tác động tới thần kinh của mọi người. Thần Vương tuyệt thế còn sống hay đã chết có lẽ lúc này cũng có thể tìm hiểu rồi.

Vô số người chạy tới Bắc Vực để tìm chân tướng sự việc. Diệp Phàm cũng kích động. Hắn cảm thấy nên đi báo ân...

Tiểu công chúa của Khương gia quay trời lại gia tộc, Thần Vương tuyệt thế còn sống hay đã chết trở thành tiêu điểm để mọi người bàn luận. Tất cả mọi người đều suy đoán, mỗi thế lực lớn cũng đều chú ý.

Tất cả mọi chuyện xảy ra đột ngột, Diệp Phàm sau khi nghe tin liền vượt qua hư không rất nhanh mà đi, không lâu sau liền hội họp với đám Hắc Hoàng trong một vùng núi hoang phía bắc.


- Ta cũng nên trở lại Bắc Vực. Ta muốn đem phương hướng của Đồ Phi về nói với Đồ lão gia, khiến hắn đỡ lo lắng.

Lý Hắc Thủy nghe nói Diệp Phàm muốn tới Bắc Vực liền vô cùng tán thành.

- Ngươi nói tới nói lui nhưng cũng không thể bịa đặt lung tung, đừng có để ta bị lôi vào đó. Lần đó rõ ràng là hắn muốn chạy thôi.

Đại hắc cẩu nói chuyện rất vô lương tâm.

- Con chó chết, ngươi còn không biết xấu hổ mà nói ra những lời này à?

Lý Hắc Thủy tức giận nói:

- Đời này ngươi đừng tiến vào Bắc Vực, nếu không sẽ bị lột da đó.

- Ngươi cho là bổn hoàng sợ à? Thời điểm ta tung hoành thiên hạ thì tổ tông của mấy lão già kia còn chưa biết bú sữa mẹ đâu.

Đại hắc cẩu mạnh miệng nói.

- Đại ca ca, Bắc Vực rất xa sao?

Cô bé hỏi.

- Xa lắm. Trăm núi ngàn sông. Phàm nhân đi cả trăm đời cũng không tới được. Tuy nhiên chúng ta vượt qua hư không thì chỉ trong nháy mắt thôi.

Diệp Phàm đáp.

Đại hắc cẩu bắt đầu vẽ trận vặn, mục tiêu là Bắc Vực. Có thể nói lần này truyền tống cự ly rất xa, không thể sai lầm chút nào.

Diệp Phàm thấy nó vẽ trận văn thì lập tức trên trán đầy gân đen. Lần đầu tiên truyền tống mất Bàng Bác, lần thứ hai thì đưa Đồ Phi tới Bắc Nguyên. Chưa thấy nó làm chuẩn lần nào cả.

- Ta thà tự đi bộ về chứ cũng không mượn dùng trận văn của ngươi.

Lý Hắc Thủy cũng rất e ngại, sợ rằng sẽ bị đưa tới Tây Mạc mất.

- Các ngươi thật sự là không có kiến thức. Đây là một góc trận văn của Đại đế cổ, người bình thường căn bản không có phúc dùng đâu.

Đại hắc cẩu rất bất mãn nói.

- Ngươi tự mình từ từ hưởng thụ đi. Chúng ta nghĩ biện pháp chạy tới đó vậy.


Diệp Phàm cùng nghiêm khắc cự tuyệt. Loại trận văn này tuyệt đối không thể dây vào.

Kể cả cô bé cũng sợ hãi rút lui, giống như né tránh yêu ma quỷ quái vậy, rời xa Đại hắc cẩu, tới gần Diệp Phàm, nắm lấy góc áo hắn.

Biểu hiện của bọn họ khiến Đại hắc cẩu rất đau lòng, nói:

- Trái tim của cao thủ các ngươi vĩnh viễn không hiểu nổi. Trận văn vĩ đại như vậy mà lại không có ai biết thưởng thức.

Cuối cùng Đại hắc cẩu thành thật khắc một loại trận văn mà nó nắm rõ, quy mô lớn hơn, mất tới mấy ngày.

Vào khoảnh khắc trận văn hoàn thành, Diệp Phàm nhắc nhở:

- Lần này ngàn vạn lần không được lệch lạc tới trăm vạn dặm, nếu không rơi vào Cổ Quáng Thái Sơ thì chúng ta xong đời đấy.

- Yên tâm đi, tuyệt đối không thể rơi xuống gần vùng Thái Sơ đây. Đích tới là phụ cận Tử Sơn tại Bắc Vực.

Đại hắc cẩu vô cùng khẳng định.

-Vút.

Hào quang lóe sáng. Mấy người bọn họ biến mất tại chỗ, tiến vào trong bóng đêm vĩnh hàng. Trong hư vô không thể cảm nhận được thời gian lưu động, tất cả đều yên tĩnh như thế.

Có khi chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủi, có khi đã trải qua cả thế kỳ, hào quang sáng ngời trở lại thì bọn họ liền đi ra khỏi hư vô.

Đưa mắt nhìn lại, nơi này là một vùng hoang vắng, mặt đất màu đỏ thẫm, liếc mắt không nhìn thấy cuối.

Vùng đất này trên mặt đất lộ ra những mạch khoáng sâu không thấy đáy, giống như những vực sâu vậy.

- Đây là nơi nào, sao ta cảm thấy không thích hợp nhỉ?

Lý Hắc Thủy hồ nghi.

- Sao lại sai lệch thế chứ...

Đại hắc cẩu khẽ lẩm bẩm.


Diệp Phàm vừa nghe thấy những lời này thì đã muốn đập nó rồi. Căn bản chưa một lần nào là chuẩn xác cả, thời điểm tốt nhất cũng lệch một vài trăm vạn dặm.

- Đây không phải là vùng cấm Thái Sơ đó chứ? Ta sao lại cảm nhận được khí tức đặc biệt này nhỉ, khiến trái tim người ta đập nhanh.

Lý Hắc Thủy sợ hãi.

- Thật là khí tức Thái Sơ đó.

Diệp Phàm biến sắc. Hắn thân là đại tông sư Nguyên Thuật, tất nhiên cảm ứng được loại lực lượng ma tính này rất nhanh.

- Con chó chết này đúng là lừa gạt chúng ta!

Lý Hắc Thủy đã muốn phát điên.

- Bất ngờ thôi...chỉ là xảy chút chuyện bất ngờ thôi.

Đại hắc cẩu ho khan, thà chết cũng không nhận sai.

- Cũng chưa phải bên trong vùng cấm Thái Sơ đâu.

Diệp Phàm phán đoán bởi nhận thấy có người bay tới, đều mặc áo tím, không phải là sinh vật thái cổ.

- Các ngươi là ai, vì sao lại xâm nhập vào khu vực khai thác mỏ của Tử Phủ chúng ta, muốn làm gì hả?

Nhóm người này xông tới rất nhanh.

- Là Diệp Phàm, còn có con chó dữ kia.

Một người trong đám người này biến sắc, lập tức nhận ra bọn họ.

Diệp Phàm yên lặng đã hơn nửa năm nhưng bên ngoài cũng không ai quên hắn. Tất cả mọi người đều đoán phương hướng hắn đi tới. - .

Rất nhiều người đều cho rằng hắn đã bị Nhân Thế Gian và Địa Ngục xử lý, không ngờ lại gặp phải hắn ở đây.

- Ngươi muốn lấy Nguyên trong mỏ quặng của chúng ta sao?

Một người trong đó thần sắc lạnh như băng nói.

- Mời trưởng lão tới đi.

Một người khác ra lệnh cho một đệ tử tiến tới truyền tin.

Thần sắc Diệp Phàm khẽ biến đổi. Nơi này vô cùng hoang vắng. khẳng định là Cổ Quáng của Thánh địa bên ngoài Thái Sơ, nếu bị Thái thượng trưởng lão của Thánh địa chặn đứng thì đúng là một nơi giết người diệt khẩu tốt lắm.

Ầm!


Hắn lập tức động thủ trước, tốc độ đạt tới tận cùng. giống như một luồng sáng bay đi, sau đó bắt lấy tên đệ tử kia.

- Ngươi... Có ý gì?

Mấy người khác lập tức luống cuống.

Đại hắc cẩu phi thường ăn ý, lập tức tung hết mấy thứ bày trận văn ra, phong tòa cả vùng đất này, khiến chẳng ai có thể trốn nổi nữa.

- Giết hết sao?

Lý Hắc Thủy khoa mua chân tay làm một động tác cắt cổ họng. lộ ra sát khí.

- Bỏ đi, xóa trí nhớ của bọn họ rồi chúng ta nhanh chóng rời đi thôi.

Diệp Phàm cũng không muốn giết người vô tội nhiều, dò xét thần thức của bọn họ, lấy được chút tin tức hữu dụng rồi xóa đi phần ký ức có liên quan tới mình.

- Muốn mời Thái thượng trưởng lão tới đối phó với chúng ta, thực sự nên tiêu diệt toàn bộ.

Đại hắc cẩu nhe răng.

- Tự dưng thiếu đi vài người sẽ lập tức có phiền toái tìm tới ngay. Dù sao thì nơi này cũng là khu cổ Quáng của bọn họ.

Diệp Phàm lắc lắc đầu rồi sau đó lại nở nụ cười, nói:

- Bọn họ có một đám Nguyên Thạch quý giá sắp sửa được chở đi, thật sự là một tin tức không tồi.

Mời Sát Thủ Thần Triều tới đối phó với Thánh tử cần một lượng Nguyên lớn làm thù lao, Diệp Phàm đang chuẩn bị aom góp Nguyên. lúc này ánh mắt liền sáng lên.

Không thể không nói vùng cổ Quáng này phòng thủ rất nghiêm mật, mặc dù là nơi hẻo lánh, cùng không phải là khu thần quáng trung tâm nhất nhưng vẫn có rất nhiều trận văn. Tuy nhiên Đại hắc cẩu ra tay thì mấy người đi như giẫm trên đất bằng.

Trên thực tế bản thân Diệp Phàm cùng có thể đi quá nửa khu vực này, bởi bí quyết chữ Hành đã được hắn luyện tới cảnh giới nhất định rồi.

- Đám Nguyên thạch kia quả thực nhiều như một ngọn núi đó.

Bọn họ tiến vào trọng đại, âm thầm quan sát. Phía trước có Nguyên thạch vô tận chất thành một ngọn núi nhỏ.

- Không phải đám Nguyên thạch này. Còn có thứ quý hiếm hơn nhiều.

Nhìn chằm chằm vào Nguyên khố cách đó không xa. Hắn cảm nhận được khí tức Thái Sơ cường thịnh.

Đại hắc cẩu lấy đài Huyền Ngọc ra. Địa phương này không thể ở lâu. sau khi cướp đoạt phải chạy thật nhanh, bằng không tất gặp họa sát thân.

-o0o-



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận