Già Thiên

- Sao lại thế này?

Người tóc dài này đi lại gần hỏi Tiểu Đình Đình.

- Dật Thần ca ca mượn Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh của ta mà không trả, chúng ta đến đòi lại, hắn còn muốn giết chúng ta!

Đình Đình mở miệng.

Ánh mắt người này lập tức lạnh lùng. Han thấy Thần Mộc Lệnh trong tay Khương Hoài Nhân, cảm giác vô cùng khó giải quyết.

- Ngươi dừng tay cho ta!

Han hét lớn một tiếng, vươn bàn tay chi về phía trước.

Khương Hoài Nhân cũng rất có cá tính, nhìn thấy có bảy mươi tám mươi người vây quanh, dùng Thần Mộc Lệnh đánh càng hăng, trong miệng cùng mắng mõ không ngừng.

- Mắt không có tôn trưởng, muốn giết huynh trưởng, gia pháp để đâu hả?! Huynh trưởng như cha, lão tử giáo dục ngươi!

Bốp—

- Tiểu tử ngươi...

Người trung niên này càng thêm âm trầm, bàn tay to đánh tới, phát hiện Khương Hoài Nhân lại chuyển Thần Mộc Lệnh chán trước người.

- Bát thúc, ngươi giết bọn họ, hết thảy hậu quả ta gánh!

Khương Dật Thần kêu gào.

- Ngươi cho ngươi là ai?! Ngươi gánh vác được trách nhiệm sao?! Ngươi muốn tạo phản Khương gia? Ngay cả Thần Mộc Lệnh của lão tổ tông mà dám không tuân theo sao?

Khương Hoài Nhân lại tiếp tục ra tay.

- Đủ rồi, ngươi quá kiêu ngạo rồi đó!

Lại một tiếng hừ lạnh vang lên, một người trung niên tóc xám với thân hình cao lớn xuất hiện, vô cùng uy nghiêm.

- Đại bá ngươi mau giết bọn họ! Đây là một đám thổ phỉ, dám giương oai trong Khương gia ta, muốn đòi lấy thánh vật Khương gia, không thể để bọn chúng còn sống mà rời đi được.

Khương Dật Thần kêu lớn.

-Hừ!

Người trung niên tóc xám này hai mắt âm hàn, nhìn thẳng mấy người Diệp Phàm, sát khí lộ ra. Ngay cả Khương Hoài Nhân cùng bị bao phủ bên trong, cảm giác được một cô lạnh lẽo như băng.

Xích!

Han điểm ra, một đạo chùm sáng liền quét tới, liền kéo lấy Khương Dật Thần về cạnh minh, sau đó tràn ngập sát khí, tập trung đám người Diệp Phàm.

- Đại bá, mau ra tay, không để cho bất cứ kẻ nào chạy mất!

Khương Dật Thần như được cứu vớt, hoàn toàn nổi giận, hung hăng nhìn mấy người.

- Tuổi còn nhỏ mà đã ương ngạnh như vậy, dù có lai lịch như thế nào cũng không được động thủ ở Khương gia ta!

Người này lớn tiếng.

Han không để ý tới Khương Hoài Nhân đang câm Thần Mộc Lệnh trong tay mà nhìn về mấy người Diệp Phàm, sát ý vô hình từ trong cơ thể phát ra.

Keng!

Tiểu hồ màu vàng ở trong mi tâm Diệp Phàm hóa hình ra một thân ảnh, ngồi xếp bằng trong hư không, bảo tướng ưang nghiêm, giống như một tiên linh lao về phía trước.

Ẳm!

Thiên địa bạo động! Thần thức Diệp Phàm vượt xa cảnh giới của hắn, giao kích với sát niệm của người tóc xám, phát ra một tiếng nổ lớn, cũng không hề rơi vào hạ phong.

- Đại bá ngươi muốn giết chúng ta sao?

Đình Đình tiến lên, áo trắng bay phấp phới, như một tiên tử không tỳ vết, che trước mấy người Diệp Phàm.

- Đình Đình tránh ra, việc này liên quan tới tôn nghiêm của gia tộc ta, không giết bọn họ khó có thể rửa sạch mối nhục.

- *&/'%$, ta chỉ biết Khương Dật Thần hắn không có lá gan lớn như vậy! Bằng hắn không đảm bảo được thánh vật Đại đế, xem ra quả nhiên có người phía sau ủng hộ hắn. Ngươi khẳng định là một trong số đó đi!

Đại hắc cẩu nhe răng nói.

Diệp Phàm bình tĩnh nhìn hắn nói:

- Ngươi không hỏi nguyên do, vừa tới đã muốn động thủ, chẳng lẽ thật sự muốn lấy Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh làm của riêng sao?

- Tiểu bối đừng có chụp mũ ta! Các ngươi giương oai trước, ta chỉ vì thế mới động thủ mà thôi!

Tên tóc xám hừ lạnh.

- Ta có thể nói cho ngươi biết một điều! Thần Vương sẽ không chết, sớm muộn gì cùng sẽ có ngày trở về, ngươi tốt nhất đừng quá tuyệt tinh như vậy!

Diệp Phàm cảm nhận được sát ý thấu xương của đối phương, trong long không khỏi giật mình.

Trận văn bàn cơ đột nhiên hiện lên, đại hắc cẩu kêu gào:

- *&/'%$, muốn giết ta sao?! về bảo mẹ ngươi nằm mộng đi thôi! Có bản lĩnh cứ vĩnh viễn ở trong Khương gia đi, bằng không ra ngoài, bổn hoàng tru sát toàn bộ các ngươi!

Đây là một bộ phận trận văn Đại đế cổ, căn bản không sợ bị người mạnh mẽ cát đứt, nó cùng lo lắng chu toàn rồi:

- Quyết định của ngươi hôm nay sẽ liên quan tới tương lai Khương tộc.

Tất cả mọi người xung quanh biến sắc. Bọn họ không phải là cao tầng Khương gia, nhưng vẫn rất hiểu biết nhiều chuyện ngoại giới.

Rất nhiều người đều biết có một vị Thánh nhân đương thời rất thân thiết với mấy người này, bọn họ còn thật sự không dám hạ tử thủ, nếu không sẽ dẫn tới đại họa.

Trận văn bàn cờ lóe ra, mấy người Diệp Phàm không còn lo lắng tính sinh tử nữa, bất cứ lúc nào cũng có thể xuyên qua không gian mà đi, lạnh lùng chờ quyết định của người áo xám.

- Không sao, giết bọn họ!

Khương Dật Thần không sợ hãi, nghiến răng nghiến lợi nói, hận không thể lập tức giết mấy người Diệp Phàm.

Người áo xám cũng đầy sát khí nhưng hắn vẫn là người hiểu chuyện, tự nhiên biết được sự khủng bố của trận văn kia, đối phương nếu muốn chạy thì tuyệt đối không thể ngăn cản.

Hừ!

Một tiếng hừ lạnh mạnh mẽ truyền tới, một thanh âm già nua vang lên:

- Có chuyện gì?

Đình Đình lập tức hiện ra vè mừng rỡ nói:

- Cửu gia gia, Dật Thần ca ca mượn Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh mà không chịu trả, còn muốn kêu người giết chúng ta!

- Tiểu nha đầu ngươi không được nói lung tung!

Thần sắc Khương Dật Thần băng hàn.

- Thật to gan!

Một lão nhân mặc thanh y xuất hiện, râu tóc bạc trắng, như một đầu sư tử, vô cùng uy mãnh. Hắn là hậu nhân của Thần Vương, ngày xưa cũng rất quan tâm tới Đình Đình.

- Cửu gia...

Khương Dật Thần có chút nhút nhát, tên trung niên áo xám cũng có chút bất an.

- Các ngươi thật đúng là to gan, Thần Vương lão tổ vừa biến mất mà các ngươi đã dám như vậy!

Lão nhân hét lớn.

- Cửu gia, Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh vốn đã trở thành thánh vật Khương gia ta, ta chỉ sỡ Đình Đình không bảo quản tốt, bị mấy người này mưu đoạt cho nên thay mặt bảo quản mà thôi!

Khương Dật Thần cãi lại.

- Đó là thứ Diệp Phàm đại ca cho Đình Đình mượn, không phải là cho Khương gia ta, đã sớm nói có ngày muốn lấy lại!

Đình Đình chán thật nói.

- Không thể nói như vậy được, đã cho thứ gì sao có thể lấy lại được!? Đây đã là thánh vật Khương gia ta, Đình Đình ngươi còn nhỏ, không phải là chỗ cho ngươi nói chuyện, không được nhiều lời!

Khương Dật Thần lạnh lùng nhìn Tiểu Đình Đình.

- Không sai, thánh vật thuộc sở hữu của ai còn cần chờ thương thảo, không thể quyết định qua loa được, tránh bị người ngoài mưu đoạt!

Người áo xam gật đầu.

Trong lòng Diệp Phàm phẫn uất, Khương gia quả nhiên có một số người muốn mưu đoạt Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh, không phải đơn giản là chi minh Khương Dật Thần. Hắn biết phiền toái lớn rồi.

Rõ ràng đây là thứ của hắn, ngày xưa cũng nói rất rõ rồi, giờ lại làm trò trước mặt hắn như vậy, một tiếng là "mưu đoạt", hai tiếng là "kẻ cắp" gây rối.

- Các ngươi thật đúng là càng lúc càng hồ đồ...

Lão nhân uy mãnh này đột nhiên quát lớn một tiếng.

- Nhanh nhanh mang Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh ra đây cho ta, còn dám tự bêu xấu mình thì ta lập tức diệt sát các ngươi!

- Cái này... Đã là thánh vật Khương tộc ta!

Khương Dật Thần và tên trung niên tóc xám không cam lòng, muốn nói thêm điều gì nhưng bị ánh mắt lăng lệ của lão nhân kia chặt đứt.

- Cửu gia, Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh không ở đây, Thập tam gia đang giữ nó, hắn lấy nghiên cứu từ mấy hôm trước.

Khương Dật Thần bỗng nhiên nói vậy.

- Lão thập tam, ngươi ra đây cho ta! Mang cả Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh tới!

Lão nhân hét lớn một tiếng, thanh âm truyền xa hơn trăm dặm. Tuy Khương gia rộng lớn vô cùng nhưng thanh âm này cùng lan xa hơn phán nửa địa vực, rất nhiều người đều nghe được. Bạn đang đọc truyện được tại

Rất nhanh, rất nhiều lão nhân xuất hiện, dựng thân ở hòn đảo này. Bọn họ đều bị kinh động.

Thập tam gia còn chưa tới nhưng đã có đại năng tuyệt đỉnh hiện thân, gia gia Khương Dật Thần cùng tới.

- Gia gia...

Khương Dật Thần lập tức tiến lên tiếp đón.

- Mặt của ngươi sao bị như vậy?

Đây là một lão nhân có dáng người khô gầy, sợi tóc màu vàng nhưng tinh khí thần lại vô cùng bức nhân, hóa thành hào quang có tính thực chất, từ trong cơ thể phát ra.

- Bọn họ tới trọng địa Khương gia làm càn, không coi gia tộc ta ra gì. Gia gia ngài phải giết bọn chúng!

Khương Dật Thần căm hận nhìn đám người Diệp Phàm.

- Lão nhân kia lạnh lùng nhìn lại, mâu quang bức nhân, quét một lượt mấy người Diệp Phàm và Lý Hắc Thủy.

Tuy nhiên, Diệp Phàm và Hắc Hoàng cũng không e ngại, cùng lắm thì lập tức bỏ chạy. Nam giữ một phần trận văn Đại đế cổ, bọn họ hoàn toàn có thể trông cậy vào đó.

- Lục ca ngươi thật muốn dung túng khuyết điểm sao?

Cửu gia lên tiếng, thần sắc nghiêm ưang, râu tóc dựng lên, như một con sư tử nổi giận nói:

- Ngươi có biết bọn họ đang làm gì không? Nếu là đã biết, chẳng lẽ còn bao che?

- Sao? Bọn chúng làm gì?

Đột nhiên một tiếng thét dài truyền tới, một đạo thân ảnh nhanh như điện mang, tốc độ vô song, nhoáng cái đã đáp xuống nơi này.

- Gia gia...

Khương Hoài Nhân vui mừng.

Đại cường đạo tiếng tăm lừng lẫy của Bắc Vực tới đây, tuyệt đối là một lão độc nhân! Hắn tung hoành nhiều năm, sau lưng còn có mười hai độc nhân hơn nữa duy tri, hiện tại ngay cả lão tổ tông Khương gia cũng muốn mời hắn trở lại, rất coi trọng.

Khương Nghĩa đi tới quát:

- Đã không nên thân thì chi tội rước họa mà thôi!

Mới đầu, mọi người đều cho rằng hắn đang quở trách Khương Hoài Nhân, nhưng hắn lại lập tức tới trước người Khương Dật Thần và tên trung niên áo xám, huy động bàn tay đánh tới.

Bốp bốp bốp...

Hắn không nói hai lời, chỉ liên tiếp tát mấy cái. Tất cả mọi người trợn tròn mắt, gồm cả hai đại năng Cửu gia và gia gia Khương Dật Thần cùng ngây ra, tuyệt đối không ngờ hắn lại như vậy.

Khương Dật Thần và tên tóc xám bị đánh cho điên người, liên tiếp ăn một loạt cái tát, muốn tránh cũng không được, miệng mũi phun máu.

- Tiểu súc sinh, ta đã cảnh cáo ngươi rồi, không được khi dễ Đình Đình. Lần trước ở Thần Thành đã cho ngươi một trận, còn chưa nhớ sao?! Lần này đánh chết ngươi!

Khương Nghĩa vô cùng bá đạo, làm trò ngay trước mặt gia gia Khương Dật Thần.

- Còn ngươi nữa, sống hơn trăm tuổi mà còn ngu như chó thế sao?!

Khương Nghĩa cùng quay sang tát cho tên tóc xám, ngoài miệng nói vậy.

Tất cả mọi người ngây ra. Tên cường đạo này đúng là quá khủng bố, làm trò ngay trước mắt đại năng tuyệt đỉnh, cứ thế đánh chon cháu họ, thật sự không lưu chút cảm tinh nào cả.

- Ta ngất mất! Gia gia của Khương Hoài Nhân ngươi thật mạnh mẽ, thật đúng là hợp ý ta!

Liễu Khấu, Lý Hắc Thủy có chút ngây ngất.

Ngay ca Diệp Phàm và Hắc Hoàng cùng sững sờ. Vị cường đạo này thật quá mạnh mẽ, không ngờ dám làm vậy!

Tất cả mọi người cứng họng, không ai nói gì. Cường đạo rất ngang ngược trong truyền thuyết đã được thể hiện rất trực tiếp và rõ ràng.

- Thằng nhóc con, để ngươi nhớ cho kỹ!

Bốp bốp-"-'-

Những cái tát vô cùng vang. Khương Nghĩa huy động bàn tay đánh lên má Khương Dật Thần rất mạnh, căn bản không lưu tinh.

Mọi người hai mắt nhìn nhau, không có một ai tiến lên. Người này quá dũng mãnh, tổ gia gia người ta ngay trước mặt mà còn dám làm trò, chưa thấy cường nhân nào như vậy cả.

Ngoài ra, hắn vừa đánh vừa quở ttánh, thật đúng khiến người ta ượn mắt há hốc mồm, khiến tổ gia gia Khương Dật Thần cũng không biết phải làm cái gì cả.

- Còn ngươi nữa...

Một tay Khương Nghĩa nắm lấy cổ áo của người trung niêm tóc xám như nắm một con gà, kéo tới trước mặt, không nói hai lời, tát liền ba mươi sáu cái mới nói:

- Trăm tám mươi tuổi đầu mà không chịu khó học đòi, đánh chết ngươi!

Tất cả mọi người ngây ra. Đã biết đây là lão nhân sống trên dưới trăm tuổi mà còn giáo huấn như vậy, khiến người ta làm sao có thể sống yên ổn được nữa, mặt mũi biết để đâu!?

- Đủ rồi!

Tổ gia gia Khương Dật Thần là Khương Duệ quát khẽ, tiến lên một bước nói:

- Ngươi đánh đủ chưa?

- Chưa đâu!

Khương Nghĩa đáp lại rõ ràng.

Bốp—

Hắn vừa nói lại tiếp tục ra tay, liên tiếp đánh mười tám cái tát mạnh, khiến cả Khương Dật Thần và tên tóc xám hôn mê, ngà phịch ra mặt đất.

Bên cạnh, tất cả mọi người không biết phải nói gì, vị đại năng tuyệt đỉnh Khương Duệ cùng lên tiếng nhưng không ngờ hắn lại dùng hành động trả lợi, cường thế vô cùng.

-Ngươi...

sắc mặt Khương Duệ lạnh xuống.

- Như thế nào? Ngươi muốn động thủ với ta sao?

Khương Nghĩa quét mắt nhìn hắn một cái, sau đó tiếp tục ra tay.

- Thẳng oát con, đồ bất học, để ta đánh cho những ý nghĩ xấu xa rớt hết khỏid đầu ngươi luôn!

Khương Nghĩa liên tiếp kêu nó là thằng oát con, lại là đồ bất học khiến Khương Duệ tái mặt. Giáo huấn hậu nhân của mình như vậy khiến trán hắn cùng nổi cả gân xanh.

Ở xung quanh, lóp người cao tuổi của Khương gia cùng tới không ít, tất cả đều ngẩn ra. VỊ cường đạo này thật không biết cố kỵ gì, dám nói dám làm.

Tuy nhiên, nghĩ lại chuyện này xưa, vị tổ tông này dám đại nghịch bất đạo, phản xuất gia tộc, hiện tại so với thì căn bản không tính là cái gì.

- Tiểu tử ngươi nếu dám khi dễ Đình Đình lần nữa, làm xằng làm bậy thì ta sẽ tống ngươi đi tận Băng Nguyên!

-o0o-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui