Già Thiên

- Thần dược ở ngay trước mắt, %$, nhưng lại không cách nào tới gần được.

Đại hắc cẩu căm tức.

Nếu không có một góc trận văn của Hư Không Đại đế thì bọn họ sớm đã không chịu nổi rồi, xương cốt và huyết nhục sớm đã bị sát khí đáng sợ từ cổ quan đánh tan nát.

Không chỉ có Hắc Hoàng mà dù là Diệp Phàm hay Đấu Chiến Thánh Viên cùng thực bất đắc dĩ, Đã chạy tới nơi này rồi mà lại phải rút lui thì đúng là không cam lòng.

- Bên trong quan tan không phải là thi thể của một vị Đại đế viễn cổ đó chứ...

Đại hắc cẩu vừa nghĩ tới chuyện này liền giật mình một cái.

Cổ quan màu đỏ thắm ngang dọc trong hư không, rất nhiều Thần Nguyên bao phủ lấy nó, khí tức thái cổ ập tới mặt, khiến mọi người cảm thấy dường như đang đứng trên mặt đất viễn cổ vậy.

Chỉ trong khoảnh khắc, cổ mộc che trời, man long, sinh linh hồng hoang hoành hành, Khắp nơi trên mặt đất mênh mông đều là khói lửa chiến ttanh, Khắp Đại Hoang là chiến trường vô tận, cuối cùng Đại đế cổ xuất hiện, binh định bát hoang.

Đại hắc cẩu giống như bị người ta giẫm vào cái đuôi trọc, nhảy dựng lên nói:

- Nhìn kỳ xem có dấu hiệu gì không, chẳng lẽ đúng là một vị Đại đế thực?

Giờ phút này nó nơm nớp lo sợ, đã kinh hãi muốn bỏ chạy rồi, trong nội tâm có sự kiêng kị và sợ hãi thực sự đối với Đại đế viễn cổ.

- Không có ấn ký gì...

Diệp Phàm nói, Bọn họ đi vòng quan cổ quan một vòng, từ xa xa nhìn lại nhưng cũng không phát hiện ra chút manh mối nào.

- Không sao rồi, Đại đế viễn cổ đã chết, mặc kệ hắn là ai cũng không cần phải sợ như vậy.

Đại hắc cẩu tự trấn an bản thân.

Đương thời sớm đã không còn vương của thái cổ, cùng như Nhân tộc không còn Đại đế, Sau khi tỉnh táo lại thì mặc dù bọn họ có kiêng kị trong lòng nhưng cùng bớt đi phần sợ hãi.

Diệp Phàm. Hắc Hoàng và Đấu Chiến Thánh Viên đều tỏa thần niệm ra, cẩn thận thăm dò muốn biết tới tột cùng là có thứ gì.

Nhưng bọn họ vừa tới gần liền đồng thời biến sắc, sắc mặt tái nhợt, Sát khí vô hình kia đánh tan cả linh thức, khiến thần niệm của bọn họ gần như tan biến.

Bọn họ không thể tiến vào trong, chỉ trong nháy mát cảm ứng được khí tức tỏa ra, từ đó đoán được bên trong quan tài đỏ thắm này có thứ gì.

- Phụ thân...

Cũng không biết qua bao lâu, hầu tử kêu lên, thần tinh lộ vẻ khiếp sợ, vô cùng kích động, toàn thân run rẩy.

Hắn nhìn thấy lão Thánh Viên Đấu Chiến nằm yên không nhúc nhích én trong cổ quan, Uy nghiêm vương của thái cổ tỏa ra mênh mông cuồn cuộn.

- Vô Thủy Đại đế.

Cùng lúc đó, Đại hắc cẩu cùng kinh ngạc kêu lên, vẻ mặt rung động, đôi mắt to như chuông đồng trừng lớn, thân thể run rẩy.

Bọn họ lại đều nhìn thấy Thánh Hoàng và cổ đế, cứng họng ngơ ngác nhìn nhau, cảm nhận được khí tức của hai người.

- Vì sao lại nhìn thấy không giống nhau?

Hầu tử hồ nghi.

Cổ thi trong quan tài lại có thể ảnh hưởng tới tâm thần, hóa sinh ra tinh cảm khiến người ta không thể không sợ hãi.

- Tiểu tử nhà ngươi nhìn thấy gì?


Hắc Hoàng hỏi.

Diệp Phàm mở mát nói:

- Ta chi thấy hỗn độn, chẳng có thứ gì khác, Bên trong quan tài trống không không có thi hài.

Ba kết quả bất đồng khiến bọn họ đều ngẩn ra nhìn nhau, dùng thần niệm hợp lại một chỗ cẩn thận cảm ứng, cuối cùng lộ vẻ giật mình.

Ở bên trong cổ quan có nửa thi thể, giống như bị người ta cắt đứt, máu me đầm đìa, xương trắng dày đặc, dường như mới vừa nhập quan không lâu vậy.

- Chăng lè là vừa mới đưa vào sao?

Bọn họ xác nhận lại cũng chỉ thấy một nửa thi thể mông lung, đã lạnh giá nhiều năm, không còn chút sinh cơ nào.

- Đại đế viễn cổ không sống sót...

Đại hắc cẩu thở dài một tiếng, trầm mặc rất lâu.

- Ngươi muốn nói cái gì?

Diệp Phàm hỏi.

- Vạn Long Sào là nơi do thiên địa huyền bí cực kỳ biến hóa ra, chi để lại một thi thể mà thôi, chẳng còn thứ gì khác nữa, Đại đế cổ chắc đã chết hết rồi.

Đại hắc cẩu thở dài.

- Đại đế của Nhân tộc và vương của thái cổ có vận mệnh thật giống nhau.

Đấu Chiến Thánh Viên cùng than thở.

Thần sắc Hắc Hoàng phức tạp, Nó nhìn chằm chằm vào Chân Long Bất Tử Dược, suy nghĩ không ngừng, dường như nghĩ tới rất nhiều thứ.

Đại đế cổ chưa bao giờ gặp mặt nhau, một người chết đi thì người khác mới xuất thế, khiến cho rất nhiều người tiếc nuối.

Vương của thái cổ cùng như vậy, gần như cùng chưa có thời kỳ nào có tới hai vị Cổ Hoàng, tất cả đều sau khi chết đi mới có người sau xuất hiện, khó có thể gặp mặt.

- Nam Cung Chính cùng tiến vào!

Diệp Phàm nheo mát, tâm sinh cảnh báo.

Ở lối vào của Vạn Long Sào có một mái đầu bạc như tuyết xuất hiện, Nam nhân vô cùng anh vĩ, từng bước đi tới, đúng là đại năng của Nhân tộc, Nam Cung Chính.

- Không có việc gì, Trận văn của Hư Không Đại đế rất đặc biệt, ta đã khởi động liền có thể ẩn trong hư vô, hắn không thể phát hiện ra chúng ta.

Đại hắc cẩu nói.

- Chúng ta cứ tránh trước thì hơn.

Diệp Phàm nói.

- Cùng tốt, Thời gian cấp bách, tiến sâu vào 0 cũ của chân long tim Tiên kiếm trân là hơn.

Đại hắc cẩu gần như vừa bước vừa quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Chân Long Bất Tử Dược nhưng cũng không có biện pháp gi.

Nam Cung Chính đi về hướng quan tài màu đõ thám, mục đích rất rõ ràng, tuy nhiên cũng không thể tiếp cận, chi bước một lúc thì dù cường đại như hắn cơ thể cùng xuất hiện một số vết máu.

Nhưng hắn vẫn chưa bỏ cuộc, cất bước hướng về phía cổ quan, muốn đi tới bên cạnh đó.


- Tâm kiên như thiết, dù chết cùng muốn đến trước cổ quan. Hắn muốn hái Bất Tử Thần Dược hay là muốn tim thứ bên trong quan tài?

Diệp Phàm kinh dị.

- Không sao, hắn căn bản không có biện pháp tiếp cận, tiếp tục đi tới thì chỉ có nước mất mạng.

Đại hắc cẩu rất yên tâm.

Bọn họ đi trước vài dặm thì thấy rất nhiều cổ động, Long Sào lớn vô cùng, trong quá ưình này lại gặp một khối Thần Nguyên nữa, bên trong phong ấn một lão già đầu bạc.

Tuy rằng thoạt nhìn hắn rất an lành nhưng lại khiến người ta run rẩy, Lão già bên trong Thần Nguyên dường như ngân hà mênh mông, có thể làm tan biến cả thiên địa.

- Âu đạt ốc khố thước...

Đột nhiên một giọng nói vang lên sau lưng bọn họ.

- %$#, cái thứ tiếng chim gì thế?

Đại hắc cẩu lẩm bẩm, sau đó thân thể bỗng cứng đờ, giật mình nghĩ lại, chậm rãi quay đầu lại nhìn.

Không hề nghi ngờ gì nữa, có sinh vật thái cổ phát hiện ra bọn họ, Đó là ngôn ngữ của thời thái cổ.

Trái tim Diệp Phàm cùng nhảy rộn lên, xoay người lại quan sát, Chỉ có hầu tử là còn trấn tĩnh.

Ở bên trong một cổ động long hình có một thiếu niên mười một mười hai tuổi đi ra, tuy rằng là sinh vật hình người nhưng lại có vảy màu tím dày đặc, ánh mắt rất trong sáng, mang theo chút vẻ non nớt.

Ở mi tâm của hắn có một con mắt màu tím dựng thẳng, tỏa ra ánh sáng, Cũng bởi có con mắt này nên hắn mới có thể nhìn thấy trận văn trong hư không, thấy được mấy người.

- Nha lộ đạt thất tuần...

Thiếu niên đi ra khỏi cổ động, liên tục nói.

- Hắn đang nói cái gì?

Diệp Phàm hỏi.

- Hắn đang hỏi chúng ta là bộ tộc nào? Vào bằng cách nào?

Hầu tử đáp.

- A lô cùng thôi.

Hắc Hoàng đột nhiên mở miệng rộng, phun ra vài từ, đồng thời hào quang trong tay lóe lên, xuất hiện một Thần Lệnh màu tím.

- Cố ny a lỗ cùng thôi?

Thiếu niên thái cổ tộc này dường như khiếp sợ phi thường, ngơ ngác nhìn bọn

họ.

- A lô cùng thôi.

Đại hắc cẩu trịnh trọng gật đầu.


Diệp Phàm hoàn toàn muốn ngất, Con chó chết này sao lại cùng nói được ngôn ngữ thái cổ, lại còn trấn áp được thiếu niên này, có vẻ cao cao tại thượng nữa chứ.

- Nó đang nói gì đó?

Hắn khó hiểu hỏi hầu tử.

- Nó nói chúng ta có phải là... Hậu nhân của Bất Tử Thiên Hoàng.

Hầu tử cùng rất giật mình, nhìn chằm chằm vào tuần lệnh màu tím trong tay Đại hắc cẩu, ánh mắt không nhúc nhích nói:

- Thật sự là... Một tấm cổ Hoàng lệnh.

Bất Tử Thiên Hoàng vào thời thái cổ cùng chỉ là một truyền thuyết mà thôi, mạnh mẽ tới dọa người, nghe đồn gần như đã vượt qua thần linh, là thần trong cảm nhận của các tộc thái cổ.

Đầu óc Diệp Phàm choáng váng, Con chó chết này đúng là mạnh miệng, Tuy nhiên cổ Hoàng Lệnh màu tím nó cầm trong tay đúng thật đã trấn áp được đối phương.

Ảnh mát thiếu niên kia mở to ra rất nhanh, nhìn chằm chằm vào khối cổ lệnh thần bí, cứng họng không nói ra lời.

- Đây là Thần Lệnh ở Bất Tử Thần Sơn, bổn hoàng cũng chỉ mới học vài câu tiếng chim thái cổ nên lôi ra lừa hắn thôi.

Đại hắc cẩu nhe răng nói với hầu tử.

-Thế...

Hầu tử kích động tới run rẩy, nhìn chằm chằm vào Thần Lệnh màu tím, run rẩy nói:

- Bất Tử Thiên Hoàng tồn tại thật sao?

- Hầu tử ngươi bị làm sao thế?

Đại hắc cẩu lo láng.

- Rất giống cổ lệnh trong truyền thuye của Bất Tử Thiên Hoàng mà...

Ảnh mát của hầu tử cùng trợn trắng lên.

Bất Tử Thiên Hoàng là thần thoại khó có thể vượt qua trong lòng chủng tộc thái cổ, là thần linh vô thượng đối với bọn họ.

Thiếu niên kia cùng dán mát nhìn chằm chằm vào cổ Hoàng Lệnh, sau đó quỳ xuống, ngón tay run rẩy muốn kiểm tra Thần Lệnh.

- Cổ đạt lý nạp.

Đại hắc cẩu vẫn kiên ưi nói.

- Đây là Cổ Hoàng Lệnh chứ không còn nghi ngờ gì nữa, bên trong có khí tức thần bí, không sao bát chước được.

hầu tử kích động vuốt ve, bay tới gần xem, Phụ thân nó có một tấm Đấu Chiến Thánh Hoàng Lệnh, đáng tiếc đã mất trong thời đại thái cổ rồi, không thể tìm lại được.

Thiếu niên quỳ trên mặt đất không ngừng thì thào, nói một loạt, sau khi hầu tử giải thích thì mọi người mới hiểu được.

Tấm Thần Lệnh màu tím này có liên hệ lớn lao với Bất Tử Thiên Hoàng trong truyền thuyết, bởi vì mặt trên có khác danh hiệu, lại có ấn ký của hoàng giả bất diệt muôn đời.

- Có thể là một vị Cổ Hoàng vì hâm mộ Bất Tử Thiên Hoàng mà khắc Thần Lệnh này...

hầu tử suy tư một lúc liền đoán như vậy.

Bởi vì Bất Tử Thiên Hoàng đã rất xa xưa, tương truyền căn bản không còn lưu lại thứ gì, tồn tại hay không cùng rất khó nói nên trong lòng hắn cũng hoài nghi.

- Đây là thứ lấy trong Tử Sơn sao?

Diệp Phàm hỏi.

- Hữu dụng là được.

Đại hắc cẩu không trả lời.


Diệp Phàm thầm chấn động, Cửu Long bảo vệ quanh Tử Sơn quả nhiên không lường được, cổ lệnh của Bất Tử Thiên Hoàng hư hư thực thực cũng có thể thấy bên trong đó.

- Đóa qua thước cát...

Thiếu niên kích động trao đổi với Đại hắc cẩu.

Lúc này trán nó đầy gân đen, lặp lại bốn chữ:

- Cổ đạt lý nạp,

Sau đó gần như u oán nhìn chằm chằm vào hầu tử, trông cậy hắn mở miệng.

Hầu tử bình tâm lại rồi bắt đầu trao đổi với thiếu niên kia.

- Bảo hắn mang chúng ta đi xem tiên trân đi, Đây là sào huyệt của rồng, nhìn xem ở chỗ sâu nhất có để lại trứng rồng hay món gì không.

Ảnh mát Đại hắc cẩu sáng bừng lên. Bạn đang đọc truyện được tại

Hắn nói đúng là có thần vật hiếm có nhưng người binh thường nhìn không được, Tuy nhiên hắn nói chúng ta là hậu nhân của thần linh, hơn phân nửa có thể nhìn thấy.

hầu tử giải thích.

Đại hắc cẩu suýt nữa là vọt tới, kích động tới mức cả người muốn co giật, nói:

- Bổn hoàng đã sớm biết là 0 cũ của rồng khẳng định sẽ có tiên trân mà.

- Hắn nói muốn gọi phụ vương hắn dậy đưa chúng ta đi xem.

Hầu tử bổ sung.

sắc mặt Đại hắc cẩu suýt nữa tái nhợt đi, Vương thái cổ nếu sống lại thì ngoài Đại đế cổ ra, bằng không ai cũng không thể cứu được bọn họ.

- Nói cho hắn đừng quấy nhiễu vương thượng...

Hầu tử tất nhiên cùng hiểu, Trao đổi rất lâu xong, bọn họ cùng nhau đi vào chỗ sâu nhất trong Long Sào.

Thiếu niên này tuy rằng vừa sinh ra đã là hình người nhưng thực lực không sâu, quá ưẻ tuổi bởi vậy vảy trên người còn chưa hết, tuy nhiên đúng là Vương tộc hàng thật giá thật.

Con vốn là Vương tộc thái cổ, Diệp Phàm cùng là sinh vật hình người, còn Đại hắc cẩu lại nắm cổ Hoàng Lệnh, thiếu niên này căn bản không liên tưởng gì nhiều.

Đi được vài dặm thì ở một tòa cổ động có sát khí kinh thế truyền ra, Xương cốt cả người Diệp Phàm. Hắc Hoàng, hầu tử đều kêu lốp bốp.

Thiếu niên bên cạnh cũng có ý sợ hãi, thân thể run rẩy, vòng rất xa cổ động kia.

- Lại một cổ quan nữa.

Đại hắc cẩu kêu thất thanh.

Ở bên trong cổ động có rất nhiều khối Thần Nguyên vỡ vụn bao phủ một quan tài rất lớn, Sát khí khủng bố không gì sánh nổi tỏa ra từ đó.

- Tại sao lại có tới hai quan tài chứ?

Diệp Phàm cùng giật mình.

Hầu tử trao đổi với thiếu niên kia, lộ vẻ khác thường nói:

- Hắn nói tổng cộng có bốn quan tài, càng về sau càng đáng sợ hơn, Khối quan tài cuối cùng đặt ở tiên địa trung tâm của Long Sào.

- Cái gì? Bốn quan tài?

Đại hắc cẩu kinh hãi nhảy dựng lên nói:

- Ta biết rồi, Tuyệt đối là Độc Nhân, Trách không được Vô Thủy Đại đế lại Long Tiêu Diêu chọn nơi này, Đây là nơi chôn Độc Nhân...

-o0o-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận