Tần Lĩnh có hai nơi được gọi là bảo địa, một là Hóa Tiên Trì, một chỗ khác là Thiên Cổ Long Huyệt, thế gian đồn đãi rằng có thể chứng đạo ở nơi đây.
Hóa Tiên Trì thì không cần phải nói, ngay cả Thanh đế cũng được sinh ra trong đó, nhân vật kinh diễm từ xưa đến nay như vậy thì làm gì có mấy người? Điều này cũng đủ để chứng minh tất cả rồi.
Tần Lĩnh Long Huyệt có thể nói là Long Huyệt mạnh nhất Trung Châu cũng không sai biệt lắm, nếu không thì làm gì có chuyện các Hoàng chủ thời cổ ở tận xa như vậy mà vẫn được đưa tới mai táng tại đây, nơi đây chính là bởi vì có truyền thuyết có thể thi giải thành tiên, mới có xảy ra chuyện rất nhiều lăng mộ cổ xưa được xây trong lòng núi như thế này.
Tất cả đều là do Thiên cổ Long Huyệt kia dựng lên, mọi người đều muốn được mai táng trong đó, hy vọng sớm có một ngày được trở thành thi tiên, trường tồn cùng thế gian, đời đời bất hủ.
Nguyên Thiên Sư đời thứ ba có Nguyên Thuật đoạt tạo hóa thiên địa, tính ra tất cả mọi thứ, Tần Lĩnh Long Huyệt mà từ xưa tới này không có người tìm ra, lại bị hắn tìm thấy được, còn mai táng chính mình trong đó.
Nhiều năm như vậy đã qua, ước chừng bảy vạn năm, cho dù là một cây cỏ dại mọc ở bên trong thì cũng thông linh từ lâu rồi, càng không cần nói đến một khối kỳ thi làm gì.
Bệnh lão nhân phỏng đoán rằng khối di thể của Nguyên Thiên Sư này đã trường kỳ thổ nạp ánh trăng, phun nạp Tần Lĩnh tổ khí, được Long Huyệt tẩm bổ, sớm trở thành một khối da thịt trường sinh rồi, bên trong có ẩn chứa tinh hoa có khả năng tục mệnh.
- Có quang còn có ám, có dương còn có âm, có sinh thì có tử, rõ rằng là một khối kỳ thi thời viễn cổ, nhưng lại được vô số tinh hoa nhật nguyệt và Long Huyệt thấm vào, có chứa huyền bí về việc trường sinh.
Sớm có đại hiền giả nghĩ đến, trong cơ thể Nguyên Thiên Sư đời thứ ba kết xuất Thần Đan, cũng giống như trong Thái Ẩm lại bao bọc một chút Dương, nó phun nạp tinh hoa Nhật Nguyệt, ngưng kết ra một viên Dương đan.
Có thời gian bảy vạn năm tu luyện, hiệu quả của nó đã vô cùng mãnh liệt, một vài vị cổ hiền phỏng đoán rằng một viên tiên đan trong người như vậy cũng rất dễ dàng bị cơ thể người hấp thu.
Đây là một viên tiên dược vô cùng quý hiếm, không thể đánh giá hết giá trị, làm mọc da trên xương chỉ là chuyện nhỏ, tác dụng lớn hơn của nó chính là giao cho người ta cơ hội chứng đạo.
Sau khi Diệp Phàm biết được tất cả chuyện này, không khỏi líu lưỡi, sinh vật hình người lông đỏ này khiến cho hắn vừa nhìn đã thấy thiếu thiện cảm, không ngờ lại ẩn chứa tiên trân vô thượng như vậy.
- Tần Lĩnh Thiên Cổ Long Huyệt quả nhiên có thể so với Hóa Long Trì, đều có những thứ quý hiếm, ít khi xuất thế, người đầu tiên đạt được nó thì sẽ có thể chứng đạo, xem ra đều không phải là lời nói chơi.
Hắn tim đập thình thịch, so với việc đi tìm Hóa Long Trì thì không bằng nắm cái lăng mộ cổ xưa này vào tay, hắn chiếm được truyền thừa của Nguyên Thiên Sư, trong phương diện này có ưu thế rất lớn.
Nhất là Nguyên Thiên Sư đời thứ ba lại táng thân tại nơi này, nhất định sẽ tuân theo phương pháp quan sát địa thế trong Nguyên Thiên Thư, nếu tìm kiếm kỹ càng tỉ mỉ, nhất định sẽ tìm thấy dấu vết để lại.
Bệnh lão nhân nói trong Tần Lĩnh có một cái thiên cổ đại long, tất nhiên cũng có Thần tủy cấp Mộng Huyễn, thứ này không phải ở Hóa Tiên Trì, mà chính là ở trong Long Huyệt.
Đây lại là tin tức kinh người thứ nhất, thiên cổ đại long sẽ sinh ra bảo tủy, thứ đồ vật này khẳng định là thần vật đỉnh cấp, nếu nó hóa thành sinh linh, có thể so được với Bất Tử Thần Dược
Thế gian vẫn có truyền thuyết, khẳng định có Thần tủy cấp Mộng Huyễn tồn tại, có được sinh mệnh của chính mình, rất có thể là vô cùng cường đại, nhưng lại không có ai từng được nhìn thấy nó cả.
- Ta cảm giác lần này nhất định Tần Lĩnh sẽ dẫn phát chấn động kinh hãi thế tục, nói không chừng chỉ riêng Long tủy cấp Mộng Huyễn đã đủ để cho ngũ đại vực sôi trào lên rồi.
Diệp Phàm tự nói.
Bệnh lão nhân lại lắc đầu, nói:
Cũng không chỉ như vậy thôi đâu, chỉ e rằng sẽ xảy ra đại loạn, đã nhiều năm như vậy trôi qua, cho dù Long tủy cấp Mộng Huyễn có hóa thành một Thánh linh thì cũng không có gì là lạ cả.
- Viễn cổ Thánh linh, có thể tranh phong cùng Đại đế sao?
Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc, nếu thực sự như vậy, lần này cho dù có bao nhiêu người đến cũng đều phải chết.
- Lý Hắc Thủy cũng đến đây...!
Phía xa, Diệp Phàm gặp được Lý Hắc Thủy, Khương Hoài Nhân, Liễu Khấu, Ngô Trung Thiên, mà thực lực hiện tại của bọn họ lại tăng lên một mảng lớn.
Một lần trước, Lý Hắc Thủy bị người ta làm cho nhục nhã, mặc dù sau đó Diệp Phàm đã báo thù rồi, giết sạch những tên này, nhưng hắn vẫn bị kích thích như cũ, hơn hai năm nay luôn liều mạng khổ tu.
Diệp Phàm đưa hết các tấm ván quan tài đẽo bằng gỗ của Ngộ Đạo cổ Trà Thụ cho Bàng Bác, chỉ tặng một tấm này cho Lý Hắc Thủy, quả nhiên là phát huy công dụng rất lớn.
Bên trong Tần Lĩnh có vô số ngọn núi lớn nguy nga, cổ thụ rập rạm, bao la bát ngát, rất nhiều cổ mộc đều cao như núi, vô cùng sum xuê, đây là một mảnh cổ địa tràn ngập sinh cơ.
Phạm vi trăm vạn dặm là vô cùng đối nhỏ bé với Trung Châu, nhưng khi chân chính bước vào thì mới phát hiện ra vùng đất này lại lớn đến khôn cùng, không biết lớn hơn bao nhiêu lần so với Trái đất tại vùng tinh không xa xôi kia.
- Rất rộng lớn, thiên cổ đại long này lại nằm ngay trong lòng đất, căn bản khó có thể tìm được...!
Diệp Phàm rốt cục cũng biết được, hắn còn có chênh lệch vô cùng lớn với Nguyên Thiên Sư, người ta còn có thể cố định được cả cổ huyệt chân long, còn hắn thì lại ngay cả việc tìm cửa vào cũng còn chưa thấy.
- Là hắn...!
Bệnh lão nhân vẻ mặt ngưng trọng lại, kinh ngạc nhìn về phía trước.
Cổ mộc đung đưa, phía trước có một cái hồ lớn, làn nước trong vắt, sóng nước lăn tăn không thấy điểm cuối, khiến cho người ta có cảm giác nơi này thật sự rất lớn và bao la hùng vĩ.
Ở ven cái hồ lớn này có một nam nhân, chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, thần võ bức người, nhưng khuôn mặt lại không chút thay đổi, tóc tai bù xù, đứng ở đó giống như một khối hoá thạch.
- Năm tháng khiến người ta mau già, cố nhân thì đã về với cát bụi rồi, dù là một thế hệ thiên kiêu cũng không ngăn được, nhưng cuối cùng hắn cũng tránh khỏi, đi tới thời kỳ này...!
Bệnh lão nhân tự nói.
Lúc này bọn họ đứng trên một dãy núi, khoảng cách tới cái hồ lớn kia còn có mười mấy dặm, cũng không lo lắng bị phát hiện.
- Ngươi đang nói hắn?
Diệp Phàm kinh ngạc.
- Trung Hoàng, một thế hệ nhân tài Hướng Vũ Phi, mười chín tuổi thì đã trở thành một bá chủ, lực áp thiên hạ quần hùng, là Hoàng chủ trẻ tuổi nhất khi đó của Trung Châu.
Bệnh lão nhân than thở.
Diệp Phàm thấy rùng mình, bệnh lão nhân rốt cuộc có lai lịch gì, loại khẩu khí này dường như có chút không thích hợp, hắn đã sống được bao lâu rồi, từng tung hoành trong thời đại nào?
Trung Hoàng là ai, là nhân hùng kiệt xuất chín ngàn năm trước, kinh diễm cổ kim, mặc dù ở sống lại trong thời kỳ này, nhưng kiến thức lại tuyệt đối không nhiều bằng bệnh lão nhân này.
- Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, trên đời này làm gì có ai có thể sống hơn chín ngàn năm cơ chứ...!
Bệnh lão nhân bật cười, lắc lắc đầu, nói:
- Ta đã được đọc các bản ghi chép về cuộc đời của hắn, nên có chút cảm thán mà thôi.
- Lão già nhà ngươi làm cho ta giật cả mình.
- Năm đó, Trung Châu là nơi địa linh nhân kiệt, sinh ra một số nhân vật khó lường, đáng tiếc, thật đáng tiếc, ngoài Hướng Vũ Phi được Kỳ Sĩ Phủ giấu trong núi tuyết, còn lại những người khác đều trở về với cái bụi mà thôi.
- Còn có nhân vật có thể tranh đấu với cả Hướng Vũ Phi hay sao?
Diệp Phàm giật mình3 nhân tài cỡ này thì chỉ cần một người xuất hiện thì đã đủ để được ghi trong sách cổ, lưu truyền muôn đời rồi.
- Còn có một người, thật là kinh diễm cổ kim a, đáng tiếc lại đi vào một con đường, vĩnh viễn không thể quay đầu lại, rốt cuộc thì cũng không chống lại được được năm tháng.
Bệnh lão nhân thở dài.
- Người kia là ai?
Diệp Phàm hỏi.
-Cái Cửu U!
Bệnh lão nhân chỉ phun ra ba chữ này, trên mặt xuất hiện một tia cô đơn, nhưng chỉ lóe lên một cái rồi biến mất.
- Là hắn!
Diệp Phàm lập tóc nghĩ tới, đây là một nhân vật cái thế khó lường.
Tám ngàn năm trước, Cái Cửu u vô địch thiên hạ, ngũ đại vực không có đối thủ nào tiếp được một chiêu của hắn, mọi người cho rằng hắn có thể chứng đạo thành Đế, nhưng rốt cuộc thì vẫn thất bại. :
Thanh đế mới chết được hãi ngàn năm mà thôi, thân tử nhưng đạo chưa tiêu, trên đời này không thể sinh ra một Đại đế ngay lập tức được, Cái Cửu u chỉ đành than thở một tiếng, lúc tuổi già liền rời xa khỏi Đông Hoang, cuối cùng vùi thân trong mảnh đất vàng đâu đó.
Mà nay, Đông Hoang lại xuất hiện một tên Hạ Cửu u, một nữ hài vừa quật cường vừa cường thế, chiếm được truyền thừa của Cái Cửu u, Cửu u Tiên Khúc vừa ra, có thể lay động đến cả chín tầng trời.
- Thanh đế thật sự quá cường đại, có thể chứng đạo sau thời kỳ thái cổ, mở ra một con đường khác cho hậu nhân bước tiếp, nhưng cũng bởi vì hắn quá cường đại, chết đi một vạn năm mà đạo vẫn chưa tiêu, khiến cho người khác khó mà thành Đế được.
Diệp Phàm gật đầu, tỏ vẻ đồng ý sâu sắc, từ đủ loại sự tích mà xem thì vị Yêu đế cường đại nghịch thiên này đã đạt tới trình độ khiến cho ngay cả mọi người bên cạnh cũng không thể ngước nhìn được.
- Dòng nước chảy đi không trở lại
Cánh hoa đào tiễn biệt đấng hùng anh
Núi xanh như trước còn đang tại
Lẳng lặng chờ mong với trời hồng!
Bệnh lão nhân lắc lắc đầu, nói:
- Cái Cửu u kinh diễm như vậy, một đường ra đi, vĩnh viễn không quay đầu lại, không tiếp nhận ý tốt của Kỳ Sĩ Phủ, rốt cuộc thì cũng bị đánh bại, tuy nhiên thua ở trong tay của vị Thanh đế đã chết này thì cũng không có gì kinh ngạc cả.
- Đúng là chưa từng có từ xưa đến nay, người này chắc chắn là một nam nhân vĩ đại tràn ngập ngạo cốt.
Diệp Phàm thở dài.
Phía trước, Trung Hoàng đứng ở trước hồ nước, vẫn vẫn không nhúc nhích như cũ, như đã mất đi sinh mệnh vậy, lặng yên chăm chú nhìn cái hồ lớn, thân thể như một khúc gỗ khô héo.
Rất lâu sau, hắn vẫn như vậy, Diệp Phàm ngạc nhiên nói:
- Hắn đang làm gì vậy?
Bệnh lão nhân suy nghĩ một chút, nói:
- Năm đó, Hướng Vũ Phi chết sớm khi không đủ hai mươi tuổi, có một nữ nhân vì hắn mà tự tử, đâm đầu xuống hồ tự sát.
-A..A
Một tiếng rống to vang đến, Hướng Vũ Phi nhoáng lên, lập tóc liền biến mất không thấy đâu, tốc độ nhanh đến khó tin.
- Chín ngàn năm, ngay cả Bất Tử Thần Dược cũng không có tác dụng gì với hắn, hắn bị cái chết của nữ nhân trong lòng này làm cho tổn thương thần khí.
Bệnh lão nhân lắc đầu.
- Quả nhiên a, nhân vật như vậy thì đều có một đoạn chuyện xưa không muốn người khác biết, ai cũng có cố sự của mình---!
Diệp Phàm tự nói.
Hắn cùng đi với bệnh lão nhân, trên đường gặp được không ít cố nhân, cuối cùng hắn một mình rời đi, hướng về bên ngoài ngọn núi lớn, hắn phải tìm kiếm một số tài liệu mà Nguyên Thiên Sư có thể dùng đến, chuẩn bị thám hiểm trong Thiên Cổ Long Huyệt này.