Già Thiên

Ầm!

Diệp Phàm được Bàng Bác trợ giúp, phá tan chiến xa màu vàng, dùng Viên Thái Cực hoàng kim hộ thể, liều chết xông ra, dùng chín cổ tự ữong Đạo Kinh đánh về phía một vị đại năng. Từng luồng tiên quang từ trong hồ bay ra.

- A...

Tiếng kêu thảm thiết lại vang lên. Cửu tự xoay tròn, trấn áp hắn trong tiểu thế giới, sau đó hóa thành một đống tro tàn.

- Đi.

Diệp Phàm hét lớn, chém giết xuống dưới chân núi. Địa phương này tuyệt đối không thể ở lâu, dù bên trong Hóa Tiên Trì có thể còn có mảnh vỡ của Đế binh, nhưng lục đồng đã tới tay, hắn trở thành đích ngắm cho mọi người, nếu không rời đi thì tuyệt đối chết ở nơi này.

- Giết...

Tiếng hét điếc tai vang lên. Bọn họ vọt đi như bay, mở một đường máu chạy xuống chân núi.

- Chạy đi đâu!

Vương Đằng khống chế chiến xa màu vàng đuổi theo phía sau. Các cường giả khác cũng không ngừng chặn giết. Đây là một con đường nhuốm máu.

Coong, coong...

Diệp Phàm chống lại Bắc Đế, Bàng Bác cũng dũng mãnh phi thường. Yêu Đế Cửu Trảm xuất hiện hợp nhất với cửu thần binh, đại sát tứ phương.

Chín ngọc binh tuy ràng đều rất nhỏ nhắn nhưng lại là thần binh Vương giả, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, khiến mọi người cùng giai phải lui lại cả.

Diệp Phàm cũng lấy chiến xa màu đen ra, đứng trên đó, đồng thời cầm Đả Thần Tiên trong tay, trên đầu có Vạn Vật Mẫu Khí đỉnh lơ lửng, quét ngang chư cường.

Đây là một con đường nhuốm máu, cường địch quá nhiều, giết mãi không hết. Bọn họ cả người nhuốm máu đi tới chân núi, trên đường có không biết bao nhiêu thi thể ngã xuống.

Nhưng Bắc Đế quá cường đại, khống chế chiến xa màu vàng đuổi sát, còn có một số cường giả cấp Thánh chủ đuổi giết. Tình trạng của bọn họ đúng là không tốt mấy.

- Ta thấy các ngươi còn có thể trốn đi đâu.

Bắc Đế tuyệt đối có thể tự tin như vậy. Chỉ cần ra khỏi địa phương này thì Nguyên Thuật của Diệp Phàm không còn đất đụng võ nữa.

Ông.

Bên cạnh có một thiết côn đen nhánh đánh xuống. Hầu tử xuất hiện, hỏa nhãn kim tinh, cầm tra tay hung binh vô tận, gần như đánh sụp thiên địa.


Một côn của hắn vung lên, đánh lên chiến xa màu vàng, suýt nữa đánh bày Vương Đằng xuống, công kích vô cùng mãnh liệt.

Áp lực của Diệp Phàm liền nhẹ đi không ít, chuyên tâm đối phó với những cường giả đáng sợ khác, liều chết xông ra ngoài. Nhưng tới nơi này thì bọn họ cũng không dùng được nhiều tiên quang nữa rồi.

Vù.

Đột nhiên Long Huyệt cách đó không xa bay ra một luồng sáng tím. Một con tiểu xà vọt ra, tuy chỉ dài nửa thước như thông linh trong suốt, phía sau có một đám đại nhân vật truy kích.

Một sinh linh do Mộng Huyễn Thần Tủy sinh trưởng ra.

Đây là tiên trân vô giá, khiển đám nhân vật cao tuổi đỏ mắt, tất cả đều đuổi theo. Ngay cả những người đang vây công Diệp Phàm và Bàng Bác cũng bị kiềm hãm, thi triển thần thông cướp đoạt.

Keng keng...

Cửu thần binh cùng chấn động. Diệp Phàm dùng hết khả năng thu thập tiên quang tiến vào trong cơ thể của Bàng Bác, khiển hắn thúc dục thần binh Vương giả chém ra ngoài.

Đây là một loại uy thể khiển người ta sợ hãi. Cửu thần binh đều xuất hiện, đan vào nhau thành một tấm thần võng mãnh liệt, bẻ gãy nghiền nát khiển phía trước sụp đổ.

Ầm!

Tiểu xà màu tím kia bị thần binh Vương giả giam cầm lập tức, sau đó bị Bàng Bác cầm trong tay.

-Đi.

Hai người đúng là trong hoàn cảnh tối kỵ, chiến quả quá nhiều khiển người ta đỏ mắt, chỉ sợ hầu hết mọi người đều muốn giết bọn họ.

Đột nhiên Thái Hoàng Kinh run rẩy, lực công kích vô cùng tỏa ra, uy áp Cực Đạo cũng tràn tới, trấn áp về phía bên này.

Ngay cả nơi này là một vùng tiên thổ cũng không chịu nổi, đại địa sụp đổ. Mọi người đều cảm thấy như tận thế tới nơi vậy.

Ánh xanh lóe lên, sương mù hỗn độn tràn ra. Khổng Tước Vương và Xích Long đạo nhân tế ra binh khí của Yêu đế chống đỡ Thái Hoàng Kinh, hóa giải tình thế nguy hiểm.

Đám người Diệp Phàm chém giết đẫm máu đi về phía trước. Địa phương này rất nguy hiểm, ở lâu thêm một chút là lập tức có đại nạn sinh tử ập xuống ngay.

Ông.

Dao động mênh mông cuồn cuộn tràn tới, như sắp hủy diệt cả vùng thiên địa này. Một kiện Đế binh Cực Đạo xuất hiện, diễn biến ra chư thiên vạn vật, muốn hủy diệt tất cả.

Mọi người đều cảm thấy ừái tim băng giá. Kế thừa bất hủ vốn đã có chuẩn bị, còn có Để binh vô thượng khác, ai có thể chống nổi chứ?


Ầm!

Thượng cổ Thôn Thiên Ma Quán, tỉnh giấc, diễn biến ra một hố đen. Bảo bình đáng sợ chìm nổi trong đó.

Lão mù ra tay chặn một kiện Để binh khác, đồng thời truyền tống đám người Lữ Tử Hạo, Ngô Trung Thiên ra ngoài loạn quân, để bọn họ rời khỏi chỗ thị phi này.

- Mỗi thể lực lớn đều đã điên cuồng rồi. Đã xuất hiện bốn thanh Để binh, chỉ sợ còn có hai kiện nữa. Nhiều Để binh như vậy đúng là việc chưa từng có trong mười vạn năm qua.

- Vùng tiên thổ này cũng sẽ bị đánh nát. Hóa Tiên Trì sẽ không thể tồn tại nữa. Tất cả tiên trân đều sẽ mất sạch.

Mọi người kinh sợ. Không thể ở lâu tại địa phương này. Không có Để binh thì chỉ có nước chết. Trận đấu giữa các truyền thừa bất hủ sắp sửa hoàn toàn đánh tan Hóa Tiên Trì và Long Huyệt vạn cổ.

- Bên này...

Cách đó không xa, Cơ Tử Nguyệt vung bàn tay ngọc, truyền âm cho Diệp Phàm và Bàng Bác, hướng dẫn bọn họ chạy trốn.

Đây là con đường do Cơ gia khống chế, nắm chặt trong tay. Cơ Tử Nguyệt mang bọn họ thuận lợi thông qua, thoát khỏi chiến trường hỗn loạn.

Rất nhanh bọn họ đã gặp nguyên thần, Khương Hoài Nhân và Lý Hắc Thủy ở bên ngoài, cùng nhau chạy trốn, muốn rời khỏi vùng tiên thổ đẫm máu này.

- Hắc hắc...

Tiếng cười lạnh truyền tới. Hai vị đại năng cùng nhau đi tới, đứng trên một ngọn núi cười lạnh nhìn chàm chàm vào bọn họ.

- Chờ các ngươi đã lâu rồi. Hôm nay không có long lực, không có Hóa Tiên Trì, ta xem ngươi còn mượn lực vào đâu nữa. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn

Ánh mắt hai người đầy âm khí, tràn ngập sát khí.

- Âm Dương Giáo, lại là các ngươi.

Diệp Phàm cả giận.

Hai người bước từng bước tới, nắm giữ tất cả trong tay. Nguyên Thuật ở bên ngoài vô dụng, bọn họ cũng không phải sợ hãi. Thân là đại năng, pháp lực vô cùng, tuyệt đối có thể giết hết đám người này.

Phía sau có truy binh, phía trước có đại năng ngăn cản, tình thể phi thường nguy cấp. Diệp Phàm thử điều động lực lượng trong lòng Tần Lĩnh nhưng rất gian nan.

- Ta tới.


Hai mắt Cơ Tử Nguyệt lóe lên, ẩn chứa linh khí kinh người, ngồi xếp bàng trên không trung.

- Đạo của ta là mượn lực lượng của thiên địa.

Ầm!

Một vùng tiên quang bay tới, chìm sâu vào trong cơ thể nàng, sau đó đưa thẳng vào thiên linh cái của Diệp Phàm.

- Đây là thể chất gì?

Mọi người đều kinh hãi. Nói mượn lực của thiên địa là mượn được luôn.

Diệp Phàm lập tức cảm thấy tràn ngập cảm giác cường đại, không nói gì thêm nữa mà đánh về phía trước, thi triển ra dị tượng của Thánh thể, thiên địa đều phát ra tiếng kêu ù ù, rung động khắp nơi.

Hắn mượn cửu thần binh của Bàng Bác, đứng trên chiến xa màu đen vương giả, xông thẳng về phía trước.

Lúc này hắn có chiến lực đại năng, lại huy động thần binh Vương giả, có thể nói là vô địch đồng giai.

Dị tượng tỏa ra, vương binh đánh tới. Lực sát thương như vậy khiển người xem đều kinh sợ, đừng nói tới hai vị đại năng trong chiến trường.

A...

Diệp Phàm cầm một cây ngọc kích phóng đại trong tay, bổ sống một vị đại năng. Máu tươi văng tung tóe khắp nơi. Đối phương bị bổ thành hai nữa, chết không thể chết hơn nữa.

- Phụt!

Dị tượng thi triển ra, không chỗ nào không thể phá được, cùng chiến xa màu đen ập tới, khiển một gã đại năng khác thành một đám máu tươi, ngay cả hét cũng chẳng hét nổi.

Sắc mặt Cơ Tử Nguyệt tái nhợt. Mạnh mẽ mượn lực lượng của thiên địa như vậy hiển nhiên khiển nàng phải trả giá lớn. Nàng ho nhẹ một tiếng, khóe miệng tràn máu.

- Tử Nguyệt, ngươi không sao chứ?

Diệp Phàm hỏi.

- Không sao.

Nàng cười khúc khích, thúc dục mọi người mau chóng chạy đi, rời khỏi vùng hiểm địa này.

Mọi người phi độn nhanh chóng, thoát khỏi tử địa, đang sắp rời đi.

Đột nhiên Diệp Phàm cảm thấy sợ hãi.

- Con đường này không thích hợp.

-?


Lý Hắc Thủy hỏi.

- Đây là trực giác bản năng. Con đường này đúng là không ổn.

Diệp Phàm bỗng ngẩng đầu nhìn khắp nơi, không thấy tiếng chim hót, không tiếng thú rống, tất cả đều rất im ắng.

Ông.

Đột nhiên từ vùng núi rừng này vọt lên một đạo ô quang, tụ thành một cái bảo bình màu đen trên bầu trời, nặng nề di động, lở lửng nơi đó.

- Một góc trận văn không toàn vẹn của Đại đế.

- Bảo bình khổng lồ trên bầu trời kia rất giống Thôn Thiên Ma Quán. Đây là trận văn của Độc Nhân Đại đế.

- Là bọn họ... Lại ra tay!

Thần sắc Diệp Phàm lạnh lùng nhìn về phía trước.

- Ngươi đang nói Lý Tiểu Mạn sao. Nàng không tuyệt tình thế chứ.

Diệp Phàm nói.

- Không sao. Tuy rằng là trận văn của Đại đế nhưng bọn họ không thể phát huy một phần vạn uy lực, không quá lợi hại. Chúng ta còn có đường sống.

Cơ Tử Nguyệt chớp chớp đôi mắt.

- Còn muốn đi sao?

Một tiếng cười lạnh truyền tới. Người bảo vệ của Hoa Vân Phi xuất hiện, đứng bên trong trận văn, khoanh tay nhìn lại vô cùng hờ hững.

Xa xa có một nữ tử áo trắng đang đứng trên đỉnh núi, lẳng lặng chú ý tới tất cả mọi chuyện bên này.

- Thanh niên, thật sự muốn nhờ vào ngoại lực mà vô địch thiên hạ sao? Trên đời này có nhiều người khắc chế được ngươi lắm.

Ở bên kia có một lão già đi ra, đúng là Giáo chủ Âm Dương Giáo Dương Chiến.

Lại một tiếng hừ lạnh truyền tới. Tiêu thái sư xuất hiện đứng ở phương đông.

Phía tây vang lên một loạt bước chân. Hai thể lực lớn của Đông Hoang là Tử Phủ và Vạn Sơn cũng có đại năng xuất hiện, ngăn trở ở nơi đó.

- Rầm rầm.

Một cây đại kỳ hoàng kim phần phật tung bay. Hoàng Kim gia tộc của Bắc Nguyên cũng đứng ở phía trước.

Rất nhiều cừu gia của Diệp Phàm đã tới, tập trung ở nơi này. Quả thực đây là một tử cục, không có đường trốn chạy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận