Già Thiên

Đây là một hồi động đất, bão tố nổi lên, cao thủ đủ mọi đường đều xuất hiện, gần như phải lật tung cả Trung Châu lên, tất cả đều đang tìm kiếm Diệp Phàm.

Thậm chí, rất nhiều người biết rổ Diệp Phàm đã rời khỏi Kỳ Sĩ Phủ, những vẫn còn xông vào trong đó, muốn tìm ra manh mối, đạt được giải thường lớn bằng trời này.

Đây là một hồi phong ba thật lớn, thổi quét khắp cả vùng đất Trung Châu, mọi người không nghĩ tới Âm Dương Giáo lại cắn răng trả được cái giá này, giải thường quả thực rất đắt, càng thể hiện mong muốn diệt trừ Thánh thể của họ.

- Âm Dương Giáo cảm nhận thấy áp lực, trong lòng rất lo lắng, sợ Thánh thể trường thành lên!

- Không, một khi Diệp Phàm vượt qua một cửa Thánh chủ kia, đối với Âm Dương Giáo thì đó chính là một hồi tai nạn, bọn họ không dám để cho tên này chứng đạo.

Mọi người đều bàn luận chuyện này, trong mấy ngày nay, cả Trung Châu dường như cùng chấn động lên.

Khóe môi Diệp Phàm khẽ hiện lên một tia cười lạnh lùng, nói:

- Muốn không chết không ngừng với ta sao, dám phát Tất Sát Lệnh để đối phó với ta, vậy thì ta chỉ còn cách phụng bồi mà thôi!

Ai cùng không ngờ, trong lúc này mà hắn lại dám bí quá hóa liều, đơn thương độc mã đi tới bên ngoài Âm Dương Thần Thành, không ai biết rằng hắn sắp làm một chuyện kinh động cả trời cao.

Diệp Phàm rất có kiên nhẫn, hao phí thời gian khoảng nửa tháng, dốc hết tâm huyết, bố cục tinh diệu, phù văn lạc ấn vô cùng vô tận được khắc bên trong lòng đất, bày ra một Nguyên Thiên Thần Trận tuyệt thế.

Trận này còn cao minh hơn của Âu Dương Diệp không biết bao nhiêu lần, vô cùng lớn, vây kín toàn bộ tòa thành trì cổ xưa này vào trong, mượn dùng sơn xuyên địa thế, lại mượn dùng tinh thần lực để thiêu đốt long khí muôn đời tại đây.

Ngoài bốn chủ Long Huyệt tại bốn hướng đông tây nam bắc, Diệp Phàm còn đào thêm tám mươi mốt long mạch khác trong lòng đất, hoàn toàn biến đổi phiến đại địa này, đưa nó trở thành chiến trường chinh của hắn.

Tuy nhiên, hắn không thể không 11 sạc nhiên thán phục, năm đó có cao nhân vô thượng ra tay, khi lựa chọn xây dựng thì đã sớm có phòng bị, dự liệu đến đủ loại tình thế nguy hiểm.

- Dù vậy, ta vẫn muốn khiến cho các ngươi không chịu nổi nữa!

Tiếp tục mấy ngày nữa, Âm Dương Giáo lại còn phát ra không ít huyền thường lệnh kinh người, cổ động cả thiên hạ đi tiêu diệt Thánh thể Diệp Phàm.

- Ai có thể cung cấp hành tung của tên này, cùng có thể nhận được giải thường trên trời!


- Người nào đánh chết Diệp tiểu tặc, có thể tiến vào trong Âm Dương cổ Kính ngộ đạo trăm năm.

- Ai có thể giết được tiểu nghiệt súc họ Diệp, có thể nhận được Thần Tàng kinh thế!

- Âm Dương Giáo, ta đến đây, các ngươi đều lăn ra đây nhận lấy cái chết cho

ta!

Bỗng một ngày, một tiếng hét lớn truyền ra, vang vọng khắp Âm Dương Thần Thành.

Mọi người đều không ngờ tới, Diệp Phàm dám đơn thân độc mã giết đến thần thổ của bọn họ, lại còn tới ngay gần nữa, trong khi toàn bộ Trung Châu đều đang truy tìm hắn, mà hắn lại chủ động đánh tới cửa.

Một tòa cự thành rộng mênh mông, kéo trăm dậm, tường thành cao lớn, bao la hùng vĩ, như một ngọn núi vắt ngang ở phía trước, lóe ra ánh sáng kim loại sáng bóng lạnh lẽo.

Nó tràn ngập cảm giác ngưng thực, đầy lực lượng, như một tòa Thần Thành cổ xưa dùng Ô Kim luyện chế, to lớn mà mênh mông, ép người ta hít thở không thông, tràn ngập ấn ký của những năm tháng viễn cổ.

Trước một tòa cự thành như vậy, chỉ có một thân ảnh, đơn độc đối kháng với một tòa thành trì bao la hùng vĩ như vậy, có vẻ thật sự rất nhỏ bé, hình thành nên một cảnh tượng đối lập.

Một người khiêu chiến cả một tòa Thần Thành, đơn độc đối kháng với một đại giáo có truyền thừa hai mươi mấy vạn năm, điều này cần phải có một dùng khí lớn lao thì mới làm được.

Diệp Phàm đối mật với một truyền thừa bất hủ có cao thủ nhiều như mây, sắc mật lại rất trấn định và bình tĩnh, làn gió mát thổi tới khiến cho bộ y phục màu xanh của hắn bay phần phật, thân hình hắn vẫn cực kỳ bình thản.

- Diệp ác tặc, ngươi một mình mà dám đến tấn công Âm Dương Thành của đại giáo chúng ta, ngươi đang chán sống hay là không biết trời cao đất dày vậy?

Trên lầu các đật tại cửa thành to lớn, có một đám người đang đứng, tất cả đều có chút không tin tường, một người mà lại dám tới đây như vậy, đơn độc đối kháng với một đại giáo đã truyền thừa từ thời thiên cổ.

- Không phục thì đi ra nhận lấy cái chết!

Diệp Phàm ngẩng đầu mà đứng, ngạo nghễ đối mặt với người của Âm Dương Giáo.


- Ai muốn đi ra giết tiểu nghiệt súc này cho ta?

Một người trung niên có thân phận không thấp quát, một người dám tấn công cả một cái đại giáo, điều này không chỉ là một chuyện kỳ dị hiếm thấy, mà còn là một loại nhục nhã.

Nếu như chuyện hôm nay lan truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ dẫn phát chấn động, rất tổn hại tới uy danh của Âm Dương Giáo, một tu sĩ trẻ tuổi cũng dám một mình đến phá thành, vậy thì còn coi bọn họ ra cái gì nữa?

- Bày ra trận văn, đừng để cho hắn chạy thoát, ta đi giết hắn!

Một nam nhân khoảng ba mươi tuổi nhảy xuống thành trì, như một con chim đại bàng vồ mồi.

Tranh... tranh... tranh...!

Từng cây lông vũ đen nhánh như sắt, phát ra ánh sáng lạnh lẽo khiếp người, như một mảnh ánh sáng đồng loạt bắn ra, phát ra âm thanh kim loại va chạm, leng keng cộng minh, vang động khắp trời.

- Cửu Bộ Tuyệt Sát, Thiết Linh Thần Vũ, vô kiên bất tồi, được luyện hóa từ thần sĩ của Hắc Loan Điểu sau khi tọa hóa mà thành, ngay cả đại năng cũng có khả năng bị nó bắn xuyên qua người!

Phía sau, có lão già âm thầm gật đầu.

Ca... ca... ca...!

Diệp Phàm ra tay, hóa thành một luồng sáng chói, thân ảnh màu vàng lao thẳng về phía trước, đánh tan những chiếc lông vũ màu đen này, khiến chúng gẫy nát, phát ra âm thanh không dứt, một tay còn lại thì bắt ấn thành một chủ linh, ném thẳng ra ngoài.

Một luồng sáng màu đen xuyên thấu hư không, vượt qua không gian mà đi, sau đó vù một tiếng, huyết quang lóe ra, xuyên thủng mi tâm của tên kia, giết chết hắn ngay tại chỗ.

- Sao lại như vậy, hắn lại có chiến lực cường đại như vậy sao, chẳng lẽ thực lực hắn có thể so được với Thánh chủ ư?

Tất cả mọi người trên tường thành đều sợ hết hồn.

- Không đúng, với thực lực hiện tại của hắn thì có thể đánh được nửa bước đại năng, nhưng tuyệt đối không thể đổi kháng với nhản vật cấp Giáo chủ, hắn... đang mượn long khí bên dưới Âm Dương Thần Thành!


Có người nói ra sự thực này.

Trong phút chốc, một lão già hạ mệnh lệnh, vận chuyển trận văn trong Thần Thành, triệu tập long khí, không thể để cho nó bị người ngoài sử dụng.

- Diệp tiểu tặc, ngươi nạp mệnh cho ta!

Nhưng vào lúc này, sáu tên trung niên nối đuôi nhau mà ra, tất cả đều có tu vi Tiên Thai tầng thiên thứ nhất đỉnh phong, cũng là nửa bước đại năng, đằng đằng sát khí lao tới Diệp Phàm.

Từ trước tới giờ, uy danh của Diệp Phàm càng ngày càng thịnh, ngay cả một thế hệ cường giả siêu cấp đời trước cũng không dám đơn độc đấu với hắn, sáu người này cùng nhau đi ra, định liên thủ đổi địch.

- Đi bẩm báo Giáo chủ và nguyên lão, Diệp tiểu nghiệt súc đến đây rồi, chúng ta trước tiên hãy ra tay giết hắn đã!

Một người trong đó nói, sáu tên đại cường giả này cùng đi ra ngoài thành.

- Chỉ có sáu người mà cũng đòi đối phó với ta sao?

Diệp Phàm lạnh lùng cười to, bước nhanh về phía trước.

- Huyền Thiên Trảm

Một người hét lớn, trong miệng phun ra một dải tơ, giống như một dải ngân hà từ trên trời giáng xuống, chém về phía đầu của Diệp Phàm.

Diệp Phàm cũng không thèm để ý, chỉ vươn tay phải ra, dùng sức bắn một cái, một tiếng "Đinh" vang lên, quang nhận vỡ nát, chia năm xẻ bảy, bay tứ tung ra ngoài.

- Bất Diệt Ma Ba!

Bên kia, có một cái chuông lớn đang đung đưa, ma âm giống như thủy triều vọt tới, phát ra âm thanh đinh tai nhức óc, giống như thiên quân vạn mã đang chen chúc lao xuống.

-Đi!

Diệp Phàm khẽ quát, rồi sau đó đánh ra một đạo chỉ ấn, giống như một tia chớp màu vàng bay thẳng về phía cái chuông lớn này.

- Lưỡng Nghi Thần Kiếm!

Một tiếng hét lớn vang lên, một đôi Âm Dương Kiếm như rồng như phượng quấn lấy nhau, hóa thành hai luồng sáng sắc lẹm, kiếm khí cắt nát đại địa, tạo ra một khe sâu cực lớn. Bạn đang đọc tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.


- Tất cả những thứ này đều là vô dụng mà thôi!

Trong nháy mắt, Diệp Phàm bắn ra hai luồng linh quang lên trên, đánh vào

Lường Nghi Thần Kiếm, phát ra âm thanh leng keng chói tai.

- Tiên Thiên Ngũ Hành Ngô Công Tác!

Bên kia, một vị nửa bước đại năng quát nhẹ, một cái roi đỏ thầm như máu, hình một con ngô công cực lớn, dài đến hơn một ngàn trượng, phun ra nuốt vào yên hà, cuốn về phía Diệp Phàm.

Răng rắc...!

Diệp Phàm một tay kết ấn, Phiên Thiên Án giống như một tòa tiên sơn ép xuống, đánh cho con đại ngô công dài hơn ngàn trượng màu đỏ này vờ ra từng khúc một.

Sáu đại cao thủ đồng loạt ra tay, tất cả đều là nửa bước đại năng, nhưng Diệp Phàm lại một mình chống lại, hơn nữa còn chiếm thế thượng phong tuyệt đối, sắp hủy diệt tất cả binh khí của bọn họ.

Trên mặt đất tràn ngập các mảnh Thần Thiết ngọc vờ, sáng trong suốt, chúng đều là Pháp bảo bị phá hủy, sáu đại cao thủ cùng không địch lại một người Diệp Phàm, đây chính là chênh lệch chiến lực chân thật, không thể thay đổi được.

Không lâu trước kia, hắn vẫn là một vị tiểu tu sĩ, không ngừng bị người ta đuổi giết, mà hiện giờ lại có thể một mình chiến đấu với sáu vị nửa bước đại năng, cách biệt một trời một vực, chiến lực điên cuồng tăng lên.

Con kiến cùng cự long không bao giờ xuất hiện cùng nhau, hạt bồ công anh cùng với đám mây trên trời cùng khó gặp nhau được, chúng nằm ở các thế giới khác nhau, vĩnh viễn không biết lẫn nhau.

Thời kì khác nhau, con đường khác nhau thì gặp được những người khác nhau, khi người khác nghỉ chân thì hắn vẫn tiếp tục chạy từng bước, dần danh chấn Trung Châu, có thể chiến đấu với các tu sĩ cường đại nhất.

- Lục Hợp Sát Trận!

Sáu vị nửa bước đại năng đột nhiên hét lớn, tất cả binh khí vờ vụn đều hóa thành các luồng sáng, đang nằm trên mặt đất liền bắn dựng lên, bao vây lấy Diệp Phàm, muốn chém chết hắn.

Một luồng lại một luồng thần quang vọt lên, hình thành một cái lục mang tinh trận thật lớn, Diệp Phàm bị nhốt tại khu vực trung tâm, các luồng ánh sáng chết chóc bay vụt quanh hắn.

- Diệp tiểu nghiệt súc, ngươi nghĩ rằng chúng ta là tới tìm cái chết sao, chính là muốn mạng của ngươi, hôm nay ta muốn luyện sống ngươi tới chết mới thôi!

- Không biết sống chết, Âm Dương Giáo là nơi mà ngươi có thể xông tới sao, vậy mà còn dám một mình đến công thành, thuần túy là tìm chết mà thôi!

Sáu cường giả phân chỉ trấn giữ một phương, đạp trên sáu cái góc nhọn của lục mang tinh trận sáu, ánh mắt bọn họ vô cùng hung ác nham hiểm, cười lạnh lẽo như băng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận