Già Thiên

Trước thiên cung có mây tía bốc lên, ánh sáng an lành, mây ngũ sắc tràn ngập. Lời nói của Diệp Phàm sang sảng, đinh tai nhức óc, tiến thẳng vào trái tim người khác.

- Ta chém hắn.

Ba chữ này giống như ba thanh thiên kiểm đâm vào trái tim người ta, khiển mọi người đều giật mình, toàn thân run rẩy.

Sự tự tin, khí thể chưa từng có từ trước tới nay khiến người ta cảm nhận được một sự kiên định, không có gì không phá nổi. Đây là một sức mạnh kỳ dị to lớn.

- Khoác lác.

Vương Thành Khôn suy nghĩ rất nhiều. Hắn cảm thấy có chút dị thường. Diệp Phàm mạnh mẽ và tự tin quá mức. Hắn lập tức mở miệng nói trước Vương Đằng, muốn dùng lời lẽ áp bức lại.

Hắn là một nhân vật tuyệt đỉnh, tu vi kinh thể, trong những nhân vật cấp Giáo chủ cũng rất có danh tiếng, ít người địch nổi, trải qua không biết bao nhiêu trận đại chiến rồi.

- Phụ thân, để ta tới đi. Hôm nay nhất định thánh huyết sẽ cạn sạch, thây nằm dưới chân ta. Trong thời đại chư vương xuất hiện, hắn sẽ là kẻ đầu tiên bị xóa tên trên con đường ta thành Đại để. Tại

Thần sắc Vương Đằng lạnh lùng, khống chế chiến xa màu vàng cổ tiến tới.

- Ta chờ lâu lắm rồi đó!

Diệp Phàm nói.

- Tiểu Diệp Tử...

Cơ Tử Nguyệt nắm tay áo hắn, đôi mắt to linh động tràn ngập vẻ lo âu. Diệp Phàm có thể tới đây khiển nàng rất vui vẻ nhưng nàng cũng không an tâm nổi. Bắc Đế quá cường đại, thể hệ trẻ khó có người là địch thủ.

Chiến xa màu vàng cổ có khắc nhật nguyệt tinh tú, điểu thú ngư trùng, bao gồm vạn linh, như có thể trấn áp các giới, rong ruổi phóng tới, ánh sáng bao phủ thiên địa. Bắc Để ngồi tại trung tâm, Chân Long và Thần Hoàng bay múa quanh người.

Mọi người đều kinh dị. Vương Đằng này thật sự có tư thái của bậc để vương. Loại khí tức duy ngã độc tôn này thật khiếp người, ngay cả nhiều nhân vật cao tuổi cũng không thể nhìn thẳng vào hắn.

- Xùy xùy, tưởng là thần khí gì chứ?


Đúng lúc này thì một tiếng nói rất không hài hòa vang lên. Bàng Bác mở miệng:

- Năm đó ta cũng có một chiếc, tuy rằng chỉ có hai bánh xe nhưng cũng là hàng hiệu Chim bồ câu đó.

Những người ở nơi này tất nhiên không biết hắn nói tới một chiếc xe thể thao rất rách nát, trên xe ra chỉ có mỗi chuông là không kêu nhưng cũng hiểu rằng lời nói của hắn chẳng hay ho gì.

Bàng Bác vừa giải thích hàng hiệu Chim bồ câu, đám người Lý Hắc Thủy liền cười vang. Đám người Vương gia giận dữ, Vương Thành Khôn cũng lộ vẻ khinh miệt, nói:

- Con trai ta tư chất ngút trời, mấy con ếch ngồi đáy giếng các ngươi đừng có huênh hoang.

- Chớ chọc ta, con ta là Vương Đằng đó.

- Dám đối đầu với ta à? Con ta sẽ xử ngươi. Nó họ Vương, tên là dê con "Đằng" không, có tư chất của Đại để đó.

Bàng Bác, Lý Hắc Thủy, Khương Hoài Nhân đều châm chọc. Không nói tới chuyên khác, từ hôm nay trở đi nhất định câu "con ta là Vương Đằng" cũng bởi vậy mà vang danh thiên hạ.

Bắc Để khống chế chiến xa đi tới, kim quang che lấp mặt trời. Chín con Chân Long, chín con Thần Hoàng, chín con Bạch Hổ, chín con Huyền Vũ chia ra bốn phương, nơi nơi đều là mây tía. Hắn ở trung ương trông giống như Đại để vậy.

Giờ phút này ánh mắt Vương Đằng lạnh lùng, mái tóc đen rối tung xõa xuống trước ngực và sau lưng, dáng người hùng vĩ tràn ngập một cảm giác áp bách, khiếp tâm hồn người khác, nhìn quét khắp mọi người.

- Thánh thể, ngươi dám đánh với ta sao?

Lời nói của hắn không cao nhưng lại truyền khắp mọi ngò ngách, khiển mọi người trong phạm vi trăm dặm đều có thể nghe thấy.

- Ngươi đã là cái gì? Ta muốn giết ngươi còn phải ra sức sao?

Diệp Phàm lớn tiếng đáp. Đối chọi gay gắt, từng bước bước về phía trước, giống như Chiến Thần mãi mãi trường tồn, cả người tỏa ra ánh sáng nhiều màu, trong vắt không tỳ vết. Thiên địa bốn phương cũng run rẩy theo bước chân của

Có rất nhiều người không thể tiến vào Cơ gia bởi không có tư cách này nhưng ở bên ngoài sơn môn nghe thấy vậy liền xôn xao cả lên. Mọi người biết một trận chiến giữa Bắc Đế và Thánh thể đã không thể tránh nổi rồi.

Tức tức đầu tiến truyền ra các nơi của Nam Vực. Một trận đại chiến kinh thiên sắp sửa diễn ra, cũng không biết có bao nhiêu người đang chú ý và chờ mong nữa.


- Giết chết Vương Đằng, giết chết ngụy để này. Tưởng mình là cổ để chuyển thể thật sao? Chỉ là một tên cuồng đồ mà thôi.

Bàng Bác kêu to, không hề sợ hãi, tạo thanh thế rất lớn.

- Chém ngụy để, chém con dê con của Bắc Nguyên.

Đám người Lý Hắc Thủy, Liễu Khấu phụ họa, tiếng nói vang vọng tận mây xanh, khiến mọi người xao động.

- Chư vị, phải bình tĩnh khắc chế.

Một vị nguyên lão của Cơ gia đứng lên, không muốn mấy người này chiến đấu ở Cơ gia. Dù sao họ cũng đều là khách.

- Cơ huynh, đây không phải là chúng ta gây chuyện mà là Thánh thể tạo nên, không thể không ra tay giết hắn.

Phụ thân Vương Đằng là Vương Thành Khôn nói.

- Rắm chó không kêu. Các ngươi khiêu khích trước lại còn đổ vấy cho người khác. Đây là phong cách hành xử của Vương gia sao?

Bàng Bác thô lỗ nói đúng chỗ yếu hại.

Người của Vương gia cả giận. Thân là thể gia thái cổ, còn chưa có ai dám bất kính với bọn họ như vậy. Nhiều lần nhằm vào bọn họ, dù là truyền nhân của Yêu đế cũng không được.

- Còn muốn ra tay giết ta sao?

Bàng Bác cười lạnh.

- Ta giết ngươi trước.

Một vị cao thủ của Vương gia lao ra, thinh cầu nguyên lão của Cơ gia cho mượn một cái sân để giải quyết việc này.


- Việc đã tới nước này thì để cho bọn họ giải quyết đi, bằng không cũng phải rời khỏi nơi này chém giết.

Bát tổ của Cơ gia nói. Hắn ước gì Vương gia đánh chết tươi Diệp Phàm luôn.

Rất nhiều khách quý cũng mở miệng, yêu cầu cho phép một trận chiến này diễn ra. Bọn họ muốn xem nhất chính là trận chiến giữa Thánh thể và Bắc Để, lúc này tất nhiên không hy vọng lạnh lẽ rút về, đều muốn nhìn thấy cảnh long tranh hổ

Thánh chủ Cơ gia nhìn Xích Long đạo nhân và mấy người Vương gia, thấy bọn họ cũng không phản đối, gật đầu đáp ứng, cung cấp một sân đấu.

Nơi này lập tức ồn ào lên. Sau đó trong tiếng bàn tán của mọi người, sương mù mãnh liệt trước thiên cung lập tức giãn ra, tạo thành một khoảng sân lớn. Một Diễn Vò Trường ẩn hình xuất hiện.

- Ta giết hắn trước.

Một cường giả của Vương gia đi tới, nhằm về hướng Bàng Bác, muốn động thủ với hắn.

- Ngươi muốn giết ai?

Diệp Phàm bước từng bước đi tới, cầm Đồng Quan mà đứng, lập tức ngăn đường hắn.

- Tất nhiên là muốn giết hắn.

Đây là một vị đại năng, tuy chi mới thăng cấp vào Tiên Thai tầng hai không bao lâu nhưng cảnh giới cũng rất cao, không giống những người khác, muốn đánh chết tươi Bàng Bác khác.

Ông.

Diệp Phàm không nói gì, ra tay đối với kẻ này, ngăn cản đường đi của hắn, vận chuyển lực lượng toàn thân, cầm Đồng Quan trong tay, chân đạp bí quyết chữ Hành đánh xuống.

Đám người phụ thân Vương Đằng không có ý ngăn cản, cố ý như vậy để người này thử chút hư thực của Diệp Phàm. Bởi vì bọn họ cũng chưa thể nhận ra cơ thể.

- Phục Ma Trận.

Người nọ hét lớn một tiếng, miệng phun ra ba mươi sáu ngọn Đồng Đăng, giống như một đám ma trơi, lóe lên ánh sáng xanh mượt, bao phủ Diệp Phàm.

Mỗi một ngọn Đồng Đăng đều là một đạo thánh kiểm, hỏa diễm bắn ra là kiểm khí, mang theo sương mù hỗn độn, khiến người ta cực kỳ sợ hài, có lực công kích khủng bố siêu cấp.

Tâm thần mọi người chấn động. Đây là một kiện bí bảo, tuyệt đối là cường đại siêu cấp, lợi hại hơn nhiều so với binh khí của Thánh chủ bình thường, bởi vì có cả khí hỗn độn, tất là báu vật.


Nhưng lực công kích đáng sợ đánh lên trên Đồng Quan lại chi rung động leng keng, căn bản không thể có chút tác dụng nào. Hoa văn khắc trên Đồng Quan lóe sáng, hoàn toàn xóa đi tất cả công kích.

Ầm!

Cùng lúc đó Diệp Phàm giống như một vị thiên thần bước tới từng bước một, khiển trời rung đất chuyển. Đồng Quan rất nặng nề nhưng khi hắn vận chuyển khí huyết màu vàng toàn thân lên thì vẫn có thể vung lên, đập xuống thật mạnh.

Áp bách chư thiên.

Loại khí thể kinh người này khiến người ta trong khoảnh khắc cảm thấy như một vị thần vĩnh, hằng giáng trần, dùng lực lượng diệt yêu tà, cả người tỏa ra kim quang vạn trượng, bao phủ hết thế gian.

Đồng Quan phá vạn pháp, đánh nát vạn linh, vừa động là không gì cản nổi. Trên bề mặt của nó tràn ngập những hoa văn và vết rỉ sét, lấp lánh ánh sáng thần bí, bài trừ tất cả.

Ở phía trước, tất cả Đồng Đăng đều tan nát, dưới một đòn này liền trở thành những mảnh đồng vụn. Đạo văn tan biển, dầu cạn đèn tắt, không còn tồn tại nữa.

Cao thủ của Vương gia há mồm phun ra một đạo tinh khí căn nguyên, dùng pháp lực vận chuyển mười mấy loại bí thuật, giống như một vùng trời xanh mênh mông ép xuống, đối kháng với đồng quan.

Nhưng khiến người ta kinh sợ chính là bất kể Pháp bảo hay là bí thuật do căn nguyên tinh khí hóa thành đều giống như giấy hồ, bị nó đánh cho tan nát.

Phụt!

Một luồng máu bắn ra. Diệp Phàm cầm Đồng Quan trong tay vung lên, đạp một vị đại năng chết tươi, hóa thành thịt nát.

Lúc đầu toàn trường lặng ngắt như tờ, sau đó sôi trào lên. Một vị đại năng của Vương gia bị đánh chết. Thể này chả phải là hoàn toàn làm mất hết mặt mũi của bọn họ sao?

Mọi người đều biết Thánh thể đã có thể đấu một trận với Bắc Để, chắc chắn là một trận quyết đấu kinh thể, sẽ không có chuyện nghiêng về một bên, kinh diễm toàn trường.

Thần sắc Vương Thành Khôn âm trầm, truyền âm nói:

- Các ngươi có chú ý không? Đạo văn trên Đồng Quan kia có điều cổ quái, giam cầm hư không, sau khi bị tập trung là không thể tránh nổi.

Bọn họ biết đó là một sự thực đáng sợ. Một binh khí như vậy thì ít nhất cũng phải là một thần binh Vương giả, bước đầu sinh ra lực lượng pháp tắc của thần linh.

- Vương Đằng ngươi định trốn tới khi nào?

Diệp Phàm quát hỏi, dựng quan tài mà đứng, khiển toàn trường cảm thấy quái dị khiếp người. Tới hiện giờ không ai không kinh hãi. Giáo chủ khắp nơi đều rất kiêng kị. Thánh thể trưởng thành quá nhanh, đã không thể ngăn cản được nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận