Già Thiên

- Ta chỉ muốn biết, chủ nhân Bát Cảnh Cung có phải là Lão Tử hay không?

Diệp Phàm hỏi.

- Hừ, nơi đây là sở hữu của chủ nhân nhà ta.

Tên đồng tử kia dùng ánh mắt âm hàn, vô cùng cừu hận hắn.

- Các ngươi là ai?

Diệp Phàm nói.

- Đại huynh của ta là Doãn Thiên Đức, là chủ nhân của Bát Cảnh Cung, ta cũng ở trong Huyền Đô Động tu luyện, tên là Doãn Thiên Chí, nói điều này cho ngươi biết, miễn cho việc uổng mạng mà còn mơ hồ.

Tên trẻ tuổi này thản nhiên nói.

- Ngươi chỉ là một tên nhà quê, còn không mau ra mắt thân đệ đệ của chủ nhân nhà ta, đúng là không biết sống chết!

Đồng tử kêu lên.

Ba!

Diệp Phàm ra tay, bàn tay màu vàng lớn như một cái cối xanh vàng óng, lóe ra ánh sáng chói mắt, lập tức đập ra ngoài.

Tên đồng tử kia kêu lên thảm thiết, phim ra mấy cái răng, tiên huyết chảy xuống, căn bản không thể tránh được, hắn bay ngược ra ngoài mấy chục trượng, đập vào một vách núi, tạo ra một cái hố hình người.

- Ngươi muốn chết sao, dám ra tay tại Bát Cảnh Cung?

Doãn Thiên Chí sắc mặt âm trầm xuống, vô cùng cường thế, nhìn xuống Diệp Phàm, từng bước một đè ép hắn.

Một nửa mặt của tên đồng tử kia đã bị dập xương, gian nan giãy ra khỏi vách đá, dữ tợn rít gào, nói:

- Trong thiên hạ ai chẳng biết chủ nhân nhà ta, trong tương lai sẽ vô địch trên trời dưới đất, ngươi dám tới đây tìm chết sao?

Hiện tại Diệp Phàm có thể cùng luận bàn với cả Hoàng chủ, một khi Thánh thể đạt tới cảnh giới này, có thể nói là cực kỳ khủng bố, có thể đi khắp thiên hạ, tất nhiên là không cần phải kiêng kị gì cả.

Ba!

Hắn lại lật tay đánh ra một bạt tai nữa, bàn tay to lớn màu vàng vươn ra mấy chục trượng, lại đánh bay đồng tử ra ngoài, nửa mặt bên kia cũng dập nát cả xương, rốt cuộc không nói ra lời, trong mắt tràn ngập vẻ sợ hãi.

Đồng tử này bị trọng thương, hóa thành một con giao long màu xanh, lao thẳng lên một vách núi, cũng không dám nói câu nào nữa.

- Đánh chó thì cũng phải ngó mặt chủ, ngươi làm càn tại trước cửa Bát Cảnh Cung như vậy, thế thì hôm nay cũng đừng nghĩ tới chuyện gì tốt đẹp nữa, nếu muốn giữ được mạng sống, thì chấp nhận làm nô lệ đi.

Doãn Thiên Chí điềm nhiên nói.

- Phải không, ta muốn xem ngươi có thể lưu lại ta như thế nào!

Diệp Phàm rất ung dung, từng bước đi lên không trung, đứng đối mặt với hắn.

-Ồ?

Doãn Thiên Chí đột nhiên ngẩn ra, rồi sau đó lộ ra kinh hãi, nói:

- Khí tức của Vạn Vật Mầu Khí, trên ngươi người có Huyền Hoàng tinh túy!

Diệp Phàm thầm rùng mình, tên này có linh giác quá cường đại, ngay cả cái đỉnh đã được thu ở trong mi tâm mà hắn vẫn còn có thể cảm ứng được.

- Tốt lắm, đại huynh của ta đang muốn tế luyện một cái Thiên Địa Huyền Hoàng Linh Lung Bảo Tháp, đang tìm Vạn Vật Mầu Khí, không ngờ ngươi lại đưa tới vật này!

Doãn Thiên Chí nói rất thản nhiên, cho ràng đồ vật của Diệp Phàm chính là của y rồi, Diệp Phàm chỉ là đưa bảo vật tới cửa mà thôi. Hắn vươn ra một bàn tay to lớn, chộp về phía trước, ngay lập tức che phủ cả thiên địa.

Diệp Phàm cả kinh, thân thể người này cũng không biết cường đại tới mức nào, dường như đã được dùng thánh vật vô thượng thanh tẩy qua, chỉ cần nhẹ nhàng vung tay thì đã có thể đè sụp cả vòm trời.

Tuy nhiên, hắn cũng không có ý sợ hãi, thân là Thánh thể, trời sinh không sợ cận chiến rồi, hắn liền lập tức nghênh đón đòn tấn công này.


Ầm!

Hai bàn tay to lớn va chạm, phát ra một tiếng vang nặng nề, thân thể Doãn Thiên Chí giống như một khối bất hủ thần kim tồn tại vĩnh hàng, chắc chắn không gì phá được.

- Cường đại như vậy sao?

Trong lòng Diệp Phàm giật nảy, đây là một trong những thân thể cường đại nhất mà hắn chứng kiến từ khi xuất đạo tới nay.

- Ta đã dùng Bất Tử Thần Hoàng huyết tẩy rửa thân thể, ngoài đại huynh của ta, thì hôm nay là lần đầu tiên gặp phải một người có thể chống lại thân thể này, vậy mà lại không đập nát được ngươi?

Doãn Thiên Chí cũng cực kỳ giật mình, rồi sau đó cười lạnh nói:

- Hoàng Huyết Phi Đằng!

Hắn hét lớn một tiếng, cả người như một áng mây đỏ rực hướng lên trời, được một tầng Bất Tử Thần Hoàng huyết bao phủ, thân thể vô cùng chắc chắn, giống như có thể trọn đời không bị phá hủy.

Diệp Phàm cười lạnh một tiếng, lập tức cũng không còn lưu thủ nữa, hoàng kim huyết sôi trào, khí tức che phủ cả trời cao, một luồng sáng màu vàng đỏ từ trong thiên linh cái vọt lên, đánh xuyên qua bầu trời.

Phốc!

Hai thân thể tuyệt thế va chạm, một luồng máu phim ra, một cái cánh tay của Doãn Thiên Chí bị Diệp Phàm xé đứt ngay tại chỗ, phát ra một tiếng hét lớn thê thảm:

- Ngươi...!

Hắn nhanh chóng lui về phía sau, cố định thân hình, gốc tay phải tràn ngập máu, lại mọc ra một cánh tay khác, quát lớn: Text được lấy tại https://truyenfull.vn

- Hôm nay ta phải chém chết ngươi!

Doãn Thiên Chí cầm máu cho cánh tay, ánh mắt sâm lãnh, một thân long y phấp phới bay, tử kim quan trên đầu phát ra ánh sáng rực rỡ, nét mặt hắn vô cùng hung ác.

Từ khi hắn xuất thế tới nay, trừ đại huynh ra thì đã không có một ai có thể dùng một chiêu áp chế hắn, lại còn dùng thân thể đối kháng, xé xuống một cánh tay của hắn, điều này làm cho hắn tức giận tới mức máu trong người như sôi trào lên.

Một ngón tay của hắn điểm ra, khiến cho cả cánh tay trở thành màu đỏ thẫm, toàn thân phát ra ánh sáng như một áng mây màu đỏ chói mắt.

Diệp Phàm nghiêng người né tránh, luồng ánh sáng màu hồng này xẹt qua người, xuyên thủng không chỉ một tòa núi đá, luồng sáng màu hồng này còn phá không, xuyên qua cả ba mươi sáu ngọn núi, tạo thành một cái hang động rất tròn, nhìn xuyên tò đầu này sang đầu kia.

Một chỉ này có uy lực thật lớn, ngưng tụ ra một tia bất hủ thần tính, cứng rắn không thể ngăn trở, có thể bẻ gãy nghiền nát, tiêu diệt vạn sinh linh.

Đôi mắt Doãn Thiên Chí đỏ như máu, giống như hai thanh ma đao khiếp người, khí thế như một vầng mặt trời, mười ngón cùng vung lên, từng luồng sáng màu đỏ lần lượt bắn ra.

Mỗi một đầu ngón tay đều như một thanh Xích Tiêu Kiểm, đỏ tươi khiếp người, trong suốt chói mắt, thần mang sắc bén, có khí thế như muốn đâm thủng tiểu thế giới này cho tới mức không ra hình dạng gì nữa.

Diệp Phàm tránh đi những luồng sáng này, cẩn thận quan sát, hai tay niết ấn, quyết đoán ra tay, Phiên Thiên Ấn trực tiếp đập ra.

Một tiếng nổ vang khắp vòm trời được phát ra, đây là đại đạo thần ấn bất truyền của Nhân tộc, trình độ lý giải đối với đạo của người tu luyện càng cao, uy lực lại càng lớn.

Đại ấn như trời xanh, có hình vuông, như ngọc tỷ của Thiên đế đang hạ xuống, phá hủy vạn vật, như một luồng long khí đang buông xuống, không biết đã mạnh hơn năm đó bao nhiêu lần rồi.

Không kẻ nào có thể chống lại được!

Phiên Thiên Ấn như bầu trời lật úp lại, dưới một kích này, tất cả các luồng sáng đỏ đều tan thành mây khói, trở thành trò tàn, toàn bộ bị tiêu diệt.

Xương cốt Doãn Thiên Chí bị ép tới mức phát ra tiếng vang kẽo kẹt, bay thẳng ra ngoài mấy chục trượng, đập vỡ một tòa núi đá, bị đống đá vụn chôn xuống phía dưới.

Thân thể hắn được Bất Tử Thần Hoàng huyết tẩy rửa, thân thể khủng bố có thể được gọi là biển thái, trong cùng lứa tuổi cũng rất khó tìm đến người có thể chống lại được, nhưng hiện giờ lại bị đối thủ đánh cho không chút hoàn thủ nào.

Diệp Phàm xông lên, tay niết Nhân Vương Ẩn, như một vị Nhân tộc chi chủ đứng trên thiên hạ, một đại đạo thần ấn này cuồn cuộn mãnh liệt, có thể hủy diệt cả thập phương, san bàng cả ngọn núi đổ này, đánh cho ngay cả cặn bã cũng không còn sót lại được.

Vùng đất này đã bị đánh cho không còn một ngọn cỏ, trở thành một mảnh trụi lủi, ngọn núi cổ nguy nga cũng biến mất.

Phía xa, con giao long kia lại đã hóa thành đồng tử, kinh sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm, sắc mặt tái nhợi, thân thể Doãn Thiên Chí cường đại tới mức nào, ngay cả chủ nhân Bát Cảnh Cung cũng từng khen ngợi qua, mà giờ lại bị người ta chính diện áp chế cho không thở nổi.

- Đây là thể chất biến thái gì vậy, chẳng lẽ là chiến đế thể trong truyền thuyết cổ xưa theo lời của chủ nhân?


Đồng tử quá sợ hãi, nếu Doãn Thiên Chí mà chết đi, chủ nhân Bát Cảnh Cung xuất quan, thì hắn đã gây ra đại họa bàng trời rồi, cho dù lên trời xuống đất cũng đều khó mà thoát khỏi cái chết.

Phía xa, các lớp đất đá bị đập nát, bụi mù như những làn khói báo động, bay lên tận trời cao, che khuất cả ánh mặt trời.

Doãn Thiên Chí vọt ra ngoài, vừa rồi hắn đã bị áp chế một cách tuyệt đối, Nhân Vương Ấn của Diệp Phàm san bàng mặt đất, hắn không đủ sức chống lại, liền trốn vào trong lòng đất, sau đó mới chui ra từ hướng này.

Vẻ mặt hắn cực kỳ lạnh lẽo âm trầm, đây là chuyện mà hắn chưa từng gặp qua, từ trước tới giờ hắn chưa từng bị áp chế như vậy, đã được tắm rửa trong máu của bất tử phượng hoàng, loại thần vật nghịch thiên này thì cả trăm ngàn thế cũng khó gặp, khiến cho thân thể của người ta thoát khỏi phàm thai, sinh ra thân thể bất hủ, vậy mà hiện giờ lại còn không ngăn được người trước mặt này.

- Tử Khí Đông Lai, mênh mông cuồn cuộn ba vạn dặm!

Doãn Thiên Chí hét lớn, khí tức tường hòa như biển từ phía đông tràn đến, ngay lập tức bao phủ cả trên trời dưới đất, khiếp sợ cả tâm hồn con người.

- Truyền thừa của Lão Tử!

Diệp Phàm vô cùng kinh hãi, đây là một loại thủ đoạn nghịch thiên của vị cổ nhân kia, khi đi ra Hàm Cốc Quan về phía tây thì đã từng thi triển ra.

Ảm thanh giống như sóng thần phát ra, khí tường hòa từ phía sau Doãn Thiên Chí vọt lên, như mười vạn viên cổ tinh nặng nề rơi xuống, tất cả tinh quang cùng tụ lại một chỗ.

Cảnh tượng này giống như một Yêu Tôn cổ vạn năm trước, ngang trời xuất thế, yêu khí ngập trời, bừa bãi tàn sát khắp nơi, mỗi một tấc đều là đóa hoa màu tím, mỗi một tấc đều là ngọn lửa tím đang bùng cháy.

Khí tức tường hòa mênh mông cuồn cuộn, bao phủ Diệp Phàm, muốn luyện hóa hắn, rất nhiều ngọn núi đá đều bị bốc hơi biến mất, trở thành những luồng khói màu tím, căn bản không còn tồn tại nữa.

Đây là một loại công kích bí thuật cực kỳ đáng sợ, tuy Doãn Thiên Chí chỉ có được một bộ phận truyền thừa từ huynh trưởng của hắn, nhưng cũng có thể bễ nghễ thiên hạ được rồi.

Bất kỳ kẻ nào phải đối mặt với bí thuật vô thượng như vậy thì đều biến sắc, các ngọn núi lớn nguy nga khắp nơi bị bốc hơi lên, biến mất như những luồng hơi nước, cực kỳ dọa người.

Diệp Phàm không dám có một tia khinh thường nào, ngược lại sắc mặt vô cùng ngưng trọng, dùng thân làm ấn, câu động đạo ngân, hiển hóa ra Thái Cực Viên màu hoàng kim, đối kháng với thần thuật Tử Khí Đông Lai.

Từng tiếng kiếm minh liên tiếp vang lên, như những tiếng phượng hoàng rít gào nối tiếp nhau, trong tử quang tràn ngập đao quang kiếm ảnh, Bất Tử Thần Hoàng bay múa, tung hoành ở trong sương mù màu tím, tất cả đều chém lên trên người Thái Cực Viên màu hoàng kim này.

Đáng tiếc, vạn pháp như mây, vội vàng mà qua, Diệp Phàm vẫn đứng yên không nhúc nhích, chống lại thế công này. Hơn nữa, sau khi ổn định thế cục, hắn bước chậm rãi về phía trước, từng bước ép sát.

Mỗi một bước hạ xuống, cả vùng tiên thổ này đều rung chuyển lên từng đợt, dường như có một vị cổ thần thời thượng cổ đang bước đi, khiến cho cả trời xanh cũng bị ép đến mức rung động.

Doãn Thiên Chí biến sắc, hiện tại hắn thật sự không muốn dùng thân thể để đối kháng cùng Diệp Phàm, hắn đã ăn hai lần thiệt thòi rồi, trong lòng phát lạnh, nhanh chóng lui về phía sau, quyết định dùng đạo pháp để đối địch.

- Thái Thanh Nhất Khí Hỗn Nguyên Trảm!

Thân thể hắn như hóa thành hư vô, nhanh chóng lui lại, nhưng trên bầu trời lại đánh xuống một luồng Thái Thanh khí, sinh ra hỗn độn, hóa thành một luồng hỗn độn Thiên Cương dài đến mấy ngàn trượng, bổ thẳng xuống dưới.

Không thể không nói, đây là một loại thánh thuật công kích siêu cường, Diệp Phàm liên tục biển hóa chiêu pháp, cùng đối kháng với nó, va chạm phát ra ánh lửa, bắn tung tóe khắp nơi, ánh sáng thần thánh bắn ra bốn phía, khí tức tại đây trở thành một mớ hỗn độn, vô cùng kịch liệt.

Doãn Thiên Chí có thể hoành hành thiên hạ, đối kháng cả chủ nhân của một giáo, tuyệt đối là chấn thể tại một thế hệ trẻ tuổi nơi đây, nhưng hắn rốt cuộc vẫn không địch lại Diệp Phàm, bị một bàn tay to lớn màu vàng đánh cho phim máu ra ngoài.

Ngay cả đây là thân thể được hoàng huyết tẩy lễ, lại còn được huynh trưởng truyền xuống một bộ phận Thái thượng bí thuật, nhưng vẫn không là đối thủ của Diệp Phàm. Điều này chủ yếu là bởi vì Diệp Phàm là Thánh thể, đạt tới Tiên Thai tầng thiên thứ hai, cũng không phải là những giáo chủ bình thường có thể sánh bàng.

- Hoàng huyết cũng không gì hơn cái này!

- Rốt cuộc thì ngươi là thể chất gì?

Doãn Thiên Chí nói, hắn thật sự kinh hãi, Diệp Phàm chỉ dùng thân thể thì đã có thể áp chế hắn rồi, chiến thắng cả thân thể hoàng huyết của hắn.

- Thể chất cũng không quan trọng, mấu chốt là ở con người mà thôi!

Diệp Phàm cười lạnh, lại bước thêm một bước nữa, cường thể ra tay.

- Ngươi nói rất đúng, thể chất, thân phận đều râu ria, quan trọng là tu vi cùng con người mà thôi, hôm nay ta muốn cho ngươi hiểu được, Bát Cảnh Cung là thần địa khắp thiên hạ, không ai có thể mạo phạm.

Doãn Thiên Chí hét lớn.


Lúc này, hắn bảo tướng toang nghiêm, một luồng Thái Thanh khí lao ra, hóa thành một thanh đạo kiểm, ngay lập tức bổ xuống.

Diệp Phàm không sợ mà mừng, một quyền vung lên, đánh nát thanh đạo kiểm này, tuy nhiên, nó lại ngưng tụ ra một lần nữa, dường như mãi mãi bất diệt vậy.

- Ngươi đang kéo dài thời gian sao?

Diệp Phàm cười lạnh, không ngừng đập nát đạo kiếm, sau đó chân đạp bí quyết chữ "Hành", nhanh chóng bước về phía trước.

- Ta sẽ cho ngươi thấy bí thuật bất truyền của Bát Cảnh Cung, dùng nó để chém chết ngươi!

Doãn Thiên Chí quát lạnh một tiếng, chuẩn bị sẵn sàng ra tay.

Trên đỉnh đầu của hắn xuất hiện ba đóa tường vân, tiếp theo từ trong thiên linh cái lao ra ba luồng tiên quang, không ngừng biển hình, dần chuyển thành hình người.

- Nhất khí hóa tam thanh!

Phía xa, đồng tử cả kinh hô lên, không ngờ chủ nhân của Bát Cảnh Cung lại dạy loại thần thuật vô thượng này cho đệ đệ.

Trong lòng Diệp Phàm cũng chấn động, đây cũng không phải là thân ngoại hóa thân, mà chính một một bản thân khác rất chân thực, chiến lực lại còn mạnh hơn rất nhiều so với bản thể, tương đương với việc cùng lúc có thêm vài người nữa giúp đờ chống địch.

Xích!

Ba đóa tiên quang và tường vân hợp lại với nhau, hóa thành ba vị đạo nhân, mỗi người đều giống với Doãn Thiên Chí như đúc, chúng đồng loạt bước nhanh về phía trước, ép thẳng về phía Diệp Phàm.

Diệp Phàm thầm rùng mình, thế gian đã xuất hiện một nhân vật khó lường như Doãn Thiên Chí này, bây giờ lại còn là ba người nữa, cho dù là ai đối mặt thì cũng đều cảm thấy nhụt chí.

Bốn vị chân nhân này cũng không phải là hóa thân, chúng cùng nhau đối địch, vô cùng khủng bố, dọa người, bốn người đồng lòng, không phân biệt chính phụ, thống nhất công kích đối phương.

- Ngươi nạp mạng ra đây!

Doãn Thiên Chí vô cùng tự phụ, một người không đánh được Diệp Phàm, vậy thì thêm ba người nữa, chẳng lẽ lại còn không địch lại hay sao?

Đương!

Trên đỉnh đầu Diệp Phàm phát ra một tiếng vang nhỏ, Vạn Vật Mầu Khí buông xuống, cái đỉnh lơ lửng trên đầu, hắn không dùng hỏa diễm trong hắc hồ lô, mà muốn dựa vào thực lực bản thân để đối địch, muốn kiểm tra xem những tiến bộ trong bảy năm qua mà mình đạt được như thể nào.

- Chính là nó, chính là Vạn Vật Mầu Khí này, đại huynh của ta muốn tế luyện một Thiên Địa Huyền Hoàng Linh Lung Bảo Tháp, ngươi đưa thứ này tới đây thật đúng lúc đó!

Bốn tên Doãn Thiên Chí, một người cầm trong tay một thanh kiểm, một tên thì có một tòa cổ tháp lơ lửng trên đỉnh đầu, một tên thì phim ra một cái bảo giám, tên còn lại thì đang lay động một cái chuông lớn.

Bốn loại vũ khí sát thương này đều được tế ra cùng lúc, hắn đã vận dụng ra chiến lực mạnh nhất rồi, muốn tiêu diệt Diệp Phàm, kiếm quang, sóng âm của tiếng chuông, ánh sáng của bảo giám, thân tháp lay động, phát ra ánh sáng lạnh lẽo rợn người.

Nét mặt Diệp Phàm ngưng trọng lại, đối mặt với bốn vị tuyệt đỉnh cao thủ, ai cùng cảm thấy ăn không tiêu, hắn chỉ còn cách ra sức chống lại, cầm Đả Thần Tiên trong tay, trên đầu thì có Vạn Vật Mầu Khí buông xuống, kịch liệt giao chiến với bốn Doãn Thiên Chí.

Mấy bóng người này nhanh như điện chớp, gần như đã cuốn vào nhau, người ngoài không phân biệt ra ai với ai nữa, pháp lực ngập trời, sát khí tràn ra bốn phía, khó phân thắng bại, đều dùng đấu pháp lấy mạng đổi mạng, không tiếc cái giá nào cùng muốn trọng thương đối phương.

Tuy Diệp Phàm đang trong hiểm cảnh, nhưng cùng nhận ra ràng Doãn Thiên Chí dường như đang lo lắng gì đó, chỉ hận không thể lập tức đánh chết tươi hắn, mất đi vẻ ung dung vốn có.

Rốt cuộc có hai thân hình trong số này phát ra một tiếng "bộp" rất nhỏ, sau đó nhanh chóng tan rã, một lần nữa hóa thành hai luồng khí màu xanh.

- Nhất khí hóa tam thanh, thì ra ngươi chỉ miễn cường thi triển ra một thanh mà thôi, vậy mà còn muốn dùng thứ này để tiêu diệt ta sao?

Diệp Phàm cười lạnh, sau khi thân hình hóa thành thái cực, có một luồng sóng gợn hình rồng phát ra, keng một tiếng, đã cắt đôi tòa tháp cổ đó, sau đó lại co rút lại, giết về phía những tên khác.

Cuối cùng, khi đại chiến được năm trăm hiệp, hắn dùng Đả Thần Tiên quất cho một tên Doãn Thiên Chí vờ tan, hóa thành một luồng khí xanh, tên còn lại thì lập tức phi độn, trốn về phía sau.

- Còn muốn chạy sao, chẳng phải ngươi rất thèm muốn Vạn Vật Mầu Khí của ta ư?

Diệp Phàm tiếp tục đuổi phía sau, quyết tâm không bỏ qua.

Trong Huyền Đô Động có một mảng lớn ánh sáng vọt lên, hiện ra một tổ hợp trận văn phát tạp, đồng thời từ trong hư không mở ra một cánh cửa, xuất hiện một vùng thiên địa mới trong đó.

Doãn Thiên Chí và tên đồng tử kia lao vọt vào trong, còn Diệp Phàm thì lại bị chặn ở bên ngoài, bị trận văn này ngăn cản, trong lúc vội vàng truy đuổi, hắn thấy được bốn chữ "Thái Thanh Thánh Cảnh" bên trong thế giới hư không kia.

- Thật sự là nơi mà Lão Tử tu luyện!

Diệp Phàm thầm rùng mình.

Hơn nữa, hắn vận chuyển Thiên Nhãn, cố hết sức nhìn vào sâu bên trong đó, thấy được một dãy đền đài lầu các cổ xưa, phong cách xưa cũ và tự nhiên.

- Đó chính là Bát Cảnh Cung sao?

Hư không chậm rãi khép lại, Diệp Phàm không thể vào trong đó được, trong lòng hắn rất không bình tĩnh, bên trong đó tuyệt đối có truyền thừa của Lão Tử, nếu có thể đoạt được nó vào tay, khẳng định chiến lực của hắn sẽ tăng lên rất nhiều.

- Thôi quên đi, hắn còn có một ca ca nữa, hẳn là tên kia mới gọi là cường đại, mới là truyền nhân chân chính của Lão Tử. Ta vừa mới tới Tử Vi cổ Tinh Vực, tạm thời vẫn không nên đi gây chuyện là hơn.


Diệp Phàm xoay người rời đi, hắn muốn trước hiểu biết về thế giới này đã, hiện tại hắn cái gì cùng không biết về nơi này, địa phương xuất hiện trong thần thoại của Trung Quốc cổ này hẳn là có mấy thứ vô cùng bí mật.

Nhưng ngay khi hắn vừa xoay người, phía sau liền truyền đến một tiếng hét lớn:

- Dám đến Bát Cảnh Cung giương oai, lại còn muốn đi sao, hoặc là trọn đời làm nô lệ, hoặc là lập tức nhận lấy cái chết!

Từ trong Thái Thanh Thánh Cảnh, Doãn Thiên Chí lấy ra một vũ khí được mài sáng loáng, đánh ra ngoài, khí thế khai thiên liệt địa.

Diệp Phàm cảm nhận được nguy hiểm cực lớn, cái binh khí này vô cùng kinh người, chẳng lẽ là Kim Cương Trác mà Lão Tử luyện chế khi đi ra Hàm Cốc Quan về phía tây sao?

Lúc này hắn lại sinh ra một cảm giác không thể chống cự được, thì ra là tên kia đi lấy cái trác này, trách không được lại dám kêu la ầm ĩ như vậy.

- Tên nhà quê kia, chủ nhân nhà ta đang bế tử quan, nhưng vẫn để lại một thánh vật, chỉ cần kiện binh khí này thì cùng đủ để trấn áp ngươi rồi!

Tên đồng tử kia cùng ra sức gào lên.

- Làm nô lệ cái ông nội nhà ngươi ấy, trấn áp cụ tổ nhà ngươi!

Diệp Phàm giận tím mặt, hai tên này thi nhau thóa mạ hắn, đáng bị giết tới một trăm lần, trên mặt chỉ còn thiếu viết lên mấy chữ "Ta muốn ăn đòn" nữa thôi.

Ầm!

Hắn bất chấp tất cả, tế ra hắc hồ lô, thúc dục luồng hỏa diễm hừng hực bên trong, chỉ giây lát đã có luồng sương mù chín màu hiện ra, xông lên ngập trời, bao phủ tất cả mọi thứ phía trước vào trong.

-A...Ị

Đồng tử kêu to, ngay lập tức hóa thành một con Hỏa Giao, sau đó toàn thân bốc cháy, phát ra tiếng kêu thảm thiết.

-A...Ị

Doãn Thiên Chí cũng không tốt hơn là bao, toàn thân bị đốt cháy, Tử Khí Đông Lai cũng không có tác dụng gì, trong phút chốc hóa thành một cây đuốc sống.

Kim Cương Trác khủng bố, sáng loáng trong suốt, giống như những vì sao trên trời đang bay tới, khiến cho người ta vô cùng kinh hãi, nó có thể đập vỡ cả thiên

Nhưng Diệp Phàm lại vô cùng chờ mong, hắn vận chuyển bí quyết chữ "Binh", hạ quyết tâm phải thu lấy cái bảo bối này, nhìn xem có ghi lại chút nào về việc Lão Tử đi ra Hàm Cốc Quan hày không, rốt cuộc thì trong đó có bí mật gì.

Kim Cương Trác sáng loáng, ngân quang lóng lánh, từ phía xa vọt tới, giống như một cái nguyệt hoàn đang phóng tới, thần huy sáng lạn, cực kỳ rạng rỡ và chói mắt.

Diệp Phàm cảm nhận được một loại áp lực thật lớn, giống như đang phải đối mặt với bầu trời đang sụp xuống, toàn thân như muốn vỡ ra, hắn đang phải chịu thái sơn đè thẳng xuống đầu.

Hắn nghiêng người tránh sang một bên, Kim Cương Trác phát ra một luồng sáng trắng chói mắt, xẹt qua người hắn, đánh nát một dãy núi phía xa, khiến cho nơi đó trở thành một vùng bụi mờ bao phủ.

- Đây là...!

Diệp Phàm thầm giật mình.

Cái bảo trác này đã mất khống chế, vậy mà vẫn còn có thần năng kinh thiên như vậy, chỉ nháy mắt đã hủy diệt đi một dãy núi lớn, dường như nó có lực lượng đủ để khai thiên lập địa.

Ông!

Kim Cương Trác rung động, từ trong đống đất đá vụn vọt thẳng lên, tuy không có người khống chế, nhưng vẫn tự chủ lao về phía địch nhân là Diệp Phàm, đánh thẳng về phía đầu của hắn.

- Cái bảo trác này đã sinh ra thần hồn của bản thân, kém nhất cũng là một kiện thần binh Vương giả, hơn nữa lại còn không thể đo lường được uy lực của nó.

Diệp Phàm tế ra cái đỉnh, phim ra nuốt vào lực lượng của thiên địa, bắt đầu thu lấy Kim Cương Trác, cái bảo bối này có uy lực vô cùng lớn, nếu có thể nắm trong tay, có thể tăng lên chiến lực của hắn rất lớn.

Đương!

Ngân trác như đao, dù vẫn chưa va chạm, nhưng đã chém ra từng luồng thần mang, đánh cho cái đỉnh cũng phải chấn động mãnh liệt, nếu không phải nó có chất liệu đặc thù, thì đã bị đánh thành trò bụi từ lâu rồi.

Diệp Phàm tất nhiên sẽ không dùng cái đỉnh đi cứng rắn đón đỡ một kiện bảo trác không cùng cấp bậc, hắn chỉ muốn dùng cái đỉnh này để làm chậm lại tốc độ phi hành của thứ này, cũng không để cho chúng va chạm trực tiếp với nhau.

Một luồng lại một luồng ngân quang bắn ra tứ tung, như thiên kiếm tung hoành, chém ra khắp nơi, ngàn vạn luồng quang hoa đánh xuyên qua hư không, giống như đang đâm cả không gian thành một cái sàng đầy lỗ thủng.

Phốc!

Phía xa, tên đồng tử phát ra một tiếng hét thảm cuối cùng, trở thành trò bụi.

về phần Doãn Thiên Chí, bởi vì hắn từng tắm rửa qua Bất Tử Thần Hoàng huyết, thể chất cực kỳ đặc thù, nhưng lại có thể so được với thân thể của Vương Đằng, vẫn còn có thể chống đỡ được.

Nhưng hắn cũng không thể hoạt động được, hơn phân nửa thân thể bị cháy sém, một luồng liên hệ cuối cùng với Kim Cương Trác cũng sắp bị cắt đứt, cổ bảo bắt đầu bay chậm lại.

Diệp Phàm mừng rỡ, tế cái đỉnh phim ra nuốt vào thần quang, muốn thu hồi lại bảo trác, muốn chiếm lấy nó làm của riêng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận