Nam Lĩnh, núi cao thành dãy trùng trùng điệp điệp, phóng mắt nhìn thấy toàn cảnh xanh um mờ mịt, nơi nơi đều là núi, nơi nơi đều là dãy núi.
Trên đại địa mênh mang gần như không có một chỗ bình nguyên nào, địa thế đặc thù này mãi mãi là như thế, điều này cũng tạo nên nhiều chướng khí, không ít cảnh tượng man thú thường lui tới, dị cầm hoành hành.
Nam Lĩnh xuất hiện yêu nhiều hơn xa Trung Châu, Đông Hoang bốn vực khác, đây là chuyện thế nhân đều biết, nên thành lệ dùng Nam Yêu xưng hô tu sĩ
của nam bộ.
Diệp Phàm bọn họ rời đi bộ lạc Man tộc, phi hành mấy ngày, trên một ngọn núi tìm được một cái truyền tống trận cổ, vượt qua cự li xa, tiến vào một địa vực có người ở tương đối đông đúc.
- Cô gái kia cũng thật tươi ngon mọng nước!
Suốt một đường đi tới này, Lệ Thiên không ngừng bình luận, nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp liền dừng chân lại ngắm nghía.
Bọn học vừa tới đã nghe được không ít được lời đồn từ người địa phương, rất nhiều người đang bàn luận về chuyện Thánh thể tái hiện.
Vương gia Bắc Nguyên cường thế đến chinh phạt một bộ lạc cổ, lại toàn quân bị diệt dẫn tới chấn động rất lớn, mọi người đều đang bàn tán xôn xao, không ít người cảm thấy rất khó tin.
- Các ngươi sẽ không nhìn lầm chứ? Thánh thể mười hai năm trước, hắn sớm đã bước trên tinh không cổ lộ, căn bản không có khả năng xuất hiện trên thế gian này rồi!
- Trận chiến ấy rất đáng sợ, huyết khí màu vàng bao phủ dãy núi, rống một tiếng núi sông sụp đổ, ta cảm thấy đó đúng là người kia, mà còn hơn xa trước kia!
- Như quả thật là hắn, thiên hạ này tất sẽ đại loạn, sẽ chiến hỏa liên tục, hắn sẽ không từ bỏ ý đồ...
Một cái lời đồn không xác thực dẫn phát lên một hồi chấn động lớn, ngay cả tu sĩ một ít thành trấn nhỏ đều đang bàn tán, điều này làm cho Lệ Thiên thầm kinh hãi.
- Này, ta nói Diệp tiểu tử ngươi ở viên cổ tinh này nhân khí thực đúng là nổi tiếng, rời đi mười hai năm, mọi người vẫn còn đàm luận về ngươi.
Diệp Phàm nói:
- Tìm một tòa thành lớn thâm nhập vào tìm hiểu một ít tin tức về tình hình hiện nay, sau đó chúng ta đi Yêu Hoàng Điện!
Nam Lĩnh, không có khả năng có vùng đất bình nguyên bằng phẳng, thành trì đều là xây dựng dựa vào núi, thậm chí trong thành có núi lớn rất là quái dị.
Hoàng Thành, là một tòa thành lớn siêu cấp của Nam Lĩnh, dám dùng tên của thành trì loại này khẳng định là tòa thành quan trọng.
Nó xây dựng không theo quy tắc gì, tường thành kéo dài tránh núi cách đồi, giống như một cái tổ chim phượng hoàng, thoạt nhìn rất quái dị. Mà trong thành còn có một ngọn núi thấp, giống như một con phượng hoàng đang nằm.
Trên đường lộ Hoàng Thành vô cùng phồn hoa, ngựa xe như nước, dòng người lui tới không thui. Tiếng kêu mua, tiếng rao hàng liên tiếp. Phàm nhân, tu sĩ, Yêu tộc lẫn lộn là hiện tượng bình thường.
Tại tòa thành này mặc dù là nhìn thấy sinh linh kì dị đầu chó thân người lưng mọc cánh, mọi người cũng sẽ không giật mình kinh dị, bởi vì ở Nam Lĩnh có rất nhiều Yêu tộc.
- Con yêu tinh kia cũng thật mê người, là một con Cửu Vĩ Thiên Hồ, vòng eo thật nhỏ, con ngươi mị hoặc khiến cho người ta thấy mà muốn say túy lúy!
Vừa tới Hoàng thành, Lệ Thiên liền bắt đầu nhìn xung quanh tìm kiếm.
Yêu Hoàng Điện cách nơi đây không xa lắm, ở ngay trong một vùng cổ mạch, đó là một vùng đất tiên làm cho mọi tu sĩ kính sợ.
Diệp Phàm tới đây lần này định tìm hiểu tình huống, rồi lập tức tiến đến đánh chết Vương Thành Khôn gia chủ của Vương gia Bắc Nguyên.
Nếu như thành công, chắc chắn là một hồi chấn động lớn. Tuy rằng ngày nay thế đạo rối loạn, nhưng nếu chết đi chủ nhân của một thế gia thái cổ, vẫn là đủ để chấn nhiếp thiên hạ.
- Lão tiểu tử này cũng thật sợ chết, bên cạnh dẫn theo không ít người, đến Nam Lĩnh mà còn như vậy!
Lệ Thiên nói. - .
Bọn họ ở Hoàng thành nghe ngóng được không ít tin tức có giá trị: Vương Thành Khôn đi Yêu Hoàng Điện làm khách, là muốn kết minh mượn sức Đại Yêu.
- Sau lưng có bóng dáng của Thái Cổ tộc, đây là một dấu hiệu không tốt. Khó trách Vương gia cường thế như thế!
Diệp Phàm nhíu mày.
Lúc này, Vương gia có không ít người đi tới Nam Lĩnh, tham gia một đàn tràng nghi thức hiến thế của Yêu tộc, nghe nói có thể có bóng của bộ tộc thái cổ nào đó âm thầm dấu mặt trong bóng tối.
"Là bộ tộc Thần Linh Cốc kia sao?" Không biết thiếu chủ bọn chúng có tới không, nếu như có thuận tiện giết luôn!" Diệp Phàm ánh mắt sáng quắc.
Hắn được biết Đông Phương Dã bị Tử Thiên Đô dẫn người đuổi giết, nuốt hận rơi xuống Ưng Nhai, máu nhuộm vách đá, người ta chỉ nghe được một tiếng rống giận không cam lòng cuối cùng.
Trong Hoàng Thành mọi người đàm luận nhiều nhất vẫn là về trận huyết chiến ở bộ lạc Man tộc, rất nhiều người đều không ngừng bàn tán về chuyện này.
Vương Gia tự Bắc Nguyên vượt hư không đến Nam Lĩnh, cường thế ra tay với một bộ lạc nhỏ như vậy, dẫn phát lên rất nhiều người bất mãn, vượt qua vực đến diệt tộc thật sự quá bá đạo.
Khi biết bọn họ đại bại, không ai trốn thoát mọi người lại càng khiếp sợ.
Ngày đó, không ít người chứng kiến cuộc chiến, nhưng không ai dám đến gần, bị uy thế của Diệp Phàm chấn nhiếp, chỉ có thể ở ngoài trăm dặm nhìn từ xa, vẫn chưa nhìn thấy rõ hình dáng của hắn.
Mà cũng chính vì vậy, mọi người mới không thể xác định, rốt cuộc người đó có phải là hắn hay không.
- Vượt qua tinh vực rời khỏi thế giới này, nhất định khó có thể tái hiện.
- Đáng tiếc, Thánh thể chung quy là rời đi, bằng không ngày nay chỉ sợ cảnh giới có thể hoành hành một phương.
Cuối cùng, mọi người thảo luận đưa ra kết quả là: người đó hẳn không phải là Diệp Phàm, mà là có người cố ý giả mạo như thế, muốn làm rối loạn tầm nghe nhìn của mọi người.
Có một vài đại giáo đưa ra phỏng đoán là có người muốn đảo loạn thế cục, như thế mới làm cho Thánh thể lại xuất hiện, ôm một mục đích không thể cho ai biết.
Dù sao, vượt qua tinh vực đó là Đại đế cổ và Đại Thánh viễn cổ mới có bản lãnh thực hiện, Diệp Phàm còn không có năng lực như vậy, một khi rời đi thì không thể quay lại, trừ phi có kì tích.
Nhưng bởi vậy lại làm cho mọi người nổi lên hồi ức về Diệp Phàm ngày xưa, rất nhiều người đều than thở nuối tiếc: nếu hắn còn ở đây thì sẽ có ưu thế đến cỡ nào.
- Có lẽ có thể cùng đám người Hỏa Kỳ Tử, Hoàng Hư Đạo, Nguyên Cổ, Thiên Hoàng Tử, Thần Tàm đạo nhân phân tranh cao thấp!
- Ôi! Rời đi cũng tốt, như vậy cuối cùng dù sao Nhân tộc ta cũng có người chưa từng thất bại, để lại một ít tôn nghiêm!
Đang ở Hoàng Thành, nghe mọi người bàn luận, trong lòng Yến Nhất Tịch đều rất khó bình tĩnh:" Thái Cổ tộc thật sự có nhiều cường giả trẻ tuổi đáng sợ như vậy sao?"
Lệ Thiên nói:
- Ta càng nghe càng cảm thấy kì quái, có nhiều người tài như vậy, còn có chỗ cho thần tử Lệ Thiên ta đứng trên thiên hạ ngày này đó sao, Nhân Dục Đạo ta làm thế nào phát dương quang đại chứ?
Yêu Hoàng Điện, một cái địa phương siêu cấp cổ xưa, khó có thể khảo chứng nó đã tồn tại bao lâu, thế nhân chỉ biết nó trải qua năm tháng cực kì lâu đời, thủy chung bất hủ.
Nó là Điện đường thần thánh trong lòng Yêu tộc của Nam Lĩnh, là địa phương tiếp cận Thần minh, theo Yêu văn không trọn vẹn ghi lại, có thể là một vị Thánh Hoàng Yêu tộc tự tay chế luyện thành.
Núi lớn nguy nga, cổ thụ đứng sừng sững, lão thụ chọc trời, đây là một dãy núi trùng trùng điệp điệp xanh um.
Ở chỗ sâu trong dãy núi cổ xưa này, đó là trọng địa thần thánh của Yêu tộc, dưới tình hình chung dám can đảm xông loạn giết chết ngay đương trường, không có người nào dám tự tiện đặt chân vào một bước.
Chỉ có ở thời điểm cử hành một ít nghi thức hiến tế cổ xưa, cùng với một số ngày lễ mừng trọng đại mới có thể mở ra, cho phép các bộ phận Đại Yêu tiến vào.
Đương nhiên, khách quý tu sĩ nhân loại cũng có thể nhân cơ hội vào tìm hiểu diện mạo chân thực của nó, hiểu biết về vùng cổ địa thần bí này.
Ba người Diệp Phàm thật ra dùng một khối Thần Nguyên lớn để đổi lấy một tấm thiệp mời, tiến vào trong dãy núi, với thân phận "Khách quý" leo lên tới.
Dãy núi thực tĩnh lặng, rất nhiều cổ thụ cũng không biết mọc đã bao nhiêu năm tháng, còn cao hơn so với ngọn núi. Trên cây đầy một màu xanh um, cũng có từng sợi, từng sợi dây mây cổ xưa, thô to dọa người, giống như rồng xanh quấn quanh dãy núi.
Nơi đây không thể phi hành, chỉ có thể đi bộ leo lên, nhất là các nhóm Yêu tộc, lại cần với tâm tính hành hương đi tới.
Dưới tàng cây che phủ bóng râm mát lạnh, thềm đá cổ xưa, từng bước một đi tới có thể cảm nhận được một loại lắng đọng lại cùng tích lũy của năm tháng.
Rốt cục tới nơi, chỗ sâu nhất dãy núi cổ tùng cận bên, đền đài nối dài, còn chưa đến gần đã có một cỗ yêu khí mãnh liệt mênh mông cuồn cuộn ập đến, như là từ thượng cổ tới.
Đây là một uy thế khó có thể diễn tả bằng lời, phiến cung điện này cũng không rộng lớn lắm, nhưng giống như là treo trên chín tầng trời, buông xuống từng tia từng tia khí tức khai thiên lập địa, trấn áp khắp đại thế giới.
Diệp Phàm thở dài, Yêu Hoàng trong truyền thuyết quả là sự thật, không phải là nhân vật bịa đặt, trừ phi Đại đế cổ không thể lưu lại một mảng đền đài như vậy.
Tới nơi này rồi, lượng người lập tức nhiều lên, có Đại Yêu tới hành hương, cũng có Giáo chủ Nhân tộc, nhưng người không nhiều lắm dường như sợ quấy nhiễu an bình cùng thần thánh nơi này.
Diệp Phàm mấy người đến nơi cũng không có dẫn tới ngọn sóng, viên cổ tinh này thật sự quá lớn, ngày xưa người tận mắt nhìn thấy hắn cũng không đến mức nhiều như vậy.
Có Yêu đồng tiếp đón, dẫn bọn họ vào một tòa cổ khuyết dành cho khách quý. Yêu tộc sẽ không đắc tội, lễ tiết đều rất đúng quy định.
Ở giữa cổ điện là đặc thù nhất, bao phủ trong yêu khí đáng sợ, không thể dò xét toàn cảnh, có khí tức của Yêu Hoàng thượng cổ, dường như có người đang ngủ say trong đó.
Mọi người đều phải dừng lại, ngoại trừ mấy người Yêu tộc, ai cũng không thể đi vào.
Khí tức kinh người như là có thể cắt đứt ngang ba ngàn đại thế giới, làm cho người ta lập tức liên tưởng tới: đó chính là Yêu Hoàng Điện trong truyền thuyết, nguy nga to lớn giống như Thiên Đình cổ trong truyền thuyết.
Diệp Phàm bọn họ tiến vào trong một tòa cung khuyết vô cùng to lớn cách Yêu Hoàng Điện không xa, cất chứa hơn một vạn người căn bản không thành vấn đề, thực hiển nhiên có lạc ấn pháp tắc không gian.
Ngồi xếp bằng sau mỗi cái bàn bạch ngọc là những cường giả, trên bàn trái cây rượu ngon các thứ sớm đã bày đầy bàn.
Trong điện có rất nhiều người, mỗi người một vị trí, tất cả đều là Đại Yêu một phương, còn có một số Cổ Yêu tuổi tác làm cho người ta sợ hãi, đương nhiên cũng không thiếu nhân vật Nhân tộc cấp Giáo chủ.
Tu sĩ có thể tiến vào nơi đây đều là người quyền thế ngập trời, mỗi người đều là vua một cõi, Giáo chủ, Túc Lão, Yêu chủ, Tán nhân, Hoàng chủ, Thánh tăng... ai nấy đều có quyền thế cực kì cường đại.
Rất nhiều người đang đàm luận, có người luận bàn về thể hội tu luyện, có người nói về bí tân thượng cổ, còn có người đang nói về thời sự hiện nay.
Diệp Phàm bọn họ tới một góc ngồi xuống, cũng không nói gì, tất cả đều dùng tai lắng nghe, đồng thời tìm kiếm Vương Thành Khôn tộc chủ của thế gia thái cổ Bắc Nguyên.
- Ngày nay, Yêu bộ Nam Lĩnh càng ngày càng cường thịnh, thực sự là rất đáng mừng, nhất là cao thủ trẻ tuổi một thế hệ lại xuất hiện lớp lớp, khiến người ta cực kì hâm mộ!
Có Giáo chủ Nhân tộc lên tiếng khen tặng.
- Đúng vậy! Nếu luận về đệ nhất nhân trẻ tuổi một thế hệ, chỉ sợ không ai ngoài Nam Yêu rồi!
Có một lão nhân sắp chầu trời khác nói.
- Nhân tộc mới là nhân vật chủ yếu trong thiên địa! Nhân vật kinh diễm xuất thế hết người này tới người khác, Yêu tộc ta sao có thể so sánh!
Một Cổ Yêu khiêm tốn nói.
- Nhân tộc quả thật cường giả mọc lên như nấm. Không nói Trung Hoành vang dội cổ kim thế nhân đều biết, còn có một đám người mới quật khởi, thật khiến người ta ngạc nhiên thán phục!
- Đúng vậy! Diêu Quang Thánh tử mới xuất hiện kia cũng thật có tư chất ngạo thế, ai có thể chống lại? Một ngày nào đó tất sẽ vô địch thiên hạ.
- Còn có Hoa Vân Phi, ngày nay chúng ta đều phải tránh lui, Thôn Thiên Ma Công tu thành, không còn có người dám chọc, thật khiến người ta không cam lòng than thở!
- Đúng vậy! Người như vậy có thể kể ra một đống: Hạ Cửu U tu thành Độ Kiếp Tiên Khúc, Thần Vương thể Đông Hoang Cơ Hạo Nguyệt, còn có nữ nhân Tiên Thiên Đạo Thai thần bí kia...
- Ôi! Thái Cổ tộc cũng thực đáng sợ nha! Mấy người Hoàng Hư Đạo, Nguyên Cổ, Thần Tàm đại nhân quả thật đến lớp già chúng ta cũng phải kinh sợ!
Đúng lúc này có người lên tiếng:
- Vương huynh! Bắc Đế con của huynh phá rồi sau đó lập, hẳn là có tư cách vấn đỉnh thiên hạ đệ nhất rồi chứ?
Mọi người đều nhìn phía một người trung niên tóc đen, hắn vuốt râu nói:
- Con ta phá rồi sau đó lập đích xác có thể ngạo thị thế gian, nhưng thật tiếc nuối, muốn giết Thánh thể kia mà không thể, chỉ hận hắn đã đi thoát khỏi thế giới này!