Già Thiên

Thân thể cổ Vương đầu rồng lại tiếp tục tan rã, bất kể là huyết nhục hay là xương cốt đều vỡ vụn, để lại những ấn ký đen nhánh không thể xóa nhòa được.

Nhất là trên mặt hắn còn có mười mấy chữ viết được khắc lên, tất cả đều đen nhánh, giống như từng con rùa nhỏ đang bỏ lổm ngổm, đây là quyền ấn lưu lại.

Khi bọn hắn tách ra, cổ Vương đầu rồng đã sắp phát điên lên rồi, không chỉ có đại bại, hơn nữa còn bị khắc những dấu vết sỉ nhục này lên mặt, ô quang lóe ra, căn bản không thể lau đi được.

Mọi người đều thiếu chút nữa phì cười lên, ngay cả các tộc thái cổ cũng không ngoại lệ, nhưng do khiếp sợ thần uy của cổ Vương, bọn họ chỉ đành cố nén tiếng cười trong họng lại.

Cổ Vương đầu rồng toàn thân ngập tràn vết thương, trên mặt có một phần trở nên đen sì lại, đó là chỗ bị khắc lên ấn ký hình mười mấy con rùa nhỏ, không thể xóa đi được.

- Nhớ kỳ, lão tử là Huyền Vũ, còn dám quên thì ta sẽ khắc luôn cả điều này lên nguyên thần của ngươi đó!

Hắc quy trịnh trọng nói, vẻ mặt rất nghiêm túc, khiến cho người ta không nhịn được cười.

Cổ Vương đầu rồng thật sự điên lên rồi, còn có gì sỉ nhục hơn chuyện này nữa sao? Mới đây hắn còn vừa mới hiển lộ thần uy, nhục nhã Nhân tộc, áp bức bổn phương không người dám lên tiếng.

Mà lúc này lại bị một con rùa đánh nát thân thể, khắc mười mấy cái ấn ký hình con rùa trên người và trên mặt, hơn nữa đây còn là dùng đại pháp lực để khắc, không thể phai mờ, hắn ngửa mặt lên trời rống to, không ngừng gào thét.

- Con rùa chết tiệt nhà ngươi...! Vương bát quyền...!

Cổ Vương đầu rồng nghiến răng nghiến lợi.

- Ta nói rất nghiêm túc cho ngươi rằng, Huyền Vũ vĩ đại bắt đầu nổi giận rồi, muốn dùng Bá Vương Thần Quyền đánh ngươi thành mảnh vụn!

Hắc quy vẻ mặt nghiêm túc, sau đó liền vung quả đấm vọt lên.

Từng luồng thần tắc mênh mông bổn phía, pháp lực như biển rộng, đất, lửa, gió, nước liên tục thi triển, hai người đánh tới mức trời long đất lở, cổ Vương đầu rồng bị một đôi quy quyền màu đen đánh cho sắp sửa vờ tan thân thể.

Cuối cùng, hắn phát ra một tiếng rống to, cực kỳ vô sỉ quay đầu... chạy trốn

- không dám ở lại nơi này, nhoáng một cái đã mất dấu.

Vào lúc này hắn cũng không tiếp tục kiên trì nữa, mặt mũi, uy nghiêm cũng đều mất hết rồi, sống sót vẫn là quan trọng nhất.

Lúc này, hắn thật sự sợ con rùa này, không dám có chút chần chờ, hóa thành mây, hóa thành gió, hóa thành tia chớp, một đường bỏ chạy.

- Nhớ kỳ, lão tử là Huyền Vũ vĩ đại!

Hắc quy tiếp tục đuổi giết phía sau, vẻ mặt nghiêm trang, căn bản là không muốn buông tha cho hắn.

Đây rõ ràng là một sự kiện lớn bằng trời, hậu quả rất nghiêm trọng, dù sao thì hắn cũng đang đuổi giết một Tổ Vương thái cổ, nhưng mọi người lại không nén được cười, khó có thể gặp được chuyện hài hước như thế này.

Các tộc thái cổ cũng như vậy, nhưng muốn cười lại cười không nổi, trong lòng rất là không sảng khoái. Điều này thật sự rất điên cuồng, trong Nhân tộc lại nuôi dường một con rùa có tu vi Thánh nhân, đánh đập cho một vị cổ Vương cường đại phải chạy trối chết, còn để cho các tộc khác đường sống nữa không hả trời?

Cuối cùng, các tu sĩ Nhân tộc đều cười vang, cảm thấy tinh thần cực kỳ sảng khoái, tên cổ Vương này dám miệt thị Nhân tộc, mở miệng là muốn giết chết Thánh nhân, rốt cuộc lại bị một con "Huyền Vũ vĩ đại" đuổi giết.

Con hắc quy này rất dai sức, đuổi theo phía sau không bỏ, tốc độ lại rất nhanh, các loại đạo vãn dưới chân lóe ra, như một luồng lưu quang xẹt qua vòm trời.

Tổ Vương đầu rồng bị đuổi tới mức sắp phát điên lên rồi, đánh thì không đánh lại được, bị một con con rùa đuổi giết như vậy, trong lòng hắn tràn ngập lửa giận, nghẹn khuất sắp chết.

- Thiên Đạo Luân Hồi!

Cuối cùng, hắn gom góp tất cả pháp lực toàn thân, lại một lần nữa thi ứiển ra thần tắc mạnh nhất, luồng sáng sau đầu tụ lại, hình thành một cái luân bàn thật lớn chiếu rọi khắp hư không.

- Bá Vương Thần Quyền!

Hắc quy cũng kêu to, đôi nắm đấm màu đen bành trướng ra, giống như hai ngọn núi lớn màu đen đua nhau đập xuống, khiến cho cả trời đất cũng cộng minh, phát ra tiếng vang ù ù.

Cuối cùng, trong một mảnh hào quang rực rỡ, một đôi nắm đấm màu đen đập nát bảo luân, đánh tan luồng sáng, đập vỡ luồng thần tắc này.

Phốc!

Cổ Vương đầu rồng nổ tung, nguyên thần lóe sáng, muốn chạy trốn, nhưng lập tức bị hắc quy ngăn lại, nó thu thân thể vào trong quy xác, hóa thành một cái cối xay màu đen, phát ra âm thanh ù ù rung động, nghiền nát không gian mà lao tới.

- A...!


Cổ Vương đầu rồng phát ra tiếng kêu thảm thiết, toàn bộ tinh khí ẩn chứa cả đời bùng nổ, nhưng lại không cách nào đục thùng được mai rùa, hắn bị cái cối xay màu đen này nghiền thành bột mịn, các loại ánh sáng bắn ra tứ tung.

Trong hư không, mưa máu bay tán loạn, sau đó hóa thành các luồng sáng màu đỏ hừng hực bốc cháy, vòm trời này cũng sụp đổ, không ngừng hủy diệt, trở thành một vùng không gian rách nát tả tơi.

Một thế hệ Tổ Vương đã ngã xuống!

Ánh sáng vô cùng tận đang thiêu đốt, bay lên tận trời cao, các loại đại đạo pháp tắc bùng nổ, từng luồng xen kẽ lẫn nhau, khiến nơi đây trở thành một vùng loạn lưu, không ai dám tới gần, chỉ có thể chờ nó chậm rãi biến mất.

Bên cạnh Dao Trì tịnh thổ, mọi người đều vô cùng rung động, một vị Vương của thái cổ lại bị giết chết như vậy, máu tươi nhiễm đỏ cả trời cao, hóa thành từng luồng sáng đỏ rực, từ nay một vị Vương thái cổ đã bị xóa tên trên đời.

Toàn bộ Cổ tộc thái cổ lặng ngắt như tờ, một Tổ Vương cường đại cứ như vậy mà bị người ta giết chết, bị một con hắc quy thoạt nhìn vô hại, thậm chí còn rất buồn cười đánh cho tan nát thân thể, nguyên thần cũng bị nghiền nát, chết ngay lập tức.

Nhân tộc chẳng phải là gần như không có Thánh nhân sao, chỉ nuôi dưỡng một con rùa thì đã lợi hại như vậy rồi, khiến cho ai nấy cũng đều sợ hãi.

Trên bầu trời, con rùa vẫn rất nghiêm trang, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, nói:

- Nhớ kỳ, ta là Huyền Vũ vĩ đại!

Vừa rồi mọi người còn có thể cười, nhưng giờ này thì không còn ai dám như vậy nữa, ngay cả một thế hệ Tổ Vương cũng bị nó đánh chết, còn ai dám chọc vào con rùa này nữa?

- Tại sao Man tộc lại có một con thánh quy cường đại như vậy được?

Thiên Hoàng tử tự nói, sau đầu hắn có chín cái thần hoàn rất đẹp mắt, hắn khẽ nhíu mày.

- Hoàng tử, nói nhỏ một chút!

Hai vị Cổ Vương nói, bọn họ cảm thấy rằng con rùa này rất khó trêu chọc vào.

Bên trong Dao Trì, các loại hoa cỏ đua nhau khoe sắc tỏa hương, trong một rừng cây cổ thụ, không ngừng có các cánh hoa trong suốt bay xuống, Diệp Phàm hướng tộc trưởng Man tộc và lão Man Vương kính rượu, tỏ vẻ cảm tạ.

Bên trong vùng tịnh thổ này, rất nhiều người đều đang chè chén với nhau, ai nấy đều cảm thấy thư sướng trong lòng, cổ Vương đầu rồng không ai bì nổi này lại bị một con rùa đánh cho tàn phế, sau đó giết chết, khiến cho người ta thực sự được hả giận.

Tiếng đàn khe khẽ vang lên, trong rừng cổ thụ này có một cái hồ nước, hai bên bờ có ánh sáng mờ ảo, sương mù phù kín, đù loại chim chóc đua nhau bay lượn, khắp nơi đều tràn ngập khí tức tường hòa.

Tuy nhiên, các tộc thái cổ thì đều mang vẻ mặt tối tăm phiền muộn, một vị cổ Vương bị giết ngay trước mặt mọi người, làm cho trong lòng bọn họ giống như có một tảng đá lớn đang đè nặng, thực sự không thể thoải mái được.

Đại hội rốt cục cũng bắt đầu, diễn ra từ sáng sớm tới khi mặt trời lặn, nhưng tất cả mọi chuyện đều rất bình tĩnh, khiến cho rất nhiều người đều có cảm giác bất an.

Rốt cục, khi mặt trời đỏ rực hạ xuống phía tây, từ bên ngoài tịnh thổ truyền đến khí tức tinh vực đảo ngược, không có ai dám tiến vào, nhưng nó vẫn khiến cho mọi người đều sợ hãi.

Uy áp của Thánh nhân viễn cổ trào đến cuồn cuộn mãnh liệt.

- Đương...!

Tiếng thần chung du dương, từ xa vang tới, kéo dài không dứt, có đại nhân vật vô thượng giá lâm, mọi người đều muốn đi ra nghênh đón.

Tại phía cuối đường chân trời, có vài thân ảnh chậm rãi đi tới, tất cả đều có thân hình cao lớn. vô cùng hùng vĩ, giống như là những ngọn ma sơn, muốn áp bức cả bầu trời xanh muôn thuở này.

Bọn họ đi rất chậm, nhưng khí thế khiếp người lại tiếp tục dâng cao, mỗi một vị đều như đã trải qua vô lượng kiếp, thân thể và đại đạo thiên địa cùng kết hợp với nhau, dung hợp giừa đạo và pháp tắc.

Bảy người!

Ước chừng có bảy nhân vật cấp Thánh nhân viễn cổ.

Bọn họ cùng nhau đi tới, tập hợp cùng một chỗ, khiến cho cả mặt đất cũng sắp phải lún xuống, từ trên bầu trời hạ xuống đù loại ánh sáng, thiên âm vẫn kéo dài không dứt, giống như là vì bọn họ mà vang lên.

Đây là bảy vị cường giả cấp Thánh nhân viễn cổ, họ đi cùng một chỗ nên mới sinh ra dị cảnh này, được thiên địa tán thành, vì bọn họ mang tới đù các loại điềm lành, mỗi người đều có thần tắc độc đáo của riêng minh.

Bảy vị Thánh nhân viễn cổ, những cường giả như vậy đồng thời xuất hiện, chi nghĩ thôi thì cũng đã khiến cho người ta phải sợ run lên rồi.

Đường chân trời bị một mảnh ánh sáng rực rỡ bao phủ, bảy thân ảnh cao lớn đi tới, mỗi người đều bị được một tầng ánh sáng màu vàng chiếu lên thân thể.

Tất cả sinh linh đều thấy mắt minh nóng lên, nội tâm run rẩy, vô cùng kính sợ, đây là các nhân vật cấp Thánh nhân, là cấp bậc mà cả chúng sinh đều phải ngước mắt mà nhìn lên.


Tất cả tu sĩ Nhân tộc đều ngập tràn lửa nóng trong mắt, nếu đây là Thánh nhân của Nhân tộc thì thật là tốt a, tới tận bảy vị, tràng cảnh như thế này thật là rung động.

Nhưng mà, theo tiếng bước chân tới gần, tất cả tu sĩ nhân loại đều như bị một bát nước lạnh dội vào đầu, dung mạo của mỗi một vị Thánh nhân cũng không

- giống nhau, rõ ràng có chứa những điểm đặc thù của cổ tộc.

Tuy rằng đã sớm có dự cảm, nhưng vẫn có người không kìm nổi thất vọng, Nhân tộc làm sao có thể lập tức có được bảy vị Thánh nhân viễn cổ, chấn nhiếp vạn tộc đây.

Mọi người đều hiện lên một cảm giác vô lực, mỗi bộ tộc thái cổ đều có một vị Cổ Vương, hiện tại lại có bảy vị cùng nhau đi tới, áp lực cực lớn khiến cho người ta phải hít thở không thông.

Huyền Vũ, Thần thù hộ của Man tộc đích xác là rất mạnh, nhưng một cây chẳng chống được nhà, các tộc thái cổ có tận bảy vị tới, mà đây cũng không phải toàn bộ, thực lực hai bên cách nhau quá xa.

Lúc này, bên ngoài Dao Trì là một mảnh yên lặng, không có một chút sinh khí nào, lặng ngắt như tờ, không ai nói gì cả.

Nếu không phải rất nhiều người đều tin tưởng vừng chắc rằng Vô Thủy Đại đế còn sống, thì điều này tuyệt đối là một đại thế khiến cho người ta phải tuyệt vọng, quả thực không có một chút hy vọng nhỏ nhoi nào cho họ cả.

Nhân tộc mà muốn tìm ra một vị Thánh nhân cũng đã rất khó rồi, mà mỗi bộ tộc thái cổ đều có một đám Tổ Vương tọa trấn, hơn kém thật sự quá lớn. căn bản không thể chống lại được.

Thân thể được tắm trong luồng sáng, như được khoác lên một tấm áo màu vàng, bọn họ từng bước một đi tới, khuôn mặt cũng không giống nhau, có kẻ thì đầu người nhưng thân thể Phượng Hoàng, có kẻ thì thân người nhưng lại là đầu Kỳ Lân, cũng có kẻ mang trên lưng ba mươi sáu đôi thần sí, còn có kẻ thì giống nhân loại như đúc.

Hiển nhiên, bọn họ không phải là đến từ một bộ tộc, nhưng có một điểm giống nhau, đó chính là Vô Thủy Đại đế đã không còn sống rồi, bọn họ giống như Cổ Vương đầu rồng, tới đây để "đàm phán".

Bảy nhân vật cấp Thánh nhân, ai có thể ngăn cản? Chỉ một con thánh quy thì khẳng định không đánh lại được, đây là một cỗ chiến lực ngập trời, có thể phá hủy tất cả địch thủ.

- Bảy đại Vương tộc liên hợp...!

Diệp Phàm hít một hơi khí lạnh, trong lòng người khác thì còn có một niềm tin rằng Vô Thủy Đại đế còn sống, nhưng mà hắn lại đã biết được chân tướng, lúc này toàn thân trở nên lạnh lẽo.

Ai có thể ngăn cả? Đây mới chỉ là sự bắt đầu mà thôi.

Bảy vị Cổ Vương thu liễm uy áp lại, cũng không như Tổ Vương đầu rồng bày ra vẻ duy ngã độc tôn, áp bách các tộc quỳ xuống, nhưng sắc mặt bọn họ lại lạnh như băng, càng thêm vẻ hờ hững và vô tình, giống như bảy ngọn núi cao, đứng thẳng bên ngoài Dao Trì.

- Dao Trì thịnh hội sắp sửa bắt đầu, bảy vị Tổ Vương buông xuống, khiến cho thịnh hội lần này lại càng thêm rực rỡ!

Có người bước lên chào một câu.

- Mời bảy vị tiền bối đi vào bên trong!

Có Giáo chủ Nhân tộc lên tiếng, tuy rằng trong lòng có địch ý, nhưng cũng không nên vô lễ, cần phải kính cẩn mà đối đãi, nếu chiêu đãi không chu toàn, chỉ sợ sẽ có đại họa lâm đầu.

Nhưng mà, bảy vị cổ Vương vẫn đứng yên bên ngoài Dao Trì, giống như không nghe thấy, căn bản không thèm để ý đến, trên mặt vẫn lạnh như băng.

- Các vị Cổ Vương giá lâm, khiến cho thịnh hội càng thêm rực rỡ, mời các vị tiến vào trong Dao Trì.

Lại có mấy vị Giáo chủ Nhân tộc lên tiếng.

Nhưng bọn họ vẫn như cũ không quan tâm bảy vị cổ Vương cũng không thèm liếc bọn họ một cái, không thèm đáp lại, đưa bọn họ trở thành không khí.

Mấy vị Giáo chủ Nhân tộc vẫn đang khom người thi lễ, lập tức cứng lại, đây cũng không phải là làm nhục, mà là lạnh lùng không nhìn.

Các tu sĩ Nhân tộc khác cũng đều câm thấy lạnh cả người, câm giác được sự chênh lệch như trời với đất vậy.

Bảy vị Cổ Vương này căn bân không liếc mắt tới bọn hắn một cái nào, trong đôi mắt lộ vẻ tang thương, còn có hàn ý ác nghiệt, như là đang đối mặt với một đám kiến hôi, không có tiếng nói chung.

Cũng không phải là bọn họ cố ý miệt thị, nhưng họ mang theo ánh mắt của một thế giới khác, khiến cho họ xem nhẹ tất cả những việc tại đây, làm cho lòng người lại càng thêm lạnh như băng.

Con kiến và cự long làm sao có thể có tiếng nói chung được!

Đây là câm giác của tất cả mọi người, bọn họ đã bị ngăn cách thành hai thế giới, do đó mới không thèm quan tâm, cho dù có ai muốn phẫn nộ thì cũng không có cách nào cả, đây là một loại bi ai không nói thành lời được.


Tổ Vương đầu rồng vừa bị đánh chết tuy có tự cao tự đại, coi trời bằng vung, tâm tình rất táo bạo, khiến cho người ta sợ, nhưng khó được người ta kính.

Mà bảy vị Cổ Vương này thì lại khác. Bọn họ vô cùng lạnh lùng, không nói câu nào, lại càng khiến người ta thêm kính sợ, không thèm quan tâm tới Nhân tộc ở đây, loại hờ hững này là sự miệt thị từ tận đáy lòng, càng làm cho người ta có câm giác sợ hãi hơn.

- Ra mắt các vị Tổ Vương!

Thiên Hoàng tử bước lên chào.

Cho tới lúc này, bảy người mới gật gật đầu, nhưng vẫn như cũ không nói gì, giống như bảy ngọn ma sơn, đứng sừng sững bên ngoài Dao Trì.

- Thật sự là tư thế thật lớn a. bảy vị cổ Vương cùng nhau hàng lâm, nếu tới tham gia Dao Trì thịnh hội, vì sao còn không tiến vào?

Hắc quy xuất hiện, thần sắc ngưng trọng.

- Đây thì là thịnh hội gì chứ, ở đây có người nào có thể ngồi cùng một chỗ với chúng ta, bàn luận kết cục của thiên hạ sau này, thảo luận về sự phát triển của các tộc hay sao?

Rốt cục, một tên cổ Vương lên tiếng, vô cùng lạnh lùng, nhưng lời này đã biểu lộ ra tâm tính của bọn họ, đó chính là căn bân không để Nhân tộc ở đây vào trong mắt.

- Thật đúng là pháp tắc tàn khốc, cá lớn nuốt cá bé, các ngươi tới đây thật sự không định tiến Dao Trì sao?

Hắc quy nói.

- Ngươi có thể tìm ra một vị có tư cách ngồi cùng chúng ta hay sao?

Một vị Cổ Vương khác nói rất hờ hững, mấy vị khác vẫn như cũ giống như mấy ngọn núi băng.

Vẫn lạnh băng như cũ, vẫn hờ hững như cũ, căn bản không thèm liêc mắt đối với Nhân tộc ở đây một cái, coi như đang đối mặt với một đám kiến nhỏ bé không đáng kể.

Mọi người tới cả giận cũng không giận nổi, trong lòng chỉ có bi ai, thực lực chênh lệch quá lớn, bảy vị cổ Vương này cũng không phải là diễu võ dương oai, mà là thể hiện những gì trong bản tâm của minh, theo bản năng không quan tâm những thứ nhỏ nhặt này.

- Chẳng lẽ các ngươi cũng cho rằng ta không có tư cách đó sao?

Sắc mặt hắc quy cũng trở nên lạnh lẽo, trầm giọng hỏi.

- Ngươi chém chết một vị Tổ Vương của Ân Long Xuyên, thực lực rất mạnh, chúng ta cũng muốn lành giáo.

Không có một câu nói dư thừa nào, đại chiến liền trực tiếp bộc phát, sát khí từng bước lên cao, vừa bắt đầu thì đã là giao chiến bằng các thần tắc mạnh nhẩtỂ

Ông!

Hắc quy công thủ rất tự nhiên, không lộ ra vẻ cố sức nào, một cái móng vuốt chộp ra ngoài, đánh một vị Tổ Vương bay ra ngoài mười mấy bước.

- Rất cường đại, ta muốn thử xem tới mức nào!

Một vị Cổ Vương khác tiến lên, nét mặt lạnh lẽo như một hầm băng.

Ầm! Bạn đang đọc tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Đại chiến lại nổ ra, hắc quy vẫn như cũ chiếm thượng phong tuyệt đổi, muốn đánh bại cả hai người, hóa thành một luồng ô quang lao lên.

- Rất cường đại, nhưng ngươi có thể đánh được với mấy người?

Vào giờ khắc này, có ba vị Tổ Vương khác nữa liên tiếp tiến lên, trong đó có một vị vô cùng cường đại, vượt xa các Tổ Vương bình thường khác, có thể đánh ngang tay với Huyền Vũ.

Năm vị Tổ Vương đồng loạt ra tay, bên cạnh còn có hai vị sắc mặt vẫn lạnh lẽo, hờ hững, không chút nhúc nhích, lạnh nhạt đứng xem cuộc chiến.

- Giết...!

Huyền Vũ nổi giận, nhưng nó chỉ là một người, làm sao có thể ngăn cản năm vị Tổ Vương được?

Trong đó còn có một vị rất cường đại, có thể so được với hắn, là một tuyệt thế đại địch, cộng thêm bốn vị khác hỗ trợ, hắn lập tức không địch lại đổi thủ.

Ầm!

Huyền Quy liên tục dính mười ba đòn nghiêm trọng, há mồm ho ra một ngụm máu, bay ngược ra ngoài, nếu không có quy xác với lực phòng ngự kinh người, ngay vừa rồi hắn tuyệt đổi đã bị hủy diệt, tan nát thành bụi rồi.

Huyền Vũ bị đánh bại, miệng không ngừng nhỏ máu, hắn gian nan bước lên, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo, khí thế lại hừng hực bốc lên, tiếp tục bước về phía trước.

Ầm!

Lần này hắn liên tục dính mười chín đòn, tất cả đều do vị Tổ Vương tu vi cao kia đánh trúng, há mồm phun ra một búng máu to, ngay cả mai rùa màu đen cũng xuất hiện vài vết rạn.

Ầm!

Lần này, Huyền Quy ngã xuống mật đất, mất khí lực rất lớn thì mới đứng lên được.


Bảy vị Cổ Vương vẫn giống như những ngọn núi băng vạn năm, đứng sừng sừng không chút nhúc nhích, trấn giữ phía trước, trong đó một người nói với giọng không chút dao động cảm xúc nào:

- Khi mà một đại tộc to lớn lại cần đến một con rùa để duy trì tôn nghiêm đáng thương, thời khắc diệt vong chẳng lẽ còn xa nữa sao?

Những lời này vừa thốt ra, tất cả Nhân tộc đều biến sắc, câu này giống như là một cây đao, chọc thẳng vào lồng ngực của mỗi người, mặc dù là người có thể ẩn nhẫn hơn đi nữa thì cũng đều không kìm nổi mà gào rống lên.

Rất nhiều người đều thấy lồng ngực như muốn nổ tung, không kìm nổi sắp muốn ngửa mật lên trời thét dài.

- Vô Thủy đã chết, các ngươi không có ai để trông cậy vào nữa đâu!

Lại là một câu nói lạnh lẽo được truyền ra.

Lúc này, mọi người đều nếu muốn xông lên phía trước, mặc dù là đi chết, nhưng cũng muốn đánh một trận cho thống khoái.

Nhưng mà, bọn họ bi ai nhận ra, dường như ngay cả loại tư cách này mà họ cũng không có, kém nhau quá xa, chênh lệch cũng không phải chỉ có một vài cấp độ.

- Các ngươi dựa vào con rùa này sao, hắn còn có thể chiến nữa ư, còn có thể bảo vệ một tia tôn nghiêm đáng cười cuối cùng của các ngươi sao?

Một vị Cổ Vương lạnh lùng lên tiếng.

Vào lúc này, mọi người đều cảm thấy máu nóng dâng lên, chỉ hận không thể lập tức xông tới.

Nếu lúc này mà có một Đại Thánh Nhân tộc từ trên trời giáng xuống, vậy thì thật là tốt biết bao, đây là hy vọng mong manh của tất cả mọi người trong lúc tuyệt vọng này.

- Vạn tộc thịnh hội chính là một trò cười mà thôi, làm gì có ai đù tư cách ngồi cùng chúng ta mà dám mời chúng ta tới dự?

Một vị Cổ Vương khác nói.

Mọi người đều mặt xám như tro tàn, lại không đù sức đi phản bác, căn bản là không có cường giả đồng cấp để nói lại, chỉ có thể giận dữ mà lại bất đắc dĩ.

Đông...!

Đột nhiên, phía cuối thiên địa truyền đến một tiếng bước chân, đập kết hợp cùng một chỗ với nhịp đập của thế giới, truyền vào trong lòng mọi người rất rõ ràng.

Bầu trời chiều đỏ rực như máu, chiếu ánh nắng sót lại xuống đất, khiến cho cả mật đất cũng bị nhiễm đỏ, như được khoác lên minh một luồng sáng màu máu.

Tại nơi cuối chân trời kia, có một thân ảnh cao ngất đang từng bước một tiêu sái mà đến, hắn mặc một bộ y phục trắng như tuyết, tư thế oai hùng vĩ ngạn, kiên định từng bước đi tới.

Đây là một vị Thánh nhân, thuộc về Nhân tộc, anh khí bức nhân, tao nhã tài hoa.

Một thánh giả chân chính của Nhân tộc!

Các tu sĩ Nhân tộc ở đây đã có không ít người bật khóc vào giờ khắc này, không biết là kích động, hay là cao hứng, hoặc là nghẹn khuất, nhưng đều có các dòng lệ nóng tràn mi.

Nhân tộc dựa vào một con rùa để bảo vệ chút tôn nghiêm cuối cùng, điều này làm cho bọn họ đau khổ muốn chết, bị mấy tôn cổ Vương vạch trần một cách vô tình, so với việc bị đao cắt thịt thì còn khó chịu hơn. hiện giờ rốt cuộc cũng thấy được một vị Thánh nhân của Nhân tộc rồi.

Hắn như đã dung nhập với thiên địa thành một chỗ, một thân áo trắng không nhiễm một tia bụi nào, siêu phàm thoát tục, khuôn mặt anh tuấn, kiên nghị, phong tư tuyệt đại, như Tiên Vương giáng trần.

Diệp Phàm cũng kích động, sau khi nhìn thấy người này, ngay cả hắn cũng không kìm nổi mà lệ nóng doanh tròng.

Trong ánh nắng chiều, một người mặc áo trắng đang ở từng bước một đi tới, ánh nắng chiều rơi trên người hắn, nhuộm toàn thân hắn thành một tầng sáng thần thánh chói lọi, khiến hắn mang một phong thái siêu phàm thoát tục.

Hắn xuất hiện tác động đến tận tâm khảm của mỗi người, rất nhiều người đều hét rống lên, bị bảy vị Tổ Vương miệt thị bằng những lời khắc sâu tận trong đáy lòng, khiến cho mỗi người đều vô cùng nghẹn khuất.

Đây là một khuôn mặt trẻ tuổi thoạt nhìn rất oai hùng, nhưng nỗi tang thương trong đôi mắt kia lại biểu thị rằng hắn đã sớm không phải là một người trẻ tuổi nữa rồi.

Một thân y phục trắng như tuyết theo gió phiêu động, đạp bước dưới ánh nắng chiều, tựa như ảo mộng, thần thái tao nhã, phong tư tuyệt đại, khiến người ta muốn quỳ xuống triều bái.

Đây cũng không phải là do uy áp, mà là một nỗi niềm khiến người ta kích động, mọi người đều hô lớn lên.

- Thánh nhân!

- Thánh nhân của Nhân tộc chúng ta!

Năm đó từ biệt, đã sắp được mười bảy mười tám năm rồi, Diệp Phàm cảm thấy đôi mắt có chút cay cay, không ngờ được rằng trong lúc này lại gặp được Bạch Y Thần Vương.

Hắn có thể đi tới bước này thì tất cả đều là do Khương Thần Vương ban cho, nhờ đó mà Thánh thể mới tiếp tục con đường tu luyện được, lại được dùng máu của Thần linh để tẩy sạch đại đạo, trợ giúp hắn đột phá.

Có thể nói, hắn có được thành tựu ngày hôm nay thì tất cả đều là do Khương Thần Vương dùng mạng để đổi cho hắn, nếu không thì hắn cũng trở thành cát bụi, biến mất khỏi tâm trí mọi người từ lâu rồi.

- Thần Vương...!

Âm thanh của Diệp Phàm trở nên run rẩy, bước đi cũng không vững, tiến lên phía trước nghênh đón.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận