Già Thiên

- Gâu.

Hắc Hoàng gầm nhẹ một tiếng, thầm hận không thể tìm thấy Diệp Phàm, nếu không bắt hắn chuẩn bị cược bằng bất cứ giá nào. Đôi mắt như chuông đồng của nó nhìn chằm chằm vào Ngộ Đạo Cổ Trà Thụ tâm.

Mà Hầu tử, Lệ Thiên, Đông Phương Dã cũng đều đến đây, nhìn chằm chằm vào Thiên Hoàng tử phía trước. Bọn họ cố gắng nín nhịn không chém giết tới bởi bên cạnh hắn còn có người bảo vệ.

Đương nhiên người bên cạnh hắn cũng không dám ra tay với bọn họ. Chỉ cần Đấu Chiến Thắng Phật còn tồn tại trên thế gian một ngày thì tất cả người trong Cổ tộc cũng đều phải đề phòng.

- Thiên Hoàng tử chúng ta tới để đánh cược, ngươi nếu không có tiền cược thích hợp thì nhờ người khác giúp ngươi một chút đi.

Thiên Hoàng tử nói.

- Tên khốn kiếp này khiêu khích.

Hắc Hoàng nhe răng.

- Không bằng ngươi cũng ta tới Tê Hà Nguyên đại chiến một hồi. Ta chết thì toàn bộ thứ của ta cho ngươi, còn ngươi chết ta chỉ thu mỗi Ngộ Đạo Cổ Trà Thụ tâm thôi.

Hầu tử đối chọi gay gắt.

- Thế thì có hay ho gì? Tất cả mọi người đều là hoàng tộc sống sót từ thái cổ, đúng ra nên chung sống hòa thuận mới đúng.

Một lão già Cổ tộc ra mặt hòa giải.

Kết quả là hầu tử cũng Thiên Hoàng tử đều hừ lạnh. Thái cổ Hoàng tộc bệ ngoài thì hòa thuận nhưng chưa bao giờ thực sự như vậy, đều tự thống lĩnh một số bộ tộc cường đại, ít khi nhất trí đối ngoại.

- Bần đạo cược với ngươi.

Đúng lúc này thì một đạo sĩ trẻ đi tới, cầm trong tay một tờ kinh thư, tỏa ra đạo ngân. Mọi người còn chưa thấy rõ đã bị hắn thu lại.

- Ngươi là ai, lấy gì mà cược với ta?

Thiên Hoàng tử hơi coi thường hỏi, tuy nhiên trong lòng cũng chấn động. Trang cổ kinh vừa rồi nhất định không phải vật phàm.

- Bần đạo Nguyên Thủy, với một quyển Nguyên Thủy cổ kinh đặt cược.


Đạo sĩ trẻ tuổi lộ hàm răng trắng như tuyết, cười rất tự tin.

- Chưa bao giờ nghe qua. Tùy tiện một quyển sách nát cũng muốn so với Ngộ Đạo Cổ Trà Thụ tâm của ta sao?

Một người cạnh Thiên Hoàng tử cười lạnh.

Vút!

Một trang cổ kinh lại lóe lên. Chín chữ cổ thần bí bừng sáng, nhoáng lên không trung, lưu lại đạo vận, lập tức khiến tất cả cao thủ kinh hãi.

- Thế nào, bên trên có chín cổ tự, đủ để đặt cược rồi chứ?

Đạo sĩ này tất nhiên là Diệp Phàm. Hắn cũng đi tới Thần Thành. Ngày này hắn cách Nguyên Thiên Sư không xa, dù có Thiên Nhãn thì cũng không thể nhìn thấy chân thân của hắn.

- Tốt, ta cược với ngươi.

Một vụ cá cược kinh thế bắt đầu.



Tê Hà Nguyên là một vùng chiến trường cổ xưa không một ngọn cỏ, lớn tới khôn cùng, mênh mông bát ngát, tồn tại từ thời thái cổ. Có truyền thuyết vô tận về nó.

Trong sách cổ các tộc có ghi lại, Nguyên Hoàng trước đây chém giết địch thủ cường đại nhất trong đời, từ đó về sau đi trên con đường vô địch, cuối cũng chứng đạo thành Hoàng.

Nguyên cổ chọn nơi này quyết chiến, quyết tâm và ý nghĩa cũng đã rất rõ ràng rồi. Hắn lập chí chứng đạo, đi trên hoàng lộ.

Sáng sớm, một tia sáng mờ chiếu rọi thiên địa. Mặt trời đỏ rực mọc lên từ đường chân trời, chiếu sáng khắp bình nguyên, khiến nơi này có thêm không ít sinh khí.

Lúc này Tê Hà Nguyên không còn lạnh lẽo mà đã dày đặc người rồi. Cũng không biết có bao nhiêu tu sĩ vượt qua hư không mà tới nơi này. Hơn nữa hiện giờ vẫn còn tiếp tục có người tới, chỉ vì đã chờ đợi trận chiến này rất nhiều ngày rồi.

Một vùng vốn hoang dã giờ lại tấp nập người đi lại, liếc mắt một cái liền không thấy biên giới, trở thành một kỳ cảnh.

Nam Lĩnh Man Vương đến đây, ngồi trên lưng Thương Long từ từ hạ xuống. Có người cẩn thận nhìn lên thấy trên đầu hắn có một con rùa nhỏ màu đen, trong lòng đều chấn động.


- Người của Yêu Hoàng điện cũng tới đây...

Một đám Cổ Yêu xuất hiện. Nam Yêu và Tề Họa Thủy cũng ở trong đó, không muốn bỏ qua một trận chiến này. Tại

- A Di Đã Phật.

Một tiếng phật hiệu truyền tới. Vài tên la hán kim thân xuất hiện, phía sau còn có hơn mười nhà sư trẻ tuổi, sau đầu mội người đều có phật quang, hóa thành những vòng sáng thần bí mà cường đại.

- Đây là người của Đại Lôi Âm Tự.

Không ít người cả kinh kêu lên. Tây Mạc có rất nhiều cổ tự nhưng nếu luận về căn nguyên thì phải nói tới Tu Di Sơn. Một mạch này đã xuất hiện rồi.

Đột nhiên từ xa xa truyền tới hàng loạt tiếng ồn ào. Người của Nguyên Thủy Hồ tới. Từng đám người đông nghìn nghịt, ít nhất phải tới chừng một ngàn người, trong đó hoàng tộc không dưới trăm người, thậm chí có cả Tổ Vương.

Không nói tới chuyện khác, chỉ nói khí thế nay cũng đủ chấn nhiếp bất cứ đối thủ nào rồi. Tổ Vương quan chiến, ai lại không kinh sợ chứ? Ngược lại Nguyên cổ chắc lại càng khí thế.

- Diệp Phàm có thể thắng sao?

Đôi mắt linh động của Cơ Tử Nguyệt tràn ngập sầu lo, nhìn khắp nơi. Lúc này Diệp Phàm còn chưa tới. Nàng và Cơ Hạo Nguyệt cũng tới, bên cạnh có không ít nhân vật cao tuổi. Người của Cơ gia cũng tới nơi này.

- Thánh thể tranh hùng với huyết mạch của cổ Hoàng khiến cho chúng ta hưng sư động chúng như vậy, chúng ta sẽ ra tay chém hắn.

Đám người của Nguyên Thủy Hồ vây nơi này lại, không ít đám con cháu cấp tiến bắt đầu tranh luận, căn bản không phục Thánh thể, cho rằng không cần Nguyên cổ ra tay mà chỉ cần bọn họ là đủ rồi.

Lập tức liền có không ít người của bộc lạc cổ tộc khác hường ứng. Nhất thời khí thế lên tới cực điểm. Nguyên cổ chưa xuất hiện nhưng nơi này đã sôi trào lên rồi.

- Thánh thể Nhân tộc ở đâu?

Một nam nhân Cổ tộc trẻ tuổi bước ra, ngang nhiên đứng đó, đôi mắt ác ngiệt nói:

- Bằng vào ngươi mà cũng muốn quyết chiến với huyết mạch của Cổ Hoàng sao? Ta thấy căn bản không cần đâu. Chỉ cần ta ra tay cũng đủ giết ngươi rồi.


Đây là một thanh niên Vương tộc đời thứ tám của Nguyên Thủy Hồ. Tu vi của hắn đã đạt tới Tiên Thai tầng hai đại viên mãn, sắp sửa trảm đạo rồi.

Mọi người đều nghiêm nghị hẳn. Người này tuyệt đối là được sắp xếp ra, để cho khí thế của Nguyên Cổ càng tăng, lại đả kích lòng tin của Thánh thể Nhân tộc, trước khi chiến đấu khí thế suy yếu đi.

Đây chưa chắc đã là do hoàng tộc của Nguyên Thủy Hồ đưa ra mà có thể là một tộc dưới sự thống trị của họ tự ý hành động.

- Không, Thánh thể Nhân tộc đã là gì chứ, có tư cách gì mà đánh với huyết mạch của Cổ Hoàng. Ta thấy ta cứ ra tay giết hắn trước rồi tính!

Một gã cường giả trẻ tuổi của cổ tộc lại bước ra.

- Một đám ranh con. Bần đạo tới chém các ngươi.

Đúng lúc này một thân ảnh cao lớn bước ra.

- Ngươi là ai?

- Bần đạo Thông Thiên, giết đám củi mục các ngươi, không để ảnh hưởng tới quyết chiến chân chính.

Đạo nhân trẻ tuổi tự xưng là Thông Thiên này rất mạnh mẽ nói.

- Ngươi dám tới thì nhất định sẽ biết thế nào là sinh tử chiến.

Vài tên Cổ tộc vừa kêu gào lúc này cười nanh ác đi tới.

- Bần đạo Thông Thiên đưa các ngươi lên đường hết.

Đạo sĩ trẻ tuổi này hét lớn một tiếng, đồng thời hướng mấy người ra tay.

Trong phút chốc các loại ánh sáng bùng lên. Mấy người này bị cuốn vào, bắt đầu triển khai quyết đấu sinh tử.

Nhưng chiến đấu còn chưa bao lâu thì đã có máu tươi bắn ra. Vài tên cổ tộc lần lượt bị đập chết, máu tươi nhuốm đỏ mặt đất.

Long tước bay ngang trời. Đầu sỏ Yêu tộc Đông Hoang tới rồi. Nhóm người Xích Long lão đạo, Yêu Nguyệt Không tiếp nhân chức vụ của Thiên Yêu Cung cũng hạ xuống, trong đó có một nữ tử giống như cửu thiên huyền nữ hạ phàm, nghiêng nước nghiêng thành, đúng là Nhan Như Ngọc, hậu nhân của Thanh Đế.

Ở một nơi khác, vực môn mở ra, kẻ có thân phận kế thừa Diêu Quang Thánh tử xuất hiện, hơn nữa có một loại khí chất khó có thể nói lên lời. Rất nhiều nhân vật già cả đi theo bảo vệ, kính cẩn nghe theo.

- Cửu Hoàng Tổ Vương đến.

Xa xa có chín con hung thú thái cổ kéo xe đi tới. Một chiếc xe cổ xưa hiện ra trong hư không. Ai cũng không nghĩ tới trận chiến này lại kinh động một nhân vật tuyệt thế như vậy.


- Ai cũng không được vô lễ quấy rầy, để Thánh thể Nhân tộc và Nguyên Cổ quyết đấu.

Trong xe truyền ra tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Cửu Hoàng Tổ Vương xuất hiện. Tồn tại có hi vọng trở thành Đại Thánh nhất, có chín con hung thú kéo xe, đứng ở phía chân trời, khiến rất nhiều người hết hồn.

Tê Hà Nguyên ồn ào lập tức yên ắng không ít. Hàng loạt tiếng động bình ổn lại. Mọi người đều giật mình, không ngờ tới nhân vật như vậy lại đến xem cuộc chiến.

- Các ngươi tốt nhất đều câm miệng hết cho ta.

Bên trong kia, Thông Thiên đạo nhân với thân hình cực kỳ cao lớn, làn da đồng cổ lóe lên ánh sáng khỏe mạnh, rất có khí thế.

Mỗi bộ lạc thái cổ đều không còn thanh niên nào dám kêu gào nữa. Bởi vì Cửu Hoàng Tổ Vương đã lên tiếng, chẳng ai dám liều lĩnh. Không ít người âm thầm nuốt giận, nhìn chằm chằm vào kẻ gọi là Thông Thiên đạo nhân này.

- Giống như là Yêu Đế Cửu Trảm.

Thần sắc Nhan Như Ngọc biến đổi, nghiêng nước nghiêng thành, mày ngài nhíu lại, nhìn về phía tràng đấu xa xa.

- Bàng Bác.

Diệp Phàm ở phía xa xa kích động. Thiên Nhãn Thông của người khác không nhìn ra nhưng Nguyên Thiên Nhãn của hắn lại có thể nhìn thấu. Hắn dù sao cũng không ngờ nổi là thời khắc mấu chốt này Bàng Bác lại xuất hiện, còn sống trở về.

- Ngươi là ai?

Bàng Bác thấy hắn tới gần liền cảnh giác nhìn lại.

- Bần đạo Nguyên Thủy.

Diệp Phàm mim cười.

Bàng Bác lập tức cười to, bước tới, hai người đấm nhau một quyền. Cũng vào sinh ra tử, cũng đi tới thế giới này, cùng chung hoạn nạn, rốt cục cũng gặp lại rồi.

Từ biệt mười hai năm, có thể còn sống gặp lại thật sự đã rất không tồi rồi. Diệp Phàm độc hành bên trong tinh vực, Bàng Bác trải qua đại chiến sinh tử ở Đông Hoang, đều là những bước đi vô cũng nguy hiểm.

- Tử Vi Cổ Tinh Vực có cổ nhân trong truyền thuyết trên địa cầu không?

- Giống như nơi này, từng xuất hiện qua rồi nhưng đều đi dọc theo tinh không cổ lộ. Ngươi thì sao, sao giờ mới xuất hiện?

- Ta trốn vào Tiên Cung ngoài cấm địa Thái Cổ, thu hoạch không nhỏ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận