Trên bầu trời, khóe miệng tên Tổ Vương đầu đội tử kim quan kia lộ ra một tia cười lạnh lùng, lại tiếp tục đạp xuống dưới một cước nữa, một chân giẫm về phía đầu của Diệp Phàm, muốn tươi sống đạp chết hắn.
Ông...!
Hư không trở nên run rẩy, lần này hắn ở trên bầu trời lui ra ngoài rất xa, vẫn như cũ không thể hạ xuống một cước đó, bởi vì có một lão nhân lưng còng, gầy như que củi đã xuất hiện.
Thánh giả của Thiên Tuyền thạch phường đứng bên người Diệp Phàm, sắc mặt bỉnh thản, nói với giọng bình đạm:
- Cuộc chiến này đã kết thúc, tất cả dừng lại tại đây thôi!
- Ngươi nói kết thúc thì là kết thúc à?
Trên bầu trời, tên Tổ Vương đầu đội tử kim quan vẫn không ngừng cười lạnh.
- Ta có thể tha thứ cho người của Nguyên Thủy Hồ!
Lão Thánh nhân của Thiên Tuyền thạch phường nói, sau đó ánh mắt trở nên nóng cháy, nhìn thẳng vào Tổ Vương đội tử kim quan.
Bịch bịch bịch...!
Hắn không tự chủ được lui lại mấy bước, lộ ra vẻ kinh hãi, tại Dao Trì thịnh hội thì Bạch Y Thần Vương đã đánh ra Nhân tộc uy danh, nhưng mà những cổ tộc lại cũng không hiểu rõ về những vị Thánh nhân khác của Nhân tộc, lúc này không khỏi kinh hãi, thì ra vị Thánh nhân này cũng sâu không lường được.
- Thánh giả Nhân tộc thật sự khiến người ta phải e ngại, tuy nhiên ngươi cảm thấy được có thể bảo vệ được Thánh thể hay sao?
Tổ Vương đội tử kim quan khẽ chắp hai tay sau lưng, khóe miệng mang theo một tia cười lạnh, nhìn về phía xa.
Tại phía chân trời kia, có chín con hung thú thái cổ đang đứng, chúng kéo một chiếc xe cổ xưa bay trên không trung, phát ra phong cách cổ xưa và đại khí, Cửu Hoàng Vương từng được Đấu Chiến Thánh Hoàng khen ngợi qua đang đứng trên đó.
Diệp Phàm lên tiếng, lời nói như tiếng kiếm vang:
- Không phải là mỗi một vị Tổ Vương đều như ngươi đâu, ngươi không phải muốn diệt trừ ta hay sao? Ta liền đứng ở chỗ này, để xem ngươi làm thể nào mà đụng đến một sợi lông của ta!
Tất cả Tê Hà Nguyên đều lặng ngắt như tờ, mọi người không nghĩ tới Diệp Phàm lại dám khiêu chiến Tổ Vương, trong lòng không khỏi sợ hãi, hắn vậy mà dám đối chọi gay gắt như vậy.
- Thánh thể Nhân tộc, ngươi còn chưa trưởng thành mà khẩu khí cũng đã lớn như vậy sao?
Tổ Vương đội tử kim quan vẫn chưa xuất thủ.
Trên bầu trời đêm có vô số các vì sao đang lấp lánh, đại chiến đã chấm dứt, nhưng thế cục lại càng thêm khẩn trương, các Thánh nhân đang giằng co với nhau.
- Không phải là ta cuồng vọng, mà là ngươi khinh người quá đáng, một trận chiến công bằng đã kết thúc, ngươi lại cường ngạnh mà đạp một chân vào, rốt cuộc muốn làm gì?
Diệp Phàm quát hỏi.
- Dũng khí thật sự là lớn a, nhưng ngươi lại còn thiếu thực lực tương xứng!
Tổ Vương đội tử kim quan nói xong, toàn thân phát sáng, lần này hắn có chuẩn mà đến, tiếp tục đạp về phía Diệp Phàm.
Thực ra, nếu như Diệp Phàm muốn ra tay, cho dù chỉ một mồi lửa này cũng không nhất định có thể đốt chết đối phương, nhưng khẳng định có thể khiến cho tên này bị thương nặng, bởi vì loại hỏa diễm này rất bá đạo.
Nhưng mà, chưa đợi cho hắn ra tay, một luồng sáng từ phía xa lao tới, như tiéng sấm nổ vang, hừng hực loá mắt, bắn thẳng về phía Tổ Vương đội tử kim quan, một kích này có ẩn chứa uy thể của lôi đỉnh, cường đại như Thánh nhân cũng không thể tránh né được.
- Tia chớp hình người!
Có người cả kinh kêu lên, đây là một người mặc áo trắng, toàn thân lóe sáng điện mang, các ánh điện vờn quanh thân thể, giống như một luồng lôi đỉnh từ trên chín tầng trời đánh xuống.
Ầm...!
Luồng sáng hình người này chợt lóe sáng, nhấc lên một bàn chân to lớn, đạp xuống Tổ Vương đầu đội tử kim quan, khiến tên này ngay tại chỗ phun ra một ngụm máu lớn, ngã xuống trong đám bụi bặm.
- Thần Vương!
Diệp Phàm cả kinh kêu lên. - .
- Một trận chiến công bằng đã kết thúc, ngươi lại áp bức hắn, còn coi lần hòa đàm tại Dao Trì vào mắt nữa không?
Thân hình Khương Thái Hư hiện ra, giao hòa với điện mang, tràn ngập vẻ thần bí khó lường.
Phía xa, có không ít người biển sắc, đây là thủ đoạn của Thánh nhân, rất có thể chân thân còn ở ngoài mấy vạn dặm, đây là hóa thân do thiên địa tinh khí ngưng tụ mà thành.
- Ngươi...!
Tổ Vương đội tử kim quan biến sắc, lúc này phải chịu chật vật như vậy, khiến hắn vô cùng tức giận, nhưng sau khi ngẩng đầu lên, nhìn thấy người tới là Khương Thái Hư, lại cố nuốt câu nói đang dang dở xuống bụng.
Tại một trận chiến trên Dao Trì, Khương Thần Vương giết tới mức máu chảy thành sông, thi thể vương vãi khắp nơi, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, khiến cho các vương tộc kiêng kị tới cực điểm, một người mà không ai dám chống lại, thật sự có tư chất của một nhân vật vô địch.
Ai cũng không nghĩ tới, vào thời khắc mấu chốt này, Thần Vương tuyệt thế lại hiện ra một hóa thân, bảo hộ Diệp Phàm, không khỏi làm cho mọi người đều biến sắc.
- Cùng thế hệ thì cho dù có là Vương giả đại thành đi tìm hắn gây phiền toái, ta cũng không thèm quan tâm, nhưng ngươi đường đường là một Tổ Vương, lại ra tay sau khi bọn họ đã quyết chiến công bằng, ngươi có ý gì?
Thần Vương hét lớn, thanh âm tràn ngập uy nghiêm vô thượng, nhìn xuống Tổ Vương phía dưới.
Ầm...!
Tê Hà Nguyên trở thành một mảnh xôn xao, mọi người đều không ngừng rung động, đầu tiên là vị Yêu Thánh Huyền Quy này hiện ra, tiếp theo Thánh nhân của Thiên Tuyền thạch phường cũng ra mặt, cuối cùng ngay cả Thần Vương tuyệt thế cũng đều đến đây, tất cả đều là vì Diệp Phàm mà xuất đầu.
- Các thánh không được thể hiện thần thông, đây là kết quả mà không lâu mới đây mọi người đã cùng thống nhất, nếu ngươi muốn phá vỡ, ta cũng không thể nói gì hơn, nhưng khẳng định sẽ là người đầu tiên tính sổ với ngươi!
Khương Thái Hư áo trắng phần phật tung bay. không tiếp tục để ý tới Tổ Vương bị đạp trên mặt đất, hóa thành một luồng thiên địa nguyên khí rồi biến mất.
- Hôm nay dừng ở đây, tất cả đều bỏ qua, thế nào? Ta nghĩ các vị đạo huynh của Nguyên Thủy Hồ cũng biết suy tính thiệt hơn.
Lão Thánh nhân của Thiên Tuyền thạch phường nói.
Ánh mắt của Tổ Vương Nguyên Thủy Hồ không ngừng lóe lên, hắn cũng không tiếp nhận ân tình của người đội tử kim quan kia, nếu thật sự muốn khai chiến, không hề nghi ngờ gì nữa đó là bộ tộc bọn hắn phải tự mình ra tay, chinh chiến phía trước, Hoàng tộc khai chiến là chuyện tình có ảnh hưởng rất lớn.
- Đạo huynh, ngươi không vừa lòng lắm đối với ta thì phải.
Ánh mắt Tổ Vương đội tử kim quan chợt lóe sáng, từ trong đám bụi đứng dậy, trên mặt ảm đạm, cảm thấy trên mặt như nóng lên.
Người của Nguyên Thủy Hồ rất lạnh nhạt, không đáp lại hắn, Nguyên Hoàng Đạo Kiếm chợt lóe sáng, tiến vào trong mi tâm của tên Tổ Vương đầu bạc kia, sau đó chui vào trong Tiên Thai, vung ống tay áo, nói:
- Đi!
- Đạo huynh, ngươi có ý gì, ta chính là xuất đầu cho các ngươi, không tiếc cùng Thánh nhân Nhân tộc đánh một trận!
Tổ Vương đội tử kim quan nói, sau đó ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
- Ngươi chắc chắn muốn ra tay phải không?
Lão Thánh nhân của Thiên Tuyền thạch phường đạp ra một cước, lập tức phát ra một mảnh dao động, giống như những gợn sóng khuếch tán ra bốn phía.
Ầm...!
Hắn cũng không phát động thể công nào lăng lệ cả, nhưng một cước bình thản này lại khiến người khác phải hết hồn, đường đường một thế hệ Tổ Vương lại giống như một con rối, bị đạp bay ngược ra ngoài, lại một lần nữa ngã sấp trong đám bụi.
- Ngươi...!
Tổ Vương đội tử kim quan quá sợ hãi, sau đó cảm thấy rùng mình, chậm rãi bỏ dậy, sắc mặt xanh mét, hôm nay hắn hoàn toàn là rước lấy sỉ nhục vào thân.
Các cường giả cổ tộc khác cũng lạnh từ đầu đến chân, lão già Thánh nhân của Nhân tộc này thật sự khiến người ta phải kiêng kỵ, đây là cảnh giới tới mức nào? Tuyệt đối không dưới người áo trắng vừa mới tới đây.
- Vệ Dịch bất tử!
Trong đám người, có một lão tu sĩ Nhân tộc thở dài, hắn đổi chiếu với sách cổ, đoán ra được thân phận của Thiên Tuyền Thánh nhân, đó chính là một trong Thiên Tuyền tam kiệt năm xưa, là sư đệ nhỏ tuổi nhất của Lão Phong Tử.
- Là một vị Đại Thánh, thậm chí còn là sư đệ của một vị Chuẩn Để hay sao?
Những lời này vừa phát ra, khiến cho nơi đây trở thành một mảnh chấn động ngay cả những người của cổ tộc cũng đều sợ ngây người, lão nhân này có lai lịch cực kỳ dọa người.
Vệ Dịch, một cái tên đã biến mất sáu ngàn năm trước, lại một lần nữa khắc sâu vào trong tâm khảm của mọi người. Mặc dù trên danh nghĩa thì Thiên Tuyền đã diệt vong, nhưng từ khi được kiển tạo lại, nó đã càng ngày càng khiến cho người ta phải kính sợ.
- Quên đi, một hồi quyết đấu công bằng mà thôi, cần gì phải tranh chấp làm gì nữa, ngay cả Nguyên Thủy Hồ đạo huynh cũng không so đo, các ngươi còn muốn làm gì? Sống yên bình chẳng phải tốt hơn hay sao?
Phía cuối chân trời, trên chiếc xe được chín con thái cổ hung thú kéo truyền ra thanh âm của Cửu Hoàng Vương.
Mọi người đều sợ run, không ngờ ràng hắn sẽ nói ra những lời như vậy, vị đầu sỏ này đã lên tiếng, còn ai dám lên gây sự nữa.
- Thánh thể Nhân tộc, Hồn Thác Đại Thánh để ta truyền lời cho ngươi, đa tạ ngươi, nếu ngươi có thời gian rảnh rỗi, có thể đi Thiên phường một chuyến, sẽ không có ai dám cản trở đâu!
Cửu Hoàng Vương nói, âm thanh vang vọng trời cao, chín con thái cổ hung thú cùng đạp vó, kéo chiếc xe, biến mất ở phía cuối chân trời.
Các cường giả của bộ tộc thái cổ càng thêm giật mình, một đám trổ mắt ra nhìn, đâỵ là ý gì, chẳng lẽ ngay cả Hồn Thác Đại Thánh cũng muốn che chở cho Thánh thể Nhân tộc hay sao?
Diệp Phàm cười khổ, một con Long Thu thái cổ a, có thể kéo dài sinh mệnh thêm tám trăm năm, hắn không biết sau này có thể bởi vậy mà xuất hiện một mối họa lóa hay không, sinh ra một vị Đại Thánh, chỉ cần khẽ nâng tay là đã có thể tiêu diệt cả nửa viên Cổ Tinh này, khiến cho người ta phải sợ run.
Bầu trời sáng lạn, ánh trăng chiéu xuống như những làn khói màu bạc, chiếu lên trên người Diệp Phàm, khiến hắn thoạt nhìn có vẻ siêu trần thoát tục, hội tụ tất cả ánh mắt của vạn tộc chiếu vào, trở thành tiêu điểm duy nhất tại đây.
Không thể nghi ngờ gì nữa, sau một trận chiến này, Thánh thể Nhân tộc sẽ danh chấn thiên hạ, đánh bại huyét mạch của Cổ Hoàng, giết chết một người trẻ tuổi cùng thế hệ có khả năng trảm đạo nhất, bước ra một bước vững chắc trên con đường trở thành Đại đế.
Diêu Quang Thánh tử, Nhan Như Ngọc, Hoàng Hư Đạo, Hỏa Kỳ Tử, Dao Trì Thánh nữ, Trung Hoàng, Thần Tàm đạo nhân, Tử Phủ Thánh nữ, Thiên Hoàng tử đều nhìn về hắn, có người thì đôi mắt sâu sắc như tinh không, có người trong mắt phát ra ánh sáng kỳ dị, còn có người không chút biển sắc, càng có người lộ ra sát khí, mỗi người đều không giống nhau.
Một thế hệ trẻ tuổi tranh hùng, tương lai cũng không biết còn có bao nhiêu người muốn ngã xuống, trên con đường chứng đạo không ngừng phải đánh bại đổi thủ, chỉ có vô tình và tàn khốc, đạp lên máu tươi và thi thể của các Thần tử để đi lên phía trước, cuối cùng chỉ có một người có thể đứng sừng sững trên đỉnh vinh quang mà thôi.
- Đều là những người có hi vọng chứng đạo a, những người này thật sự không nên sống chung một kiếp, nếu họ sống vào các thời đại khác nhau, nhất định mỗi người đều có thể phát ra uy danh rực rỡ, truyền khắp thiên cổ a!
- Cơ hội chỉ dành cho một người mà thôi, con đường thành tiên có lẽ sẽ mở ra trong kiếp này, ai mà không muốn đây? Nói không chừng có khi còn có con của Đại đế chưa chết cũng nên!
Trong bóng tối, có hai lão Tổ Vương đang bàn luận, sau đó không tiếng động biến mất, không còn thấy bóng dáng.