Già Thiên

- Ngươi biết lai lịch của nó?

Bàng Bác vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Diệp Phàm hỏi.

- Cảm giác của ta hẳn không sai. Các ngươi còn nhớ không, ở trên đường đi tới nhìn thấy một đạo kim quang chợt lóe rồi biến mất, nhanh đến khó tin. Lúc ấy ta bắt giữ được một ít khí tức, cùng loại với trứng yêu này.

Diệp Phàm nói.

Mọi người nhớ tới trước sào huyệt Thiểm Điện Hoàng Điểu, quả thật thoáng nhìn thấy một cái sinh linh màu vàng biến mất ở sâu trong núi lớn, lúc ấy đều tưởng Thiểm Điện Điểu.

- Ngươi không cảm thấy khí tức quả trứng này rất quen thuộc sao? Đời này ta đều sẽ không quên.

Diệp Phàm nắm chặt tay đến trắng bệch.

- Quen thuộc...

Bàng Bác ngẩn ra, cố gắng nghĩ lại.

- Ta đã sớm hoài nghi, trong cổ quan có thể còn có những thứ khác, cùng chúng ta đi tới thế giới này. Hôm nay xem ra suy đoán trở thành sự thật.

Diệp Phàm lẩm bẩm.

- Là chúng nó?

Bàng Bác trừng mắt, trầm giọng nói:

- Chúng nó cũng theo tới?

Thần sắc hắn xúc động phẫn nộ, cũng nắm chặt tay, hai hàng lông mày đều dựng ngược, muốn một cước đạp xuống, giẫm nát quả trứng màu vàng kia trên ngọn núi.

Những người khác đều không hiểu, lộ ra vẻ kinh dị, không nghĩ tới hai người đều kích động như vậy. Tất cả đều không kìm nổi hỏi nguyên do.

- Một loại khí tức khó quên, năm đó lấy đi mạng sống rất nhiều bạn cũ của chúng ta.

Diệp Phàm nói, nhìn chằm chằm quả trứng thần kia, nghiến răng nói:

- Nếu ta đoán không sai, nó hẳn là một quả trứng Thần Ngạc.


Trí nhớ xa xội bị mở ra. Trên Huỳnh Hoặc Cổ Tinh, lần đầu tiên trong đời bọn họ trải qua sinh ly tử biệt, khóc tuyệt vọng, kêu gọi bất lực, biểu tình hoảng sợ, bi ai cầu cứu... vẫn như cũ vọng lại bên tai.

Đó là một trận chiến đổ máu. Một đám người trẻ tuổi nguyên bản có thể sống rất tốt, dọc theo quỹ tích riêng của mình sinh sống, lần đầu tiên đối mặt tử vong, cực kỳ bi ai bất lực, tận mắt nhìn một người rồi lại một người đồng bạn ngã trong vũng máu.

Đám người Diệp Phàm tổng cộng có 30 người vượt qua hư không, bắt đầu từ Huỳnh Hoặc Cổ Tinh không ngừng có người chết đi, cuối cùng có mười bốn người tử vong, đem gần một nửa số người vĩnh viễn rời đi.

Hết thảy đều là vì đám Thần Ngạc dưới Đại Lôi Âm Tự trên Huỳnh Hoặc Cổ Tinh, hút máu đoạt mạng, xuyên thủng đầu từng vị bạn học, máu chảy đầm đìa.

Đen tận bây giờ Diệp Phàm còn nhớ rõ, một người bạn học nữ sắc mặt tái nhợt, nàng bất lực như vậy, không muốn chết đi, cố gắng chìa tay về phía hắn, xinh đẹp mà thê lương. Cuối cùng một vệt kim quang bắn vào mi tâm nàng, một vòi máu tươi bắn ra.

Hắn cố gắng đi cứu viện nhưng căn bản không kịp, trơ mắt nhìn nàng ngửa mặt lên trời ngã xuống trong bụi bặm, cặp mắt mở thật to, máu tươi nhuộm đỏ hai gò má tái nhợt, vĩnh viễn không còn đứng lên.

Tròn mười bốn người bạn học nguyên bản đều có nhân sinh quỹ tích, có tương lai tốt đẹp, mặc dù có một số người rất bình thường cũng có thể có một cuộc sống bình thường lại cứ như vậy bị kết thúc sinh mệnh.

Vành mắt Bàng Bác đỏ lên nói:

- Ta sẽ không quên. Tiếng kêu thảm thiết nát ruột xé lòng của Tiểu Lâm, ánh mắt nhìn ta bất lực như vậy, mà con Thần Ngạc đáng róc thịt kia... Không, là con rệp, ở trong đầu hắn chui ra. Ta lại không thể làm gì.

Những người khác đều rất giật mình. Thế giới này không có loại sinh linh Thần Ngạc này, tương truyền rất lâu trước kia đã có rất nhiều loại bị tuyệt chủng, có lẽ chỉ có thời kỳ đó có thể nhìn thấy. - .

Thần Ngạc, giống rắn lại không phải rắn, giống như cá sấu lại không có chân, bụng dưới trụi lủi, toàn thân bao phủ lân giáp màu đen dày đặc, giống như ác vật đến từ Âm ty địa phủ.

Ngày đó bọn người Diệp Phàm chứng kiến đều chỉ là những con dài mười cm, chỉ to bằng ngón tay, thân thể cứng như kim cương, có thể phi thiên độn địa, xuyên qua xương cốt người, có thể dễ dàng đâm vào thân thể máu thịt.

- Còn có thứ khác cùng chúng ta vượt qua hư không?

Bàng Bác lẩm bẩm. Bỗng dưng có thêm một tên lệ quỷ, ngày nay lại xuất hiện Thần Ngạc, còn có sinh vật thần bí khác không?

Nụ Yêu Thần Hoa bốn màu sáng lạn lóa mắt, có những tia những đợt sáng mờ buông xuống. Quả trứng màu vàng kia đang hấp thu, càng ngày càng lộ vẻ bất phàm, như một quả Thần thai đang dựng dục.

Đây hiển nhiên là không giống với đám Thần Ngạc trước kia, khẳng định sẽ càng thêm cường đại, có khả năng so sánh với trứng thần điểu phượng hoàng trong tay Cơ Tử Nguyệt, có thể trưởng thành đến cảnh giới Yêu Thánh.

- Ngạc tổ tuyệt thể năm đó bị Phật Đã trấn áp ở dưới Đại Lôi Âm Tự, tuy rằng chân thân không tới nhưng lại có không ít chuẩn bị phía sau.

Diệp Phàm cùng Bàng Bác không có khả năng dễ dàng cho phép quả trứng này nở ra, trong đó có rất nhiều thương cảm và cừu hận, muốn lập tức đem hủy diệt.


Hầu tử rất cảnh giác, nói:

- Chờ một chút. Có thể đem quả trứng nàỵ đặt ở gốc Yêu Thần Hoa, hơn phân nửa có một tên cổ Yêu siêu cấp khủng bố ở gần.

- Hừ. Muốn dùng Yêu Thần Hoa muôn đời khó gặp này tạo thành đạo cơ cho nó, đừng hy vọng nữa, không có khả năng cho ngươi trời sinh thân đạo. Biến mất đi.

Bàng Bác cất bước, một cước giơ lên đạp xuống núi đá.

Đột nhiên một dòng sát cơ đáng sợ như thiên kiếm từ một cổ động trên núi đá vọt lên, một luồng khí mờ mịt tràn ngập khắp thiên địa, tanh hôi gay mũi.

Mà trong nháy mắt tiếp theo sát khí càng đáng sợ, như là mười vạn thần kiếm đang cùng ngân lên, đâm thủng bầu trời, dập nát hết thảy, muốn hủy diệt Bàng Bác.

Yêu Đế Cửu Trảm.

Bàng Bác hét lớn, chém địch bất thành rồi sau đó chém hư không. Bản thân hóa thành một vệt sáng biến mất, trở lên vòm trời tránh khỏi sương xám mãnh liệt kia.

Đám người Lý Hắc Thủy, Lệ Thiên kinh ngạc nhảy dựng, lo lắng cho hắn, thấy hắn bình yên trở về đều thở phào một cái. Khí cơ phía dưới thật đáng sợ, tuyệt đối không phải kẻ tầm thường.

- Yêu khí thật cường đại. Người này đã trảm đạo, là một Vương giả thủ hộ trứng Thần Ngạc.

Hắc Hoàng nói.

Ầm!

Hai cái xúc tu to bằng thùng nước từ trong sương xám thò ra, giống như tay ma đang múa, cảnh tượng dọa người. Phía dưới có một con quái vật lớn chậm rãi bỏ ra khỏi núi đá.

Sát khí vô tận, khói độc khủng bố mênh mông mãnh liệt bao phủ cả khu vực này. Rất nhiều cỏ cây đương trường điêu linh hóa thành tro bụi.

- Đây là...?

Đám người Diệp Phàm lui ra rất xa tránh khỏi khí độc.

Ù... Ù... Ù...

Đá núi lăn lông lốc, bề mặt quả đất rung chuyển, núi đá như muốn vỡ ra. Mà gốc Yêu Thần Hoa kia lại vẫn sáng lạn trong suốt như cũ, không chút tổn hao trong sương mù, tỏa ra tiên quang bốn màu.


Sương mù như mây cuồn cuộn lên trời cao, một con quái vật lớn thăng lên, xuyên qua khí độc, rốt cục lộ ra chân thân. Toàn thân ô quang lóe lên, có trăm cái chân, khí lực dọa người.

- Trời ạ, đây là một con rết, lớn đến như vậy, dài đến vài trăm trượng. Đây còn là độc trùng sao? Còn lớn hơn cả rắn khổng lồ nữa!

Mấy người da đầu run lên.

Con rết lớn dài đến mấy trăm trượng trăm chân đều động, phát ra thanh âm sàn sạt khiến da đầu phát run, như là một loại ma âm. Nó nuốt mây phun sương, đã trảm đạo rồi, loại sương mù này có thể độc chết Giáo chủ.

- Có phải chúng ta đoán sai? Vừa rồi là một quả trứng rết, bằng không sao lại có một thứ khủng bố như vậy thủ hộ?

Lệ Thiên gian nan nuốt một ngụm nước miếng.

Con rết lớn này toàn thân lân giáp kín ít, lóe lên sắc bóng lạnh băng giống như thép đen. Nó há mồm phun ra một ngụm độc dịch, hóa thành một cái xích thần trật tự, xuyên thủng tới mấy người.

Hầu tử khẽ quát một tiếng, há mồm phun ra một đạo kim quang. Hắn đồng dạng là Tiên Tam Trảm Đạo, xông qua cảnh giới Vương giả tự nhiên không sợ, vung Thiết Bổng vọt vào, giơ côn đánh xuống.

Nhưng ngay sau đó hắn lại lắc la lắc lư, lại rút lui, nhắc nhở mọi người:

- Con ngô công già này đạo hạnh rất sâu, không biết tu luyện mấy ngàn năm, xích thần trật tự cùng độc kết hợp, có thể ăn mòn cương khí hộ thể.

Đương!

Rốt cục hầu tử và con rết cứng đối cứng một kích, trên bầu trời rơi xuống hai cái xúc tu đáng sợ, ang theo một tảng lớn mưa độc, tanh hôi gay mũi. Rết tinh bị thương.

Nó như một con rồng xông lên tận trời, lắc đầu vẫy đuôi, quấn quanh nằm trên đám mây, vô cùng khổng lồ. Nó quấy động mây gió đầy trời, rồi sau đó cuộn vào một chỗ, đầu ngẩng cao, căn bản giống như động tác của một con Chân Long.

Con rết đen nhánh toàn thân phát sáng, hóa thành một bức Đạo Đồ thật lớn. Nó thành đạo nhãn ở trung tâm. Đây là muốn liều mạng, muốn dùng đạo hạnh mấy ngàn năm của bản thân đều xử lý hầu tử.

- Không cần so đo với nó, trực tiếp trấn áp!

Bàng Bác nói, cùng Lệ Thiên thúc giục Thần Nữ Lô. Lập tức có uy áp Thánh giả Nhân tộc lộ ra.

Hằng Vũ Đại đế vì tổ sư Nhân Dục Đạo luyện thành binh khí vượt xa Thánh binh bình thường, uy lực bá tuyệt thiên địa, khiến cả vùng Vũ Hóa Tiên Cốc đều rung chuyển, trời cao lập tức sụp đổ.

Một ngọn hỏa diễm hừng hực bắn ra, đóng đinh con rết lớn trảm đạo kia, thần hỏa trong hỏa lô truyền đời há là trò đùa? Đương trường đốt cho nó quay cuồng, Đạo Đồ do nó tạo thành lập tức sụp đổ.

Rết Vương muốn chạy trốn, bay lên trời cao muốn phá xuyên vòm trời mà đi. Lúc này hầu tử ra tay, một bàn tay đặt trên Thần Nữ Lô thúc giục hỏa diễm càng thêm đáng sợ.

Các loại chất lỏng vẩy ra, con rết Vương giả dài mấy trăm trượng bị đánh đứt mấy thành mấy chục đoạn, nhất là đầu lâu là nơi chứa nguyên thần tức thì bị dập nát, chết ngay tức khắc, thi thể rơi xuống cạnh núi đá.

Qua một hồi lâu, các loại khói độc màu xám mới tan hết, bọn họ đáp xuống núi đá. Diệp Phàm tự mình động thủ, muốn hủy diệt quả trứng màu vàng kia.


Xích!

Đột nhiên trong thi thể con rết khổng lồ bay ra một vệt kim quang chói mắt, hóa thành một dải tơ vọt tới Diệp Phàm, nhanh đến cực hạn. Mọi người cả kinh kêu lên, tốc độ quả thật quá nhanh.

Trong mắt Diệp Phàm nở rộ ánh sáng lạnh, chân đạp bí chữ Hành né qua, xoay người nhìn lại lập tức nắm chặt tay.

Đây là một con Thần Ngạc, khác với những con ngạc nhỏ màu đen dĩ vàng nhìn thấy, dài đến tám thước, toàn thân như hoàng kim đúc thành, tản ra uy thế khiếp người vồ tới.

- Ngày nay đã không phải là năm đó. Đám sâu bọ máu lạnh các ngươi, ta muốn giết sạch sẽ báo thù cho bạn cũ ngày xưa.

Tóc đen che khuất nửa khuôn mặt Diệp Phàm, toàn thân hắn nở rộ hào quang như thần diễm, tay phải đánh ra Lục Đạo Luân Hồi Quyền, tay trái hóa thành vòng Thái Cực hoàng kim, đương trường đánh tới, vật lộn gần người.

Đương!

Các loại âm thanh phát ra, như là một người khổng lồ đang vung cây chùy lớn rèn sắt. Nơi này hoàn toàn bị huyết khí màu vàng bao phủ, khi hầu tử xông tới, Diệp Phàm gần như đã đập nát con Thần Ngạc này.

Mảnh thây vỡ màu vàng bay múa, máu tươi bắn tung tóe. Nắm tay màu vàng của Diệp Phàm đem Thần Ngạc chấn thành mấy trăm đoạn, nếu không phải muốn giữ lại thần niệm để lục soát thì đã sớm thành tro.

Hầu tử cùng hắn đồng loạt ra tay, chộp tới nguyên thần, sợ nó tự hủy mà có phòng bị, nhưng vẫn còn không kịp ngăn trở. Trong nguyên thần truyền đến một tiếng hừ lạnh già nua, lập tức vỡ nát.

- Sẽ không phải là... Một sợi hóa thân của Ngạc tổ bị Phật Đà... trấn áp dưới Đại Lôi Âm Tự chứ?

Thần sắc Bàng Bác cứng đờ.

- Bất kể là ai, ta đều sẽ tìm ra, đem bọn họ chém giết sạch sẽ.

Diệp Phàm lạnh giọng nói.

Thấy Bàng Bác thật sự muốn thò chân ra giẫm nát trứng Thần Ngạc, đại hắc cẩu vội vàng ngăn lại nói:

- Đừng, không nên phí phạm của trời. Đây chính là trứng thần Yêu Thánh. Đẻ bổn hoàng nghĩ xem, rốt cục là ăn trứng chần nước sôi hay là trứng luộc hoặc là cơm chiến trứng?

Sau khi nó nói ra lời này, không chỉ là trứng Thần Ngạc rung chuyển mà trứng thần điểu phượng hoàng trong lòng bàn tay Cơ Tử Nguyệt cũng lay động, hiển nhiên bị dọa sợ.

Cơ Tử Nguyệt nhỏ giọng an ủi, mới khiến trứng thần điểu phượng hoàng cấp Yêu Thánh yên ổn, phát ra những vòng gợn sóng màu vàng, cộng minh cùng gốc Yêu Thần Hoa kia, thân cận đại đạo.

- Lệ quỷ màu đen trong quan tài đồng, hay là Thần Ngạc, hoặc là cố nhân?

Diệp Phàm tự hỏi. Hắn nghĩ độc thủ đứng sau màn là ai, nhìn về phương xa nói:

- Đi cấm địa Thái cổ, nhất định phải làm hết thảy rõ ràng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận