Già Thiên

Ầm!

Cấm khí tuy chỉ có thể dùng vài lần mà thôi nhưng uy lực vô cùng, huống chi là dòng tộc Bất Tử Thiên Hoàng, siêu cấp khủng bố. Nếu không có Đế binh, những thứ khác đều không thể ngăn cản được.

Không hề trì hoãn, chín cây cờ lớn bị Thôn Thiên Ma Quán đánh nát, hóa thành một rặn mây đỏ tiêu tán trong thiên địa. Nhưng uy thế của Long Văn Hắc Kim Đinh lại càng mạnh, nhân cơ hội này trong miệng đinh hóa thành một cái tiên thai bồ nhào xuống.

- Hỏng rồi!

Đoạn Đức kêu to. Đây là Cực Đạo sống lại, với một kích có chuẩn bị đánh tới, tất nhiên đáng sợ khôn cùng,

- Không sao, Thôn Thiên Ma Quán có một không hai cổ kim, không cần sống lại cũng có thể chiến.

Tề La vẫn rất bình tĩnh.

Quả nhiên trong Thôn Thiên Ma Quán phát ra một tiếng thở dài, tiên quang vô cùng vô lượng như sông lớn cuồn cuộn xông lên tận trời, lập tức chặn đứng bóng dáng tiên thai kia.

Ầm!

Như là biển rộng tràn đê, một hướng khác truyền tới áp Cực Đạo, một chùm tia sáng là khung bố bao trùm hướng Long Văn Hắc Kim Đinh, một chiếc Cổ Kính chìm nổi.

- Ca ca….

Cơ Tử Nguyệt kêu lên.

Thần Vương Cơ Hạo Nguyệt xuất hiện. Hắn từ đầu chí cuối vẫn đều quan sát, mặc dù là đại biểu gia tộc tranh đoạt tiên trân trong trung tâm cung điện cổ cũng chưa từng buông lòng cảnh giác.

Lúc này, hắn rốt cục rat ay. Biển xanh cuộn sóng, một vầng trăng sáng trên không trung – Đó là dị tượng của hắn. Hư Không Cổ Kính treo trên đỉnh đầu hắn phát ra một tia sáng khủng bố bắn về phía Long Văn Hắc Kim Đinh.

Hắn tóc đen dày đặc, chiến ý kinh thiên, phong thái Thần Vương lộ ra, bễ nghễ bốn phương.

Tới hôm nay, rất nhiều người đều có thể đoán trước tương lai của Cơ Hạo Nguyệt, tiền đổ vô lượng, Thần thể sẽ tỏa sáng ở Đông Hoang, viết ra thần thoại.

Đây là Cực Đạo tiên uy, Cổ Kính do Hư Không Đại đế để lại uy lực nghịch thiên, chùm tia sáng như vậy bẻ gãy nghiền nát, đủ để hủy diệt một đại giáo. Thân thể máu thịt căn bản không thể đỡ, trừ khi Đại đế sống lại.

Long Văn Hắc Kim Đinh ngân lên, rồng ngâm cao vút, thanh âm trên động cửu thiên dưới chấn Cửu U, rất nhanh chấn ra vạn sợi tiên quang chặn đứng một kích hủy diệt thiên địa.

Ầm!

Tiểu thế giới này lập tức bị sụp đổ hơn một nửa, vòm trời bị hủy diệt nối liền cũng ngoại giới ở một chỗ, mà vực sâu hư không khủng bố đang khuếch tán ra xa với tốc độ kinh người.

Mọi người đều hoảng sợ. Đây là oai diệt thế, nếu cứ tiếp tục như vậy không chỉ nơi đây bị hủy diệt mà Trung Châu đều sẽ nguy.

Coong!

Thôn Thiên Ma Quán run lên treo tren đỉnh đầu Diệp Phàm. Hắn long hành hổ bộ, đạp bước trên hư không ép về phía trước, chấn ra từng đợt tiên uy, cùng Cơ Hạo Nguyệt trấn áp Hắc Kim đinh.

- Xong rồi. Trung Châu có đại nạn, Đế binh sống lại, một lần ba kiện. Đây là Đếc hiến, động cái hủy diệt đại lục này.

Rất nhiều Giáo chủ đều sợ run.

Hết thảy quá đột nhiên, không lâu trước mọi người còn cố khắc chế, ngày nay lại đột nhiên xảy ra chuyện như vậy. Long Văn Hắc Kim Đinh, Hư Không Kính, Thôn Thiên Ma Quán nếu thật sự cứng đối cứng, tủy tiện một kiện có thể đánh chìm mấy vạn dặm.

Ba kiện Đế binh: Hư Không Kính, Thôn Thiên Ma Quán, Long Văn Hắc Kim Đính tranh phong long trời lở đất, cũng không biết có bao nhiều người ngã xuống đất, nơm nớp lo sợ không dám dộng đậy. Tiểu thế giới này bị phá nát hơn phân nửa, nối liền cùng ngoại giới. Nếu còn tiếp tục như vậy, Tổ miếu tối cao của thiên hạ đệ nhất triều năm đó sẽ thành tro tàn.

Rồng ngâm điếc tai, hơn vạn con rồng màu đen lên không, đuôi của chúng đều ở trong Long Văn Hắc Kim Đinh, đầu hướng lên trời. Mỗi một con đều dài mấy vạn trượng, đáng sợ khôn cùng, thô to như ngọn núi, mỗi một chiếc vảy đúc bằng hắc kim đều to bằng cánh cửa lóe sắc bóng.

Long Văn Hắc Kim Đinh chìm nổi, hơn vạn con Chân long màu đen ở miệng đinh nhảy lên, chảy ra vạn đợt tiên quang. Nơi đó khí trời mù mịt, thần rồng to lớn khủng bố khôn cùng.

Hư Không Kinh chùm sáng kính người, không ai có thể nhìn thẳng, chùm ti sáng bắn ra mãnh liệt hơn mặt trời không biết bao nhiêu lần. Đó là từng đợt tiên kiếm thần quang đang ngân boong boong, chém chết hết thảy, bổ vào hắc long khôn cùng kia, âm vang chấn thế.

Đây là Cực Đạo tiên uy, Long Văn Hắc Kim Đinh chống lại Hư Không Kính, hai thứ đều là Tiên bâo vô giá, may mắn không đánh xuống đất nếu không đại địa tất bị hủy.

Diệp Phàm đánh tới, Thôn Thiên Ma Quán cũng công vào. Miệng quán phun ra ức vạn đợt sáng mờ, huyền lệ một vùng, tời quang mây tạnh. Phảng phất có một vị đại mỹ nhân hiện lên, mông lung mà không chân thật.

Long Văn Hắc Kim Đinh đại chấn, hơn vạn con rồng lớn màu đen cùng ngâm lên, ở miệng đinh một tiên thai ẩn hiện phát ra vô lượng quang, giống như muốn cưỡi áng mây phi thăng, đối kháng Thôn Thiên Ma Quán.

Ầm!

Một tầng cuối cùng tiểu thế giới chấn động mãnh liệt, ngoại trừ tổ miếu trên mặt đất và Ngũ Sắc Tế Đàn những thứ khác hoàn toàn bị hủy hóa thành bột phấn, hoàn toàn cùng đại thế giới giao hòa cùng một chỗ.

Hủy thiên diệt địa!

Ông!

Long Văn Hắc Kim Đinh phát ra tiếng đạo minh, buông xuống ngàn vạn đợt ô quang. Tất cả đại long đều chìm vào trong đinh, tiên thai cũng nội liễm hóa thành một đạo tiên quang vĩnh hằng xé hư không mà đi.

Người của Diêu Quang đều bỏ chạy. Còn chiến đấu như vậy, bọn họ tất sẽ có đại kiếp nạn, binh khí của Đại đế cổ quyết đấu, kinh tâm động phách nhất,

Đại đế Nhân tộc tay cầm Đế binh có thể chém rụng tinh tú, uy lực tuyệt luân. Cho dù là đám hậu nhân bọn họ thúc giục cũng có thể khiến cả viên cổ tinh khắp nơi thương tổn, sinh cơ không còn.

Mọi người đều thở phào một cái. Mới vừa rồi có thể nói là một hồi nguy cơ đại lục, ngay cả bốn đại Thần triều Trung Châu đều kinh sợ, chỉ sợ Đế uy lan tràn.

Biển xanh phập phồng, trăng sáng treo cao. Đây là dị tượng Hải Thượng Thăng Minh Nguyệt. Cơ Hạo Nguyệt nhìn thoáng qua bên này, thu hồi Hư Không Kính đáp xuống đất.

Diệp Phàm gật đầu biểu đạt cảm ơn, lui về Ngũ Sắc Tế Đàn. Thế lực lớn không có Đế binh đều rút lui, không dám tranh đoạt với bọn họ. Đám người Thiên Hoàng tử cũng không biết đi nơi nào, không còn hiện ra nữa.

- Vì sao không trọn vẹn?

Diệp Phàm ngây ra, thật sự không có biện pháp nào. Ngũ Sắc Tế Đàn không đầy đủ làm sao có thể vượt qua tinh không?

- Nơi này có một cái Truyền tống trận, vừa rồi hình như có người đi vào.

Đôi mắt đẹp của Cơ Tử Nguyệt liếc lên phía trên núi.

Ngũ Sắc Tế Đàn xây dựng dựa vào núi, cách nơi này không xa có một vùng đài đá, năm tháng để lại dấu ấn loang tổ, cũng có không ít người khắc lại dấu vết, phức tạp không thể hiểu nổi.

- Thần tích! Đây là truyền tống cổ trận cấp Đại đế cổ, đây là muốn thông đi nơi nào?

Đại hắc cầu ngạc nhiên thán phục, trong mắt nóng bỏng, "vèo" một tiếng chạy đi.

Nó bắt đầu nhanh chóng khắc theo nét vẽ, loại này đối với nó mà nói là vô giá, nếu thật sự hiểu được có thể hưởng thụ cả đời. Loại Pháp trận này có liên quan mật thiết với căn nguyên nhất trong thiên địa.

Hảo Lân Nhi, Hỏa Kỷ Tử cũng tiến lên đứng cạnh Diệp Phàm, đám người Cơ Tử Nguyệt tới sau lưng, tu sĩ khác thì không dám tới gần, chỉ có thể đưa mắt thèm thuồng nhìn. Một cái truyền tống trận cấp Cổ đế như vậy hơn phân nửa sẽ thông hướng một nơi khó tin.

Trước trung tâm tổ miếu, các thế lực lớn đều động. Bất hủ truyền thừa có nắm giữ Đế hoàng binh nhìn về nơi này, có người tới gần. Bọn họ ý thức được truyền tống trận cổ xưa này có thể giá trị càng cao, có lẽ thông hướng vị trí trung tâm nhất của Thần triều Vũ Hóa.

Không khí trở nên khẩn trương, bốn phương nhìn vào, tám phương quan sát, tất cả đều nhìn chằm chằm. Khí tức Thái cổ hoàng tràn ngập, rất có khả năng khai chiến, sát khí tràn ngập.

- Không đúng. Truyền tống trận này là Đế cấp nhưng cùng nơi đây không hợp, giống như sau này khắc thành, chỉ là một trận thai dạng nhỏ.

- Không sai. Tuy rằng rất cổ xưa nhưng không giống như là Thần triều Vũ Hóa khắc nên, thật giống như người lấy đi một mảnh Ngũ Sắc Tế Đàn gây nên.

Nơi này không thiếu nhân vật cấp tong sư nghiên cứu Pháp trận tượng cổ không kém Hắc Hoàng mấy phần, sau khi bắt đầu quan sát nghiêm túc so sánh liền nhìn ra huyền cơ, cho ra kết luận như vậy.

Sát khí giấu đi, bất kể là binh khí của Đại đế cổ hay là pháp khí của Thái Cổ Hoàng đều ngừng dao động, không ép tới phía trước. Bầu không khí hòa hoãn không ít.

Đại hắc cầu lấy ra máy khối Thần Nguyên khảm lên chỗ lõm trên đài lá, truyền tống trận cổ xưa này lập tức sáng lên, những đường khắc màu bạc có kim tuyến di động, cuối cùng đan thành một cánh cửa.

Không giống với những đạo văn khác, những văn lạc này đan vào cùng một chỗ, hình thành một cánh cửa chân thật, bộ khung như hoàng kim đúc thành, rạng rỡ phát sáng. Mà cánh tượng ở bên kia cánh cửa có thể thấy được rõ ràng, giống như là bước tới mục đích mà không phải vượt qua hư không.

- Đó là…

Mọi người đều ngây dại. Đầu tiên đập vào mắt chính là một tòa Ngũ Sắc Tế Đàn, rất ta lớn nhưng lại không đầy đủ.

Nó tự nhiên cổ xưa, có lịch sử tang thương, đó là lắng đọng. Mỗi một khối đá đều có in dấu một đoạn năm tháng, giảng thuật đạo lý mãi mãi không thay đổi, có thể trường tồn bất diệt.

- Có chút quen mắt?

Có người lộ ra vẻ mê hoặc, nhất thời nghĩ không ra.

Diệp Phàm lập tức hóa đá, như lạc vào mộng, bởi vì trong nháy mắt hắn nhận ra đây là nơi nào, từng liều chết vào ra.

Hắc Hoàng lại khảm hai khối Thần Nguyên vào trong hốc, cánh cửa màu vàng này phóng đại, cảnh tượng bên kia ngày càng rõ ràng. Mọi người lập tức phát ra một tràng tiếng kêu cả kinh.

Rất nhiều người đều biết truyền tống trận cổ xưa này rốt cục thông hướng nơi nào. Ở phía trên một vực sâu tối đen, Ngũ Sắc Tế Đàn bất động, không khí trầm lặng.

Chung quanh có chín ngọn Thánh sơn, là chúng vây tại một chỗ hình thành vực sâu không thấy đáy kia, tối om khiến tâm thần người ta đều không kìm nổi muốn rơi xuống đó.

- Dĩ nhiên là …cấm địa Thái Cổ!

Mọi người rung động.

Thậm chí, có thể nhìn thấy một gốc Bất tử bảo thụ cao bằng nửa người cùng một miệng Thần Tuyền ỏ trên ngọn Thánh sơn, khiên lòng người dao động.

- Không ngờ lại thông tới đó, đến tột cùng la ai chặt đứt Ngũ Sắc Tế Đàn đem phong ở lối vào vực sâu?

Mọi người suy nghĩ, trong lòng khó giải.

Đây là một chỗ ma thổ, bất kể ai tới gần đều sẽ có đại nạn sinh tử, nhất là dưới vực sâu có " Hoang", có nhân vật đáng sợ không biết, có thể cướp đoạt sinh mệnh và năm tháng,

- Thật là cấm đại Thái cổ, chắc chắn không thể nghi ngờ.

mọi người đều cảm thấy khó tin. Truyền tống trận xưa này quá thần bí, rồi lại thông hướng một nơi Cấm địa Sinh Mệnh, mà lại còn kỳ lạ như thế. Hình thành một cánh cửa hoàng kim, có thể thấy được hết thảy rõ ràng ở đối diện, một bước có thể tới nơi.

Phải biết nơi này là Trung Châu, lúc này bước một bước là có thể tới Nam Vực của Đông Hoang. Cách xa nhau không biết bao nhiêu vạn dặm, phàm phân nếu đi phải trăm ngàn đời, tu sĩ phi hành cũng phải cần mười mấy năm.

Rất nhiều người đều xung động. Nơi đó có Cửu Diệu thần dược của bộ tộc Thần Tàm, ngày nay bị người chia thành chín gốc, hiện tại có thể nói là gần trong gang tấc. Nếu là xông tới nói không chừng có thể đào được một hai gốc.

Ầm!

Gần như trong nháy mắt, cả nơi này sôi trào, rất nhiều người đều không kiềm chế được, muốn xông tới hái Bất Tử Thần Dược. Năm đó các giáo phí vô tận tâm lực cũng đều không thu hoạch, hôm nay cơ hội ngay tại trước mắt.

Nhất là Cổ tộc lại càng không ngăn cản, yên lặng xem tình thề phát triển. Bọn họ biết rõ sự đáng sợ của địa phương kia, cho dù có thể đi vào cũng không nhất định có thể tới gần thần dược.

Xoạt!

Có người không kìm nổi. Hai mươi mấy bóng người vọt vào trong cánh cửa hoàng kim, tất cả đều là cao thủ. Một bước hạ xuống, đều xuất hiện ở trên Ngũ Sắc Tế Đàn.

Người ở lại nơi này ngừng hô hấp, chú ý chặt chẽ. Hai mươi mấy người rơi xuống Ngũ Sắc tế Đàn, dung mạo rất nhanh già nua, mọi người có thể nhìn thấy rõ ràng bọn họ tóc bạc trắng, da đầy nếp nhăn. Cảnh tượng này khiến lòng người sợ hãi.

Có người nhảy lên cao, từ Ngũ Sắc Tế Đàn xông tới Thánh sơn ngắt lấy Bất Tử Thần Dược. Nhưng khiến người ta kinh sợ là, bọn họ sớm mất đi một thân pháp lực và đạo hạnh, căn bản không thể phi hành, trực tiếp rơi xuống vực sâu.

- A…..

Điều này khiến người ta tuyệt vọng. Bọn họ bị nhốt trên Ngũ Sắc Tế Đàn, Tế Đàn treo lơ lửng chính giữa phía trên vực sâu, khoảng cách với vách đá vài ngọn Thánh Sơn còn có một đoạn dài. Đám người này đạo hạnh và pháp lực không thể phi hành, chỉ dựa vào thân thể có thể nhảy xa được như vậy sao?

Tiếng kêu bi thảm truyền ra, thân ở trên Ngũ Sắc Tế Đàn, đối diện vực sâu, khí tức của Hoang dày đặc nhất. Bọn họ rất nhanh suy bại, có người đã chỉ còn da bọc xương, hốc mắt hõm sâu, tóc trắng rụng hết giống như bộ xương khô, đáng sợ vô cùng.

Trong đó một hai người hiểu được Pháp trận, lấy ra trận thai muốn vượt qua hư không chạy trốn nhưng căn bản vô dụng. Ở trong Cấm địa Sinh mệnh này, đạo văn bị ma diệt, không thể tạo nên tác dụng gì.

Người ở bên khiếp sợ, âm thầm may mắn không xông vào cánh cửa hoàng kim. Nếu không cũng là kết cục như vậy, gần như không có đường sống.

Nơi Cấm địa Sinh Mệnh này căn bản không có khả năng khắc ra thần văn, không thể vượt qua, cũng chỉ có tòa Pháp trận đặc biệt cấp Đại đế cổ này có thể đi vào. Nhưng đối với bọn họ mà nói lại chỉ là đường chết.

- A…

Người trên Ngũ Sắc Tế Đàn kêu thảm thiết, rất nhiều người tăng tốc chạy chuẩn bị phóng qua hư không lên tới Thánh sơn. Nhưng là người nọ nối tiếp người kia rơi xuống dưới vực sâu, phát ra tiếng kêu thảm thiết nát ruột xé lòng.

Ma địa!

- Thì ra là như vậy. Ngũ Sắc Tế Đàn cần phải chữa trị, khó trách năm đó chín rồng kéo quan tài khởi hành xuất hiện ngoài ý muốn, chỉ vì Tế Đàn không trọn vẹn.

Diệp Phàm lẩm bẩm.

- Tiều Diệp Tử ngươi không nên đi, rất nguy hiểm.

Cơ Tử Nguyệt lã chã muốn khóc.

- Không được, có lẽ sau đó không lâu Ngũ Sắc Tế Đàn có thể chìm xuống vực sâu, ta không thể nào chờ đợi. Còn nữa, năm tháng không thể cướp đoạt thọ mệnh của ta, ta từng bình yên ra vào!

Diệp Phàm hạ quyết tâm.

- Ô, có người vượt qua rồi!

Mọi người phát ra tiếng kêu cả kinh,

Lại có người bước vào truyền tống trận, rơi xuống phía trên Ngũ Sắc Tế Đàn. Đây là một tên Cổ tộc có cánh, lập tức vỗ cánh bay về phía Thánh Sơn.

- Hắn….Thành công rồi!

Rất nhiều người nắm chặt tay, nhưng àm chờ đợi hắn lại là cửu tử nhất sinh. Khi mới vừa rơi xuống vực sâu, lông cánh lập tức tan nát, hắn thất tha thất thểu đi tới, cuối cùng vẫn ngã xuống vách núi.

Mặc dù hắn thất bại nhưng là người trong Cổ tộc sinh ra có cánh đều tâm động, đều muốn mạo hiểm liều mình một chuyến.

- Không thể đợi được nữa, ta phải lên đường, bằng không để bọn họ xông vào như vậy có lẽ sẽ đem Hoang Nô dẫn ra.

Diệp Phàm tự nói.

- Ngươi cần phải nghĩ cho kỹ. Trước không nói mặt khác, chỉ riêng cửa ải cấm địa Thái Cổ này sẽ rất khó qua. Lui một vạn bước mà nói, cho dù ngươi có thể thành công bước lên tinh không cổ lộ, thuận lợi tới bờ bên kia, vạn nhất là công dã tràng thì sao?

Hẩu tử nghiêm túc nói.

Đây không phải không có khả năng. Mặc dù trải qua muôn vàn gian khổ bước lên đường về Diệp Phàm cũng không nhất định có thể nhìn thấy cha mẹ hắn. Nhiều năm như vậy rồi, có lẽ đã sớm cảnh còn người mất.

- Có lẽ thật sự là công dã tràng,cho dù về cố thổ cũng có thể không gặp được. Nhưng nếu ta không về,sẽ tiếc nuối cả đời. Text được lấy tại https://truyenfull.vn

Diệp Phàm lẩm bẩm.

Chuẩn xác mà tính, hắn đã rời địa cầu hai mươi mấy năm, khi đó cha mẹ đã già, nhiều năm như vậy mọi chuyện đều có thể xảy ra.

Ngày nay Diệp Phàm không thể ở lại lâu, nếu muộn thêm vài năm nữa đó gần như không có gì trì hoãn và mong đợi. Những năm gần đây trong lòng hắn khó thể yên lặng, luôn có một loại lo âu.

- Bất kể kết quả như thế nào, cho dù chuyện xấu nhất đã xảy ra, ta cũng muốn đi. Bằng không cả đời này ta đều sẽ không yên tâm.

Bất kể con đường phía trước như thế nào, Diệp Phàm đều phải đi tới. Tình người, tính người, hắn khó thể dứt bỏ hết thảy bên này, nhưng cũng không thể bỏ mặc cha mẹ không để ý.

- Ngươi …Bảo trọng. Mỗi ngày ta đều sẽ cầu phúc cho ngươi.

Đôi mắt Cơ Tử Nguyệt mang theo một tầng hơi nước, lấy tay chỉ lên trời, nói cho hắn nếu như nhớ tới cố nhân mỗi đêm có thể nhìn lên. Trên thế giới khoảng cách ngắn nhất và dài nhất là tâm linh.

- Thật sự phải đi rồi, nếu là trần duyên hết ta hy vọng có một ngầy ngươi có thể bước trên đường về.

Tề La thở dài, vỗ vỗ đầu vai Diệp Phàm.

Mọi người đều biết điều này gần như không có khả năng. Nếu không có gì bẩt ngờ, đây có thể là một lần cuối cùng bọn họ nhìn thấy Diệp Phàm. Bởi vì ngay cả bọn họ cùng không biết tọa độ của Bắc Đẩu Tinh Vực, hắn có thể biết sao?

- Kỳ thật bần đạo rất muốn cùng đi với ngươi, đi một chỗ khác tinh không tiến hành nghiên cứu khảo cổ vĩ đại. Đáng tiếc nơi đó khó thể tu luyện, ta không dám đi.

Đoạn Đức tiến lên từ biệt.

- Cho ngươi, lát nữa tiến vào Cấm địa Sinh Mệnh thì dùng.

Đại hắc cẩu há mồm phun ra một cái hồ lô Tử Ngọc nhỏ, lớn chủ bằng ngón cái, sau khi mở ra sáng mờ dâng lên, mùi thơm ngào ngạt, khiến người ta có cảm giác cưỡi mây phi thăng, lỗ chân lông toàn thân nở ra.

Bất Tử Thần Dược!

Mọi người đều ngây ra, tuyệt đối không nghĩ tới trên người con chó tham lam vô sỉ nhất lại có loại này, thời khắc mấu chốt lại bỏ được mà lấy ra.

- Ngươi từ đâu kiếm tơi?

Mấy người đếu không dám tin.

Thần Hoàng bay múa, ráng đỏ tỏa ra, tiên quang sáng ngời, mùi thơm ập vào mũi. Trong hồ lô Tử Ngọc nhỏ này như có nhốt một con Phượng Hoàng, có dị tượng kinh thế lượn lờ.

- Đây là Bất Tử Thần Hoàng Dược của Vô Thủy Đại đế.

Đại hắc cẩu nói.

Đương nhiên, đây không có khả năng là một gốc thần dược hoàn chỉnh, trong đó có bốn giọt tinh huyết của Thần Hoàng dược, mỗi một giọt đều có thể cứu người chết sống lại xương trắng phủ thịt.

Mấy năm trước, nó suýt nữa chết đi, được nước mắt của "Tiểu bé" cứu, rồi sau đó nó vì phòng thân tiến vào Tử Sơn, từ trên gốc tiên dược kia lấy đi vài giọt, vẫn mang ở trên người.

- Con chim đáng chết kia thành tinh rồi, vẫn còn cố thức đấy. Ta nằn nì mãi mới được bốn giọt, nói tiếp cũng không cho thêm.

Ai cũng không nghĩ tới thời điểm quang trọng đại hắc cẩu lại đột nhiên hào phóng một lần. Nghĩ tới ngày xưa nó thường làm chuyện " Giết người cướp của", gặp bảo vật liền cướp, nơi đi qua ngay cả cái hồ lô méo miệng đều không còn.

- Ngươi đem Thánh quả, Chân Long Bất Tử Dược dịch đều cho chúng ta, lần này thiếu loại sống qua ngày, thừa dịp bổn hoàng không đổi ý mau chóng nhận lấy đi.

Đại hắc cẩu nhe răng nói.

Diệp Phàm không chối từ. Sắp sửa vượt qua hư không mà đi, hắn thật sự cần loại bảo mệnh này. Bọn người hầu tử đem Thánh quả và Chân Long Dược dịch trả hắn bị hắn từ chối, bốn giọt tiên phượng dịch đủ rồi, cũng đủ hắn ra vào vài lần.

Mùi dược kinh động mọi người phụ cận, rất nhiều ánh mắt tham lam trông lại, nhưng nhìn thấy Tử Ngọc Hồ Lô cầm trong tay Diệp Phàm không ai dám động thủ, đều không dám chọc vào vị sát thần này.

- Thuận buồm xuôi gió.

Mấy người bất kể như thế nào cũng không giữ được Diệp Phàm, chỉ có thể tiễn đưa, tặng lời chúc phúc chân thành tha thiết.

- Các ngươi cũng phải bảo trọng.

Diệp Phàm nhìn bọn họ, muốn đem mỗi người in dấu vĩnh viễn vào trong lòng.

Rồi sau đó, hắn dứt khoát xoay người, hai tay lưu chuyển thần hà, hóc Ngũ Sắc Tế Đàn không trọn vẹn bị thu lấy rơi vào trong pháp khí không gian của hắn, đem đi chữa trị trọn vẹn Tế Đàn chân chính.

Rất nhiều người của Cổ tộc cùng với các thế lực lớn của Nhân tộc đều không cam lòng, nhưng lại không dám ngăn cản. Thôn Thiên Ma Quán đang chìm nổi, không có người nguyện ý vì vậy mà gây chiến. Bởi vì chỉ là một góc Tế Đàn mà thôi, khó thể có tác dụng.

Diệp Phàm bước nhanh qua, tiến vào tòa truyền thống trận cổ xưa đi hướng cánh cửa hoàng kim kia, sắp đi xa từ đây.

- Tiểu Diệp Tử

Cơ Tử Nguyệt khóc lớn, lệ thành hai dòng chảy xuống từ gương mặt xinh đẹp làm ướt vạt áo.

Diệp Phàm trong lòng chua xót, miệng thì thào phất tay, nhìn mấy người. Hắn cũng lưu luyến nhưng không có sự lựa chọn khác.

- Không nên quên bê này có một đám cố nhân chờ ngươi về.

Mấy người tuy rằng nói như vậy nhưng lại biết đây có khả năng là lần cuối cùng nhìn thấy Diệp Phàm. Vũ trụ mênh mông cô quạnh, kiếp này khó thể gặp lại.

- Hẹn gặp lại!

Diệp Phàm dứt khoát xoay người, bước vào trong cánh cửa hoàng kim.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui