Giả Thiếu Gia Bạo Hồng Tại Phát Sóng Mỹ Thực

Lâm Tranh từ trên phòng đi xuống dưới nhà, không có ai ở đây cả, ngay cả người giúp việc hình như cũng không có mặt. Vốn cậu định tìm người nhà họ Lâm để nói chuyện về việc rời đi nhưng có vẻ lúc này không có ai ở đây để tiếp cậu cả

Ùng ục...âm thanh phát ra từ phía bụng cậu, rõ ràng là dạ dày cậu đang kêu gào phản đối việc bị bỏ đói cả buổi sáng. Cậu đành tạm gác lại chính sự đi tìm chút gì đó để bỏ vào bụng trước đã, có thực mới vực được đạo mà

Lâm Tranh mở tủ lạnh để tìm đồ ăn nhưng bên trong lại chỉ toàn những bịch hệt như như bịch sữa hộp chất đầy trong đó.

Quên mất...! Người nơi này toàn dùng dịch dinh dưỡng chứ làm gì có gì để ăn. Nửa tháng này mỗi lần đến bữa cơm là cậu lại cảm thấy đau khổ không thôi vì bản thân chỉ có thể dùng thứ này để bổ sung năng lượng. Tuy rằng bên ngoài dịch dinh dưỡng có đề đủ loại hương vị nhưng uống vào vẫn cảm thấy không thể nào nuốt nổi

Người ở đây không chú trọng việc phát triển nông nghiệp mà trọng về phát triển công nghệ hơn nên các sản phẩm liên quan đến thực phẩm ở nơi này đều được liệt vào mặt hàng trung và thượng cấp chỉ có kẻ có tiền mới dám chi ra để mua, nhưng dù có mua thì cũng chẳng biết đường mà chế biến, đa phần đều hấp lên rồi ăn chứ không hề có các bước chế biến cầu kì.

Lâm Tranh đã trải nghiệm và vô cùng sốc với cách họ ăn uống. Cậu thật sự cảnh thán một từ..."đỉnh"...như này mà họ vẫn có thể tồn tại đến tận bây giờ thì đúng là quá đỉnh luôn. Vốn là một tín đồ ẩm thực nên cậu cảm thấy bản thân thật sự rất khó để sinh tồn được ở đây

Cố gắng lục tìm thêm chít nữa thì cậu cùng tìm được mấy quả trứng và ít cà chua còn sót lại trong góc của tủ lạnh


Cuối cùng cũng có đồ để ăn rồi.

Cậu đập trứng ra tô, nêm thêm vào đó chút muối và đánh đều lên cho trứng tan ra

Bắc lên bếp một cái chảo và điều chỉnh lửa trên bế vừa phải, đợi khi mặt chải nóng lên thì bắt tay vào việc tráng từng lớp trứng xuống

Khi lớp trứng đầu tiên vừa chín tới thì bắt đầu dùng đũa nhẹ nhàng gấp trứng lại lần lượt từng lớp một cho đến gần cuối thì chừa ra một mép trứng và tiếp tục đổ hỗn hợp trúng vào và khi lớp trứng đó chín tới thì lại lặp lại các bước trên. Sau cùng là ra được thành phẩm trứng cuộn ngàn lớp.

Lâm Tranh đem cuộn trứng cắt đều thành từng miếng vừa ăn, gọn gàng bày ra đĩa sau đó quay lại làm tiếp phần nước sốt cà chua

Cà chua được cậu thái nhỏ, đem xào trên bếp nêm thêm chút muối và nước, đảo đều đến khi cà chua chín thì liên tục dùng lực dằm nhỏ để thịt cà chua được nát ra, để sôi thêm một lúc thì sốt cà chua sánh lại là có thể đem chan lên trứng

Lâm Tranh vui vẻ ngồi xuống bàn chuẩn bị thưởng thức bữa ăn, miếng trứng nóng hổi mềm mịn như bông vừa đưa vào miệng đã cảm giác như tan ra kết hợp với vị chua ngọt vừa phải của sốt cà chua càng kiến món ăn thêm ngon miệng, kích thích người ăn tới gắp thêm miếng nữa

Đang lúc cậu thoả mãn dùng bữa trong phòng bếp thì nghe có tiếng bước chân tiến lại gần

Ngước lên nhìn thì hoá ra là người anh trai Lâm Ngự đi tới

Lâm Ngự cầm ly nước trên tay đi về phía cậu. Anh ta cũng tự cảm thấy khó hiểu bản thân vì sao lúc này có mặt ở đây, vốn chỉ muốn ta ngoài ban công của lầu hai để hít khí trời giải toả tâm trạng sau khi vừa giải quyết một đống hồ sơ của công tay nào ngờ lại bị một mùi hương lạ dẫn dắt xuống tận phòng bếp dưới nhà

Khi anh ta đi xuống đã thấy em trai nhỏ của mình tay cầm sẵn đũa muỗng bắt đầu dùng bữa một cách vui vẻ

Cái miếng vàng óng trông nom mềm được cậu gắp lên rồi từ tốn cho vào miệng, biểu cảm thoả mãn cùng tiếng miệng nhai nhóp nhép không hiểu sao lại khiến Lâm Ngự cảm thấy bản thân hình như cũng đang đói bụng mặc cho trước đó anh đã uống dịch dinh dưỡng và cả mấy ly nước âm vào bụng


Ực...Lâm Ngự nuốt ực một tiếng, não chưa kịp động thì cơ thể đã thành thật mà đi về phía Lâm Tranh rồi cú vậy hết nhìn chằm chằm vào dĩa đồ ăn sau đó lại nhìn phía cậu

Lầm tranh hỏi chấm rất nhiều. Chuyện gì vậy anh trai!?

Cậu khó hiểu không biết Lâm Ngự muốn nói hay làm gì nên liền theo thói quen mà mở lời trước để phá đi cái bầu không khí kì lạ này

"Anh hai, buổi sáng tốt lành. Anh có muốn dùng bữa cùng em không?" Mặc sù đã là giữa trưa nhưng cậu cũng đâu thể nói là chào buổi trưa được nên thôi cứ văn mẫu mà dùng, Lâm Tranh còn bồi thêm câu mời lơi với Lâm Ngự, cứ tưởng sẽ bị từ chối và kết thúc cuộc đối thoại tại đây nhưng không ngờ tình hình lại rẽ theo một hướng khác

"Được" Lâm Ngự đáp lại rồi nhanh chóng tự mình đi lấy một cái đĩa và một đôi đũa, ngồi xuống đối diện cậu và bắt đầu gắp

Lâm Tranh:...!?? Ủa gì vậy!?

Cậu bị tình huống này làm cho đứng hình mất mấy giây. Trong lúc cậu còn đang ngơ ngác thì Lâm Ngự phía này lại đang cảm thán về món ăn

Thứ này ăn ngon thật!


Anh ta ngay khi cắn vào miếng trứng cuộn thì đã cảm nhận ngay được độ dai của lớp vỏ bên ngoài và độ mềm mịn của lớp trứng bên trong cùng với đó là hương bị chua ngọt của sốt cà chua khiến vị giác của Lâm Ngự như bùng nổ

"Cái này ngon lắm! Là em làm sao?" Lâm Ngự hỏi

"À vâng!" Lâm Tranh gật đầu lia lịa đáp lại, lúc này cậu mới chú ý số lát trứng cuộn trong đĩa vậy mà đã bị Lâm Ngự dọn đi mất hơn phân nửa

Có vẻ như anh trai Lâm khá thích món này. Lâm Tranh tinh ý nhận ra, cậu đem đĩa đồ ăn đẩy tới phía Lâm Ngự và mời anh dùng nốt. Lâm Ngự cũng không khách khí với lời mời của em trai, rất nhanh chóng đã xử lý xong mấy miếng trứng còn lại trong dĩa, tới cả nước sốt cà chua cũng bị anh quẹt đến sạch sẽ, không bỏ sốt một thứ gì trên đĩa

"Em làm tốt lắm, rất ngon!" Lâm Ngự lại cho em trai một lời tán thưởng, anh không nghĩ tới bình thường em trai đều luôn hướng nỗi cắm cúi trong phòng vẽ vời hoá ra lại còn có cả thiên phú nấu ăn độc đáo như vậy. Món này so với đồ ăn mà anh đã ăn ở mấy nhà hàng cao cấp đều nhon hơn nhiều, vị cũng rất độc đáo

Cậu thấy Lâm Ngự tâm viên ý mãn sau khi dùng xong bữa thì thở phào một hơi trong lòng, ăn quả còn phải nhớ kẻ trồng cây nên cậu nghĩ bây giờ là lúc tốt nhất để đưa ra đề nghị rời đi của mình với người nhà họ Lâm

"Anh trai...em muốn dọn ra ngoài sống, được không!?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận