PHẦN BỐN: NHỮNG NGÃ RẼ
CHƯƠNG BỐN MƯƠI MỐT: HỘI PETRUVIAN (SCHUYLER)
Schuyler tìm được một phòng nhỏ cho MariElena trong góc phía tây bắc của Santa Maria del Fiore, trong một khu nhà nhỏ đã xuống cấp, rất kín đáo - nơi ở của Hội Petruvian trong tổng thể tòa thánh Basilica. Họ đã tới Florence được vài giờ. Lúc Schuyler giải thoát cho Ghedi khỏi cậu chủ của mình anh ta đã cố nài bảo họ hãy đưa cô gái tới chỗ các tu sĩ.
Thật nhẹ nhõm khi lại được trở về với thế giới. Được thấy phố phường Italia đông đúc đầy khách du lịch đang dạo quanh các trung tâm thương mại như tiếp thêm sức lực cho Schuyler.
Như Jack và cô có thể nói thì chỉ còn lại vài người Petruvian. Họ dựa cả vào những tu sĩ đang chuẩn bị tới. Các tu sĩ đã sắp xếp cho họ một cạnh phòng của MariaElena - họ sẽ chờ ở đó cho đến khi những vị thánh sống sẵn sàng tiếp họ.
Có tiếng gõ cửa và một tu sĩ trẻ người châu Phi bước vào phòng.
- Chúng tôi đã sẵn sàng tiếp anh chị. Mời đi theo tôi.
Anh ta dẫn họ đi qua hành lang tối tới một căn phòng được bài trí đơn giản. Đối lập với tầm vóc của tổng thể công trình, thì đây chỉ là một phòng giản dị, chỉ có một chiếc bàn và mấy cái ghế. Ghedi cùng hai tu sĩ lớn tuổi hơn đang chờ họ.
Schuyler và Jack ngồi vào ghế đối diện với họ.
- Ta là cha Arnoldi. Ta được biết các con đã ngăn cha Awale thực hiện nghi thức rửa tội.
- Rửa tội ư? Anh ta định giết cô gái ấy mà. - Schuyler phản bác. - Hãy giải thích xem tại sao giết người lại là một phần công việc của các ông.
- Khi hội được lập bởi cha Linardi, chúng ta đã được dẫn theo hai hướng, một là phù trợ những người được phù hộ, hai là tiếp tục thanh lọc con cái của Bà chủ.
- Bà chủ ư? - Jack hỏi.
Vị tu sĩ gật đầu.
- Người vợ con người đầu tiên của Lucifer. Người ta cho rằng hắn ta đã tặng cho bà ấy một đời sống bất tử, nhưng bà ta đã bị những người Petruvian đầu tiên hủy hoại.
- Vậy ai là những người được phù hộ? - Schuyler hỏi.
- Là những ma cà rồng như hai vị. Những người đã thành lập nên tổ chức của chúng tôi.
- Ông nói là Máu Xanh được phép giết người sao? Giết những phụ nữ vô tội? - Schuyler khó chịu.
- Họ được đánh dấu bởi biểu tượng chìm ba. - Vị tu sĩ cúi đầu nói. Họ mang trong mình những Nephilim. Hàng trăm năm nay chúng tôi đã cố làm theo phận sự của mình. Chúng tôi bảo vệ cánh cổng. Chúng tôi truy tìm những kẻ ô uế.
- Cánh cổng là một điều dối trá. Cổng Địa Ngục chẳng là gì cả, chỉ là một cái vỏ bọc. Không có cái cổng nào ở đó cả - Schuyler vạch trần.
Vị tu sĩ do dự.
- Đó là một nơi linh thiêng... không thể thế được.
- Đúng thế đấy. Chúng tôi đã ở đó. - Schuylet nhấn thêm.
- Các vị đã vào trong cánh cổng. - Cha Arnoldi nhìn Ghedi với ánh mắt sắc lẹm. - Điều đó là không được phép.
Đúng như Jack dự đoán, những người gác cổng đã được lệnh phải tránh xa khu vực đó.
Ghedi cúi đầu.
- Đó là việc cần làm. MariaElena đã ở trong đó.
- Chúng tôi được dẫn tới đó. Kẻ đã bắt MariaElena... chúng muốn chúng tôi hiểu đó chỉ là giả - Jack giải thích. - Chúng đã lừa bọn tôi.
- Ghedi có nói là Đức cha Baldessarre đang lo lắng về điều gì đó đúng không? - Schuyler hỏi.
Mấy vị tu sĩ đảo mình trong ghế với vẻ không thoải mái.
- Gần đây đã xảy ra nhiều trường hợp bị bắt. Mỗi năm chỉ có một hoặc nhiều nhất là hai. Nhưng hiện giờ chúng tôi nghe thấy có nhiều thông báo hơn và trường hợp nào cũng giống nhau. Các cô gái bị bắt đi và khi chúng tôi tìm ra họ thì họ đầu mang dấu ấn ấy.
- Các ông không được giết MariaElena. - Schuyler cảnh cáo.
Vị tu sĩ già nhất nhìn cô với vẻ độc ác.
- Nó đang mang trong mình một kẻ thù nguy hiểm. Tốt hơn hãy để nó chết.
Schuyler nhận ra một thứ gì đó. Lần đầu tiên họ yêu cầu Ghedi giải thích về mối liên hệ của anh ta với ông mình thì Ghedi đã kể cho họ nghe chuyện về cái chết của mẹ.
- Ghedi, mẹ của anh, bà ấy đã bị bắt đi...
- Phải! - Ghedi gật đầu. - Bà ấy mang trên người dấu ấn đó. Nó đã được khắc vào da bà ấy. Rồi bụng bà ấy to lên. Bà ấy bắt đầu thấy những hình ảnh và bị co giật. Bà ấy nói về Địa Ngục.
- Anh đã nói với chúng tôi là bà ấy chết trong khi sinh rồi các tu sĩ đã đưa anh tới trại trẻ mồ côi. Nhưng hội Petruvian đã giết bà ấy, phải không? Rồi sau đó họ mang anh đi.
Anh ta không phủ nhận điều đó.
- Thế mà anh không thù ghét họ. - Cô kinh ngạc.
- Mẹ tôi là đồ khốn kiếp, Schuyler. Đứa trẻ cũng không thể sống. Không phải trên thế giới này.
- Chúng tôi sẽ không cho phép các ông làm hại MariaElena. - Schuyler nói. - Chắc chắn phải có cách chữa cho cô ấy.
Cuộc đối thoại đến hồi bế tắc và buổi họp được hoãn lại. Trở về phòng Schuyler lục lại đống giấy tờ của ông Lawrence.
- Em thấy có gì đó kết nối cha Lardi - người Petruvian đầu tiên với Catherine of Siena - Cô cầm lên một xấp thư. - Em đã nghĩ chúng không quan trọng nhưng giờ em thấy khác. Xem này Jack. Chúng đều là thư tình. Benedictus là thân cận của Catherine. Bà ấy ra lệnh cho ông ta canh gác cánh cổng giả này. Thế có nghĩa là cánh cổng thật vẫn ở đâu đây.
Schuyler nắm chặt mấy bức thư với vẻ háo hức.
- Catherine đang gác cánh cổng thật và sử dụng những người Petruvian như một thứ ngụy trang.
- Nhưng Croatan biết cánh cổng đó là giả và nếu chúng bắt phụ nữ thì nó có nghĩa là cánh cổng thật dù có ở đâu đi nữa thì cũng đã hư hại rồi.
- Nhưng nếu như thế thì chẳng phải cả cái vùng này đang bị điều hành bởi quỷ dữ sao?
- Không đúng lắm. Ghedi đã nói gì nhỉ? Những tên cướp biển đã bắt mẹ cậu ta... những kẻ buôn người đã bắt MariaElena... họ đều là người. Vậy sức mạnh của Michael vẫn đang giúp giam giữ quỷ dữ trong lòng đất.
- Nhưng nó lại không giúp giữ cho con người ở bên ngoài. Chúng sẽ đưa các cô gái xuống Địa Ngục. Đó là lý do tại sao em không thể định vị được MariaElena trong glom.
- Chúng ta phải tìm ra Catherine. Chúng ta phải nói với bà ấy chuyện đang xảy ra ở đây. Toàn bộ chuyện này chắc chắn là một sai lầm. Máu Xanh không thể được phép làm chuyện này... Michael và Gabrielle sẽ không bao giờ... Có cái gì đó không phải trong chuyện này.
- Chúng ta sẽ tìm được Catherine. - Schuyler nói chắc. - Em có cảm giác bà ấy không ở xa đây. Ông Lawrence cho rằng bà ấy có thể ở Alexandria. Ông định đi tới đó nhưng ông muốn kiểm tra đức cha Baldessarre trước đã.
Cô cất đống giấy tờ của ông đi rồi khi nhìn lên thấy mắt anh sáng ngời.
- Chuyện gì vậy anh yêu? - Cô hỏi và bước tới nắm tay anh. Chúng ta an toàn rồi. Chúng ta sẽ chống lại điều kinh khủng này.
- Anh không thể đi với em tới Ai Cập được. - Jack nắm chặt tay cô bảo.
- Ý anh là sao?
- Sẽ có nhiều tên săn tiền thưởng hơn nữa. Lần này chúng ta đã gặp may. Nhưng anh không thể làm em gặp nguy hiểm thêm nữa. Anh phải quay lại để đối mặt với Mimi.
Schuyler không nói gì, chỉ nắm chặt tay Jack hơn.
- Đây là cách duy nhất, em yêu. Để hai ta được tự do anh phải đối mặt với phiên tòa xét xử. Anh có thể không bao giờ tự mình đối mặt với nó được nếu em bị hại vì anh.
Schuyler run rẩy.
- Họ sẽ thiêu cháy anh. - Cô thì thào.
- Sao em lại ít tin tưởng vào anh thế nhỉ?
- Em sẽ đi cùng anh. - Cô nói dù cô biết là mình sẽ không làm thế được. Cô phải làm cho xong phần việc của ông mình. Cô phải tiếp tục công việc của dòng họ. Những phụ nữ và trẻ em vô tội đang bị giết hại dưới danh nghĩa người được ban phúc.
- Không. Em không nên làm thế.
Anh nói chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa cơ mà.
Chúng ta sẽ không như thế. Không bao giờ. Có một cách để ta mãi được bên nhau.
Jack quỳ gối xuống, ngước nhìn Schuyler chan chứa yêu thương.
- Em sẽ làm thế.
Schuyler nắm tay anh, kéo anh đứng dậy. Cô vừa có cảm giác ngây ngất vừa thấy tim mình như tan vỡ.
- Vâng. Vâng. Hẳn là thế rồi. Em sẽ.
Thế là mọi việc đã được quyết định. Schuyler sẽ đi tìm Catherine của Siena và Cánh Cổng Lời Hứa thực sự. Còn Jack, anh sẽ quay về New York để đấu tranh cho tự do. Nhưng trước khi họ đi theo những ngả khác nhau họ sẽ đính ước.
CHƯƠNG BỐN MƯƠI HAI: ĐƯỜNG TỚI ĐỊA NGỤC (MIMI)
Mimi Force ngước nhìn người chép sách trong Kho Lưu Trữ đang ngồi trước mặt mình.
- Các Thợ Săn đã làm được một việc phi thường. Sẽ không có việc giải tán hội. Lúc này Hội Kín vẫn được bảo toàn.
- Tôi đã nghe rồi. Xin chúc mừng.
- Họ đã gắn kết với nhau và gắn bó với tôi. - Mimi cong môi. - Nếu họ biết đó là điều tốt nhất cho mình.
- Tôi không thể tưởng tượng là cô lại lôi tôi ra khỏi tầng hầm chỉ để ăn mừng thắng lợi của cô, có thể nó cũng đáng nhỉ.
- Cậu nói đúng, còn có chuyện khác nữa. Báo cáo của kho Lưu Trữ về câu thần chú máu đã tấn công tôi.
- Rồi sao?
- Nó không phải từ một thành viên của Hội Kín, cũng không phải từ ma cà rồng nào trong Hội.
- Không ư?
- Không. Nó cũng không phải từ Dephilim mà Deming đã giết.
- Vậy là ai?
- Tôi không biết. Đó là thứ chúng ta cần làm. Vẫn còn thứ khác nữa. Khi báo cáo tới, tôi cũng nhận lại được chiếc áo choàng mà tôi đã mặc hôm đó. Tôi đã tìm thấy thứ này trong nó. Cô cho cậu xem một hình thập giá, được viết đè lên những chữ cái O.H.P - Nó là của cậu phải không?
Oliver gật đầu.
- Cậu đã để một tấm bùa may trong túi tôi. Đó là thứ duy nhất có thể phá hủy được câu thần chú máu. Tôi đã sống sót nhờ có cậu.
- Tôi có linh cảm làm cô sẽ cần nó. Nhưng tôi không nói cho cô biết vì tôi nghĩ có thể cô sẽ không chấp nhận tấm bùa may của tôi.
- Cậu đúng đấy. Tôi sẽ không làm thế.
Cô sẽ không bao giờ cho rằng sự bảo vệ từ Máu Đỏ có thể có kết quả. Thần chú máu là một thứ tà độc và để bảo vệ ta là thứ đối lập với nó. Đó cũng giống như kiểu hy sinh thân mình... vì cho đi tấm bùa may có nghĩa là người nó bảo vệ có thể sẽ gặp nguy hiểm, không bảo vệ được mình, yếu đuối trước bất cứ thế lực tà độc nào trên thế giới.
- Không phải cám ơn tôi đâu.
- Tôi chưa cám ơn mà.
- Tôi muốn nói là, đó là việc của tôi. Tôi có thể để Regent của mình phải chết dưới sự giám sát mình sao?
- Tôi nghĩ là không. - Mimi không thể nhìn vào mắt cậu ta. Cậu ta không phải mẫu người của cô, dù cậu ấy trông cũng không đến nỗi tệ và hầu hết các cô gái đều cho rằng cậu ấyái tóc ngắn và đôi mắt như mắt cún con. Nhưng không phải, đó không phải cảm giác mà cô đang cảm thấy lúc này.
Cô đang cảm thấy điều gì đó khác cơ. Biết ơn. Cảm mến. Cô chưa từng có cảm giác này đối với bất cứ chàng trai nào. Cô đã trải nghiệm sự khát khao, đam mê và sự vui sướng cực độ của tình yêu, nhưng chưa bao giờ cảm thấy thích.
Cô thích cậu ấy. Oliver. Cô đang bắt đầu nhận ra rằng chỉ trong vài tuần cậu đã là bạn mình và cô cũng là bạn cậu. Trước đây, họ chưa từng quan tâm đến nhau nhưng không hiểu thế nào họ cùng cô đơn và đang cùng than khóc. Cậu hiểu được cô đến từ đâu và không phán xét sự đau khổ cũng như nỗi tức giận của cô. Cậu đã ở trong tình trạng ấy và cậu cũng cảm thấy như thế.
Thêm nữa họ làm việc rất ăn ý với nhau. Vì không có sự hấp dẫn, không căng thẳng nên họ có thể cười đùa, chọc ghẹo và đùa cợt về những thứ xung quanh. Giữa đống bề bộn điên rồ này cô đã có một người bạn.
- Đừng! - Cậu cảnh báo.
- Đừng gì?
- Đừng có mà sướt mướt chứ sao. Tôi vẫn không thích cậu nhiều lắm đâu. - Cậu mỉm cười.
- Tôi cũng không thích cậu nhiều đến thế đâu. - Cô đáp lại dù biết rằng cả hai đều đang nói dối. Mặt cô trông nhẹ nhõm hơn.
- Này. Cám ơn cậu. Cám ơn vì đã đề phòng trước. - Cô nói mà cô không ra vẻ quỵ lụy. Cô thấy thật khó để mang ơn bất cứ ai, đặc biệt lại là con người bình thường.
- Tôi đã tra cứu một chút trong các tư liệu ở Kho Lưu Trữ. Tôi nghĩ cậu có thể hứng thú với nó. Theo như Sách Thần Chú thì subvertio không thể giết được một linh hồn bất tử. Nó chỉ khiến họ bị đày xuống tầng sâu nhất của thế giới dưới lòng đất thôi.
Mimi bỏ cây thập giá vàng.
- Hãy nói tôi nghe những thứ tôi không biết xem.
- Nghe nhé. Nếu cậu có thể tìm ra cánh cổng và đi vào lối của người chết cậu có thể đưa anh ta ra ngoài. Anh ta không thể tự làm điều ấy được. Nhưng với Thiên Thần Chết Chóc thì anh ta có thể làm được. - Oliver hào hứng nói.
- Chỉ có điều, ai biết những cánh cổng ấy ở đâu chứ? Tôi không có thời gian để tiếp tục săn vịt trời như thế chứ.
- Tôi đã xem lại các tài liệu còn lại của Lawrence Van Alen. Tôi cho rằng có thể Cánh Cổng Lời Hứa không ở Florence mà là ở Alexandria.
- Sao cậu lại nói chuyện này với tôi?
- Các Thợ Săn đã tìm được anh trai cậu. Cậu ta đã rời Florence. Jack đã không để họ bắt mình mà cậu ấy nói cậu ấy chỉ đầu hàng cậu thôi. Thêm nữa, cậu ấy chỉ có một mình.
- Tôi đã xem báo cáo. Cậu láu cá lắm đây anh bạn. Anh tôi đã quay lại thành phố để đối mặt với số phận của mình. Thế nên cậu đang nhử tôi đi tìm Kingsley để lôi tôi ra khỏi thành phố. Sao cậu lại bận tâm đến chuyện đó làm gì chứ? Khi không có Jack nữa chẳng phải cô ta sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài quay về với cậu sao?
- Chúng ta có thể ở Cairo trước khi đêm xuống. - Oliver phớt lờ lời chế nhạo của Mimi.
- Chúng ta? - Cô nhướn mày.
- Cậu sẽ cần chuẩn bị hành lý đấy.
- Vậy... tất cả các con đường đều dẫn đến Địa Ngục. - Cô gục đầu vào hai bàn tay. Cô có thể tới Ai Cập, giải cứu tình yêu của mình hoặc có thể ở lại New York và đối mặt với Jack, trừng phạt anh ta cho tới chết.
Mimi đứng dậy.
- Cậu sắp đồ đi. Chúng ta sẽ đi tối nay. Bảo các Thợ Săn hãy giữ anh tôi cho tới khi tôi quay về. Tôi sẽ giải quyết anh ta sau. Ai dám nói tôi không thể dùng một mũi tên bắn trúng hai đích nhỉ?
Mimi mỉm cười. Cô sẽ giành lại tình yêu của mình rồi cô sẽ được trả thù nữa.
CHƯƠNG BỐN MƯƠI BA: THỢ SĂN VÀ CON MỒI (DEMING)
Paul Rayburn đã chết. Anh ta trả thù những kẻ giết mẹ mình nhưng rồi Deming đã đưa anh ta ra trước công lý. Cô làm điều mà cô cần phải làm. Từ sâu thẳm trong lòng cô cảm thấy đau đớn về cái chết của anh nhưng quyết tâm của cô mạnh mẽ hơn. Cô ngồi đối diện với hai Thợ Săn.
- Anh ta nói còn có những người khác giống anh ta trên thế giới nữa. Chúng ta phải tìm ra họ.
Sam Lennox gật đầu.
- Cô sẽ bắt đầu cuộc săn lùng từ đâu?
- Tôi đã xem tài liệu về anh ta. Hộ chiếu của anh ta có đầy các con dấu thuộc vùng Trung Đông. Đó là nơi tôi sẽ khởi hành. Các Nephilim không tái sinh trong hình hài mới mà nguồn gốc của chúng biến chúng thành Bất Tử. Các anh đi cùng tôi chứ? - Cô hỏi hai anh em. [Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại . .com - gác nhỏ cho người yêu sách.]
- Có lẽ chúng tôi phải ở quanh đây để chờ Jack Force xuất hiện. - Ted nhún vai. - Tôi sẽ nói chuyện với Regent để bảo đội khác đảm trách vụ đó.
- Được. Em gái tôi cũng sẽ tham gia cùng chúng ta ngay khi ta tới đó. - Cô cười - Các anh sẽ thích con bé thôi. Nó giống tôi y chang.
- Tuyệt quá! - Sam nói rồi nhìn em trai đầy ý tứ. - Có đến hai người đấy.
Thực hiện bởi
nhóm Biên tập viên Gác Sách:
Sienna – Catcat – tuongmy
(Tìm - Chỉnh sửa - Đăng)