Chương sáu: Lời nguyền của Abbadon
Jack đưa nắm tay lên và đội quân bóng tối của anh ngừng lại trong giây lát. Tiếng la hét điên loạn của chúng đau cả tai. Những hình dạng xoắn xuýt xoáy vào rồi lại buông ra như một cột lốc xoáy tấn công về mọi hướng. Anh có thể cảm nhận được nỗi kinh hãi của các Thợ Săn. Những Người Săn Sự Thật đã cả hàng mấy trăm tuổi - những cựu binh vừa là người vừa siêu nhân, nhưng những sinh vật của Bóng Tối không bao giờ biết sợ hãi là gì. Anh để đám quân bóng tối lơ lửng trên đầu họ một lát.
Tiếng hú kinh hoàng im bặt một lát lúc Jack tập trung vào đội trưởng đội Thợ Săn. Jack đối mặt với kẻ đã móc mỉa anh ban nãy.
- Hãy thả Oliver ra và ta sẽ để quân của ngươi đi. Ngươi có thể quay về với Bá Tước cùng toàn bộ người của mình.
Viên chỉ huy nhăn nhó.
- Không có đường lui cho chúng tôi, anh bạn ạ. Chúng tôi được cử đến để bắt các anh bằng bất cứ giá nào. Anh có thể lấy đội quân của tôi, nhưng tôi phải bắt các bạn anh.
Ngay lức đó, ba hình ảnh xuất hiện trước mặt họ: Oliver, Bliss và Schuyler. Mỗi người lại bị một Thợ Săn canh giữ. Người đang giữ Schuyler cầm một thang gươm đang tỏa sáng với Lửa Đen. Vì là người bình thường nên Oliver và Bliss quanh người có luồng sáng xanh nhạt. Là những linh hồn còn sống, con người có thể vào trong glom nhưng cơ thể và đầu óc họ khiến họ trải nghiệm thế giới chạng vạng giống như đang đi trên một con đường mấp mô. Những hiệu ứng phụ là cảm giác chóng mặt, buồn nôn.
Đội trưởng đội Thợ Săn cười nhạt.
- Đầu hàng đi Abbadon. Hãy để Bá Tước giúp ngươi quay về với Sao Mai.
- Không... Jack. Đừng làm thế - Schuyler hét lên - Đừng để bọn họ bắt anh!
Thế ra đó là điều mà Drusilla muốn. Bổn phận trước đây của anh. Một cơ hội cho anh chuộc tội với ông chủ cũ của mình. Vì Lucifer đã từng là thủ lĩnh của anh.
Jack chầm chậm lắc đầu. Bóng tối có sức mạnh thật ghê gớm. Nhưng sức mạnh ấy không tập trung. Các sinh vật có thể cắt đứt cơ thể con người cũng như vũ khí một cách dễ dàng, nhưng nó sẽ không thể giúp đảm bảo an toàn tính mạng của bạn bè anh khỏi những nhát dao mau lẹ. Anh không thể bảo vệ bạn mình. Anh không thể bảo vệ người yêu mình. Anh biết điều anh phải làm là gì. Anh nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay.
Thợ Săn nói lại lần nữa:
- Lựa chọn là do ngươi. Đầu hàng bọn ta và chúng ta sẽ thả họ ra. Ngươi tiếp tục chiến đấu thì họ sẽ chết.
Jack không chần chừ thêm nữa. Anh mở nắm tay ra và giải phóng cơn thịnh nộ của Bóng Tối. Anh nhìn thẳng vào mắt kẻ thù mà hét lên.
- VẬY THÌ HÃY ĐỂ HỌ CHẾT.
Bliss hét lên trong khi Oliver vung vẩy một cách điên dại về phía người đàn ông đang giữ mình, thụi mạnh vào ngực hắn ta. Nhưng Schuyler thì lại đứng bất động trong giây lát.
Cô không biết phải tin vào điều gì. Cô phải tin Jack. Cô phải tin rằng anh làm điều này là có lí do. Vậy thì cô phải tin rằng việc hi sinh mọi người cũng là một phần trong kế hoạch của anh. Cô đã hứa sẽ tin anh dù có bất cứ chuyện gì xảy ra. Kể cả khi cô không hiểu.
- Hãy giết cô ta trước - Jack chế nhạo và chỉ vào Schuyler.
Cô nhìn chăm chăm vào gương mặt méo mó tức giận của anh. Cô nhìn ánh mắt anh và thấy run người vì có quá nhiều căm thù trong đôi mắt ấy.
Đó chỉ là một trò lừa, nó phải thế. Anh ấy đang nói dối, phải không? Cô sắp thấy hoảng loạn, nhưng cố tập trung để nghĩ cho thấu đáo. Đó chắc chắn là một trò nói dối, nhưng vì lí do nào đó Jack muốn cô tin rằng anh không hề yêu cô. Rồi cô nhận ra. Jack đã biết. Anh đã biết về chuyện chiếc nhẫn và sức mạnh của nó, sức mạnh được tiếp sức bằng tình cảm sâu nặng nhất trong lòng cô: tình yêu cô dành cho anh. Cô phải tìm ra cách để ngừng yêu anh. Đó là điều khó khăn nhất mà cô từng làm. Nhưng cô sẽ phải cố làm, cô phải lừa dối bản thân mình để bắt mình phải tin vào lời nói dối kia. Cô phải tin nó bằng cả trái tim. Jack không yêu cô. Jack chưa bao giờ yêu cô. Jack muốn cô chết. Jack...
Và đúng như anh mong đợi, tình yêu của cô dành cho anh bị mất đi trong giây lát.
Lời nguyền đã bị hóa giải và chiếc nhẫn anh đang đeo trên tay rơi xuống đất, bốc khói. Việc biến hình xảy ra ngay lập tức. Jack biến mất, chỉ còn lại Abbadon - Thiên Thần Hủy Diệt, ngẩng chiếc đầu xấu xí lên với đôi cánh đen đang đập gió sau lưng.
Với một sức mạnh khủng khiếp Abbadon túm lấy tên bảo vệ đang cầm thanh kiếm đen và vũ khí của hắn bị bẻ cong rồi gẫy làm đôi dưới sức bóp của anh. Abbadon nhấc viên Thợ Săn yếu xìu đang bối rối lên rồi quăng hắn vào luồng gió tối tăm.
Schuyler nhanh chóng hành động. Cô quay đối mặt với viên Thợ Săn - kẻ đã xuất hiện và gây ra đêm kinh hoàng này. Cô trượt người lao vào giữa Oliver và thanh gươm của viên Thợ Săn, hạ thấp người tránh cú đấm của hắn và làm gẫy đôi kiếm của hắn. Hắn ném thanh kiếm gẫy sang một bên và rút một thanh kiếm dài hơn ra khỏi bao. Nhưng Oliver dù đã mệt mỏi đã tìm được sức mạnh mới nhờ chất kích thích đang chảy trong huyết quản. Cậu tìm được điểm yếu bên sườn của viên Thợ Săn liền tung một cú đấm mạnh vào đó. Viên Thợ Săn quay qua cậu, vung kiếm lên nhưng việc làm đó đã khiến hắn sơ hở bên sườn phải.
Schuyler ngay lập tức vung kiếm vào phần sơ hở đó, đâm xuyên qua lớp áo giáp của hắn. Viên Thợ Săn loạng choạng, bối rối vì những cú đánh liên tiếp và bị mất bình tĩnh trước sức mạnh thanh kiếm của cô. Hắn cố giữ thăng bằng nhưng lại đột ngột lãnh một cú đá của Bliss, khiến hắn phải lê lết trên sàn. Hắn ta đã thất trận thảm hại.
Schuyler thở hổn hển lúc Jack đặt tay dịu dàng lên vai cô.
- Xong rồi. Chúng ta được an toàn rồi. Đi thôi - Anh bảo.
- Jack... - cô không thể tìm được từ nào để nói với anh lúc này. Dù họ đã thắng trận, nhưng cô có cảm giác mình đã phản bội anh. Dù đó chỉ là một trò lừa, đó là điều cô phải làm để giải phóng sức mạnh của anh, nhưng cô muốn anh biết rằng cô không bao giờ ngừng yêu anh. Không bao giờ dù chỉ một giây. Cô đã có thể dùng trò đánh lừa ấy để hóa giải lời nguyền, nhưng trái tim cô vẫn thế, trước sau như một.
- Anh biết - anh nói nhẹ nhàng - Vì anh hi vọng em biết...
- Anh không phải nói gì đâu - Cô thì thầm, nước mắt ầng ậc trong mắt khi cô nhìn vào đôi mắt xanh của Jack sáng lấp lánh và ấm áp. Thật quá đỗi kinh hãi khi phải tin vào cơn thịnh nộ và vẻ thờ ơ của anh. Nó khơi lên nỗi sợ hãi lớn nhất của cô - những tình cảm Jack dành cho cô là giả, tình yêu của họ chỉ là một giấc mơ thôi. Nhưng giờ đây khi anh cầm tay cô, cô nhận ra nỗi sợ hãi của mình mới là mơ và tình yêu của họ là thật.
- Anh xin lỗi đã bắt em phải làm chuyện đó. Tha lỗi cho anh - Anh nói và úp mặt vào tóc cô. Tay anh đặt sau cổ cô thật dịu dàng nhưng sức nặng mang vẻ sở hữu ấy luôn làm cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Cô lắc đầu. Đó là một thử thách, nhưng là thử thách mà họ cùng nhau đối mặt. Bạn bè họ đã được an toàn và tình yêu của họ càng mãnh liệt hơn trước, sức mạnh tình yêu ấy chiến thắng bất cứ lời nguyền nào. Không có gì có thể kìm giữ họ được.
Lúc mở mắt ra lần nữa thì cô thấy tất cả đều đã quay về thế giới thực, trong những đường hầm bên dưới căn biệt thự.
Chương bảy: Thử váy
- Nâng li nào - Oliver tuyên bố với cốc rượu giơ cao. Chỉ có bốn người họ ngồi ở bàn: một cặp đôi hạnh phúc và hai người bạn thân thiết đã đi một chặng đường dài để đến với họ vào ngày hôm nay. Họ đã phải chiến đấu, phải đối mặt với nhưng điều tệ hại nhưng giờ thì họ đã sẵn sàng để ăn mừng.
Schuyler cười tươi và dựa vào Jack. Chờ nghe điều Oliver sắp nói. Sau khi thoát khỏi Villa Malavota, để lại đội quân Thợ Săn thất trận và tán loạn của nữ Bá Tước ở đó. Không còn có thể đe dọa đến sự an toàn của bất cứ ai. Họ liền đi theo Jack trở lên mặt phố. Họ đã gặp bạn bè của mình đang an toàn trong khách sạn và sau khi để họ có vài giờ nghỉ ngơi, thư giãn, hồi phục lại sau nhưng chuyện xảy ra họ lại cùng nhau gặp mặt trong một nhà hàng để ăn tối.
Oliver đã đi cùng cô từ lâu đài tới nhà hàng, khoác tay cô thân mật.
- Anh ấy sẽ không thấy phiền, đúng không? - Cậu mỉm cười, hất hàm về phía Jack.
Schuyler lắc đầu.
- Tất nhiên rồi, Ollie. Gặp cậu thật vui quá - Cô nói và siết chặt tay cậu. Cô thấy kinh ngạc khi thấy họ rất thoải mái khi ở cùng nhau. Lúc họ chia tay tại sân bay mới cách đây vài tháng, cô đã băn khoăn không biết có còn gặp lại cậu nữa không. Giờ thì cô tin mình vui mừng vì trông thấy cậu vui vẻ, khỏe mạnh.
- Cậu trông khác quá. Nhìn cậu khá hơn trước nhiều. Các Thợ Săn đã làm gì cậu thế? - Cô đùa.
- Chẳng có gì mà anh chàng không thể đối phó được - cậu nói với cô. - Nhưng cậu nói đúng đấy. Tớ đã khác trước.
Cậu kể cho cô nghe về Freya - cô phù thủy đã chữa cho trái tim và máu của cậu.
- Tớ không còn bị đánh dấu nữa.
- Tớ cũng cảm thấy thế - Cô gật đầu, ngó gương mặt thân thiện và rộng mở của bạn mình - Tớ thấy rất vui.
Họ lại được trở về như ngày xưa - hai người bạn với nhưng cảm xúc y như hồi trước. Oliver nói đúng. Đó chắc chắn phải là một phép màu.
- Vậy chuyện đó nghiêm túc đấy chứ? - Schuyler chọc.
Oliver lắc đầu.
- Không. Tớ có thể sẽ không bao giờ gặp lại cô ấy nữa. Nhưng không sao. Đừng lo cho tớ - Cậu nói rồi đặt một nụ hôn thật lòng lên trán cô.
- Này! - Jack kêu - Chỉ có chú rể mới được phép hôn cô dâu đấy!
Schuyler và Oliver khúc khích cười rồi họ theo Jack và Bliss vào một quán café nhỏ. Lúc người quản lí biết đó là một bữa tối trước đám cưới, họ đã được phục vụ như ở một bữa tiệc: những đĩa thịt bò bốc khói, món bí nghiền, món mì Ý với thịt giăm bông và pho mát, món bánh bao nhân đậu và món thịt nướng ngon lành, nổi tiếng của người Florence. Họ dùng đồ tráng miệng với bánh ga tô kiểu Đức, bánh ngọt của Ý và món bánh ngọt kiểu Pháp ngon nhất mà Schuyler được ăn.
Lúc này Oliver đang đứng giữa nhà hàng và hắng giọng.
- Xin nâng li... vì một cặp đôi tuyệt vời. Tôi muốn nói gì đó đơn giản và thanh nhã nhân dịp này vậy nên tôi xin phép mượn một bài thơ để nói hộ lòng mình. Bài thơ này được sáng tác cho lễ cưới.
Nói rồi cậu bắt đầu đọc to bài thơ của Frank O’Hara. Bài thơ nói về tình yêu và tình bạn. Cả nhóm lắng nghe chăm chú.
- Bài thơ này kéo dài như thế vì tình bạn của chúng ta bền lâu, suốt cuộc đời này và suốt mọi thời đại - Oliver cười - Và tôi sẽ khiến nó dài hết mức có thể vì tôi hi vọng tình bạn của chúng ta sẽ không bao giờ kết thúc nếu tôi có thể làm cho bài thơ ấy dài mãi.
- Nào, nào - Jack nâng li và Schuyler cụng li với anh.
Oliver về chỗ với một tràng pháo tay như thể cả nhà hàng đã ngừng lại, cùng lắng nghe những lời ngọt ngào của cậu.
Bliss là người tiếp theo đứng dậy.
- Ollie, cậu đúng là khó mà theo kịp được - Cô đùa rồi cũng hắng giọng nói - Tôi chỉ muốn nói thật vinh hạnh khi ở đây ngày hôm nay. Chúng tôi yêu bạn, Sky ạ và vì chúng tôi yêu Sky nên chúng tôi cũng yêu anh, Jack. Hãy chăm sóc tốt cho nhau nhé. Hãy đối xử tốt với nhau. Hai bạn có tất cả những lời chúc phúc tốt đẹp nhất của chúng tôi và trái tim chúng tôi luôn hướng về các bạn. Đừng quên chúng tôi và đừng quên nhờ chúng tôi giúp đỡ nếu các bạn cần - Cô ngừng lại và trong giây lát Schuyler nghĩ rằng Bliss sẽ nói về rất nhiều những mối nguy hiểm mà bọn họ sẽ sớm phải đối mặt. Bạn cô cũng biết rằng sau đám cưới cô và Jack sẽ phải rời xa nhau, rằng đây chỉ là một bọt bong bóng hạnh phúc bé nhỏ trước khi họ phải đối mặt với hiện thực đen tối, với sự xa cách lâu dài cùng những hiểm họa chưa biết.
Sau ngày mai từng người trong số bốn người họ sẽ rời khỏi Italy để thực hiện hành trình đầy nguy hiểm của mình. Oliver quay lại New York - nơi những ma cà rồng vẫn đang bị bắt cóc một cách bí ẩn; Bliss thì tiếp tục cuộc săn tìm những Chó Săn Địa Ngục đang lẩn trốn; Schuyler tới Alexandria để hoàn thành sứ mệnh của ông ngoại; còn Jack sẽ quay về để đối diện với người em song sinh của mình cũng như số phận của anh, để xem anh có thể thắng được trận chiến với Tử Thần hay không.
Nhưng Bliss không nhắc gì tới những điều tăm tối đó. Cô không phải làm thế. Họ đều đang cùng nghĩ về một chuyện. Với giọng nói rõ ràng cô nói to: Chúc mừng Schuyler và Jack!
Tiếng những chiếc cốc va vào nhau cùng những lời chúc mừng đồng loạt vang lên. Bliss ôm chặt Schuyler. Schuyler kéo Jack vào vòng ôm của họ còn Bliss mở một khoảng cho Oliver để bốn người họ cùng được kết nối với nhau trong một vòng tròn khắng khít, không thể phá vỡ.
Chương tám: Buổi sáng hôm kết hôn
Sáng sớm hôm sau, trong căn phòng riêng của mình Schuyler nằm rúc vào người Jack. Cô có thể cảm thấy ánh mặt trời đang rọi vào phòng, làm căn phòng tràn ngập hơi ấm. Hôm nay là ngày cưới của họ. Cô cảm thấy tay anh đang đặt trên lưng mình, da thịt anh đang kề cận da thịt cô lúc cô xoay người dưới lớp chăn mềm. Cô quay sang anh để nằm trọn trong vòng tay anh.
Không nói một lời, Jack bắt đầu hôn lên má cô rồi cổ cô. Schuyler cảm thấy cơ thể anh đang dịch lên trên người mình, cảm thấy sức nặng cơ thể anh đè lên mình. Sau tối nay họ sẽ được đính kết với nhau.
Nhưng sáng hôm đó họ vẫn chỉ là hai con người.
Sau tất cả những buổi hẹn trong căn hộ bí mật, người ta có thể nghĩ rằng hai người đã vượt khỏi ranh giới. Nhưng cô vẫn còn trinh nguyên. Cô vẫn trinh trắng dù không phải theo kiểu ngây thơ giống một cô dâu trinh nguyên xấu hổ giấu mình trong chiếc giường cưới, run rẩy và lo lắng. Không. Không phải kiểu đó. Nhưng cô muốn chờ đợi đến thời điểm thích hợp, muốn đợi đến khi mình thực sự sẵn sàng và giờ thì cô không còn muốn đợi thêm nữa.
Cô mở mắt ra và thấy anh đang chăm chú nhìn mình. Câu hỏi trong mắt anh được cô trả lời bằng một nụ hôn. Vâng, anh yêu. Vâng. Ngay bây giờ.
Cô kéo áo của anh lên và giúp anh cởi nó ra. Ngón tay cô dịu dàng lướt lên cơ thể anh. Anh thật đẹp, ấm áp và rắn chắc. Anh là của cô. Người cô mềm đi và thấy nhẹ nhàng bên dưới cơ thể anh. Da anh nóng lên dưới những đụng chạm của cô và có cảm giác như hai người đang cháy bùng lên, cháy lên.
Cô không thể thở được, cô cũng không thể nghĩ được điều gì, cô chỉ có thể cảm nhận... chỉ có thể cam nhận nụ hôn của anh, những vuốt ve của anh và sức nặng cơ thể anh... hai người họ hòa vào nhau.
Jack cắm sâu răng nanh của mình vào cổ cô, còn cô dâng hiến, dâng hiến trước tình yêu của anh, trước niềm phấn khích, trước cảm giác anh có ở khắp mọi nơi... mọi ngóc ngách trong cơ thể cô và ở mọi nơi trong quá khứ của cô. Anh ôm cô, giữ chặt cô và rồi chuyện đó xảy đến. Cô cảm thấy mình như tan ra, thấy được giải phóng và thấy thật mới mẻ.
Cô không thể thôi khóc được. Hạnh phúc quá đỗi làm cô bật khóc, mà hạnh phúc cũng không thể diễn tả hết cảm giác của cô. Nó còn hơn cả hạnh phúc. Nó thật mạnh mẽ, nó lan tỏa khắp người cô như thể cô đang bừng sáng như một ngọn nến trong tình yêu của anh, cùng sự đam mê ngây ngất. Cô thấy cả cơ thể mình như trải ra và hoàn toàn bị khuất phục.
- Có chuyện gì vậy, tình yêu của anh? - Anh thì thào, gương mặt đẹp trai của anh bừng sáng phía trên mặt cô.
Cô ghì chặt anh hơn. Cô hôn anh một cách khao khát. Không có gì. Không sao cả. Không có gì cả.
Chuyện này thật tuyệt vời, thật khác thường, thật ngượng ngùng và ngây ngất. Cô thấy hơi chóng mặt vì đau và vì máu. Nhưng sự thỏa mãn lại lên đến cực độ, nó còn mãnh liệt hơn cô tưởng.
Sự quên lãng ngọt ngào.
Tối nay họ sẽ kết hôn. Tối nay cô sẽ là của anh. Nhưng cô đã là của anh rồi.