Chương 34:
Vì họ chẳng thể làm gì cho Dylan ngay sau đó nên Oliver đề nghị tới thăm Kho Lưu Trữ ở tầng hầm của The Bank. Trên đường đi, cô và Oliver nói cho Bliss biết tất cả những gì mà hai người đã biết. Họ phải tiếp tục cố gắng. Cho tới lúc chẳng ai trong ba người biết làm gì, đặc biệt là từ lúc họ còn không biết cách phát âm từ Croatan.
- Thay vào đó mình có thể tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra ở Plymouth? - Oliver bất ngờ hỏi - Sky, cậu đã nói rằng Jack Force kể là một phần kí ức của anh ta bị cản trở. Một cái gì đó về Thuộc Địa Plymouth.
Kho Lưu Trữ còn vắng hơn cả bình thường, ba người bọn họ miệt mài với công việc của mình. Schuyler tìm được vài cuốn lịch sử chứng minh việc chiếm Plymouth làm thuộc địa và chuyến đi Mayflower, Bliss thì tìm được vài dữ liệu khá thú vị về các cuộc hành trình trong chuyến đi, còn Oliver thì tìm thấy một cuốn sách bọc da khổng lồ bao gồm các tài liệu dân sự. Nhưng chẳng có gì đề cập đến Croatan cả.
- Lại tìm pho mát à? - Renfield hỏi, nhìn lướt qua cái bàn của họ.
- Pho mát á? - Bliss lúng túng, trong khi Oliver và Schuyler tủm tỉm cười.
- Bọn mình sẽ kể cho cậu sau - Schuyler hứa. Một lúc sau, Schuyler và Bliss nhớ là họ có một cuộc hẹn với nhóm Stitched for Civilization để kiểm tra các bức ảnh, vậy nên họ để Oliver lại sau giờ nghỉ buổi chiều. Bức quảng cáo mới sẽ được trưng bày trên bảng quảng cáo ở Quảng Trường Thời Gian vào tuần tới, và Jonas muốn chỉ cho họ xem những bức ảnh cuối cùng mà họ chọn.
Trong suốt cuộc gặp, điện thoại của Schuyler cứ kêu hoài. - Oliver đấy - Cô nói với Bliss - Mình nghe cái đã - Schuyler xin phép ra khỏi bàn - Gì thế? - Cô hỏi.
- Quay lại đi, mình nghĩ mình tìm được thứ gì đó - Oliver nói, giọng hứng khởi.
Khi họ quay lại Kho Lưu Trữ, Oliver chỉ cho họ cái mà cậu tìm thấy. Đó là một cuốn sách bọc da, mỏng dính.
- Nó ẩn tít mãi phía sau mấy cái giá sách này, suýt nữa thì mình bỏ qua. Đây là một cuốn nhật kí của người phụ nữ thuộc nhóm những người đầu tiên tới khai hoang ở Plymouth. Hãy xem bà ấy viết gì này...
Hai người đọc các trang sách, về cuộc hành trình băng qua biển, về sự thành lập thuộc địa, cuộc hành trình của chồng bà ấy tới Roanoke, và cả sự kiện cuối cùng rất điên cuồng. Văn phong gần như là không thể hiểu được, cứ như thể người viết quá sợ hãi không dám viết ra các từ ngữ trên trang giấy.
Nhưng nó đây rồi.
CROATAN.
- Một từ đơn, được viết trong một tin nhắn trên một cái cây - Oliver ngâm nga - Chúng ở đây. Chúng tôi không an toàn.
- Chuyện này đã từng xảy ra trước đây - Schuyler nói- Đó là điều mà Jack đã nói với mình. Nó cũng xảy ra sau đó. Nó chắc hẳn là cái mà bà ấy đang nói tới. Họ sợ nó.
- Cậu nói đúng. Croatan phải mang ý nghĩa gì đó... họ sợ nó. Đây chính là chìa khóa - Oliver khẳng định.
- Croatan... - Bliss ngẫm nghĩ, từ này vang lên như một tiếng chuông báo động trong kí ức của cô - Mình nghĩ mình đã nghe từ này ở đâu đó.. Trán cô nhăn lại - Bà ấy nói về Roanoke. Cậu có nhớ Roanoke không?
- Thực sự mình không giỏi về lịch sử đâu - Schuyler bối rối - Nhưng sẽ có việc gì đó để làm với một thuộc địa bị biến mất đúng không?
- Thuộc Địa Bị Biến Mất - Oliver tán thành - Thật không hiểu tại sao điều này lại không nảy ra trong đầu mình trước đây chứ. Nó là một thuộc địa đầu tiên được ổn định một vài năm trước Plymouth. Tuy nhiên tất cả đã biến mất. Chẳng có gì rời khỏi thuộc địa.
- Đúng rồi. Tất cả họ đều chết, nhớ không? Chưa từng có người nào biết được chuyện gì đã xảy ra với họ. Nó là một bí ẩn không giải đáp trong lịch sử nước Mỹ- Bliss bổ sung - Giống như cái chết của tổng thống John F Kenedy, vị tổng thống thứ ba mươi lăm của Mỹ ấy. - Chắc hẳn họ là các Ma Cà Rồng - Oliver khẳng định.
- Và tất cả đều bị giết. Ít nhất thì Catherine Carver đã nghĩ vậy - Schuyler gật đầu tán thành.
- Tất cả chỉ có từng này trang sao? - Schuyler hối thúc.
- Còn một trang nữa - Oliver nói rồi chỉ cho họ trang cuối cùng của cuốn nhật kí - Về một cuộc bầu cử nào đó. Đây, bà ấy viết: "Chạy trốn hay Ở Lại". Chà, chúng ta biết chuyện gì đã xảy ra rồi. Họ ở lại. Các Ma Cà Rồng đã ở lại. Chúng ta sẽ không ở đây nếu họ không làm thế. Myles Standish... dù cho ông ta là ai thì chắc hẳn ông ta đã chiến thắng.
- Không nói gì về Croatan, hoặc Roanoke hay cái gì khác à? - Bliss hỏi, cầm quyển nhật kí lật qua lật lại.p>
- Không, chỉ có thế thôi. Quyển nhật kí này kết thúc ở đây. Có vẻ như vài trang đã bị xé mất và có ai đó không muốn chúng ta biết về nó hoặc về cái gì đó. Nhưng mình đã tìm thấy một thứ. Nhìn này, có một danh sách ghi chép lại những người từng mượn nó.
Họ nhìn vào chỗ Oliver đang chỉ. Một danh sách vàng lẫn lộn tên của các Ma Cà Rồng đã từng mượn cuốn nhật kí.
- Hầu hết bây giờ họ hoặc quá già hoặc đã không còn trên thế giới này. Nhưng hãy nhìn cái tên cuối cùng.
Schuyler nhìn kĩ vào danh sách người mượn. Chữ kí cuối cùng bao gồm ba chữ cái được viết rất tinh vi và nhã nhặn. CVA. 12/24/11
- Dù là ai đã mượn cuốn sách này vào năm 1911 thì điều đó có nghĩa họ...
- Bây giờ phải trên 100 tuổi rồi - Bliss ngắt lời - Làm sao chúng ta biết được họ có còn trong chu kì hay không chứ?
- Có thể đấy. Dù gì thì nó cũng là cơ hội duy nhất chúng ta có được - Oliver nhắc nhở.
- CVA là ai nhỉ - Bliss thắc mắc - C... V... A...?
- CVA - Schuyler nhắc lại. Những chữ này nghe quen quen, nét chữ khẳng khiu - Đây là những chữ cái đầu tiên của bà. Mình chắc chắn.
- Cậu nghĩ là bà cậu mượn cuốn sách này? Có thể bà ấy biết gì về nó chăng? - Bliss hỏi.
Schuyler nhún vai:
- Mình không biết, nhưng mình có thể hỏi bà.
- Khi nào bà ấy trở về từ Nantucket(*)? - Oliver sốt ruột.
- Ngày mai. Mình phải dùng bữa trưa với bà ở Lồng Kính. Mình gần như đã quên mất.
- Vậy là... Oliver này, cái thứ được gọi là Croatan này chính là điều bí mật đứng sau cái chết của Aggie, phải không - Bliss hỏi.
- Mình nghĩ thế - Oliver gật gù - Mặc dù mình vẫn không biết nó là cái gì.
- Nhưng dù cho chúng ta có tìm ra thì vẫn chẳng làm được gì để giúp Dylan cả. Dù cho Croatan đã giết Aggie, thì bằng cách nào chúng ta chứng minh được là Dylan không làm việc đó? Làm sao chúng ta chứng minh cậu ấy vô tôi? - Bliss vẫn băn khoăn.
- Chúng ta không... - Oliver bối rối - Ý mình là, cậu không thể... Mình không biết mình có thể giúp được bao nhiêu.
- Ý cậu là gì? Cậu đã giúp rất rất nhiều mà- Schuyler an ủi. Cô nhìn Oliver một cách ngưỡng mộ làm cậu đỏ bừng mặt.
- Nghiên cứu, ừ. Hiện tại như thế là đủ, nhưng mình không thể giúp gì cho kế hoạch đó.
- Kế hoạch gì? - Bliss bật cười hỏi.
Trong một giây trông Oliver thật nghiêm trang và đầy ẩn ý. Cậu nói hết sức trôi chảy:
- Chúng ta sẽ hành động để pháp luật phải làm việc cho chúng ta. Nó không... Cậu cần nghĩ như các Ma Cà Rồng. Chúng ta sẽ không thể làm cho bất kì ai tin rồi thả Dylan ra dựa trên những gì chúng ta biết được. Vì vậy chúng ta phải làm một cái gì đó... - Oliver nhìn lên vẻ tư duy.
- Cái gì?
- Bắt cóc cậu ấy.
__________________________
(*) Nantucket: một hòn đảo dài 48,3 km, nằm ở phía nam Cape Cod, Massachusetts, Hoa Kì.
Chương 35:
Bữa ăn trưa tại Lồng Kính trong Công Viên Trung Tâm là một trong những sự kiên quan trọng nhất trong lịch hoạt động xã hội của Cordelia. Nó được tổ chức trong một phòng khiêu vũ ở Plaza, và đã bắt đầu được một lúc khi Schuyler đến. Cô kiểm tra các bàn đã đăng kí và tìm thấy bà cô ngồi ở trung tâm của đám người nổi tiếng, có uy tín trong xã hội.
- Cháu gái của ta, Schuyler – Cordelia thốt lên, trông có vẻ rất hài lòng.
Schuyler hôn vội lên má bà. Cô ngồi xuống một cái ghế, di chuyển một tờ ghi danh sách thành viên trên ghế cô.
Bữa trưa được tổ chức hàng năm này làm tăng đáng kể quỹ để bảo dưỡng và duy trì công viên. Đó là một trong những nguyên nhân các Ma Cà Rồng thích thú nhất. Ý tưởng đó của họ đã mang thiên nhiên đến New York, mang một ốc đảo đến cho trái tim của thành phố, một sự thay thế cho Khu Vườn mà họ bị trục xuất cách đây rất rất lâu rồi. Schuyler nhận thấy nhiều người đàn bà quý tộc và cả những nhân vật tai to mặt lớn trong xã hội từ cuộc gặp mặt với Ủy Ban, đang di chuyển từ bàn này sang bàn khác để chào hỏi các vị khách.
- Cordelia… Croatan là gì ạ? – Schuyler gặng hỏi, cắt ngang một cuộc nói chuyện tầm phào.
Cả cái bàn im lặng, một vài quý bà còn nhướng mày nhìn Schuyler và bà của cô.
Cordelia giật mình vì cái từ Schuyler vừa thốt ra. Làm cho tập tiền bà đang giữ rơi làm hai phần.
- Đây không phải là nơi cũng như lúc thích hợp dành cho chuyện đó, thưa quý cô trẻ ạ - Bà nói bằng giọng êm ái.
- Cháu biết người biết mà. Chúng cháu đã thấy nó trong một cuốn sách ở Kho Lưu Trữ. Cháu cũng thấy chữ kí của người ở đó. Cordelia, cháu phải biết – Schuyler thì thào nhưng giọng rất kiên quyết.
Ở trên bục, ngài thị trưởng ca ngợi các quý bà về những tặng vật hào phóng cùng với những nỗ lực của họ để giữ cho Công Viên Trung Tâm là một nơi xinh đẹp và đầy sức sống. Một làn sóng tiếng vỗ tay tán thưởng ngài thị trưởng vang lên, ở bên dưới Cordelia cảnh báo Schuyler.
- Không phải bây giờ. Ta sẽ nói cho cháu sau, nếu cháu không làm cho ta bẽ mặt trong buổi lễ này.
Một giờ sau đó, Schuyler ngồi ủ rủ, gẩy gẩy những con gà dược thảo trên khay của mình, lắng nghe người dẫn chương trình liệt kê danh sách các hoạt động cũng như sự mở rộng được lập nên vì công viên. Có một chương trình trình chiếu bằng slide các vật trưng bày nghệ thuật mới, và trình chiếu về sự trùng tu của Bethesda Fountain.
Cuối cùng, sau khi khách mời được tặng những cái túi xách của họ, Schuyler và Cordelia ngồi yên vị trong chiếc xe hòm Limusin cổ của Cordelia, với người lái xe tên là Julius, đến lúc này Schuyler mới được nghe bà trả lời.
- Vậy là cháu đã tìm cuốn nhật kí của Catherine. Đúng, ta đã kí vào đó. Để cho ai đó có thể tìm thấy. Ta không ngờ người đó lại là cháu – Cordelia vui vẻ nói.
- Không phải cháu. Thực ra là Oliver Hazard- Perry ạ.
- À, Oliver… ừ. Một cậu trai hữu ích đấy. Từ một gia đình thông minh. Đối với Máu Đỏ.
- Bà đừng thay đổi chủ đề. Croatan là gì ạ?
Cordelia nâng tấm vách ngăn lên để ngăn họ với Julius.
Khi nó đã đóng hoàn toàn rồi, bà nghiêm nghị quay lại phía Schuyler.
- Những điều ta sắp nói cho cháu là cấm kị. Chúng ta không được quyền nói về nó. Ủy Ban còn ban hành bộ luật là nó không hề tồn tại. Thậm chí họ còn cố gắng giấu nhẹm nó đi trong các kí ức của chúng ta.
- Tại sao? – Schuyler hỏi, nhìn thành phố bên ngoài cửa sổ. Một ngày xám xịt, Manhattan dường như biến mất trong màn sương mù dày đặc, trông thật ma quái và bí ẩn.
- Như ta đã nói với cháu, thời gian đang thay đổi. Cách cũ không còn phù hợp nữa. Những con người có quyền lực không tin vào điều đó. Thậm chí cả người phụ nữ viết cuốn nhật kí đó cũng phải từ bỏ từ đó. Quá nguy hiểm cho cô ấy nếu thừa nhận nỗi sợ hãi của mình.
- Làm sao người ta lại biết cô ấy cảm thấy như thế? – Schuyler hỏi.
- Đơn giản thôi, bởi vì ta đã viết nó. Nó là cuốn nhật kí của ta.
- Người là Catherine Carver? – Schuyler hỏi.
- Đúng. Ta nhớ rất rõ quá trình định cư ở Plymouth, gần như thể nó mới là ngày hôm qua. Một cuộc hành trình khủng khiếp – Bà rùng mình – Không những thế theo sau đó là một mùa đông còn khủng khiếp hơn.
- Tại sao? Chuyện gì đã xảy ra?
- Croatan – Cordelia thở dài – Một từ cổ xưa. Nó có nghĩa là Máu Bạc.
- Máu Bạc?
- Chính xác – Chiếc xe chậm chạp băng qua Đại Lộ 5. Vì thời tiết xấu, chỉ có vài người đi loanh quanh bên ngoài các cửa hàng bách hóa, một số nhóm khách du lịch đang chụp ảnh, những người đi mua sắm mất hút trong trời mưa.
- Khi Chúa đuổi Lucifer cùng các thiên thần khỏi thiên đường, như một sự trừng phạt cho tội lỗi của họ, chúng ta bị nguyền rủa phải sống cuộc sống bất tử trên Trái Đất, nơi mà chúng ta trở thành Ma Cà Rồng, phải phụ thuộc vào máu của loài người để sống sót – Cordelia bắt đầu giảng giải.
- Họ đã nói cho bọn cháu về chuyện này trong các cuộc gặp mặt với Ủy Ban rồi ạ.
- Nhưng họ không nói cho các cháu về phần này. Nó được giấu trong các ghi chép của cơ quan chính quyền.
- Tại sao?
Cordelia không trả lời. Thay vào đó giọng bà trở nên đều đều.p>
- Thời gian đầu của lịch sử, Lucifer và những người đứng đầu trong nhóm người trung thành với ông ta đã tách ra. Họ không chấp nhận Chúa và tỏ vẻ khinh bỉ với sự trục xuất của họ. Họ không muốn lấy lại n Huệ Của Chúa. Họ không tin vào Luật Lệ Của Các Ma Cà Rồng.
- Tại sao không? – Schuyler băn khoăn, khi chiếc xe chạy tới nơi có ánh đèn. Giờ họ đã tới Đại Lộ 6, giữa những ngôi nhà chọc trời và các tòa nhà văn phòng các hiệp hội với tên của công ty được khắc ở mặt tiền. McGraw- Hill. Simon và Schuster. Time Warner. Nơi cất giữ các loại ti vi ở trong nhà Morgan Stanley phá vỡ các tin tức muộn nhất về thị trường chứng khoán.
- Bởi vì họ muốn sống mà không phải tuân theo bất kì luật lệ nào. Họ làm cái gì mà họ muốn, ngạo mạn, trên trái đất giống như khi họ ở thiên đường vậy. Lucifer và các Ma Cà Rồng của ông ta đã khám phá ra rằng việc thực hiện nghi lễ Caerimonia Osculor trên các Ma Cà Rồng khác thay vì thực hiện trên con người sẽ làm cho họ càng ngày càng mạnh hơn. Như cháu đã biết Caerimonia Osculor dùng để chỉ việc hút máu, điều mà các Ma Cà Rồng cam kết với con người trước khi thu được các sức mạnh. Trong Luật Lệ Của Các Ma Cà Rồng, nghiêm cấm thực hiện Caerimonia Osculor trên các Ma Cà Rồng. Nhưng đó chính xác là những gì mà Lucifer và các Ma Cà Rồng của ông ta đã làm. Họ bắt đầu tiêu thụ Ma Cà Rồng để thỏa mãn Cuộc Sống Phóng Đãng.
- Ý của người là…
- Cho đến khi họ hút sức mạnh sống của một sinh vật, đúng thế. Cho đến khi họ hấp thụ một Ma Cà Rồng và toàn bộ các kí ức của người đó.
- Nhưng tại sao? Và chuyện gì đã xảy ra sau đó?
- Bởi vì việc hấp thụ sức mạnh sống của Ma Cà Rồng sẽ giúp Lucifer và các Ma Cà Rồng của ông ta trở thành Bạc. Trở thành các Máu Bạc: Croatan – nó có nghĩa là Sự Căm Thù và Ghê Tởm đến cực độ. Chúng bị mất trí vì có quá nhiều cuộc sống của các Ma Cà Rồng trong đầu. Chúng có sức mạnh của một nghìn Ma Cà Rồng. Có tới cả một quân đoàn kí ức. Chúng là những con quỷ trá hình, bọn chúng bước đi giữa chúng ta; chúng có thể ở khắp nơi nhưng cũng có thể là chẳng ở đâu cả.
Khi Cordelia nói, chiếc xe vượt qua Đại Lộ 6 để tới Đại Lộ 7, khung cảnh xung quanh thay đổi. Schuyler nhìn thấy Carnegie Hall ở góc đường, một vài người đang xếp hàng mua vé, túm tụm bên dưới những cái ô.
- Có tới hàng nghìn năm, Máu Bạc đã săn lùng, giết hại và hấp thu Ma Cà Rồng. Chúng phá vỡ Luật Lệ Của Các Ma Cà Rồng bằng cách can thiệp trực tiếp vào các công việc của con người và đòi hỏi quyền lực ở thế giới này. Không thể ngăn chặn được chúng. Tuy nhiên các Ma Cà Rồng chưa bao giờ ngừng đấu tranh. Vì đó là cách duy nhất để sống sót. Cuộc Chiến Lớn Cuối Cùng giữa Ma Cà Rồng và Máu Bạc diễn ra trong suốt những năm cuối của Đế Chế La Mã, khi các Ma Cà Rồng có khả năng hất bay Caligula, một Ma Cà Rồng Máu Bạc rất mạnh và cực kì xảo quyệt. Sau khi Caligula bị đánh bại, trong nhiều thế kỉ các Ma Cà Rồng sống trong yên ổn ở Châu u.
- Vậy tại sao chúng ta lại tới Mỹ? – Schuyler hỏi khi chiếc ô tô đột ngột rẽ vào Đại Lộ 8.
- Bởi chúng ta quá mệt mỏi với cuộc khủng bố tôn giáo mà chúng ta thấy đang gia tăng vào thế kỉ mười bảy. Vì vậy mà vào năm 1620, chúng ta quyết định tới Thế Giới Mới trên chuyến hành trình Mayflower với những người theo Thanh Giáo, mong muốn tìm được sự yên bình ở Thế Giới Mới.
- Nhưng ở đó không hề yên bình chút nào, phải không ạ? – Schuyler hỏi, nghĩ về cuốn nhật kí của Catherine.
- Không. Không hề - Cordelia nói, nhắm nghiền mắt lại – Chúng ta phát hiện Roanoke bị tấn công. Tất cả mọi người đều biến mất. Máu Bạc cũng xuất hiện ở Thế Giới Mới. Nhưng đó chưa phải là điều tồi tệ nhất.
- Vì sao?
- Vì sự giết chóc lại bắt đầu. Ở Plymouth. Nhiều người trẻ tuổi của chúng ta… Các Ma Cà Rồng chỉ có thể bị bắt đi trong suốt Những Năm Mặt Trời Lặn, khi họ chuyển từ một con người sang bản chất Ma Cà Rồng đích thực. Khoảng thời gian đó chúng ta dễ bị tấn công nhất. Trong khi chúng ta vẫn chưa nắm được quyền kiểm soát các kí ức, chúng ta không biết sức mạnh của mình. Chúng ta rất yếu ớt, có thể bị lôi kéo, bị điều khiển và cuối cùng bị Máu Bạc hấp thu.
Xe chạy lên West Side Highway, ngang qua những tòa nhà mới xây lóng lánh sáng vì sự phản chiếu của dòng sông và bên cạnh Công Viên Riverside.
- Một vài người tuyệt đối không tin Máu Bạc là thủ phạm. Họ không chịu nhìn vào sự thật ngay trước mắt, khăng khăng là những người bị hấp thu rồi sẽ quay trở lại. Họ hoàn toàn không hay biết gì về mối đe dọa, và sau nhiều năm, sự giết chóc ngừng lại. Năm tháng cứ thế trôi qua mà chẳng có gì xảy ra cả. Sau nhiều thế kỉ… vẫn không có gì xảy ra. Máu Bạc trở thành một truyền thuyết, một huyền thoại, trở thành một câu chuyện cổ tích kì lạ hấp dẫn. Các Ma Cà Rồng có được sự giàu có, sự nổi tiếng và địa vị ở Mỹ, thời gian cứ thế trôi đi, chúng ta gần như đã hoàn toàn quên Máu Bạc.
- Nhưng bằng cách nào? Làm sao mà họ có thể quên một việc quá đổi quan trọng đến như vậy?
Cordelia thở dài.
- Chúng ta trở nên tự mãn và bướng bỉnh. Thêm vào đó là sự phủ nhận có một sức cám dỗ mãnh liệt. Hiện tại mọi điều về Máu Bạc đều bị loại bỏ khỏi các cuốn sách lịch sử của chúng ta. Ma Cà Rồng ngày nay không chịu tin rằng có một cái gì đó mạnh hơn họ trên thế giới. Tính tự cao tự đại của họ không cho phép họ hình dung về nó.
Schuyler lắc đầu sợ hãi.
- Những người cảnh báo và vận động mọi người phải luôn luôn và không bao giờ ngừng cảnh giác thì bị trục xuất khỏi Conclave, và không có một chút quyền lực nào ở Ủy Ban hiện nay. Không còn ai nghe bọn ta nữa. Không còn ai nghe bọn ta từ lúc ở Plymouth. Sau đó ta đã rất cố gắng, nhưng ta không đủ quyền lực để điều khiển.
- John đã muốn báo động phải không ạ? – Schuyler hỏi, nhớ về những gì mà cuốn nhật kí đã nói – Chồng của người đó phải không ạ?
- Ừ. Nhưng chúng ta không thành công. Myles Standish – người hiện nay cháu biết đến với cái tên Charles Force – trở thành người đứng đầu của The Conclave của The Elders. Ông ta đã lãnh đạo chúng ta từ đó đến nay. Ông ta không tin vào sự nguy hiểm của Croatan.
- Không ư, thậm chí ngay cả khi nó đã giết bọn trẻ.
- Theo Charles thì chuyện đó chưa có bằng chứng.
- Nhưng Jack đã nói rằng tất cả máu của Aggie đã bị rút cạn, không chỉ thế, trước đó họ còn tìm thấy hai người nữa. Chắc chắn họ đã bị một Máu Bạc hấp thu!
Trông Cordelia có vẻ chán nản.
- Ừ. Ta cũng đoán thế. Nhưng chẳng ai nghe một bà già đã đánh mất vận may của mình cả. Ta chưa bao giờ tin là Máu Bạc đã hoàn toàn biến mất. Ta luôn nghĩ là chúng chỉ đang nghỉ ngơi, quan sát và chờ đợi tới thời điểm thích hợp nhất để quay lại.
- Đúng là thế rồi. Chỉ có duy nhất cách giải thích đó thôi! – Schuyler khẳng định – Nhưng cảnh sát đang bắt giữ bạn cháu, Dylan. Cậu ấy không thể làm chuyện đó! Cậu ấy là một con người. Họ đã đưa cậu ấy đi ngày hôm qua.
Cordelia nhìn nghi hoặc.
- Ta nghĩ kết luận của các cơ quan chính quyền là do sử dụng thuốc quá liều. Ta nghe nói chuyện này là do Ủy Ban quyết định.
- Đó cũng là những gì cháu đã nghe… nhưng hiện tại họ lại nói cô ấy bị bóp cổ.
- Một giả thiết khá đúng – Cordelia trầm ngâm.
- Người cần phải giúp chúng cháu. Làm sao chúng cháu có thể tìm được ai là Máu Bạc! Tại sao chúng ở đây? Chúng đang ở đâu? Làm cách nào để tìm ra chúng?
- Cái gì đó đã thức tỉnh chúng. Cái gì đó đang che giấu chúng. Chúng có thể là bất kì ai chúng ta biết. Máu Bạc cải trang như các Ma Cà Rồng giữa chúng ta. Theo như ta đoán thì một Máu Bạc rất mạnh đã quay trở lại và đang bắt đầu tuyển môn đồ mới.
- Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ? – Schuyler hỏi khi chiếc xe vượt lên phố của họ.
- Cháu có kiến thức về Máu Bạc. Ít nhất cháu cũng biết chúng đang ở ngoài kia. Cháu có thể tự chuẩn bị.
- Bằng cách nào ạ?
- Có một thứ. Một thứ mà mẹ cháu đã khám phá ra. Máu Bạc vẫn còn bị trói buộc với các luật lệ của thiêng đường và Ngôn Ngữ Linh Thiêng – Bà thì thầm những lời cuối cùng vào tai SchuSchuyler.
Cordelia mở cửa xe và bước ra ngoài.
- Ta không thể nói thêm gì nữa về chuyện này. Để nói cho cháu chuyện vừa rồi ta đã phá vỡ Luật Lệ. Đối với vấn đề cháu đang phải đối mặt, ta rất tiếc, nhưng cháu sẽ phải đi gặp Charles Force. Ông ta là người duy nhất có thể giúp được bạn cháu lúc này.