Giả Trai Lại Bị Nam Thần Coi Trọng


Mấy ngày này, Ôn Noãn dành một nửa thời gian dùng để luyện võ và học tập, một nửa thời gian còn lại dồn vào các phố thời trang mua mua mua, hiện tại cô có một thú vui, chính là mua sắm các phụ kiện cho nam, tận lực trang hoàng bản thân mình.
Cả đời chắc chỉ được một lần trở thành con trai, cô thật sự thích thú đến nghiện, dựa theo mắt nhìn con trai của mình, tiến hành dọn dẹp “Ôn Hàn”.
Dĩ nhiên, kỹ năng của cô không hề uổng phí, suốt thời gian đó, sức hút của “Ôn Hàn” đạt tới đỉnh điểm.
Các nữ sinh bắt đầu ngo ngoe rục rịch, phương tâm ám hứa (*), một bức rồi lại một bức thư tình gửi kèm mấy món quà nho nhỏ, gửi đến tận bàn học Ôn Noãn.
(*) không thể hiện ra nhưng đã thầm trao trái tim cho người ta rồi đó ạ:>
Mỗi giờ giải lao, Ôn Noãn nhìn những tấm chân tình trên bàn, khóe miệng đều cong lên, nở một nụ cười hấp dẫn muốn đòi mạng.
Cho dù là nam sinh hay nữ sinh, đi gần cô đều sẽ không nhịn được mà nhìn cô thêm vài lần, trong đầu đều là tiếng thét gào---
“Aaa, chết tôi rồi chết tôi rồi!”
“Sao lại có thể đẹp như vậy chứ!”
“Mẹ ơi con muốn lấy anh ấy hu hu hu!”
“Ông đây là con trai mà muốn cảm nắng cậu ấy luôn rồi.”
Đối với ngần ấy phong thư tình từ tận đáy lòng, Ôn Noãn đều sẽ hồi âm, uyển chuyển từ chối.

Hơn nữa còn cổ vũ những nữ sinh thích cô có thể học tập thật chăm chỉ, tương lai thi đậu vào trường đại học tốt để gặp được những người đàn ông ưu tú hơn cả cô.
Các nữ sinh nhận được hồi âm chân thành của “Ôn Hàn”, không chỉ không cảm thấy mất mặt khi bị từ chối, ngược lại càng cảm thấy người ấy thật chính trực.

Suốt một thời gian, hình ảnh Ôn Hàn trong suy nghĩ của các nữ sinh trở nên “thanh liêm, chính trực”, đến mức danh tiếng cũng sắp đuổi kịp chủ tịch hội học sinh Lục Tự Dương rồi.
Ánh mắt trời đầu chiều ấm áp, Giang Trác đang nằm trên thảm cỏ dưới tàng cây nghỉ ngơi, nhưng cậu không ngủ, trong tay cầm ná, kéo căng dây.
Chim sẻ nhỏ đứng trên vai Giang Trác, khi thì mổ mổ vào tóc cậu, nhảy tới nhảy lui, nghiễm nhiên theo đuôi cậu.
Diệp Thanh cầm sách vẽ, thu lại hình ảnh tay của cậu, bút chì di chuyển trên giấy vẽ, phát ra tiếng sột soạt.
Mu bàn tay của Giang Trác rất trắng, mạch máu hơi nhô lên, hiện rõ những đường gân xanh nhạt.

Ngón tay dài, đường nét tinh tế.
Đôi tay này, có thể nói là hoàn mỹ.
Ngay lúc này, đôi bàn tay ấy đang cầm ná, chán đến chết mà hơn thua với một chiếc lá trên cây.
Chiếc lá cây sung ở đầu ngọn cây, đã sớm bị cậu làm cho nát nhừ.

Lục Vũ ngồi bên cạnh cậu, tấm tắc cảm thán: “Ai cũng nói con gái thay đổi 18 lần (*), nhưng đối với Ôn Hàn thì đâu chỉ 18 lần, chắc phải đến 72 lần mới đúng.

Hiện tại nữ sinh toàn trường đều mê cậu ta như điếu đổ rồi.”
(*) 女大十八变 (thành ngữ) một người con gái trong quá trình trưởng thành trở thành phụ nữ sẽ trải qua 18 lần thay đổi về ngoại hình và tính cách.

Nhưng gặp Ôn Hàn thì thay đổi tận 72 lần =)))
Diệp Thanh một bên vẽ tranh, một bên bổ sung: “Không chỉ có nữ sinh đâu.”
“Đúng đúng, đám con trai vậy mà cũng không thể may mắn thoát được, nghe nói trong mấy bức thư tình gửi cho cậu ta, còn có mấy tên 0, hỏi cậu ta có suy nghĩ gì về phương diện kia hay không.”
Tiếng Diệp Thanh lẩm bẩm: “Ghê thật.”
Giang Trác nhấc mí mắt, hỏi: “0?”
“Đây đây, Thanh nhi, giải thích cho anh Giang đây một chút, 0 nghĩa là gì.”
Diệp Thanh bỏ bút xuống, tay trái đưa số 1, tay phải để số 0 kế bên, sau đó đem tay trái chọt vào vòng tròn của tay phải.
“Fan CP của các cậu, chẳng phải lúc thì Giang Hàn lúc thì Hàn Giang sao.” Lục Vũ cười tủm tỉm nói: “Hai cái này khác biệt khá lớn đấy.”
Giang Trác nhíu mày: “Khác chỗ nào.”
“Khác ở chỗ ai nằm trên, ai nằm dưới, khác ở chỗ ai là số 1, ai là số 0.

Trước đây các cô ấy luôn theo chủ nghĩa Hàn Giang, hiện tại tiếng nói của fan Giang Hàn cũng lớn hơn, có ý muốn đảo CP lắm đấy.”
Giang Trác dùng sức xóa sổ chiếc lá đang lung lay trước mắt, hiện tại cậu… nghe không nổi loại thông tin này.
“Câm miệng.”
Lục Vũ rất thức thời mà kéo khóa miệng.
Giang Trác nhắm trúng một mảnh lá khô trên cây, “vèo” một tiếng, chiếc lá mang theo phần cuống cùng rơi xuống.
Rất lâu sau đó, cậu lẩm bẩm một câu, nhỏ đến mức chẳng ai nghe thấy: “Cậu ta như vậy, còn muốn làm 1.”
*
Ôn Noãn nhìn trúng một mẫu áo hoodie cánh dơi quốc triều mới ra mắt (*), màu đen, oversize, phía sau cánh dơi màu đỏ rực, cực kì phong cách.

(*) Hiểu đơn giản là trang phục có hoa văn hoặc hình ảnh truyền thống của Trung Quốc nhưng thiết kế hiện đại
Mua hai cái giảm giá 50%, Ôn Noãn không chút do dự sao chép đường dẫn, gửi qua cho Giang Trác: “Anh Trác, mua một cái không?”
Giang Trác ở đầu bên đây đang muốn ngáp một cái đã bị chặn lại, lười nhác nghe giảng chép bài.

Mở tin nhắn của Ôn Noãn gửi đến, cậu lướt xuống dưới, chỉ liếc một cái rồi trả lời: “Hoa hòe lòe loẹt.”
“Tuổi trẻ thì phải hoa hòe lòe loẹt chứ! Mua một cái đi, hai cái được giảm đến 50%, mua hai cái giá một cái, chúng ta mặc đồ anh em, rất có phong cách.”
Giang Trác bận chép bài, lười nói nhảm với cô, tùy tay lấy hai áo một lớn một nhỏ, nghĩ đến dáng người của cô thì bấm chọn cỡ nhỏ nhất.
“Mua rồi.”
“OK!” Ôn Noãn lập tức chuyển tiền qua cho Giang Trác
Vài ngày sau, Ôn Noãn ngồi xổm bên sân bóng rổ, đang chỉ đạo đám người Hạ Huy chơi bóng rổ----
“Phòng thủ! Chú ý phòng thủ!”
“Mấy tên này, coi chừng phía sau!”
“Động tác giả, đừng để bị cắt đường, trời ơi!”
Dưới tàng cây, Giang Trác nhìn cô từ xa, cả người cô nhỏ gầy, lúc nào cũng thích mặc quần áo rộng thùng thình, ngũ quan lại đặc biệt thanh tú, nhìn rất không giống một thằng con trai.
Nhưng lại vào những thời điểm thế này, cùng đám con trai chơi với nhau lại không có chút cảm giác gượng gạo nào.

Con gái ai lại lớn giọng chỉ đạo người ta như cô chứ.
….
Ngay lúc Ôn Noãn đang ra sức chỉ huy vô cùng hăng hái, trước mặt bỗng chốc tối sầm, như là bị người ta chụp đầu chuẩn bị đánh một trận.

Ôn Noãn “A” một tiếng, dùng sức kéo thứ trên đầu xuống định buông lời hung ác, cuối cùng phát hiện Giang Trác đứng ở trước mặt, hất cằm nhìn cô.
Ôn Noãn cúi xuống nhìn món đồ trong tay, chính là áo hoodie cánh dơi mà hôm trước cô đòi mua cùng Giang Trác.
“Woa, giao đến rồi!” Ôn Noãn hưng phấn đưa áo lên người xem thử: “Đẹp không.”
Giang Trác xoa xoa mũi: “Bình thường thôi.” Tuy rằng nói bình thường, nhưng đôi mắt cậu lại không thể rời khỏi cô một phút.

Ôn Noãn sờ đến vải may, thật mềm mại, không giống quần áo mới nhận trên tay.

Cô ngửi ngửi, nghe thấy một mùi thơm nhẹ, giống với mùi xà phòng trên người Giang Trác.

Cậu giặt qua một lần giúp cô?
Khóe miệng Ôn Noãn không cản được ý cười, cô bước đến duỗi tay đáp lên bả vai Giang Trác: “Còn giúp bạn trai giặt quần áo nữa sao! Thật là đảm đang quá!
“Cậu thử nhắc lại chữ bạn trai một lần nữa xem.”
Khỏi phải nói, mặc dù Giang Trác không thể chịu đau, cũng không học được võ thuật, nhưng Ôn Noãn thú thật là rất sợ cậu, chỉ bằng một chút khí thế này đã có thể ép chết cô.

Trước giờ cô chính là đại ma vương không sợ trời không sợ đất của Nam Sơn, nhưng đứng trước mặt Giang Trác thì lại biến thành một người không biết nóng nảy là gì.
Cô cười cười, cởi áo khoác vắt lên tay Giang Trác, tròng áo hoodie vào.
Cổ áo có hơi nhỏ, cô ngụp lặn bên trong một hồi lâu, đầu bị kẹt ở trong: “Anh Giang Trác, giúp tôi chút coi.”
Giang Trác bất lực bước đến, giúp cô kéo áo xuống, mặc vào áo dễ dàng.

Ôn Noãn mặc áo mới, xoay hai vòng trước mặt cậu: “Đẹp ha.”
Đẹp, cô lớn lên trông thật đẹp.
Giang Trác ngắm nhìn đường nét thanh tú trên gương mặt cô, nhàn nhạt mở miệng: “Ông đây không thưởng thức nổi ba cái hoa hòe lòe loẹt này của cậu.”
“Chẳng phải cậu cũng mua sao.” Ôn Noãn cười nói: “Ngày mai mặc đi học đi, tôi với cậu mặc đồ anh em đi chung với nhau, ngầu cực!”
Diệp Thanh ngồi xếp bằng ở dưới rổ bóng, bóng rổ xoay xoay trên đầu ngón tay, không chút để ý lên tiếng: “Trên thế giới này còn có đồ anh em nữa à, tôi sống bao nhiêu năm nay còn chưa nghe qua đâu, chỉ biết đồ tình nhân.

Hai cậu nếu thật sự muốn mặc, phát pháo chính thức thừa nhận CP Giang Hàn, đời này cũng đừng hối hận.”
Ôn Noãn đang cầm di động chụp ảnh, nghe được mấy câu này của Diệp Thanh thì quay đầu lại hỏi: “Giang Hàn cái quỷ gì!”
“Cái quỷ gì cái gì?”
Ôn Noãn lập tức không vui: “Rõ ràng là Hàn Giang được chưa! CP Hàn Giang không được đảo! Đời này cũng không đảo, là nguyên tắc, không nhượng bộ, cậu nhắc lại một tiếng Giang Hàn thử xem!”
Diệp Thanh máy móc quay đầu, liếc mắt nhìn Giang Trác một cái.
Sắc mặt Giang Trác lúc xanh lúc trắng, trắng còn hơi lộ ra chút hồng.
Diệp Thanh gian nan nuốt xuống một ngụm nước miếng, đây không phải….
Thật sự có ý muốn “đè” Giang Trác hả.
*
Áo hoodie cánh dơi tình nhân gì đó, dù sao Giang Trác cũng chưa mặc lần nào, Ôn Noãn ngược lại đặc biệt thích thú, cả ngày mặc nó đi khắp nơi.
Dáng người cô thuộc dạng giá treo đồ, mặc gì đều mang lại một cảm giác, như mở ra một phong cảnh đẹp vậy.
Giang Trác bị một câu “CP Hàn Giang không thể đảo” của Ôn Noãn kích thích, mấy ngày liền cũng không có chút phản ứng.

Ôn Noãn sâu sắc cảm nhận được, không có Giang Trác bên cạnh, cô làm gì thì cũng chỉ đẹp một mình, rất nhàm chán.

Đến cuối học kỳ, các bạn học đều bước vào trạng thái ôn tập khẩn trương.

Mức độ khốc liệt của kỳ thi lần này là chưa từng có, trực tiếp ảnh hưởng đến kết quả chia lớp vào năm 12.

Trường Thập Tam trước giờ vẫn giữ nguyên quy định, học kỳ sau của năm lớp 11, cũng chính là khi đã đi được nửa quãng đường cấp ba, các bạn học sẽ đối mặt với một đợt phân chia lại lớp.

Đây tương tự như việc xếp lại chỗ ngồi trong lớp sau các bài kiểm tra thông thường, bài thi cuối kỳ lần này nếu có thể làm thật tốt, học sinh bình thường cũng có cơ hội được xếp vào lớp xuất sắc, được các thầy cô có kinh nghiệm dẫn dắt, hưởng những tài nguyên giáo dục chất lượng nhất.

Có thể nói, cả năm lớp 12, thậm chí kỳ thi đại học thành hay bại, là do kỳ thi này quyết định.

Ngày thường, trên sân thể dục đều có bóng dáng nam sinh chạy qua chạy lại đá bóng, lúc này đều trống không, cho dù là nhân vật đội sổ thì cũng bắt đầu có chút cảm giác gấp gáp rồi.
Mọi người đều biết, xác suất đậu đại học của học sinh lớp xuất sắc là trăm phần trăm, càng lùi về những lớp sau thì con số này càng giảm, đến lớp cuối cùng, tỉ lệ một học sinh đậu còn chưa đến 40%.
Đây là hiện thực tàn khốc đẫm máu của thiên quân vạn mã cùng phải vượt qua cây cầu độc mộc.
Ôn Noãn dĩ nhiên không phải lo lắng, ngày thường kiểm tra cô đều ép điểm của chính mình, tận lực duy trì thành tích của Ôn Hàn, bất quá nếu muốn cô thật sự làm bài, nhất lớp cũng chẳng phải chuyện đùa.

Dù sao thì lúc ở Nam Sơn, cô không chỉ luyện mỗi công phu, giáo trình học đều không hề bỏ lỡ, sư phụ mời thầy về dạy bọn cô, đều là những giáo viên hàng đầu được mời với mức giá trên trời.

So với việc lo lắng thành tích của chính mình, Ôn Noãn càng lo về Giang Trác hơn.

Tên gia hỏa kia ngày thường khinh người, tính tình tùy ý, lúc tâm trạng vui vẻ thì có thể cầm bút chép bài, nhưng khi tâm tình không tốt, ngay cả bài thi cũng có thể nộp giấy trắng.
Cho nên thành tích thật sự của Giang Trác, vẫn còn là một ẩn số.
Ôn Noãn rất muốn đoạn thời gian cấp ba này có thể trở thành bạn cùng lớp với Giang Trác, vì thế đã ra tiệm photo hết tất cả bài ghi chú các môn từ trước đến giờ của bản thân thành một bản, chuẩn bị đưa cho cậu.
Cô thật lòng không hiểu nổi mấy loại tình tiết tặng vở ghi chép trong tiểu thuyết ngôn tình, cứ phải thức mấy đêm tự mình viết tay, đúng là tự làm khổ.

Mỗi khi đọc đến mấy câu này, cô đều rất muốn nói với bọn họ: “Tôi xin mấy cô! Tìm hiểu về máy photo một chút đi!”
Ôn Noãn photo tài liệu ghi chép của bản thân ra được mấy quyển, đang định nhắn tin cho Giang Trác, không ngờ đúng lúc lại nhận được tin của cậu-----
“Sân thượng, lên một chuyến, có đồ cho cậu.”
Ôn Noãn: “Tâm linh tương thông, đúng lúc tôi cũng có đồ cho cậu! Lập tức tới liền!”
…..
Trên sân thượng, Giang Trác dựa tường, nhìn bốn chữ “tâm linh tương thông” trên điện thoại, khóe miệng khẽ nhếch.

Bên cạnh hàng rào, Diệp Thanh đang phác họa cảnh hoàng hôn trên giá vẽ khẽ lên tiếng nhắc nhở: “Anh Trác, chú ý quản lý biểu cảm đi, còn cười một lần nữa tôi không thể không nghi ngờ cậu trốn trong tủ (*).”
(*) in the closet (ở trong tủ quần áo) là cụm từ nói về những người thuộc cộng đồng LGBT chưa công khai giới tính thật
Giang Trác lập tức thu lại ý cười, nhàn nhạt nói: “Chỉ là bạn bè.”
Dĩ nhiên Diệp Thanh không tin: “Tôi cũng là bạn của cậu đấy, sao lại không thấy cậu thức đêm thức hôm chép cho tôi mấy quyển tài liệu ghi chép dày cộm này vậy.”
Giang Trác chỉ liếc cậu một cái: “Mấy gậy của chú cậu còn tốt hơn tài liệu của tôi nhiều.”
Diệp Thanh bĩu môi: “Cho dù cậu viết bài cho cậu ta ôn tập, thứ này cũng vô dụng, với thành tích đỉnh cao của cậu ta thì vị trí hạng nhất từ dưới đếm lên đã được đặt chỗ trước luôn rồi.”
Giang Trác đúng thật có chút bực bội, lẩm bẩm nói: “Im đi.”
“Anh Giang Trác!”
Từ xa, giọng nói thanh thúy của Ôn Noãn từ hàng hiên truyền tới, cô luôn là người chưa thấy hình đã thấy tiếng, vừa chạy đến vừa vẫy tay với cậu.
Giang Trác nhìn thấy cô, trong đôi mắt tối đen như được thắp lên vài tia sáng.

“Cậu định cho tôi cái gì vậy?” Ôn Noãn đến trước mặt cậu, chắp tay sau lưng tò mò hỏi.
Giang Trác từ trong cặp thấy ra một quyển sổ thật dày, nói: “Diệp Thanh vẽ cho cậu một bức chân dung, tặng cho cậu.”
Diệp Thanh:???
Cậu tò mò ngẩng đầu, quả nhiên thấy ở đầu cuốn sổ có một bức vẽ Ôn Hàn lên rổ, đẹp trai lại đầy sức sống.
Chợt nhớ ra, đây là hôm diễn ra giải đấu bóng rổ, cậu khi đó chán đến chết, tiện tay lấy một cuốn sổ ghi chép, mở ra trang lót bắt đầu luyện vẽ, bức vẽ vẫn là Ôn Noãn trong bộ váy đồng phục nữ.

Lúc vẽ xong cũng tiện tay ném đi một chỗ, không để ý nhiều, ai mà ngờ Giang Trác lại nhặt được.

Cho nên… tên này đã sớm nghĩ kỹ lý do, ném củ khoai tây này sang cho cậu?
Khá khen cho chiếc máy tính nhỏ này đấy.

(*).

Truyện Sắc
(*) Bàn tính nhỏ dùng để chỉ một người tính toán để thỏa mãn sự ích kỷ của mình
Ôn Noãn nhìn bức phác họa trên vở, cô vẫn đang mặc váy của cổ động viên, tư thế lên rổ, không cần đẹp trai (*) đến vậy chứ!
(*) 飒美 theo mình tìm được thì chỉ những cô gái có vẻ đẹp nam tính í
Cô kinh hỉ (*) thốt lên: “Diệp Thanh, cảm ơn nha! Vẽ đẹp quá cho cậu một trăm likes!
Khóe miệng Diệp Thanh giật giật, thôi đi, một trăm likes này cậu gánh không nổi đâu.
Ôn Noãn lật thêm mấy trang, phát hiện trên đó chi chít dấu ghi chú tỉ mỉ, kinh ngạc hỏi: “Đây là vở của cậu à?”
Giang Trác bỏ tay trong tủi, vô cùng mất tự nhiên lên tiếng: “Ờ, cậu ta vẽ lên vở của tôi, cuốn này là vở ghi chép, cuối kỳ, cậu không có việc gì thì có thể xem qua.”
Ôn Noãn vậy mà rất nghiêm túc lật lật xem xem, càng xem… càng cảm thấy tên Giang Trác này đúng thật là không đơn giản.

Nếu là một tên học tra đọc vở ghi chép này, có lẽ sẽ chẳng thấy được điều gì, nhưng Ôn Noãn lại là một học thần, đọc qua vở ghi chép liền biết, tuyệt đối là vở ghi chép đã được cố tình chỉnh sửa lại.

Hơn nữa là có mục đích, căn bản chính là nhắm vào loại học tra như Ôn Hàn, ví dụ làm mẫu chi tiết từng bước một, thậm chí còn kỹ lưỡng hơn bài giảng trên lớp của thầy cô.
Giang Trác thấy được biểu tình trên mặt cô, không chút để ý nói: “Đây là vở ghi chép của tôi, chẳng qua bức tranh lại ở trang bìa, Diệp Thanh cứ nằng nặc bảo tôi đưa cho cậu.”
Diệp Thanh trong trạng thái “đời này không còn gì luyến tiếc” mà tiếp tục vẽ tranh, phải phải phải, cậu ăn no rồi.
Ngài Trác, miễn là ngài vui vẻ.
“Trên này có ghi chú của cậu, đồ quan trọng như vậy sao có thể đưa cho tôi được.” Ôn Noãn nói: “Tôi xé bức vẽ ra là được rồi, cảm ơn Thanh Nhi nhá!”
Ngay khoảnh khắc Ôn Noãn sắp xé trang bìa xuống, Giang Trác bắt lấy cổ tay nhỏ của cô, uy hiếp nói: “Cậu xé một cái thử xem.”
Miệng Ôn Noãn giật giật, nở một nụ cười không có mấy ý tốt, nhìn Giang Trác: “Đây không phải là vở ghi chú cậu viết riêng cho tôi đấy chứ?”
“Không phải, muốn hay không tùy cậu.” Giang Trác nói xong, mặt mày như pho tượng xoay người bỏ đi.
Ôn Noãn đoạt lại quyển vở trong tay cậu: “Muốn muốn muốn! Tôi đương nhiên muốn!”
Sắc mặt Giang Trác rốt cuộc cũng hòa hoãn, hỏi: “Chẳng phải cậu cũng có đồ cho tôi sao, là cái gì?”
Ôn Noãn lúc này mới sực nhớ, trong cặp cô cũng có một quyển vở ghi chép dày cộm, vốn định cho Giang Trác ôn tập cuối kỳ.

Không nghĩ tới Giang Trác lại đi trước một bước tặng cô một bộ tài liệu… toàn là tài liệu viết tay, dụng tâm như vậy, làm cho tài liệu photo của cô có chút không dám cầm lên tay.

Đúng là không ngờ, tình tiết máu chó trong tiểu thuyết ngôn tình vườn trường, cứ thế mà chân thật xảy ra trên người cô.

Không không không, cũng không phải là ngôn tình, đam mỹ mới đúng.

“Cậu định đưa tôi cái gì?” Giang Trác rất tò mò, lại hỏi thêm một lần.
Bàn tay Ôn Noãn bỏ vào cặp sách, gian nan lục lọi, tiện tay lôi ra đồ giữ nhiệt đưa cho Giang Trác: “À, cái này, cái này tặng cho cậu, dùng khi đi thi, bây giờ là mùa đông, trời rất lạnh, ha ha ha, coi như có qua có lại, cảm ơn sổ ghi chép của cậu nhá.”
Nói xong, Ôn Noãn cũng chẳng thèm đợi cậu phản ứng, tức tốc ôm tài liệu chạy xuống sân thượng.
Diệp Thanh tò mò bước sang, lấy đồ giữ ấm từ tay Giang Trác, lẩm bẩm đọc dòng chữ giải thích bên trên----
“Chuyên dùng vào ngày hành kinh.”
Vẻ mặt Giang Trác phức tạp, quay đầu nhìn chằm chằm Diệp Thanh.
Diệp Thanh cầm theo đồ giữ ấm, thanh minh: “Đừng có nhìn tôi, trên đó viết như vậy mà!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui