Tôi bàng hoàng khi nhìn thấy Trương Tuệ Anh ở đấy. Cô ta đi cùng Ninh Lệ, tôi không biết rằng bà ấy có biết chuyện Trương Tuệ Anh và Tiểu Hi đổi chỗ cho nhau hay không. Liệu bà ấy có biết chuyện mà con gái mình làm?
- Niên Vũ, mau lại gần xem xem. Tiểu Hi nói.
Tôi đi theo sau cô ấy, chúng tôi rất cẩn thận tiến lại gần. Tôi đã nghe được cuộc trò chuyện của hai người họ.
- ''Mẹ nhìn xem bộ váy này thế nào?"
- "Đẹp lắm Tuệ Anh, chúng ta có thể mặc bộ quần áo này đi dạo phố!
- "Mẹ à, con thấy rằng mẹ và ba đi dạo phố còn đẹp hơn nhiều, con không dám cản đường hai người!"
- "Cái con bé này thật là, mẹ chỉ cần con dành thời gian cho gia đình nhiều một chút là được, với lại con lớn rồi yêu ai thì yêu đi."
- "Ừm, con biết rồi!"
Không hiểu vì sao vẻ mặt của Trương Tuệ Anh khi trả lời câu cuối cùng đó lại buồn man mác, tôi chưa tiếp xúc hay nói chuyện với cô ta bao giờ, nhưng nhìn bề ngoài thật sự cô ta rất giống với Tiểu Hi, ngoại hình rất giống, nhưng mà cách mà cô ta nói chuyện và thái độ cũng như cử chỉ của cô đối với bà ấy ta có một cái gì đó thân mật hơn Tiểu Hi.
- Này Niên Vũ, khi anh đến Trương gia, anh có nhìn thấy một căn phòng như của một đứa trẻ không?
Quả thật là khi tôi đến Trương gia có môtj căn phòng như vậy, căn phòng đó có nôi, đồ chơi như là căn phòng của một đứa trẻ sơ sinh, tôi cũng chẳng dám hỏi han ai điều gì, nếu cô ấy không nhắc chắc tôi cũng quên mất điều đó.
- Tôi có thấy, căn phòng đó có chuyện gì sao? Tôi hỏi.
- Khi tôi bị giam cầm ở chỗ của Trương Tuệ Anh, cô ta đã nhắc về căn phòng đó, đó là căn phòng mà không được ai tìm hiểu về nó.
- Bao gồm cả Trương Tuệ Anh luôn hay sao? Tôi hỏi.
- Đúng vậy, bao gồm cả cô ta, nhưng cô ta đã bí mật tìm hiểu về nó, tôi đã vô tình nghe được rằng căn phòng đó là của thiếu gia Trương gia.
- Cái gì?
Tôi bất ngờ trước những gì tôi vừa mới nghe được, cũng đúng thôi khi không ai biết đến chuyện này, bởi vì chuyện Trương Tuệ Anh là con nuôi Trương gia chẳng ai biết, làm sao biết chuyện Trương gia có một đứa con nữa.
- Vậy...đó là con ruột của Ninh Lệ và Trương Quân Nhân?
- Đúng vậy, hai người họ đã có với nhau một người con trai, đứa con độc nhất vô nhị của Trương gia. Cô ấy trả lời
- Vậy đứa con đó như thế nào rồi?
Tôi bàng hoàng hỏi, nuốt nước bọt căng thẳng, tôi không thể tin được chuyện này, rốt cuộc Trương gia đã xảy ra chuyện gì chứ?
- Đứa con đó chết rồi. Chết ngay khi vừa được sinh ra.
Tôi đã rất sốc khi nghe chuyện này, bây giờ tôi mới biết vì sao căn phòng đó đến bây giờ vẫn còn mới như vậy, suốt khoảng thời gian khi mà đứa con của bà ấy mất, bà ấy lúc nào cũng giữ căn phòng sạch sẽ, điều đó chứng tỏ rằng bà ấy vẫn đợi con mình trở về, nhìn hai người họ cười nói như vậy, chắc hẳn bà ấy thương Trương Tuệ Anh rất nhiều. Tình thương của người mẹ là thứ mà tôi chưa nếm được, nó ra sao? Hiện hữu thế nào? Tôi chẳng biết được! Đánh mất thứ quan trọng nhất của cuộc đời mình, chắc hẳn rất đau đớn. Nhưng đối với một người mẹ, thứ quan trọng nhất chính là đứa con rồi.
- Niên vũ, anh không sao chứ? Sao thẫn thờ vậy?
- Không có gì đâu. Chúng ta đi tiếp hay là đi theo bọn họ?
Ninh Lệ và Trương Tuệ Anh đã rời khỏi cửa hàng, tôi và Tiểu Hi định bám theo sau.
- Này, hai đứa em, em muốn thử bộ quần áo này sao? Em thật xinh đẹp nha, ồ em muốn thử cái váy này sao? Cái váy này làm từ chất liệu rất tốt, thoáng mái tức thời, em không cần lo về chất liệu, độ hút ẩm và sự thời trang, sành điệu với xu hướng thời trang hiện tại, em mua bộ này là thích hợp rồi!
- À, không có chị, em không muốn... Tiểu Hi ấp úng nói.
Đột nhiên xuất hiện một bà chị bán hàng sôi nổi, chị ấy nhào tới giới thiệu cho Tiểu Hi mấy bộ quần áo khiến chúng tôi mất dấu luôn Trương Tuệ Anh, tôi định lôi Tiểu Hi đi nhưng không ngờ chị ấy kéo tôi và cô ấy vào phòng thử đồ.
- Đây là bạn trai em sao? Đẹp trai thật đấy, hai em đúng là một cặp đôi hoàn hảo, à, hay là hai em vào phòng thử đồ đi nha, mấy bộ quần áo này em cứ lựa thoải mái nhé, nào nào vào đây nào!
- Chị à, chúng em không phải như chị nghĩ, chị lôi chúng em đi đâu vậy! Tiểu Hi hốt hoảng nói, cô ấy bị chị nhân viến bán hàng đẩy đi, tôi cũng không phải ngoại lệ, tôi định chạy ra nhưng không ngờ Ninh Lệ và Trương Tuệ Anh quay lại cửa hàng, chúng tôi phải thuận theo chị bán hàng lanh chanh này vào phòng thử đồ để né mặt hai người bọ họ, đúng là người tính không bằng trời tính!