Khi biết vợ anh đã mất, anh nghiệp ngập rượu chè, chơi bời cả đêm. Anh lên giường với rất nhiều cô gái, miễn là họ giống vợ anh. Anh chưa bao giờ để ý đến Kim Chí, nó lớn lên ra sao thế nào là việc của nó. Còn anh chỉ chơi bời để nó lấp đầy khoảng trống trong tim anh. Qua gần một tuần anh bên ngoài cuối cùng cũng chịu về nhà nhưng anh lại mang theo một cô gái về. Đây là lần đầu anh làm vậy, trong số tất cả cô ấy giống vợ anh nhất.
- Thiếu gia...ngài say rồi sao?
Anh ôm trọn vòng eo của cô ấy rồi đặt lên môi cô ấy một nụ hôn rất bạo lực. Rồi anh xô ngã cô ấy xuống giường.
- Thiếu gia~ Nếu anh muốn em sẽ ở bên anh. Hãy để em thay thế vợ anh, được không?
Sau câu nói ấy, anh vội bật dậy, cô gái ấy cũng ngồi dậy theo, câu cổ anh. Môi cô ấy gần kề môi anh. Anh đã nắm lấy tay cô ấy và tát cô ấy. Sự bất ngờ không thể dấu nó thể hiện như in trên khuôn mặt. Cô ấy run bần bật trước anh. "Mày là cái gì mà đòi thay thế cô ấy?". Bộ dạng của anh tràn ngập sự giận dữ, không ai không thể không run người. Nói xong anh đuổi cô ấy đi, cô ấy chạy thật nhanh ra ngoài trước nỗi sợ hãi.
Anh nằm trong phòng một mình, nhắm mắt lại. Một loạt kí ức bỗng ùa về. Trời tối, mây đen kéo đến khi nào không hay, nó bất chợt đổ cơn mưa như lòng anh rơi lệ. Từng giọt nước mắt lăn dài trên má anh. Chúng đều thật lòng. Anh ném bể toang chai rượu xuống sàn. Trời rầm cùng với tiếng bể của chai rượu hòa làm một. Anh ngồi khụy xuống, vết nứt của mảnh chai khứa vào chân anh khiến máy chảy xuống. Da thịt anh đau một lần, lòng anh đau vạn lần.
"Tống An, anh nhớ em..."
Sau đêm đó, anh vô tình tìm thấy điện thoại của Tống Anh. Anh mở ra xem xem có ảnh của cô ấy không. Chiếc điện thoại cũ kĩ cô ấy sử dụng ở quê đã gần hư mất, chúng chạy rất chậm vậy mà lúc cô còn sống anh không tặng cho cô chiếc điện thoại mới, anh cảm thấy rất có lỗi với cô. Anh mở mục ảnh lướt từ trên xuống.
Anh mở mắt to ngạc nhiên khi thấy ảnh của một người đàn ông khác mà không phải anh. Đó là ảnh của một cậu học sinh, lúc nào cũng chụp sau lưng hoặc ngay góc khuất. Anh cũng đoán được những tấm ảnh này chỉ là chụp lén. Anh tiếp tục lướt nhận ra tấm ảnh cuối cùng trong mục ảnh. Đó là tấm ảnh của cô cùng anh bạn đó. Đây là tấm ảnh duy nhất chụp rõ mặt. Trong ảnh cô có mái tóc được thắt bím hai bên, cô mang cặp kính cận cùng đôi mắt tròn xoe, cô ngại ngùng trong đồng phục sơ mi chân váy xanh dương, còn cậu trai bên cạnh đậm chất thư sinh, gương mặt anh lạnh lùng quay sang bên khác, cuối sách trên tay chưa kịp bỏ xuống. Cây cổ thụ phía sau rung rinh như có ngọn gió lướt qua, chúng khiến tóc anh bay phấp phới khiến tấm ảnh trong rất kém chất lượng.
- Tống An, em đã từng cười tươi như vậy...
Tôn buông lỏng bàn tay khiến điện thoại rơi xuống đất. Sau hôm đó không ai thấy anh ở nhà. Mãi đến một tháng sau anh về, không ai biết anh đã làm gì trong thời đó, anh suy nghĩ những gì. Anh lấy một cọng tóc của Kim Chí đến bệnh viện, anh xét nghiệm ADN...
Trước cửa bệnh viện tay anh cầm tờ kết quả xét nghiệm, anh đứng nhìn nó rất rất lâu khiến người xung quanh bàn tán rồi anh bước đi, vứt nó vào sọt rác. Anh về, đầu óc như điên loạng, anh mang tất cả mọi di vật của Tống An lục tung hết lên, quần áo, ảnh và chiếc điện thoại đó anh đều đốt tất cả liên quan đến cô. Hóa ra kết quả của tờ giấy đã tố cáo cô, Kim Chí không phải con của Bằng Tôn...
Trong đó anh nhận thấy một bức thư cũ kĩ, anh lấy can đảm mở nó ra. Nội dung của bức thư là một lời hẹn.
"Em sắp phải lấy chồng rồi. Anh buồn không? Em sắp phải xa anh đấy. Chắc khi anh đọc bức thư này thì em đã trở thành người phụ nữ của người đàn ông khác. Nhưng đừng khóc nhé, em hứa sẽ không khóc đâu. Xin lỗi vì lúc nào cũng đem lại phiền phức cho anh, xin lỗi vì đã chụp lén anh, xin lỗi vì đã làm mất vở bài tập và còn rất nhiều lời xin lỗi khác nữa. Anh đã hỏi rằng, em thích ai phải không? Người em thích chính là TQN! Là anh đấy! Em thích anh Trương Quân Nhân!"
Khi đọc xong anh đốt bức thư đó đi, anh chạy vào nhà, lên sân thượng ngửa mặt lên trời hét lên như giải tỏa tất cả nỗi buồn cùng sự tổn thương
- Tống An, hóa ra em sợ tôi đụng đến con em và tên ấy. Được! Được lắm!. Cuộc đời của Bằng Tôn này chưa bị ai lừa gạt ngoài trừ em! Em thành công rồi, em làm tổn thương tôi rồi!
Anh khóc nức nở trong sự tức giận trong tim. Tim anh đầy vết sẹo do cô để lại. Ấy mà, anh vẫn yêu cô. "Bằng Tôn tôi điên rồi, do em đấy Tống An!".
Mỗi khi anh nhìn thấy Kim Chí là sự tức giận trỗi dậy vì Kim Chí quá giống như cô-vợ anh. Anh dùng cậu bé để giải tỏa sự giận dữ. Anh hành hạ đánh đập cậu bé dù trước đây anh chẳng thèm đụng vào cậu.
Anh nghe tin tức có hai đại gia tộc lớn lên thương trường cạnh tranh với Bằng gia, đấu đá, giành dựt các dự án, đối tác nhiều đến mức mà mọi người phải gọi là 'Tam đại gia tộc". Trong số đó anh nhận kẻ đứng đầu tam đại gia tộc tên là Trương Quân Nhân.