Giả Vờ Đấy! Nhưng Em Yêu Anh Mất Rồi

Cô tỉnh dậy sau một tuần hôn mê, đúng thật trông cô đã gầy đi nhiều. Nhớ lại cảnh bản thân mình xả thân cứu hắn, những phát đạn đau nhói như mổ xẻ, cô rùng mình ngồi bật dậy, mồ hôi nhễ nhãi.

Cô thở, dường như không chỉ sợ hãi, hình như đầu cô rất đau, hình như cô quên mất thứ gì đó, hình như, hình như cô không nhớ gì cả, làm sao đây?

Cô ôm đầu dãy dụa, sống lưng cô đau buốt.

“A…”

Đột nhiên cơ thể cô được nhấc bổng lên, đặt lại tư thế nằm thoải mái nhất. Cô mơ hồ nhìn thấy hắn, khuôn mặt rất đỗi quen thuộc.

Đồng tử đỏ hoe, nhìn khuôn mặt ấy, lòng cô đau thắt, sống lưng cũng đau thắt.

Cô chịu thôi, cô không thể tiếp tục nhớ nữa, đau đầu lắm, đau đầu lắm rồi.

“Đau ở đâu?”

Hắn ngồi xuống bên cạnh cô, tay cầm khăn ấm lau mồ hôi trên trán cô, lạnh lùng hỏi nhưng thanh âm đã dịu một chút.

“Đau ở đầu, ở lưng…” Cô ngập ngừng hồi lâu, đoạn nhìn hắn đầy oán giận “Đau ở đây nữa!”

Cô chỉ vào ngực trái, giọng nói yếu ớt, nước mắt tràn mi.

“Tại sao lại đau ở đó?”

Hắn hỏi, tay cũng có ý định phanh áo cô ra xem thử rốt cuộc bị gì mà lại đau, nhưng lại bị cô cản.

“Không biết, đừng xem… chẳng có gì cả!” Cô nhìn hắn “Vì thấy mặt lão đại nên tôi rất đau!”

Hắn trầm ngâm nhìn cô “Tại sao lại đau?”

Cô vẫn không nói, cô cũng không hiểu vì gì mà bản thân lại yếu đuối như vậy, nhất là ở trước mặt hắn, khó nói lắm với lại bản thân cô cũng chẳng rõ.

“Không biết.”

Hắn không nói gì, chăm chú nhìn gương mặt tái nhợt của cô, rồi nhẹ nhàng chui vào trong chăn, kê cách tay rắn chắc dưới gay cô, ôm cô thật nhẹ, thật khẽ.

“Còn đau không?” còn lại hắn xoa xoa bên bực trái cô, hỏi nhỏ. Cô mơ hồ cảm thấy không quen nhưng vẫn không phản kháng, đúng thật hành động của hắn làm lòng cô ấm lên.

Cô không trả lời, nằm yên bất động, thư giản rồi nhắm mắt nhưng không ngủ. Hắn nhìn cô ôm lúc, đoạn nói tiếp.

“Gầy lui rất nhiều rồi, đây là lần cuối, hãy nhớ, một khi tôi đã đến những nơi như thế, tức có nghĩa là tôi đã chuẩn bị mọi thứ, viên đạn đó em không đỡ giùm tôi thì tất thảy tôi cũng có thể tránh, chỉ việc cỏn con đó, tôi không làm được thì không phải là lão đại.”

Nghe đến đây, cô giật mình mở mắt thao láo nhìn hắn, thì ra hắn nghĩ cô tự nguyện xả thân mà cứu hắn, không phải chứ? Cô chỉ vô tình, để xảy ra sai sót mà ngã xuống chắn trước mặt hắn thôi, không cần phải cảm kích như thế!

“Em nói xem, em là người của tôi, thì mọi quyền của em đều là của tôi, việc tôi đối xử như thế nào với em, cũng là quyền của tôi, nếu chết em chỉ có thể chết trong tay tôi, mạng em là của tôi, tôi muốn làm gì thì làm không đến lượt em cấm đoán hay ngăn cản phải chứ?.”

Những lời nói này, có phải hắn dùng để tuyên bố quyền độc quyền sở hữu của cô đối hắn không thế?

“Em nên nhớ, mạng em là do tôi cướp về, từ bây giờ về sau này, nếu em mất mạng thì tôi sẽ về đến thân chốn u mê, đích thân đòi mạng. Nếu em không trả… đừng trách Vương Khánh này tàn nhẫn.”

Cô nuốt nước bọt, nơi cổ họng nghẹn đắng, sâu trong tâm khảm, cô lại lưu luyến lại cảm thấy nhớ nhung một cái gì đó, để rồi những lời nói vô lý của hắn cũng có thể dễ dàng bắt cô khuất phục!

Ngày thứ hai kể từ lúc cô tỉnh lại, không có món gì là cô được động trừ cháo yến huyết và sữa tươi. Cô khổ sở nhìn bát cháo yến nghi ngút khói mà muốn nôn, không muốn ăn thêm…

Một ngày ba bữa, tương đương với ba bát cháo và ba cốc sữa. Hắn không cho cô ăn bất cứ thứ gì, chỉ cháo yến huyết và cháo yến huyết.

Múc từng muỗng cháo, cô nín thở nuốt qua loa vào bụng, giải quyết xong, cô lại bị hắn mang về chiếc giường ấy, đặt cô nằm xuống rồi hắn lại đích thân dùng khăn ấm lau người giùm cô.

Hắn không cho bất cứ ai động vào cô, ngay cả Nguyên Phong là bác sĩ nhưng trừ việc kê thuốc, kiểm tra sức khỏe thì hắn không cho Nguyên Phong ở cạnh cô quá lâu.

Đây có được coi là vô lý không? Hay là hắn muốn chứng tỏ cho cô biết là hắn muốn giam lỏng cô?

Ngày thứ ba, rồi ngày thứ tư, cứ như vậy cho đến ba tháng sau… cô có thể tháo nẹp ở lưng và đi lại bình thường. Vậy đấy, trong ba tháng đó cô sống nhờ cháo yến của hắn, cho nên bây giờ, ba vòng của cô cũng chẳng phân định nổi.

“Nhìn cô như con heo thật.”

Minh Huy đứng chờ ở đại sảnh, thấy cô đã có thể đi lại bình thường nên tiện thể hỏi thăm, nhưng câu cửa miệng nghe chẳng lọt tai chút nào.

“Nhờ ơn lão đại nhà các anh mà tôi thành ra thế này, ba tháng cứ y như ba vạn năm ở chốn địa ngục!”

Cô mặt nặng mày nhẹ phản công.

Minh Huy cười trừ “Vậy sao, xem ra tâm tình lão đại hôm nay không được tốt cho lắm.”

Nhìn theo ánh mắt đầy thách thức và châm biếm của Minh Huy, cô thấy hắn đã đứng cạnh cô từ lúc nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui