Giả Vờ Đấy! Nhưng Em Yêu Anh Mất Rồi

Đã bao nhiêu lâu rồi, hắn chịu đựng một mình, bao nhiêu lâu rồi không có cô bên cạnh, bao nhiêu lâu cố quên đi sự tồn tại của cô. Nhưng, hắn chợt nhận ra, thời gian không thể làm lành vết thương của hắn, vết thương thật sự đã ăn đến tận xương máu.

Vương Khánh ngồi trên sofa trong phòng ngủ, ánh mắt chứa hàng vạn u sầu mà bấy lâu chưa từng có.

Nguyên Phong hôm nay cũng được hắn phá lệ mà cho ngồi bên cạnh, hắn rầu rĩ nhìn Vương Khánh.

“Thật sự là không cần thiết sao?”

Vương Khánh day day thái dương, đôi mắt mông lung vô định.

“Cần thiết? Đã từ lâu không cần thiết rồi.”

Không gian im lặng…

“Lão đại vẫn nhớ cô ấy, tình cảm vẫn chưa hẳn là đã nguội tàn, vậy thì cớ sao phải làm khổ bản thân? Châu Sa Hoa đó, nhất định là do Ân Di ở bên kia thế giới gửi đến cho chú, vậy thì tại sao lại không an phận mà đón nhận cô ấy?”

Vương Khánh nhướn mày. Đúng là hắn không quên được Ân Di, từ trước đến nay đều như thế. Hắn chưa bao giờ mất trí nhớ như mọi người từng nghĩ, hắn chưa hề, chỉ là một màn kịch được người anh trai trời đánh của hắn vẻ nên. Rồi đời hắn có một chuyển ngoặc, mà chuyển ngoặc đó khiến hắn gục ngã hoàn toàn, đến nổi chỉ còn có thể bám lấy cái kịch bản hoang đường đó, và diễn đạt một cách không sơ hở. Hắn đã dùng thời gian đó để chế ngự bản thân, để gắng gượng quên đi cô ấy, nhưng hiện tại thì sao?

“Đời Vương Khánh này, chỉ tồn tại một quả tim, cô ấy đi, cũng đồng nghĩa quả tim đó sớm đã ngừng đập.”

Hắn đau đớn kìm nén cảm xúc “Đời Vương Khánh này, chỉ tồn tại một linh hồn, cô ấy đi, cũng đồng nghĩa đã hút cạn linh hồn đó. Vương Khánh này, sớm đã định đoạt người chung gối, người vợ là cô ấy, cô ấy đi, cũng đồng nghĩa với chỗ đó sớm đã bị xóa sổ.”

Nguyên Phong không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng rời đi, hắn hiểu lão đại của bọn hắn, sớm đã chết trong tay Ân Di rồi.

Hạ vừa đi thì thu lại về, cô ngủ trưa đến khi tỉnh dậy đã thấy bóng ngã về tây, nhìn quanh một lượt không thấy ai trong phòng, cô liền ngồi dậy chạy đến bên cửa sổ.

Đúng như cô nghĩ, tên Vương Khánh chuẩn bị ra ngoài. Cô vui vẻ chạy lại về giường đỗ ngươi xuống. Hắn đi rồi, cô sẽ có nhiều thời gian rãnh rỗi hơn.

Đúng vậy, trong thời gian hắn đi, cô dường như thấy rất thoải mái, bầu không khí ắt hẳn cũng trong lành tuyệt đối. Nhưng một hai ngày thì được, chứ gần cả tuần cô không thấy tin gì về hắn, cũng thật thấy khó chịu trong người.

Hôm nay cô ngồi trước bàn trang điểm, nói là bàn trang điểm cho oách, chứ thật ra chỉ có cái bàn, trên bàn có cái gương, có cái lược, cuối cùng là còn cái ghế để ngồi. Không phải là Vương Khánh kia keo kiệt không mua phấn son cho cô, mà vì cô không sài, mà nói đi nói lại, có mơ cô cũng không dám nghĩ Vương Khánh kia mua thứ gì đó cho cô.

Đến chiều tối, cô ăn cơm một mình, đi ngủ một mình, cảm thấy trống trải lạ thường. Cô cầm điện thoại, mở danh bạ, cũng chẳng có lấy một số ngoại trừ số được lưu với cái tên ‘ôn dịch’.

Cô chần chừ một chút, rồi định nhấn nút gọi, thì bỗng nhiên có người gõ cửa. Nguyên Phong từ ngoài bước vào không hề hỏi xem cô có đồng ý hay không, hắn ngồi xuống ghế, vào ngay chủ đề chính.

“Lão đại bảo tôi chuyển lời, bắt đầu từ bây giờ, cô được trả tự do, lão đại không ép cô ở đây nữa, đồ đạc chúng tôi cũng đã thu dọn hết giúp cô, cô có thể rời đi ngay bây giờ hoặc bất cứ khi nào cô muốn.”

Nhìn gương mặt nghiêm túc của bác sĩ nhà họ Vương, cô suýt nữa không đứng vững, cô được trả tự do sao? Hay là cô bị bỏ rơi?

Im lặng.

Tiếng điện thoại vang lên, Nguyên Phong nhấc máy, cô không biết là ai gọi tới, chỉ nghe Nguyên Phong nói: “Tôi đang nói chuyện với cô ấy… vâng, lão đại làm sao thế, vâng, tôi biết rồi, vâng” Đột nhiên Nguyên Phong ngẩng đầu nhìn cô, rồi lại nói tiếp “Cô ấy vẫn tốt, vâng…”

Cô nhíu mày, mím chặt môi giật lấy điện thoại “Này, anh thật sự trả tự do cho tôi sao? Có phải anh bị bệnh nan y sắp chết nên mới làm việc thiện không?”

Đầu dây bên kia chỉ phát ai tiếng “tít tít” rồi tắt hẳn.

Cô nuốt nước bọt “Oà, lạnh lùng thật, tôi bị bỏ rơi đấy.”

Khóe mắt cô cay cay, tâm trạng đúng là tồi tệ, cô không nói gì chỉ lẳng lặng trèo lên giường nhắm mắt lại.

“Không sao chứ? Không phải cô rất vui sao?”

Cô vẫn nằm yên “Ừ, vui thật, vui đến độ tôi mừng chảy nước mắt rồi nè.”

Xin lỗi các bạn nhiều nhé, dạo này mình bận quá ^^ Nhận xét giúp mình nhé!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui