Edit & Beta: Đoè
Ngày 31 tháng 7, sinh nhật Ninh Chu.
Ninh Trường Hùng đã đặt phòng tiệc tại một khách sạn năm sao ở thành phố A vài ngày trước, đến ngày sinh nhật của Ninh Chu phòng tiệc được trang trí rất xa hoa lộng lẫy.
Bắt đầu từ ba giờ chiều, khách khứa lần lượt kéo đến.
Lần này Ninh Trường Hùng gửi đi rất nhiều thiệp mời đến dự tiệc sinh nhật của Ninh Chu, hôm nay cũng coi như khách quý chật nhà.
Theo lý mà nói thì tiệc sinh nhật của một tiểu bối không nên tổ chức rình rang như vậy nhưng khách mời hôm nay hầu như đều là những nhân vật quan trọng.
Họ đã sớm nghe nói con trai của Ninh Trường Hùng kết hôn với Tưởng Hàng Đình. Với tư cách là bạn đời của Ninh Chu, Tưởng Hàng Đình chắc chắn sẽ tham dự bữa tiệc sinh nhật hôm nay.
Cái tên Tưởng Hàng Đình ở thành phốp A hay thậm chí trong giới kinh doanh trên toàn quốc không phải chỉ là một cái tên bình thường. Hắn là huyền thoại kinh doanh và là nhân tài trẻ kiệt xuất.
Nhưng ngày thường hắn rất kín tiếng, hiếm khi tham gia tiệc tùng, muốn gặp được hắn không hề dễ dàng.
Có thể nói, phần nhiều những ông lớn đến dự tiệc sinh nhật Ninh Chu hôm nay đều là vì Tưởng Hàng Đình.
Ninh Trường Hùng và Trương Dao ăn mặc lộng lẫy đón khách ở cửa, nhìn mấy kẻ ngày thường mắt cao hơn đầu nay lại tỏ ra kính trọng mình, Ninh Trường Hùng cảm thấy rất đắc ý.
Trương Dao cũng mỉm cười, nhưng nếu nhìn kỹ, nụ cười của bà ta không chạm tới đáy mắt.
Hôm nay có biết bao nhiêu người vì mặt mũi của Tưởng Hàng Đình mà tới dự tiệc sinh nhật của Ninh Chu, có thể thấy Ninh Chu hiện tại quan trọng đến mức nào. Mặc dù bà ta đã thổi gió bên tai Ninh Trường Hùng để ông ta có thể ý thực được mối nguy hiểm mà Tưởng Hàng Đình mang lại rồi sau đó xa cách với Ninh Chu. Nhưng đây chỉ là kế hoãn binh, một khi Ninh Trường Hùng vẫn ăn được quả ngọt ở chỗ Tưởng Hàng Đình, ông ta chắc chắn sẽ ngày càng xem trọng Ninh Chu.
Vậy nên bà ta cần phải nghĩ cách khiến Ninh Chu tự nguyện rời đi.
Tuy trên mặt Trương Dao mỉm cười nhưng trong lòng đã có vô vàn mưu tính.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, khách đến ngày càng nhiều nhưng lại không thấy bóng dáng của Ninh Chu và Tưởng Hàng Đình đâu.
Ninh Trường Hùng nhíu mày, trong lòng dần dần dâng lên một loại dự cảm không tốt.
Đúng lúc thấy Giả Vân Gia đi ngang qua mình nên ông ta gọi lại hỏi: "Vân Gia, cháu qua đây chút."
Giả Vân Gia ôm một bó hoa đi tới: "Chú Ninh, có chuyện gì vậy ạ?"
"Cháu có biết Ninh Chu đang ở đâu không?" Ninh Trường Hùng hỏi.
Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi mà Ninh Chu và Tưởng Hàng Đình còn chưa đến, trong lòng ông ta có hơi lo lắng.
Giả Vân Gia lắc đầu, trong mắt ánh lên vẻ thất vọng: "Cháu không biết."
Thật ra hiện giờ cậu ta rất ít khi liên lạc với Ninh Chu, rất nhiều lần gửi tin nhắn cho Ninh Chu nhưng cậu đều trả lời là đang bận và không còn sau đó nữa.
Giả Vân Gia không phải kẻ ngốc, cậu ta có thể cảm nhận được trong khoảng thời gian này Ninh Chu đang xa lánh mình.
Cụ thể là bắt đầu từ khi nào nhỉ? Hình như là từ cái đêm giao thừa cậu ta gọi cho Ninh Chu bảo cậu lùi một bước về xin lỗi.
Kể từ đó cho đến nay, Giả Vân Gia vẫn không biết mình đã sai ở đâu, cho nên trong lòng cậu ta cũng có bực tức Ninh Chu.
Nhưng dù sao bọn họ đã là bạn nhiều năm, là bạn từ nhỏ, Giả Vân Gia cảm thấy bản thân cũng nên lùi một bước. Vừa hay nghe nói trong khoảng thời gian này Ninh Chu đã trở về nhà, điều này chứng tỏ là Ninh Chu đã tha thứ cho bố mẹ mình rồi sao?
Sự thật đã chứng minh lời cậu ta nói là đúng, vậy thì Ninh Chu cũng nên nối lại tình xưa với cậu ta chứ nhỉ?
Nhưng cậu ta vẫn không đợi được Ninh Chu chủ động gọi cho mình.
Nếu là trước đây Ninh Trường Hùng hay Trương Dao hỏi cậu ta Ninh Chu đang ở đâu, Giả Vân Gia chắc chắn có thể trả lời được ngay vị trí của Ninh Chu. Nhưng bây giờ, suốt một tháng nay cậu ta không liên lạc với cậu, nào có biết Ninh Chu đang ở đâu?
Nghĩ đến đây Giả Vân Gia có hơi tức giận, lúc đi về chỗ chị gái Giả Vân Tình, vẻ mặt vẫn còn tức giận.
Giả Vân Tình nhéo mặt cậu ta hỏi: "Sao mà bực tức vậy?"
"Chị, lâu lắm rồi Ninh Chu không gọi cho em." Giả Vân Gia giận dỗi nói: "Em không biết vì sao cậu ấy lại xa cách em như vậy, không phải em chỉ khuyên cậu ấy giảng hòa với gia đình đi thôi sao? Em cũng chỉ muốn tốt cho cậu ấy thôi."
Giả Vân Tình thở dài "Chị đã bảo em là đừng can thiệp vào chuyện của Chu Tử rồi mà? Em đâu có ở vị trí của Chu Tử đâu mà biết được em ấy đã trải qua những gì?"
"Nhưng đó là bố mẹ cậu ấy!"
Giả Vân Tình: "Gia Gia, nhà chúng ta thật sự đã bảo bọc em quá tốt. Em phải biết rằng trên thế giới này không phải bố mẹ nào cũng xứng được gọi là bố mẹ đâu."
Giả Vân Tình biết tính cách của em mình,cậu ta không có ác ý nên có rất nhiều chuyện dễ dàng cuốn cậu ta vào theo, cô kéo cậu ta đến một góc rồi tận tình khuyên: "Lấy bữa tiệc sinh nhật hôm nay của Ninh Chu làm ví dụ, em ngẫm lại xem từ nhỏ đến lớn người nhà có bao giờ tổ chức sinh nhật cho Chu Tử không?"
Giả Vân Gia thật sự đã ngẫm kỹ về điều đó, kết quả là trống không. Hình như người nhà Ninh Chu chưa bao giờ tổ chức sinh nhật cho cậu, đều là những người bạn như bọn họ đến tặng quà và chúc mừng sinh nhật cậu rồi mặc nó trôi qua mà không hề nghĩ tới.
Đây là lần đầu tiên được tổ chức long trọng như vậy.
"Phải chẳng là mấy người chú Ninh đã nhận ra sơ suất của mình với Ninh Chu cho nên muốn bù đắp cho cậu?" Đây là lời giải thích thích hợp nhất mà Giả Vân Gia có thể nghĩ ra.
Giả Vân Tình nói chuyện với Giả Vân Gia với một cái đầu lạnh, cô nói rất mỉa mai: "Đầu của em bị úng nước rồi hả? Chu Tử đã xa nhà ba năm, ngoài nỗ lực ban đầu để bắt Chu Tử về thì sau đó họ còn liên lạc với em ấy nữa không?"
Cô nói thêm: "Cứ nhìn những vị khách hôm nay đến dự tiệc sinh nhật của Ninh Chu đi, cho dù sau này là tiệc mừng thọ của Ninh Trường Hùng, họ có thể sẽ không đến, nhưng tại sao hôm nay họ lại đến đây??"
Giả Vân Gia không ngốc, nghe Giả Vân Tình nhắc nhở cậu ta cũng ý thức được vấn đề.
Cậu ta vỗ trán nói: "Là bởi vì Tưởng Hàng Đình?"
"Em không hẳn là không cứu được." Giả Vân Tình lẩm bẩm, lạnh lùng nói: "Tiệc sinh nhật này căn bản không phải bù đắp cho Chu Tử mà là thấy em ấy có giá trị cho nên mới cho đại ngộ tốt như vậy."
Giả Vân Gia không muốn tin nhưng sự thật đã ngay trước mắt.
Cậu mở miệng định nói điều gì đó, nhưng nhất thời không biết phải nói gì, chỉ đứng đó với vẻ mặt thất bại.
"Nếu chị mà là Ninh Chu, chị sẽ không chỉ cắt đứt liên lạc với mày mà chị đây sẽ nghỉ chơi với mày luôn." Giả Vân Tình đánh cậu ta một cái.
Giả Vân Gia hơi khó hiểu: "Nếu những gì chị nói là sự thật, vậy sao Chu Tử còn dẫn Tưởng Hàng Đình về nhà? Nghe nói trong khoảng thời gian này Tưởng Hàng Đình đã giúp đỡ công ty của chú Ninh rất nhiều."
Giả Vân Tình không trả lời vấn đề này nhưng ánh mắt hơi trầm xuống.
Vì sao Ninh Chu lại dừng mọi công việc để quay về nhà họ Ninh?
Trong lòng Giả Vân Tình đã có chút đáp án.
Cái năm nhà họ Ninh xảy ra chuyện, Giả Vân Tình đã được năm tuổi, có lẽ còn chút ký ức.
Làn này Ninh Chu trở về, đoán chắc cậu đã biết được sự thật.
Về phần Ninh Chu muốn làm gì, Giả Vân Tình không thể nào biết được bởi vì ngay chính cô cũng không biết những năm nay nhà họ Ninh đã xảy ra chuyện gì.
- -
Ninh Trường Hùng nóng nảy.
Ông ta bắt đầu liều mạng gọi cho Ninh Chu.
Tiệc hôm nay đã chuẩn bị sẵn, nếu Ninh Chu và Tưởng Hàng Đình không xuất hiện, ông ta sẽ mất hết mặt mũi.
Nhưng gọi mấy cuộc cũng không có người nghe, Ninh Trường Hùng nhíu chặt mày, tâm trạng rất khó chịu.
Lại thêm Trương Dao đứng bên cạnh nói: "Phải chăng Ninh Chu và Tưởng Hàng Đình cố ý không đến?"
Nếu muốn đến thì đã đến từ lâu, sao phải đợi đến tận bây giờ?
Ninh Trường Hùng đang định trút giận lên Trương Dao thì cuộc gọi đi cuối cùng cũng có người nghe.
Ninh Trường Hùng chờ Ninh Chu mở miệng đã hạ giọng hỏi: "Chu Chu, con và Tưởng Hàng Đình giờ đang ở đâu vậy?"
Giọng nói lười biếng của Ninh Chu vang lên trong điện thoại: "Chúng tôi đang ở thành phố Q, vừa xuống máy bay."
"Thành phố Q!"Ninh Trường Hùng đột nhiên cất cao giọng, mọi người xung quanh đều bị giọng nói của ông ta thu hút nên nhìn về phía đó, Ninh Trường Hùng chỉ có thể hạ giọng lần nữa: "Con quên là hôm nay bố tổ chức tiệc sinh nhật cho con sao? Giờ khách khứa đều đến hết cả rồi mà con lại nói đang ở thành phố Q?"
Ninh Chu thản nhiên trả lời: "Bữa tiệc này chỉ có mình bố quyết định thôi mà? Tôi và Tưởng tiên sinh có nói đồng ý đâu."
Quả thật là như thế.
Từ khi Ninh Chu đưa Tưởng Hàng Đình về nhà họ Ninh vào tháng trước, chính ông ta đã nói ông ta là người muốn tổ chức tiệc sinh nhật cho Ninh Chu, ông ta là người chuẩn bị và cũng là ông ta mời mọi người.
Toàn bộ quá trình Ninh Chu và Tưởng Hàng Đình đều không can thiệp vào, thậm chí là một ý kiến cũng chẳng có.
Ninh Trường Hùng cho rằng bọn họ chỉ là lười quan tâm đến việc này, nhưng ông ta không ngờ rằng khi bữa tiệc bắt đầu, bọn họ coi như không biết cũng chẳng đến.
Những đường gân trên trán Ninh Trường Hùng nổi lên, khuôn mặt tức giận đỏ bừng.
Ông ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Ninh Chu, rốt cuộc mày muốn làm gì?"
"Tôi chẳng muốn làm gì cả, chỉ muốn chuẩn bị cho ông một món quà bất ngờ thôi." Giọng điệu của Ninh Chu lạnh lùng và mỉa mai, "Cảm ơn ông và Trương Dao đã chăm sóc cho tôi những năm qua."
Ninh Chu: "Thôi, không nói nữa. Tưởng tiên sinh còn đang chờ tổ chức sinh nhật cho tôi, cúp máy đây."
Ninh Trường Hùng suýt đập vỡ điện thoại khi nghe tiếng tút tút ngắt máy.
Trương Dao từng bị đánh một lần, biết giờ không thể đắc tội với Ninh Trường Hùng nên đã yên lặng lùi ra xa.
Ninh Trường Hùng ước gì bây giờ có thể bay đến chỗ Ninh Chu giáng cho cậu mấy cái tát thật mạnh để trút giận.
Nhưng ông không biết rằng đây mới chỉ là sự khởi đầu.
Trợ lý vội vàng chạy đến, nói mấy câu vào tai Ninh Trường Hùng.
Ninh Trường Hùng không quan tâm đến hình tượng của mình nữa mà gào lên: "Cậu nói cái gì?" Trong giọng nói tràn ngập khó có thể tin.
Trợ lý nuốt nước bọt, giọng khô khăn nói: "Dự án ở vùng biên giới thất bại, 300 triệu vốn đầu tư của công ty bị mắc kẹt."
Đây là dự án lạc quan nhất của Ninh Trường Hùng, ông ta đầu tư rất nhiều tiền vào đó, chỉ chờ kiếm lời. Giờ lại nói với ông ta dự án thất bại, tiền tham nhũng quỹ của công ty bị mắc kẹt là sao!
Ninh Trường Hùng như đi bào mòn hết sức lực, nếu không nhờ trợ lý nhanh tay đỡ lấy thì có lẽ ông ta đã ngã nằm chổng vó trên đất.
"Đi! Về công ty!" Ninh Trường Hùng dừng một lúc mới lấy lại sức, để trợ lý đưa ông ta về công ty bàn bạc biện pháp đối phó.
Nhà đã dột còn gặp mưa suốt đêm (1), sau khi trở lại công ty, Ninh Trường Hùng mới được biết trong công ty có một số dự án cần số vốn lớn, nếu không được lấp đầy kịp thời, Ninh thị sẽ đứng trước bờ vực nguy cơ bị phá sản.
(1) Đã đen đủi, còn gặp chuyện đen đủi hơn.
Giờ ông ta lấy đâu ra tiền để vá lại những lỗ hổng đó?
Ông ngồi thẫn thờ trên ghế, đầu óc trống rỗng kêu ong ong, thở hồng hộc như thể nếu chậm lại sẽ tắt thở luôn.
Một lúc sau, hai mắt ông ta bỗng chốc sáng lên như thể nắm được cọng rơm cứu mạng.
Tưởng Hàng Đình!
Đúng rồi, hiện giờ chỉ có Tưởng Hàng Đình mới cứu được ông ta thôi!
Ông ta vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Ninh Chu, nhưng điện thoại của Ninh Chu lại đang báo bận.
Lặp đi lặp lại nhiều lần, cứ luôn như vậy.
Tiếng tút tút đó dường như đã đẩy Ninh Trường Hùng xuống vực sâu.
- ----
Ha, đáng đời ông ta và sắp tới sẽ là mụ Trương Dao nhận quả báo.