Một ngày nhanh chóng trôi quá khá là nhẹ nhàng nếu không có những tiếng hét long trời lở đất của Sunny, có thể nhỏ vẫn chưa thể quen được với hình ảnh tảng băng với play boy, thì độ sock của nhỏ kém mà, hưon nữa Jun khổ chứ nó khổ gì đâu?!!^^! Nó nhún vai rồi lấy bông nhét vào tai cho hết ngày, dù gì nó cũng khá quen rồi.Jen vươn vai rồi đi ra ngoài, tất nhiên là có cả hắn.*cười*
Sắc hoàng hôn khiến khung cảnh trùng xuống, nhuộm sắc đượm buồn. Hắn siết chặt bàn tay nó, hơi ấm từ bàn tay hắn sưởi ấm cho nó. Jen mỉm cười, chỉ cần có bàn tay này của hắn thì dù quãng đường sau này có chông gai như thế nào nó cũng không sợ. Nhưng nó đâu biết, hai bàn tay ấy lại xa nhau một lần nữa....
Căn nhà trắng phong cách Hàn hiện lên huy hoàng trong khung cảnh hoàng hôn, hắn lấy chìa khóa mở cổng rồi đi vào. Mùi hoa anh đào nhẹ dịu xua đi không khí lạnh bên ngoài.
- Em có nhớ lúc ở bệnh viện anh đã nói gì không?
Hắn quay sang nhìn nó, môi nở nụ cười đầy ngu hiểm.Cơ mà nó vẫn đang tràn ngập trong sự ấm áp của tình yêu nên chưa nhận ra tên sói lang đã hiện thân từ lúc nào, ngây thơ hỏi lại hắn.
- Nói gì cơ?
Nụ cười trên môi hắn lại được dịp mờ ám hơn nữa, hắn đi ra nhà ăn rồi chuẩn bị bữa tối, trước khi đi nói với lại.
- Đêm nay anh sẽ cho em biết.
Jen nhún vai, nó chưa hiểu hết cái từ ''đêm'' của hắn nguy hiểm đến mức nào nên thong thả đi lên phòng ngâm mình vào làn nước nóng. Dưới nhà, Shin vừa nấu ăn vừa cười mỉm, đôi mắt xanh sáng lên. Đôi tay thoăn thoắt đảo thức ăn trên bếp, món sườn sào chua ngọt dần dần được hoàn thành. Hắn tắt bệp, dọn đồ ăn ra bàn, rồi tự gật gù khen mình giỏi. Lúc Jen đi xuống thì hắn đã dọn cơm tinh tươm chỉ chờ nó cùng ăn.
-Woa! Không ngờ anh nấu anh giỏi quá ta, vậy sau này anh nấu cho em đều đều nha!
Nó đưa tay làm dấu number one về phia hắn, mà đâu có biết mình vừa nói chuyện gì. Nếu sau này hắn cũng nấu ăn cho nó thì chẳng phải nó đang tính chuyện vợ chồng đó sao? Shin nghe xong cười thầm rồi gặp cho nó miếng gà chiên.
- Anh biết ăn anh giỏi rồi, em không cần phải khen đâu!
Nó chu môi, giả vờ muốn ói.
- Ọe ọe! Anh không biết em có sở thích nói ngược à?
Hắn vẫn không hụt hứng, tiếp tục nhe bộ răng của mình nhưng là ở trong ý nghĩ.
- Anh chưa làm gì em đâu mà em đã muốn ói rồi!
Nó á khẩu chỉ biết ngậm ngùi ngấu nghiến miếng thịt coi như đang xé xác hắn vậy. Đúng là có yêu thế nào vẫn thấy hắn đáng ghét mà!!!!
Sau khi ăn xong hắn dọn dẹp rồi rửa bát để nó vắt vẻo trên sofa xem tivi. Trên truyền hình đang chiếu bộ phim tình cảm, dù không thích xem lắm nhưng nó cũng cố ''nhắm mắt'' để xem. Đang đúng đến cảnh nam diễn viên chính bất chợt ôm nữ diễn viên chính và dùng giọng mật ngọt thủ thỉ với cô nàng'' Hôm trước là ở bệnh viện nhưng hôm nay là ở nhà....em chết với anh!'' Nói rồi không để nữ diễn viên kịp phản ứng tên nam chính đó đã bế thốc nàng ta lên giường rồi từ từ hôn vào trán , môi, cổ và mọi người tự tưởng tưởng tiếp. Nó ngao ngán cầm điều khiến định chuyển kênh thì bàn tay run run lại. Cái câu vừa nãy....sao....sao...mà quen quá.Lúc ở bệnh viện hắn đã nói câu này rồi phải không?Chiếc điều khiển trong tay nó rơi xuống đất long thành ba mảnh cùng tiếng hét kinh thiên động địa khiến hắn suýt té vì nghĩ là có động đất. Hắn vội chạy ra phòng khách, lại suýt nữa thì hôn đất. Khuôn mặt của nó tái mét lại, miệng há hốc , mắt trợn ngược. Hắn chạy lại ôm nó, khẽ vuốt vuốt lưng nó.
- Có chuyện gì vậy? Thôi! Có anh đây rồi! Bình tĩnh lại đi!
Bỗng hắn nghe bên tai có tiếng gì đó, ngoảng sang thì lập tức nuốt không trôi. Cái ti vi.......... Hắn quơ quơ điều khiển định tắt thì thấy hiện trường còn lại 3 mảnh rời nhau. Shin liền nhanh chân bế nó lên phòng, nhẹ nhàng đặt nó xuống giường. Giờ nó ms trân tĩnh lại, đôi mắt tím long lanh lên....nghĩ cách. Nó giật giật vạt áo của hắn, thút thít giở triêu mỹ nhân kế.
- Anh Shin!
- Sao vậy?- Hắn dịu dàng vuốt toc nó.
- Em muốn ngủ! Híc!-Đôi mắt tím long lanh, hai má nó phúng phính khiến gương mặt trở nên vô cùng dễ thương, làm người đối diện khó mà từ chối được.
- Ừ! Vậy em ngủ đi!
- Anh nói rồi đó nhé!
- Ừ! Ngủ ngon nhé, anh yêu em!
- Em cũng thế- Nó cười lém lỉnh.
Hắn kéo chăn đắp cho nó mà không hề hay biết mình bị lừa... Phải đến khi ngâm mình trong nước hắn mới nhận ra nhưng đáng tiếc giờ nó đang ngủ ngon lành rồi với lại hắn cũng đã hứa rồi còn gì. Shin nắm chặt bàn tay, rít lên từng chữ.
- Em thoát được hôm nay nhưng khôgn thoát được mãi đâu! Jennnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn!!!!!!!!!
Hắn mặc đồ ngủ rồi tắt đèn định ngủ thì tiếng chuông điện thoại reo lên. Hắn mắt nhắm mắt mở rồi ấn nút nghe.
- A lô?
- Anh Sh...Shin à?- Đầu giây có tiếng con gái thút thít.
- Ừ. Ai vậy?
- Tui nè! Muni đây!
Muni?Lại là con nhỏ này! Thôi nó cũng giúp mình giờ mình giúp lại nó, coi nhưu hòa, chả ai nợ ai.
- Có gì không?
- Em ...c..có....t...thai...rồi!
Mặt hắn tái mét lại, mọi người đừng hiểu lầm nha! Tại trước đây có quá nhiều con gái gọi điện cho hắn rồi bao là có thai nên đã thành phản xạ tự nhiên rồi, và câu tiếp theo của hắn sẽ là.
- Đến Mỹ Cẩm, tôi sẽ đưa cô mười triệu. Ok?
Muni mở to mắt, cái tên này có bị làm sao không vậy? ''Cái thai'' này có phải của hắn đâu mà lại đưa cô tiền chứ? Nhưng không sao, như thế càng thuận lợi. Môi cô nhếch lên.
- Nhưng mà anh phải đưa em đi cơ!
Giờ hắn mới bịt mồm, ôi mình đã nói cái quái gì vậy nè? Mà nhỏ nhờ mình đưa đi á?? Làm gì có cái vé đo. Hắn định nói không nhưng nghĩ là thì là hắn nợ cô, thôi giúp cô vậy!
- Ừ! Mấy giờ?
- 8 giờ! Cảm ơn anh nha!
- Không có gì! Đây cũng là trách nhiệm của anh mà!( trách nhiệm trả nợ)
Hắn cúp máy rồi lên giường đi ngủ mà đâu hay biết cuộc nói chuyện vừa rồi đã được ghi âm. Muni siết chặt chiếc máy ghi, đôi mắt đen ánh lên đầy tia gian xảo.
- Dương Băng Băng! Để xem cô phản ứng như thế nào!