Giả Vương Bình Thiên Hạ


"Nếu Đại Hoàng Tử đã nói như vậy, chúng tôi liền an tâm.

!" Trương Du cùng đám tướng sĩ, quân sư nghe vậy không nói gì thêm nữa.

Nói thật họ cũng không quan tâm lắm, nếu Nguyễn Văn Vũ trở mặt, với binh lực hiện tại của mình nắm trong tay, hoàn toàn có thể trấn áp được đối phương.

"Cao Ngạc.

.

! Thành Minh.

.

! Hai tên khốn kiếp các người.

! Chờ Bản Hoàng Tử đánh xong trận chiến này chiến thắng trở về, đó cũng là tử kỳ của các ngươi.

.

!"
Mã Tịnh Thái ánh mắt hướng về nơi xa, hai tay nắm chặt voi cùng, lời nói âm trầm, cũng đủ hiểu đối với lại hai tên Thừa Tướng của Đại Mao Quốc hắn hận bao nhiêu.

!
"Vương gia.

.

! Phí Mân cùng Mạnh Trường Kỳ hai người đó luôn luôn muốn chống lại Vương gia, lỡ như nữa đường bọn chúng quay đầu, hậu quả khó có thể tưởng tượng.

.

!" Nguyễn Tu Sinh là quân sư số một bên cạnh Nguyễn Văn Vũ từ trước đến nay.

Từ khi Nguyễn Văn Vũ có ý định liên kết với lại đám người Đại Mao Quốc.

Hai người kia luôn luôn ra mặt phản đối.

Đặt biệt là lúc hai người kia nghe được bên mình nhường ra Tân Nha Thành cho Đại Mao Quốc để trả chi phí Đại Mao Quốc giúp đỡ, cả hai đã bất bình ra mặt.

Vừa rồi còn lên tiếng chống lại Vương gia, kéo dài như vậy, chỉ sợ đại sự không ổn.

"Vương gia.

! Tôi cũng đồng ý với lại ý kiến của Tu Sinh huynh.

.

!" Lần này Liễu Tứ hai tay tán thành với lại ý kiến vừa rồi của Liễu Tu Sinh.

Hắn tài năng không nhiều, tuy nhiên bản lĩnh nhìn mặt đoán ý cũng là nhất lưu.

Vừa rồi hai người Phí Mân lên tiếng phản đối, Nguyễn Văn Vũ không thích, còn hiện ra sát ý, hắn là nhìn thấy vô cùng rõ ràng.

Vào thời điểm này hắn phải hoàn toàn ủng hộ Nguyễn Văn Vũ mới đúng.

"Phí Mân tướng quân cùng Trường Kỳ đại nhân từ trước đến nay vẫn luôn trung thành với lại Bản Vương.


.

! Chuyện này để sau hẳn nói đi.

.

!"
Mười ngàn binh sĩ trong tay của Phí Mân cùng một ngàn binh sĩ trong tay Mạnh Hữu Kỳ làm cho Nguyễn Văn Vũ hắn động tâm rất là lớn.

Hai người này tuy trung thành với mình, nhưng binh sĩ dưới tay bọn chúng chỉ nghe theo lời của hai người kia, không nghe theo hắn.

Cái này cũng làm cho hắn hết sức không vui, một ngày kia hai người trở mặt, hay tệ hơn có ý nghĩ quy hàng Nguyễn Văn Chương, không phải là cái mạng của hắn sẽ có nguy hiểm hay là sao đây.

.

?
Thế nhưng hắn cũng biết bây giờ là thời điểm quan trọng, hắn càn người lãnh binh giúp hắn đánh trận tốt, hai người đó tạm thời không thể nào loại bỏ được.

— QUẢNG CÁO —
Event
"Vâng.

.

! Điện Hạ.

.

!" Bây giờ chưa trừ, không có nghĩa là sau này không trừ.

Hắn hiểu quá rõ ý nghĩa trong lời nói vừa rồi của Vũ Vương, xem ra mục tiêu nắm binh quyền của hai người mình sắp trở thành hiện thực rồi.

"Đại Tướng Quân.

.

! Ngài nghĩ như thế nào.

.

?" Mạnh Trường Kỳ trầm ngâm.

Chưa khi nào mà hắn cảm thấy hối hận khi đi theo Nguyễn Văn Vũ như thời điểm hiện tại.

Nhìn Lý gia cùng Hàn gia đang tại Mễ Thành bên kia hô mưa gọi gió, hắn lại càng hối hận hơn.

Có khi hắn nghĩ lúc trước không nên nghe theo Tiên Đế ủng hộ hết mình cho Nguyễn Văn Vũ sẽ tốt hơn.

Đại chiến lần này dù có thắng, bọn họ cũng bị người dân Đại Thành mắng là quân bán nước thôi.

"Haiz.

.

! Chúng ta đã không có cơ hội quay đầu nữa rồi.


.

!" Phí Mân thở dài một tiếng.

Nguyễn Văn Vũ vừa rồi có ý định giết hai người bọn mình, làm tướng quân ra sa trường bao năm hắn làm sao không nhìn ra được.

Con người của Nguyễn Văn Vũ này tâm địa có chút nhỏ nhen, biết như vậy năm xưa hắn đã không có giúp Nguyễn Văn Vũ lấy được niềm tin của Tiên Đế rồi.

"Ngài nói đúng.

.

! Chúng ta quả thật không có con đường để lựa chọn.

.

!"
Hắn từ khi chạy ra Mễ Thành cùng Nguyễn Văn Vũ thì đã không có cơ hội quay lại, Hoàng Đế hiện tại sẽ không có bỏ qua cho hắn.

Tấm gương của Đại gia cùng Vĩnh gia vẫn còn đó.

Mỗi khi nhắm mắt hắn lại tưởng tượng ra mình cùng gia tộc cũng nằm chết la liệt như hai nhà kia.

Phí Mân cũng không khá hơn, để cho quân đội của Đại Mao Quốc nhập Tân Nha Thành, so với phản quốc không khác gì mấy là mấy.

Trên trán của y cũng đã in dấu ấn đậm nét của Nguyễn Văn Vũ, một người tàn độc như vị Bệ Hạ kia, làm sao có thể bỏ qua cho Phí Mân được.

!
"Ha ha ha.

.

! Ha ha ha.

.

!"
"Bệ Hạ.

.

!" Có phải ngài bị điên hay là không, vào hoàn cảnh này vẫn có thể cười được.

— QUẢNG CÁO —
Event
Hay là bị đám người Đại Mao Quốc cùng Vũ Vương dọa đến mất lý trí.

Chắc sẽ không đâu, tay Bệ Hạ này không phải là người bình thường, chuyện như thế này không làm ông ta mất tinh thần đâu! ! Lý Dương trong lòng có chút độc ác nghĩ.

"Nguyễn Văn Vũ a Nguyễn Văn Vũ.

.

! Trẫm còn tưởng đâu ngươi tài giỏi như thế nào.


.

! Hóa ra cũng chỉ có vậy.

.

!"
"Mã Tiến.

.

!"
"Có Nô Tài.

.

!"
"Đi gọi Kê Khá đến đây.

.

! Trẫm có chuyện muốn giao cho hắn.

.

!"
"Tuân lệnh.

.

!"
"Nguyễn Chính.

.

! Khanh nói xem.

.

! Nếu lần này để cho Khanh dẫn Thành Hổ Quân đi dẹp phản loạn, Khanh có tự tin có thể đem phản tặc dẹp yên, bắt hết bọn chúng về cho Trẫm hay không.

.

?" Nguyễn Văn Vũ hắn không lo lắng lắm.

Tuy nhiên binh sĩ trong tay của Phí Mân cùng với lại Mã Tịnh Thái cũng là một vấn đề không nhỏ, hơn hai vạn đại quân.

Cổ lực lượng này chỉ cần băng qua được Ứng Thành thì không đến một ngày bọn chúng sẽ đi đến Mễ Thành, khi ấy không ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra được đâu.

Hai vạn quân đem toàn bộ dân chúng Mễ Thành giết mười lần còn được mà.

"Bệ Hạ.

.

! Thần.

.

!" Nguyễn Chính trong lòng run lên một cái.

Hắn quá hiểu nếu như Nguyễn Văn Chương nói như vậy, ý nghĩa của nó là muốn hắn làm Đại Tướng Quân của Thành Hổ Quân.

Tuy nói Thống Lĩnh của Cấm Vệ Quân cùng Thống Lĩnh Thành Hổ Quân đều là Phó Nhất Phẩm Võ Tướng chức vị.


Nhưng ai cũng nhìn ra được Thành Hổ Quân là chi Quân Đội mạnh hơn Cấm Vệ Quân không biết bao nhiêu lần.

Nó được xem là Quân Đoàn hùng mạnh nhất Đại Thành Quốc mà.

Được làm Đại Tướng Quân của Thành Hổ Quân là mơ ước của biết bao nhiêu tướng lĩnh của Đại Thành Quốc nơi này.

Lực cám dỗ của nó quả thực là quá lớn đi, Nguyễn Chính hắn trước đây cũng là từ Thành Hổ Quân đi ra a.

— QUẢNG CÁO —
Event
"Bệ Hạ.

.

! Thần không làm được.

.

!" Tiếc nuối, vô cùng tiếc nuối.

Cơ hội này dành cho hắn có thể nói là cả đời mới xuất hiện một lần, bỏ qua là sẽ không còn có lần sau nữa.

Tuy nhiên hắn cũng phải nhìn nhận một sự thật, đó là hắn không làm được.

Trong tay hắn có mười ngàn quân Thành Hổ Quân kể cả quân dự bị, nếu chỉ đánh bại đoàn người của Nguyễn Văn Vũ thôi, hắn tự tin có thể làm được.

Tuy nhiên ý vị Bệ Hạ này là muốn hắn bắt hết đám người Nguyễn Văn Vũ cùng Mã Tịnh Thái luôn, vậy có chút quá tầm với hắn.

Thay vì để vị Bệ Hạ này thất vọng, thôi thì thành thật một chút.

"Nguyễn Chính.

.

! Ha ha ha.

.

! Nguyễn Chính.

.

!"
Nguyễn Văn Chương không khỏi phì cười chỉ tay vào Nguyễn Chính người này, cũng không biết nói cái gì cho phải đây.

Người trung thực thì hắn gặp nhiều rồi, nhưng trung thực như Nguyễn Chính cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.

Tên này chỉ cần đồng ý với lại hắn trước, sau đó như Lý Đồng Quý vậy, từ từ nghĩ cách sau cũng được.

Không nữa dù y không làm được như những lời đã hứa, hắn cũng nghĩ tình y trung thành cũng đâu có trị tội y đâu, cần gì đưa mình vào thế khó như vậy kia chứ.

"Vậy theo ý của Khanh.

.

! Mễ Thành hiện tại người nào có khả năng làm được như những gì Trẫm muốn.

.

!"
Nếu mà Nguyễn Chính đã bỏ qua cơ hội lần này, vậy Nguyễn Văn Chương hắn cũng không muốn nhắc lại nữa.

Quan trường chính là như vậy, không nắm bắt có hội một khi nó bay mất là rất khó quay lại.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận