Giả Vương Bình Thiên Hạ


"Cái này..!"
Đám người Nguyễn Khải há hốc mồm.
Có loại vũ khí như thế này, trong vòng một trăm mét không ai có thể đã thương Bệ Hạ là sự thật, đây là chỗ dựa lớn nhất của Bệ Hạ đây sao..?
"Chúng ta làm theo ý của Bệ Hạ đi thôi..!"
La Thế là người đầu tiên lên tiếng đồng ý để Hoàng Đế ra bên ngoài.
Những Nỗ Tiễn kia là do hắn chế tạo ra, dĩ nhiên là hắn biết rõ hơn ai hết uy lực của chúng nó.
Sở dĩ hắn quỳ xuống can ngăn là vì hắn cũng sợ vạn nhất, bên ngoài kia quá nguy hiểm, không ai biết trước sẽ xảy ra chuyện gì.
"Thừa Tướng đại nhân..! Ngài thấy thế nào..?"
"Còn thế nào, chúng ta về nhà chuẩn bị sẵn sàng đi, ngày mai cùng theo Bệ Hạ lên trường thành..!"
Tính cách của vị Bệ Hạ kia thế nào, nơi đây người nào mà không biết, có ai có thể khuyên ngăn được đâu.
Đã không khuyên ngăn được, vậy thì cùng đi theo thôi.
"Lý Dương..! Thế nào rồi..?"
"Hồi Bệ Hạ..! Bên kia Điền Thụy tướng quân truyền lại vẫn không thấy có vấn đề.!"
"Như vậy thì tốt..! Nói lại cho Bình Điền Thụy biết trẫm tin tưởng tuyệt đối vào y..!"
Nguyễn Văn Chương cười nhạt một cái.

Đã không có vấn đề gì, vậy cứ theo kế hoạch định sẵn hành động thôi.
...
"Điện Hạ..! Tin tức tốt..! Tin tức tốt..!"

Mạnh Trường Kỳ đi vào khu vực nghị sự của các tướng lãnh, trên gương mặt không khỏi hiện lên tia vui mừng, thậm chí còn có kích động.
"Trường Kỳ đại nhân..! Ý ông muốn nói cái gì..?"
Mã Tịnh Thái hết sức không vui, thay Nguyễn Văn Vũ lên tiếng luôn.
Hôm nay công thành bị mất hai ngàn binh sĩ, trong đó bên hắn chết mất một ngàn năm, hắn đang buồn thúi ruột.
— QUẢNG CÁO —
Event
Vào lúc này tên Mạnh Trường Kỳ này lại chạy đi vào mở miệng nói tin tốt, đây không phải là khiêu khích hắn hay sao.
"Trường Kỳ đại nhân..! Có gì từ từ nói..!"
Bên mình hôm nay tổn thất không hề nhỏ, bọn họ đang bàn cách làm sao công phá được Mễ Thành vào ngày mai.
Bàn cả buổi vẫn chưa nghĩ ra được cách gì hay, nói thật hắn cũng không mấy vui vẻ, niềm tin tất thắng khi dẫn quân đến đây cũng bị vơi đi không ít.
"Điện Hạ..! Ta vừa nhận được tin tức, Bệ Hạ ngày mai sẽ lên trường thành khích lệ tam quân tướng sĩ..!"
"Ngài nói xem tin tức này có phải rất là đáng vui mừng hay không..?"
Mạnh Trường Kỳ vốn không muốn gọi Nguyễn Văn Chương là Bệ Hạ.
Tuy nhiên nói gì thì nói Nguyễn Văn Chương bây giờ vẫn là đương kim thiên tử của Đại Thành.
Một ngày y chưa bị phế truất, làm con dân Đại Thành, bên ngoài vẫn là phải cung kính xưng hô, không thể khác được.
"Thật chứ..!"
"Hoàn toàn đúng sự thật..!"
Tin tức này là Hàn gia mật thám đưa cho hắn, bây giờ trong toàn thành đều đang bàn luận chuyện này, làm sao có thể là giả được.
"Ha ha ha..! Tốt..! Tốt ..! Tốt..!"

Bên trong gian phòng này người nào người nấy đều hiện lên gương mặt tươi cười cả.
Bọn họ nghĩ mãi vẫn không có cách công phá Mễ Thành được.
Bây giờ thì tốt rồi, Nguyễn Văn Chương không hiểu vì lý do gì ấm đầu chạy lên trường thành, bọn họ liền dễ dàng tính toán hơn rất nhiều.
Chỉ cần đem Nguyễn Văn Chương giết chết ngay trên trường thành, Mễ Thành tự khắc sẽ bị phá thôi.
"Muốn làm anh hùng sao..?" Nguyễn Văn Vũ cười gằn.
Nếu mà Nguyễn Văn Chương cứ ru rú trong Hoàng Cung, mình còn sẽ không có cách công phá Mễ Thành, tuy nhiên bây giờ tướng đã rời cung, vậy chuyện này liền đơn giản hơn nhiều rồi.
"Điện Hạ..! Hàn gia, Uông gia, Lý gia, Tiết gia cùng rất nhiều gia tộc khác có đưa tin cho ta..! Bọn họ nói là ngày mai chỉ cần quân đội chúng ta tấn công thành, bọn họ sẽ giúp chúng ta diệt trừ Bệ Hạ..!"
Thêm một tin vui nữa mà Mạnh Hữu Kỳ muốn nói cho Nguyễn Văn Vũ cũng như những người khác cùng nghe.
— QUẢNG CÁO —
Event
"Tốt quá.!"
Nguyễn Văn Vũ vỗ tay hò reo.

Nội ứng ngoại hợp, hắn xem lần này Nguyễn Văn Khánh thằng nhóc đó còn có thể sống được hay không.
"Tốt cái gì..! Biểu đệ..! Bộ ngươi quên chuyện ngày hôm qua rồi sao.?" Mã Tịnh Thái lên tiếng khinh thường.
"Điện Hạ.! Lời nói của Quý Tộc kia khó có thể tin..!" Phí Mân lên tiếng cảnh tỉnh.
Ngày hôm qua đám Quý Tộc kia hứa hẹn bọn họ nhiều lắm.


Nào là chỉ cần bọn họ đánh Mễ Thành, đám người kia sẽ đem cửa thành mở ra để đón tiếp.
Nào là sẽ nhân lúc hỗn loạn đi vào Hoàng Cung đem đầu Hoàng Đế chặt xuống dâng lên cho bọn họ làm quà gặp mặt.
Sự thật như thế nào thì người nào cũng đã biết cả rồi.

Cửa thành vẫn đóng, Hoàng Đế vẫn còn.
Bên đó chẳng làm cái gì cả, hại đám người bên mình tổn thất hai ngàn binh sĩ.
Phí Mân hắn cũng là Quý Tộc, nhưng là Quý Tộc đã lụi tàn từ lâu.

Rất lâu rồi hắn không có xem mình là Quý Tộc một phương, nên đối với Quý Tộc hắn chẳng có thiện cảm gì.
"Khục..!"
"Đương nhiên là tôi không có ý nói Trường Kỳ đại nhân..!" Phí Mân giật mình.
Hắn mắng cho sướng miệng, lại quên mất bên cạnh mình Mạnh Trường Kỳ cũng là một Quý Tộc chính cống nha, vừa rồi là đã đắc tội y rồi.
"Tạm gác qua chuyện này đi.!.

Chúng ta bàn bạc đối sách ngày mai làm sao tấn công Mễ Thành..! Làm sao giết tên Hoàng Đế kia thì hay hơn..!"
Tê Lam là quân sư của Phí Mân, ở hoàn cảnh khó khăn này là lúc cần hắn lên tiếng nhất.
"Đại Hoàng Tử..! Chúng ta có cần chờ quân đội của Miên Hóa tướng quân đến rồi cùng nhau tấn công Mễ Thành luôn hay không.?" Điền Vũ vẫn có chút lo lắng bất an.
"Không cần..! Chờ Miên Hóa tướng quân đến thì chúng ta đã bỏ qua mất cơ hội tốt lần này rồi..!" Mã Tịnh Thái lắc đầu.
Miên Hóa kia là Phó Đô Thống của Đại Hùng Quân Đoàn, chi quân đội mạnh nhất của Đại Mao Quốc, lần này hay tin thắng lớn, tên đó được Cao Ngạc cùng Thành Minh phái hai vạn quân đội đến trợ giúp.
Nói là trợ giúp không nói là tranh công cùng hắn thì đúng hơn, muốn từ tay hắn vớt đi phần lớn công lao, làm gì có chuyện đơn giản như vậy.
Hắn sẽ không bao giờ để cho âm mưu của đám loạn thần tặc tử kia được trở thành sự thật.
...

"Tĩnh Huyên Chưởng Vệ..! Ngươi bí mật gọi chúng ta đến đây có chuyện gì..?" Hứa Ái gương mặt không vui.
— QUẢNG CÁO —
Event
Từ gian phòng nghị sự đi ra, Tĩnh Huyên đã gọi hắn cùng Mặc Kim đến nơi đây, thái độ lén lút.
Nếu như để cho Phí Mân tướng quân biết bọn họ họp riêng mà không phải là bàn bạc chung với ngài ấy, hậu quả nghĩ đến không ai có thể lường được.
"Hứa Ái Chưởng Vệ..! Mặc Kim Chưởng Vệ..! Hai vị xem qua cái này đi.!"
"Hoàng Tộc đã tước bỏ thân phận của Vũ Vương Điện Hạ..!" Mặc Kim hai người chấn động.
Nếu mà Nguyễn Văn Vũ đã không phải là Vũ Vương, cũng không phải là người Hoàng Tộc nữa, vậy bọn họ trợ giúp Vũ Vương còn có ý nghĩa gì đây.
"Thật ra tin tức này đã có từ mấy ngày trước rồi, chỉ vì Đại Tướng Quân chúng ta muốn giúp Vũ Vương, nên mới đem tin tức này giấu đi mà thôi..!" Tĩnh Huyền tiết lộ thêm một tin tức bí mật khác.
"Nói như vậy Đại Tướng Quân đã lừa chúng ta..?"
Biết trước Nguyễn Vân Vũ chỉ là thường dân, vẫn muốn bọn họ phải bán mạng cho y, chuyện này...
"Nơi đây còn có một bức thư, các người nhìn thử đi..!"
"Đây là..!"
Thư của cha mẹ người thân của bọn họ, trong thư nói về chuyện gia đình.

Thêm vào khuyên bọn họ không nên làm phản, chống lại Đại Thành, nếu như không sẽ không có nhìn mặt bọn họ nữa.
"Hai người nghĩ xem..! Chúng ta cùng Đại Mao xưa nay là địch thủ của nhau, người của chúng ta chết trong tay Đại Mao không phải là ít..! Bây giờ lại đi liên kết bọn chúng tấn công chính quê hương của mình, liệu lương tâm các người có an ổn..?"
"Tĩnh Huyền huynh nói không có sai, nhưng là chúng ta đã đi quá sâu rồi, chỉ sợ không có con đường quay lại..!"
Hứa Ái nhớ lại ba năm trước trong một trận chiến với lại Đại Mao Quốc, em trai của mình là chết trong tay của Đại Mao Quốc binh sĩ.
Còn bên cạnh Mặc Kim, năm xưa Đại Mao Quốc chiếm Lộc Thành, em gái của y cũng là bị Đại Mao Quốc làm nhục cho đến chết, thù oán này bọn họ sao có thể quên được.
"Yên tâm.! Nơi đây có một cái mật hàm do Bệ Hạ phát ra dành cho hai vị, mời hai vị xem qua..!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận