"Mau..! Mau..! Không cần đuổi theo, lập tức đem tỏa ra xung quanh bốn hướng, không được để bất kỳ người nào đến gần Khánh Vương Điện Hạ khu vực một bước..!"
"Người nào vi phạm, giết không tha..!"
Nguyễn Hạc chỉ huy binh sĩ không cần phải đuổi theo đám tàn binh bại tướng đó làm gì, quan trọng nhất hiện tại vẫn là phải bảo hộ Khánh Vương an toàn mới được.
"Điện Hạ..! Điện Hạ..! Ngài không có sao chứ...?"
Nguyễn Niêm mới chẳng quan tâm đến tên Nguyễn Hạc bên kia đang chỉ huy binh sĩ bảo hộ Khánh Vương.
Hắn là chạy nhanh đến bên cạnh Nguyễn Văn Chương, nhìn thấy y trên người dính nhiều máu như vậy, gương mặt trắng xám lại, hết sức là lo lắng.
"Bản Vương không có chuyện gì..!"
Nguyễn Văn Chương hít sâu vào trong lồng ngực một ngụm lương khí, để cho bản thân mình bình tĩnh trở lại, nhìn xung quanh trận thế này.
Hắn hiểu được đám người này đây không phải là đến giết hắn, mà là đến bảo hộ cho hắn.
Xem ra hắn tạm thời đã có thể an toàn được rồi, trước mắt mình sẽ không phải chết.
"Tiên Đế phù hộ..! Thật là Tiên Đế phù hộ..!"
Nguyễn Niêm nhìn kỹ lại, đúng là trên người Nguyễn Văn Chương có máu, nhưng đó là máu của người khác, không phải là máu của y, thấy thế trái tim lên đến cuống họng của hắn cũng có thể đặt xuống.
"Mau đưa Bản Vương đi tìm một vị đại phu đi..!"
Nguyễn Văn Chương Không biết lão già này là ai, càng sẽ không ở trong hoàn cảnh này đi hỏi thân phận của đối phương, hắn nhìn ra được người này cực kỳ lo lắng cho hắn, thái độ cũng là thân cận nhất định.
Như hắn đoán không sai đây nhiều khả năng chính là một trong những tâm phúc của tên Khánh Vương kia trước đây, từ từ có cơ hội hắn sẽ đi tìm hiểu chuyện này sau.
"Điện Hạ..! Không được..! Bên ngoài hiện tại rất loạn, chờ cho binh sĩ của Nguyễn Nhật tướng quân đến, chúng ta mới có thể rời đi..!"
Nguyễn Niêm không một chút nào do dự đứng ra phản đối, khó khăn lắm hắn mới tìm được vị Khánh Vương Điện Hạ này, hắn phải bảo hộ ngài ấy an toàn, nếu như mà để chuyện tại Thanh Nhai Thành xảy ra thêm một lần nữa, hắn bảo đảm mình sẽ không có con đường sống.
"Điện Hạ..! Tôi đã phóng lên tín hiệu, không bao lâu nữa Nguyễn Nhật tướng quân sẽ dẫn binh sĩ đến đây..! Khi đó ngài muốn làm thế nào cũng được..!"
Nguyễn Hạc ánh mắt lướt qua, cũng là có thể suy đoán được chuyện gì đang xảy ra, nhiều khả năng người thanh niên trúng tên này đã lấy thân mình che chắn cho Điện Hạ, để ngài ấy có thể bình an còn sống đến bây giờ, nên ngài ấy muốn tìm đại phu xem thương thế của anh ta.
Tuy nhiên chuyện này hắn là cực lực phản đối.
Nên biết trong tay hắn hiện tại chỉ có một trăm tên binh sĩ mà thôi, nếu đối phương dùng biển người tấn công, hắn cũng chỉ có thể chịu chết.
Hắn là lính, hắn chết cũng không sao, nhưng Khánh Vương thân phận tôn quý, ngài ấy không thể nào chết được.
"Ta nói lại lần nữa..! Các người lập tức tránh ra..!"
Nguyễn Văn Chương gương mặt hơi có chút âm trầm lại, Lý Dương vì hắn mà bị thương nặng như vậy, bây giờ còn đang hôn mê bất tĩnh, như hắn còn vì an nguy của mình, để mặt y sống chết, hắn có còn là người hay không..
"Điện Hạ..!" Nguyễn Niêm cùng Nguyễn Hạc hai mặt nhìn nhau, người nhìn ta, ta nhìn người, trong lúc nhất thời cũng không biết làm thế nào.
"Thế nào..! Lời nói của ta các người không có nghe, bộ các người cũng muốn làm phản sao..?"
"Rầm..! Điện Hạ bớt giận..! Chúng tôi không giám..!"Nguyễn Hạc đám người quỳ xuống, trên trán mồ hôi chảy ròng rã.
Làm phản chuyện này cũng đừng có nên nói chơi, hắn vì Khánh Vương có thể ngay cả cái mạng của mình cũng có thể bỏ mà, làm sao lại có ý định phản lại Khánh Vương đây.
"Hừ..!"
Nguyễn Văn Chương hừ lạnh một cái, hắn là không có muốn tính toán thêm với đám người này nữa, chuyện quan trọng nhất của hắn là vẫn phải tìm đại phu chữa bệnh cho Lý Dương thì hay hơn.
"Điện Hạ sao lại thay đổi lớn như vậy chứ..?"
Nhìn Nguyễn Văn Chương rời, Nguyễn Hạc đám người đứng lên, cả đám nghĩ lại vẫn còn thấy sợ, khí thế của vị Khánh Vương này vừa rồi phát ra, nó quá mạnh, cũng vô cùng khác biệt so với lại một Khánh Vương trước đây chỉ biết ăn chơi đàn điếm, trong lúc nhất thời hắn không biết đường nào mà lần.
"Nguyễn Hạc..! Ông còn đứng đó làm gì..! Mau đuổi theo Khánh Vương đi..!"
Nguyễn Niêm là không có thời gian để mà cảm khái sự thay đổi của Khánh Vương vừa rồi, hắn chỉ biết, nếu như Khánh Vương ra bên ngoài gặp phải chuyện gì, cái mạng nhỏ này của hắn cũng đừng nghĩ có thể giữ lại được..
"Các người còn đứng ở đó làm gì..! Mau đuổi theo mau..!"
Nguyễn Hạc toàn thân chấn động, hắn là người đầu tiên chạy ra bên ngoài nhanh nhất, phải dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo Khánh Vương mới được.
...
Liên Hoa Phủ Thành..!
"Chíu..!"
"Hả..!"
"Vũ Vương Điện Hạ..! Không biết có chuyện gì..?"
Đang cùng Nguyễn Văn Vũ chơi cờ bỗng nhiên nhìn thấy y nhíu mày như thế, Lý Đồng Vân cũng liền ngưng lại, quan tâm lên tiếng hỏi.
Lý Đồng Vân, tên này tại bên trong quan trường của Đại Thành Quốc cũng là một nhân vật phong vân, y chỉ là xuất thân từ một chi thứ tại Lý Gia trên Mễ Thành, nhưng bằng tài năng hiếm có của mình, y đã lên làm được Tri Phủ của Liên Hoa Thành, trong khi chỉ mới có ba mươi hai tuổi, cái tuổi này con đường làm quan là rất rộng mở.
Không có chuyển biến bất ngờ gì xảy ra, nhiều khả năng năm sau Lý Đồng Vân sẽ được thăng lên làm Phó Quận Thủ Mễ Quận, đi vào hàng cao tầng quan lại của Đại Thành Quốc.
Người mà Lý Đồng Vân cung kính xưng hô Vũ Vương Điện Hạ, tại Đại Thành Quốc nơi này chỉ có một người duy nhất, chính là Đại Hoàng Tử của Đại Thành Quốc, Nguyễn Văn Vũ, người được truyền tụng có thể trở thành Tân Hoàng Đế đời tiếp theo của Đại Thành Quốc.
Nhưng kết quả thì ai cũng hiểu, biến cố lớn phát sinh, người mà Tiên Hoàng chọn làm người thừa kế lại là Tứ Hoàng Tử Khánh Vương, mà không phải là Đại Hoàng Tử Nguyễn Văn Vũ.
"Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, Đồng Vân Tri Phủ không cần để ý..!" Nguyễn Văn Vũ cười nhạt một tiếng, tỏ ra không mấy quan tâm lắm.
Nhưng hành động của hắn lại hoàn toàn trái ngược, gương mặt của hắn hiện tại ngưng trọng hơn trước nhiều lắm, chợt rời đi ra bên ngoài, ngay cả thông báo với lại Lý Đồng Vân một tiếng hắn cũng không có.
"Đại nhân..! Tin tức bên Tư Âm Huyện truyền về, Khánh Vương đã bình an đi vào huyện nha, hiện tại đang ở tạm nha môn phòng khách quý nghĩ ngơi..!"
Lý Hùng chỉ chờ Nguyễn Văn Vũ rời đi, liền ngay lập tức chạy vào bên trong thông báo tin tức tình báo mới nhất cho Lý Đồng Vân nghe, nhìn y gấp gáp như thế, có thể nói là đã nhẫn nhịn rất khổ sở rồi.
"Khánh Vương dám đi vào Huyện Nha dừng chân sao..?" Chuyện này đối với lại Lý Đồng Vân cũng tương đối là bất ngờ.
Tuy nói Tư Âm Huyện đã thuộc địa bàn của hắn quản, cũng đã đi vào Mễ Quận, nhưng là tình cảnh bên trong Mễ Quận cũng rất phức tạp, thế lực rắc rối nơi nào cũng có, không cẩn thận sẽ bị diệt như chơi.
Mấy ngày trước đây chuyện tại Thanh Nhai Thành chính là một ví dụ, tay Khánh Vương đó đã không hiểu chuyện đã đành, những người bên cạnh của y sao cũng vô tư như vậy, không khuyên bảo y, xem ra đám người này khó lòng có thể làm nên được chuyện gì lớn.
"Hồi đại nhân..! Tin tức tôi nhận được nói là Khánh Vương hiện tại đã được sự hộ thuẫn của Nguyễn Nhật tướng quân, được ngài ấy bảo vệ đến gắt gao..!"
Sau đó Lý Hùng liền đưa trong tay một tờ giấy dâng lên cho Lý Đồng Vân, đây là tin tức cặn kẽ nhất mà tên Tư Âm Huyện Phó Yến truyền về cho hắn.
...
((Chương thứ hai trong ngày đưa lên, cầu đề cử của các bạn..)).