Thú thật Nguyễn Văn Khánh tên đó có thế sống được đến bây giờ hắn xem ra cũng là một kỳ tích.
Cũng có sự trợ giúp âm thầm vô cùng lớn của Ánh Vương ngày đêm chiêu binh mãi mã, không thì Khánh Vương đã đi đời nhà ma từ lâu rồi.
"Hoàng nhi..! Thế nên con phải hứa với trẫm, nhất định phải đem đám nghịch tặc đó giết đi..!"
"Dùng máu của bọn chúng, tẩy đi sự nhục nhã mà trẫm đã phải nhận, cũng là xóa đi vết đem lớn nhất của Nguyễn Thị hoàng tộc chúng ta..! Phụ Hoàng thân khải..!"
"Biết nói sao bây giờ đây..!"
Tốt nhất Nguyễn Văn Thanh dưới suối vàng không có biết được mọi sắp xếp của mình đã bị chính tay của mình phá hủy.
Nếu không ông ta sẽ phải nghĩ cách đội mồ sống lại mất thôi.
"Chết..! Bản thân của mình có nguy hiểm..!" Nguyễn Văn Chương giật mình đứng lên.
Hắn nghĩ đến một chuyện, một chuyện hết sức quan trọng.
Sở dĩ Ánh Vương vô điều kiện trợ giúp cho hắn, đó là vì ông ta nghĩ hắn là Nguyễn Văn Khánh, là Khánh Vương, là con của ông ta.
Một khi ông ta mà biết hắn là giả mạo, con của ông ta thực tế đã không còn, khỏi phải nói ông ta sẽ giận dữ như thế nào, cái mạng của hắn nhiều khả năng sẽ không giữ được mất..
...
"Mã Tiến công công..! Vương gia có gửi cảm ơn đến ngài, Vương gia còn nói sẽ không bao giờ quên đi công lao của ngài.!"
Nguyễn Nhật cùng Mã Tiến cả hai đồng hành cùng đi, người trong cung tinh mắt có thể nhìn ra được hướng của hai người này đi đến là Cơ Mật Viện.
"Vương gia đã quá lời..!"
"Có thể vì Vương gia ra sức, đó là vinh hạnh của Nô Tài..!"
Mã Tiến như nhìn thấy Ánh Vương đang ở kề cận bên mình một dạng, hắn hết sức là cung kính.
Thái độ còn hơn là chủ tử trước đây là Thành Thái Tông của mình nữa kìa.
"Không thể nói như vậy được..!".
"Vương gia có nói bao năm qua đã vất vả cho ngài..!"
Làm thân tín số một số hai của Ánh Vương, có một số chuyện cơ mật là Nguyễn Nhật hắn cũng được Ánh Vương tiếc lộ cho biết.
Trước khi đến đây, Ánh Vương còn đặt biệt dặn đo hắn là phải làm tốt quan hệ với Mã Tiến mà.
"Không vất vả..! Không hề vất vả..!"
Mã Tiến đôi mắt đỏ hoe, đây là cảm động quá mức mà.
Bên ngoài mọi người nhìn hắn là tâm phúc của Hoàng Đế Thành Thái Tông, nhưng thực ra lại không phải như vậy.
Hắn vốn là một tên con thứ bị đuổi ra Mã gia, khi ấy phải đi ăn xin từng ngày mới có thể sống sót.
Năm đó mất mùa đói khát, người ăn xin đâu đâu cũng có, người chết đói giữa mùa đông giá rét lại càng nhiều.
Thậm chí vì sinh tồn, nhiều người còn lấy thịt của đồng loại ăn qua ngày.
Nhớ năm đó nếu không phải Ánh Vương đi ngang qua cho hắn thức ăn, hắn đã chết lâu lắm rồi.
Để trả ân cho Ánh Vương, hắn cam nguyện đi vào Hoàng Cung làm thái giám, dùng mọi thủ đoạn để được sự tín nhiệm của Thành Thái Tông.
Hắn chờ đợi chính là cơ hội ngày hôm nay.
Thế nên khi nghe Phan Đình Phong nói y muốn hợp tác với Ánh Vương thay đổi di chiếu, hắn không một chút chần chờ gật đầu đồng ý.
Để con của Ánh Vương làm vua, dù sao cũng tốt hơn con của Thành Thái Tông quá nhiều đi.
"Haiz..! Thật không dễ dàng..!"
Nguyễn Nhật cũng không muốn tiếp tục đi quá sâu vào vấn đề này nữa, có những chuyện trong lòng mọi người đều hiểu là đủ rồi.
"Tất cả cũng đã qua..!"
Những ngày tháng nằm gai nếm mật bên cạnh Thành Thái Tông đưa đến cho hắn quá nhiều trải nghiệm.
Lo sợ bị phát hiện đủ kiểu, cuối cùng hắn cũng đã chờ được đến ngày Thành Thái Tông qua đời, khổ tận cam lai cũng đã nhìn thấy ánh Mặt Trời.
Chuyện hắn làm tay trong cho Ánh Vương cũng xuất phát từ tính các của Nguyễn Văn Thanh mà ra.
Ông ta quá bảo thủ lẫn không tin tưởng quần thần của mình, người nào cũng muốn giám sát, lâu ngày quan lại cũng thấy khó chịu cùng không an toàn, bọn họ cũng muốn để cho Nguyễn Văn Thanh thử loại cảm giác này xem thế nào.
Ánh Vương chính là người đi tiên phong hơn cả, ông ta đã tốn kém rất nhiều tài nguyên mới có thể đưa Mã Tiến hắn có địa vị như bây giờ.
"Nguyễn Nhật tướng quân..! Phan Đình Phong một chuyện..!"
"Chuyện này là ngoài ý muốn, Vương gia đã biết, ngài ấy không hề trách ông..!"
Nói ra vụ Phan Đình Phong bỗng nhiên trở mặt khi hai bên đang hợp tác với nhau rất tốt cũng đã làm cho Ánh Vương bọn họ không kịp trở tay.
Con cáo già này đúng là không phải hạng người bình thường, Vương gia bọn họ cũng đang nghĩ cách đối phó.
Tình hình như có biến cố gì lớn, liền có thể ra tay đem Phan Đình Phong trấn áp lại.
"Chuyện này nên bàn tính kỹ hơn một chút..!"
Hắn cùng Phan Đình Phong được Ánh Vương chỉ định chăm sóc dạy dỗ Nguyễn Văn Khánh làm một vị Hoàng Đế tốt.
Nhưng con người Phan Đình Phong giả tâm tràn đầy, dùng chiêu này đúng thật là rất tuyệt.
Giờ đây bên trong triều đình Phan Đình Phong nắm đại quyền, trong tay còn có binh mã của Nguyễn Hữu Nghĩa giúp đỡ.
Trong khi quân đội của Ánh Vương ở Linh Phong Thành lại cách nơi này khá xa, đi về cũng mất mấy ngày.
Nước xa không thể nào cứu được lửa gần, nên mọi chuyện cần phải thận trọng một chút mới được.
"Mã Tiến công công..! Lần này Bệ Hạ cho triệu ta đến không biết có chuyện gì quan trọng hay không..?"
Nguyễn Nhật nhìn lên bầu trời cũng không còn sớm, đã gần bốn giờ sáng, đáu đó cũng đã nghe âm thanh gà gáy, thời điểm này là lúc mọi người đang ngủ ngon.
Hắn hôm nay cũng có làm chút rượu, đang tính nghĩ ngơi, không có Mã Tiến tìm đến nói là Bệ Hạ muốn gặp hắn bảo hắn phải đi gặp ngay lập tức, hắn đã lên giường nằm nghĩ từ lâu rồi.
"Ta cũng không có biết nữa..! Bệ Hạ không có nói..!"
Mã Tiến lắc đầu.
Không phải hắn không muốn nói cho Nguyễn Nhật biết mà nói thật hắn cũng chẳng hề biết dụng ý của vị Bệ Hạ này là gì khi bảo hắn cho mời Nguyễn Nhật tới nữa.
Tay Hoàng Đế trẻ tuổi này cách làm việc quá khó đoán, không ai biết được y muốn làm gì.
Hồi tối bị Bệ Hạ âm cho một đao, đem ra làm dê thế tội, đến bây giờ hắn vẫn còn cảm thấy không được thoải mái cho lắm.
Duy có một điều mà hắn nhìn ra được là vị Bệ Hạ này không hề đơn giản như bên ngoài mọi người vẫn thấy vậy đâu.
"Ân..!"
"Nguyễn Chính Thống Lĩnh..! Chào ngài..!"
Hai người Mã Tiến hơi ngẩn người một chút.
Nguyễn Chính là thống lĩnh Cấm Vệ Quân, bảo vệ trong cung an toàn là nhiệm vụ của y.
Có điều đêm hôm khuya khoắt như thế này y không giao cho thuộc hạ trực mà tự mình đi làm.
Chuyện này hơi có chút khác thường à như, trừ khi xảy ra chuyện quan trọng gì..
Chuyện quan trọng..!
Nghĩ đến đây, hai người Nguyễn Nhật không khỏi giật mình một cái, Bệ Hạ bảo bọn họ đến không phải là nói có chuyện quan trọng cần nói hay là sao..?
Hướng đi của Nguyễn Chính cũng giống như bọn họ, là Cơ Mật Viện, không lẽ..!
"Hai vị đại nhân khách khí..!"
Quan trường trong giới chào nhau, Nguyễn Chính cũng không có làm cao.
"Như vậy..?"
Đi đến thêm đoạn nữa, cá ba nhìn nhau mà gương mặt không khỏi biến đổi.
Trước cho gọi Nguyễn Nhật, sau thì cho gọi Nguyễn Chính, hai người cùng có chung một điểm là cùng có binh quyền trong tay.
Bệ Hạ một hơi gọi đến hai vị tướng quân cùng một lúc, lại còn giữa đêm tối như thế này...!
Cả ba người không dám nghĩ tiếp nữa rồi.
...
"Nguyễn Nhật tên đó nói trung tâm với mình xem ra không có giả.!"
Trước hắn có nghi ngờ Ánh Vương cho Nguyễn Nhật bảo vệ cho hắn cùng nghe theo mệnh lệnh của hắn hoàn toàn là giả.
Ánh Vương trên thực tế cũng có âm mưu thâm độc của riêng mình, nhưng giờ xem qua bức thư này của Nguyễn Văn Thanh, hắn đã hiểu ra nhiều điều.
Tay Ánh Vương đó quả thực là muốn giúp đỡ cho hắn vô điều kiện.
.