Giả Vương Bình Thiên Hạ


"Khụ..!"
"Haiz..! Nếu như đại ca của ngươi còn sống thì tốt, nó sẽ biết được đây không phải là ý của Ánh Vương..!"
Tào Kinh thật sự quá thất vọng với lại Tào Hòa đứa con này rồi, đến hiện tại mà nó vẫn nghĩ nhắm vào Tào gia, Đại gia, Vĩnh gia là Ánh Vương, cũng thật hết nói nỗi.

Cũng vậy, như nó thông minh được như tên đại ca kia của mình, cũng sẽ không chọn đứng tại Phan Đình Phong một bên, đưa Tào gia vào cảnh nước sôi lửa bỏng như hiện tại.
"Phụ thân..! Ý của ngài muốn nói những việc làm của Bệ Hạ hiện tại không phải là do Ánh Vương chủ mưu..?"
Tào Hòa đúng là kém người đại ca đã mất của hắn, nhưng không đến nỗi là hắn quá ngu ngốc, không thì cũng sẽ không lên làm được Kỹ Bộ Thượng Thư như hiện tại.

Cha mình chỉ vừa điểm phá, kết hợp với những hiểu biết của hắn, hắn liền hiểu ra được vấn đề bên trong đó rồi.
"Ánh Vương người này, có mưu lượt của tướng tài, nhưng không có sự quyết đoán của một vị quân chủ, nếu như không năm xưa Thái Tổ cũng đã không chọn Tiên Đế làm người kế vị..!"
Tào Kinh lắc nhẹ đầu, Nguyễn Văn Ánh con người này hắn hiểu, cũng từng chỉ dạy y một đoạn thời gian, ưu khuyết điểm của y hắn đều biết rõ.

Năm xưa đề bạt người kế vị hắn cũng có khuyên Thái Tổ không nên chọn Ánh Vương làm vua.

Người này có chút tiểu thông minh, can đảm lại không có, làm việc lại chần chờ không quyết đoán, lo trước sợ sau, nếu y làm Hoàng Đế, Đại Thành Quốc đã không thể tồn tại đến ngày hôm nay, nó đã mất nước từ lâu rồi.

"Phản rồi..! Đám Nô Tài hoạn quan kia..?" Tào Hòa ánh mắt chất chứa lửa giận thật sâu.
Nếu không phải là Ánh Vương, vậy tác động lên Hoàng Đế để y ban ra cái mệnh lệnh động trời kia cũng chỉ có mấy tên nịnh thần bên cạnh.

Người mà hắn chỉ đích danh ở đây là Mã Tiến, tên hoạn quan khốn kiếp này, trong lịch sử Cổ Nam Đại Lục không hề thiếu những tên hoạn quan có tâm lý bệnh tật muốn đoạt quyền như thế này.
"Tào Địa..!"
Tào Kinh thật không có muốn cùng đứa con này của mình nói chuyện tiếp nữa, nếu nói tiếp, hắn sợ mình sẽ tức giận chết đi mất, khi đó với thủ đoạn của vị Hoàng Đế kia, Tào gia nhà hắn thật sự phải đi tong rồi.
"Lão gia..! Có thuộc hạ..!"
"Ngươi đi ra bên ngoài..! Ra bên ngoài truyền lệnh của ta xuống..! Bảo mọi người mở ra cửa lớn, tiếp người của Bệ Hạ đi vào..!"
"Thêm nữa..! Tất cả buông bỏ vũ khí của mình..! Nếu như người của Bệ Hạ muốn bắt giữ mọi người, vậy thì phải thuận theo, không được phép chống lại..! Có biết hay không..?"
"Vâng..! Lão gia..!"
Nếu lời nói này phát ra từ miệng của Tào Hòa, Tào Địa hắn sẽ còn có một chút nghi hoặc.
Nhưng đây là phát ra từ phía Tào Kinh, vậy không cần thiết phải hỏi lại làm cái gì nữa, Tào Kinh trong lòng tất cả mọi người Tào gia đều là một vị thần, không người nào có thể thay thế.
"Tướng Quân..! Ngài có cao kiến gì không..?"
Người của Tào gia chỉ chống đối với bọn họ khi đóng lại cửa phủ, nhưng sau một lúc thì mở ra, người nào người nấy đều ngoan ngoãn quy hàng, không người nào phản kháng cả.

Tào gia làm như thế khiến cho người của hắn muốn đại khai sát giới thêm một lần nữa cũng liền bó tay thất sách.
Giờ đây cũng chỉ còn lại người bên trong Yên Hòa Các này, bên trong có trọng phạm mà Bệ Hạ muốn bắt giữ là Tào Hòa.
Cũng có một vị đại thần mà bọn họ không thể nào chọc nỗi Tào Kinh, đứng tại nơi này tiến không được mà lùi cũng không xong, thật cảm thấy khó chịu.
"Nguyễn Nhật tướng quân..! Ngài hãy đi đem tất cả tài sản của Tào gia niêm phong lại đưa về Hoàng Cung đi, nơi này đã có ta trấn thủ.!"
Hôm nay người của hắn đã giết quá nhiều người rồi, nợ nần với quý tộc cũng đủ cao, giống như bây giờ cũng tốt, Tào gia không phải chết trong tay bọn họ, muốn chém muốn giết hãy để vị Bệ Hạ kia đến quyết định đi.

Nhắc đến vị Bệ Hạ kia, Nguyễn Chính không tự chủ được thân mình run lên một cái, cũng may Nguyễn Nhật không nhìn thấy, không thì phải làm trò cười lớn rồi.
"Được...! Quyết định như vậy đi..!"
Nguyễn Nhật không muốn ở đây lâu, hắn không muốn gặp nhất chính là Tào Kinh, ông lão gần đất xa trời đó.

Nói sao Tào Kinh là người đã đi theo Thái Tổ từ buổi đầu lập quốc, binh sĩ nhiều thế hệ của Đại Thành vẫn còn tôn kính vị Hộ Quốc Công này vô cùng.
Nếu mà bên ngoài biết hắn cho người vây bắt vị Hộ Quốc Công đáng kính này, chỉ sợ ban đêm trên người của hắn sẽ có thêm vài lổ thủng nữa.


Nếu không phải bị ép buộc đến không còn con đường nào khác để đi, hắn cũng không nguyện ý đến nơi này.
"Phụ thân..! Chúng ta đã ra bên ngoài..!"
Tào Hòa bên trong nãy giờ giúp Tào Kinh thay quan phục, lấy những thứ cần thiết, sau liền theo ý ông ta dìu đi ra bên ngoài.

Ập vào mắt hắn chỉ toàn Cấm Vệ Quân binh sĩ, người nhà Tào gia đã không còn lại bất kỳ ai, dù trong lòng đã có chuẩn bị, nhưng khi chứng kiến lòng của hắn cũng không khỏi đau như cắt.
"Mạt tướng Nguyễn Chính..! Cấm Vệ Quân Thống Lĩnh..! Bái kiến Hộ Quốc Công..!"
"Bái kiến Hộ Quốc Công..!"
Gặp người đi ra bên ngoài có cả Tào Kinh, Nguyễn Chính dẫn đầu, cung kính ôm quyền cúi đầu chào hỏi.
Hộ Quốc Công, chiến thần lừng danh của Đại Thành Quốc, so sánh với lại người này, tên Nguyễn Hữu Nghĩa kia chẳng qua chỉ là ruồi muỗi, không đáng nhắc đến.

Đây mới chân chính là quân thần trong lòng mọi binh sĩ của Đại Thành Quốc.

ngôn tình hay
"Khục..! Nguyễn Chính tướng quân cùng các vị không cần đa lễ...! Lão phu hiện tại chỉ là phạm nhân, không đáng cho các vị phải khách khí...!"
"Lão Quốc Công..!"
Nguyễn Chính muốn lên tiếng đính chính, nhưng nghĩ đến chuyện gì, hắn liền ngậm miệng lại.
Tào Kinh lời nói vừa rồi cũng không hề sai, Bệ Hạ đã ra Thánh Chỉ, đem toàn bộ người nhà Tào gia bắt giữ lại, như vậy đã đánh Tào gia vào cái mác tạo phản như là Phan Đình Phong mất rồi.


Trong đó Tào Kinh là người của Tào gia, cũng là không thể thoát được liên quan, bây giờ ông ấy thật là phạm nhân.

Nguyễn Chính liếc qua Tào Hòa một cái, càng nhìn càng cảm thấy căm ghét, nếu không phải là do người này tham lam cùng ngu dốt đi theo Phan Đình Phong, làm gì mà đưa Tào gia đến bước đường như ngày hôm nay, cũng làm gì phải ép bọn họ khó xử như thế này.
"Quốc Công đại nhân..! Mạt tướng có thể mở ra một con đường, đưa ngài rời khỏi nơi đây, sống những ngày bình an còn lại..!" Nguyễn Chính ngẫm nghĩ, đây có thể là cách tốt nhất.
Nên Nguyễn Du Nhiên đó có thể vì ân tình mà bỏ qua cho Nguyễn Hữu Nghĩa một lần, Nguyễn Chính hắn sao không thể, nơi đây đều là người của hắn kia mà.
"Nguyễn Chính tướng quân..! Thả lão phu rời đi..! Ngài làm sao giao phó với lại vị Bệ Hạ kia..?"
Tào Kinh được Tào Hòa đỡ đến bên cạnh của Nguyễn Chính, hắn mỉm cười đầy hòa ái lên tiếng hỏi.
"Quốc Công đại nhân xin an tâm..! Chuyện này Nguyễn Chính tự có thể sắp xếp ổn thỏa..!"
Ý nghĩ của hắn cùng Nguyễn Du Nhiên giống nhau, bây giờ là trong lúc cần dùng người, vị Bệ Hạ kia sẽ không có làm gì hắn.

Hơn nữa hắn làm như thế đa phần cũng là vì Hoàng Đế suy nghĩ, giả sử ông ta thật sự trị tội Tào gia cả nhà.

Tào Kinh vừa chết, sẽ làm cho lòng quân trên toàn bộ Đại Thành Quốc này bất mãn với Hoàng Đế, rồi sẽ không có người nào nghe theo Hoàng Đế mệnh lệnh nữa, đó mới thật sự là điều đáng sợ.
"Nguyễn Chính tướng quân.! Ý tốt của ngài lão phu xin khắc ghi trong lòng, có điều chuyện này không cần thiết..!" Tính toán trong lòng của Nguyễn Chính sao qua được mắt hắn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận