Giả Vương Bình Thiên Hạ


"Đa tạ Bệ Hạ khai ân..!"
Hàn Ly hai người nghĩ lại vẫn còn thấy sợ.
Nếu như hôm nay không quyết đoán, lại đi nghe theo lời mấy đứa con của mình cùng quân sư.

Đợi đến khi Nguyễn Văn Chương cùng Nguyễn Hữu Nghĩa phân ra thắng bại rồi mới chọn lại đội sau.

Thì bây giờ chắc chắn hai gia tộc mình đã đi theo Đại gia cùng Vĩnh gia mất rồi, không còn tồn tại nữa.
"Hai người các ngươi nghe đây, trong ngày hôm nay liền phải đem toàn bộ binh sĩ các ngươi cất giấu giao lại cho Nguyễn Du Nhiên tướng quân điều khiển..!"
"Dùng nó chống lại đại quân của Nguyễn Hữu Nghĩa sắp đến, thêm vào số tài sản các ngươi thu lợi bất chính trong thời gian qua, cũng phải trả lại..! Nếu không..!"
"Bệ Hạ xin an tâm..! Chúng thần lập tức thi hành..!"
Trước khi đến nơi đây, hai người đã nghe nói đám người Kê Khá lúc vào triều hồi sáng đã bị vị Bệ Hạ này ép phải giao ra toàn bộ binh sĩ, còn thẳng mặt mắng cho cả đám một trận, chút nữa thì khép tất cả vào tội nuôi binh tạo phản.

Chính vì thế bọn họ cũng đã có chuẩn bị tinh thần đầy đủ là sẽ phải giao ra binh sĩ hộ vệ, vấn đề Nguyễn Văn Chương đưa ra nằm trong suy đoán của bọn họ.
Nói ra cũng chỉ vì nghe tin mấy người kia ngoan ngoãn giao ra binh sĩ, bọn họ thêm hạ quyết tâm phải đến trình diện bây giờ.

Cấm Vệ Quân binh sĩ, một ngàn kỵ binh của Nguyễn Nhật, hơn hai ngàn Hộ Thành Quân, cùng hơn một ngàn người tiếp thu từ các thế lực quý tộc.
Tính sơ sơ vị Bệ Hạ này nắm trong tay cũng hơn năm ngàn binh sĩ, đây đều là thiện chiến binh sĩ, không sợ chết binh sĩ, không hề kém Thành Hổ Quân của Nguyễn Hữu Nghĩa rồi.

Bên mình tính ra hai nhà hợp lại cũng không đến sáu trăm người, đi cùng Bệ Hạ chống lại, chẳng khác nào lấy trứng chọi với đá cả, quyết định quy hàng của bọn họ là anh minh nhất rồi.

"Nguyễn Hữu Nghĩa..! Trẫm chờ ngươi đến..!"
Hai người Hàn Ly, cùng thế lực phía sau cũng là hai cái thế lực lớn gần như cuối cùng đầu hàng vào trận doanh của hắn rồi.

Có năm ngàn binh mã trong tay, thêm vào một đám binh sĩ dự phòng các Bộ ngành, còn có tường thành cao chống đỡ.

Nguyễn Văn Chương hắn là có lòng tin hơn rất nhiều.
So với lại trước đây mới đến chẳng có gì trong tay thì hiện tại khác xa một trời một vực.
Bây giờ hắn mới có cảm giác được mình có thể nắm vận mệnh của mình trong tay, dù Nguyễn Hữu Nghĩa đám người có đánh đến, hắn cũng không hề sợ hãi.

Thành quả như thế, càng làm cho hắn kiên định hơn con đường của mình, con đường của một vị bạo quân.

"Hắc..! Cũng nên cảm ơn Ánh Vương một tiếng mới được.!"
Nguyễn Văn Chương chuẩn bị giấy bút, viết ra một phong thư, là thư cảm ơn, sau đó liền cho người đem nó đưa đến cho Ánh Vương bên Phong Linh Thành kia.

Nói ra hắn có được như hôm nay cũng hoàn toàn dựa vào một ngàn kỵ binh mà Ánh Vương phái đến giúp đỡ.
Không có bọn chúng, hắn ngay cả Mễ Thành này còn không có lên nỗi, huống gì là làm Hoàng Đế.

Có may mắn làm Hoàng Đế đi chăng nữa cũng khó lòng dẹp yên được cục diện hỗn loạn trong kinh thành như bây giờ.
Công lao của Ánh Vương lớn lắm, chờ sau này địa vị thêm vững chắc, hắn sẽ nghĩ cách báo đáp Ánh Vương thêm nhiều điều nữa..

Hắc..! Hắc..! Nghĩ đến trả ân, Nguyễn Văn Chương không khỏi cười lạnh một tiếng.
"Hồi bẩm Bệ Hạ..! Nguyễn Chính Thống Lĩnh dẫn theo Hộ Quốc Công Tào Kinh cùng Kỹ Bộ Thượng Thư Tào Hòa xin được diện kiến..!"
"Hử..! Đến rồi sao, chậm hơn trẫm suy đoán một chút rồi đó...!"
Nguyễn Văn Chương lắc đầu một cái, bây giờ Tào Kinh mới đến, làm cho hắn có đôi chút bất ngờ.

"Truyền Hộ Quốc Công cùng Kỹ Bộ Thượng Thư vào đi..!"
"Tuân lệnh..!"
...
Phong Linh Thành...!
Địa thế của Phong Linh Thành đặt thù thì ai cũng biết, phía Nam nó giáp với lại Nguyên Quận, một cái Quận trước đây là của Đại Thành Quốc, nhưng giờ đây đã là của Đại Nghê Quốc.

Tính ra trước kia vốn là người một nhà bây giờ lại cắn xé nhau dữ dội nhất.


Hàng năm Phong Linh Thành phải tiếp nhận không dưới ba trận tấn công lớn của Đại Nghê Quốc quân đội, còn những trận chiến nhỏ thì liên miên không dứt, đếm cũng đếm không hết.

Một khi Phong Linh Thành bị đánh hạ, Đại Nghê Quốc chiếm đoạt được tòa thành trì này, như vậy bọn họ chỉ cần hành quân năm ngày cũng đã xua quân đến Mễ Thành.
Đó là tính luôn giữa đường còn gặp phải sự chống cự của hai tòa thành trì không quan trọng khác, nếu không có, thời gian để quân đội Đại Nghê Quốc tiến đến Mễ Thành sẽ càng rút ngắn lại.

Nếu mất đi Phong Linh Thành, không khác gì mất nước.
Chính vì vậy, Đại Thành Quốc phải phái một vị tướng quân tài giỏi đến đây trấn thủ, mà tài giỏi thôi cũng còn chưa đủ, phải có đầy đủ lòng trung thành, tuyệt không bao giờ phản lại Đại Thành Quốc.

Nhìn xem Đại Thành Quốc khi ấy, nói tìm tướng tài cũng không khó, nhưng bảo đảm không phản bội lại Đại Thành Quốc cũng là không dễ.

Chỉ có Ánh Vương là hội đủ tiêu chí này, y vừa là tướng tài, có khả năng cầm binh, cũng là dòng dõi Hoàng Thất, sẽ không bao giờ phản bội.
Triều đình đương nhiên là phải tin tưởng Ánh Vương vô điều kiện, dân chúng tại Phong Linh Thành này cũng tin tưởng Ánh Vương vô cùng.
Ông ta là hình mẫu của mọi thanh niên Phong Linh Thành noi theo.
Ở Phong Linh Thành nơi đây, có người nói lời nói của Ánh Vương còn có trọng lượng hơn cả Hoàng Đế bệ hạ nữa kìa.

Ánh Vương hiện tại có thể nói là phong quang vô hạn, theo lý ông ta nên vui mừng mới phải.

Nhưng mà trong chủ tướng quân doanh hiện tại, ai cũng nhìn ra được Ánh Vương không vui, đôi khi ánh mắt còn phát ra lửa giận, làm cho tướng lĩnh cùng quân sư bên dưới không dám đối diện với y lấy một lần.
"Cút..!"
"Trở về báo lại cho Vô Phong lão tướng quân biết, những chuyện xảy ra tại Mễ Thành đều là do Bản Vương làm chủ, nếu ngài ấy muốn hỏi tội, hãy đến tìm Bản Vương..!"
Nguyễn Văn Ánh chỉ tay ra bên ngoài cửa ra vào bên kia, lạnh giọng quát.
"Vâng..! Vương gia..! Mạt tướng nhất định sẽ báo lại..!"
Lãnh Vô Thiền không dám ở lại nơi đây thêm một phút giây nào nữa, co giò chạy ra bên ngoài.
Những gì cần biết hắn cũng đã biết rồi, không nhất thiết ở lại nơi này.


Vị Vương gia này rất là đáng sợ.

"Nếu mà không phải nghĩ đến Vô Phong lão tướng quân..! Bản Vương đã..!"
Với thái độ có chút hách dịch kia của Lãnh Vô Thiền, không đem y ra bên ngoài chặt ra tám khúc cho chó nhai thì có thể làm gì.
"Vương gia..! Vô Phong lão tướng quân có lẽ sớm biết ngài sẽ không làm gì Lãnh Vô Thiền nên mới phái y đến..!"
Hầu Hạo Cảnh là đệ nhất quân sư bên cạnh của Nguyễn Văn Ánh, cái nhìn của hắn cũng tương đối đặc sắc, không phải là hữu danh vô thực.
"Vô Phong lão tướng quân không ở yên ngoài biên cương, quan tâm đến chuyện này làm cái gì..?"
Nguyễn Văn Ánh vẫn còn không ít bực dọc.
Lãnh Vô Phong là Chấn Bắc Thành Đại Tướng Quân, bao năm nay thủ vững Chấn Bắc Thành khu vực, không cho quân Mông Cổ đi vào Đại Thành nữa bước.
Người như vậy vẫn nên chuyên tâm làm việc tại Chấn Bắc Thành, quan tâm đến chuyện triều đình làm cái gì.

Dù cho ai làm Hoàng Đế, địa vị của ông ta vẫn sẽ không có thay đổi mà.
"Vương gia..! Có hai khả năng..! Thứ nhất Vô Phong lão tướng quân được người nhờ vã..!!" Lập Duệ lên tiếng nói.
Được người nhờ vã ý tứ của hắn là các đại gia tộc lớn của Đại Thành đến hỏi xem chủ ý của Ánh Vương khi phong tỏa Mễ Thành là gì..?
Còn làm ra một loạt hành động huyết tẩy Mễ Thành chấn động Đại Thành Quốc nguyên nhân là vì sao..?
Mục đích cuối cùng mà Ánh Vương muốn đạt được là cái gì, bọn họ cần biết một cách rõ ràng.
....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận