"Tào Kinh.
.
! Khanh thật sự rất là giỏi.
.
!"
Tính toán từ thời Đại Thành mới lập quốc.
Lợi dụng Thái Tổ tạo danh tiếng.
Ngay cả cái mạng của mình cũng đưa đi vào làm vật đặt cược.
Tiếp theo bên trong âm thầm tạo dựng lực lượng, nhẫn nhịn chờ đợi thời cơ quật khởi.
Những thế gia lâu năm này, quả nhiên không ai là người đơn giản cả, điều này cũng càng cũng cố cho ý nghĩ phải diệt thế gia của Nguyễn Văn Chương hắn.
"Bệ Hạ.
.
! Nếu như Đại Thành Quốc có một người minh quân như ngài xuất hiện từ sớm, Tào gia chúng thần tuyệt không có ý đồ mưu phản.
.
!"
Tào Kinh nói đây cũng là xuất phát từ tận đáy lòng.
Hắn theo Nguyễn Văn Thành, vì nghĩ Nguyễn Văn Thành có thể thống nhất Bắc Châu, Tào gia của hắn theo đó cũng sẽ được thơm lây.
Không cần tạo phản vẫn có thể được vạn dân kính ngưỡng, trường tồn theo năm tháng.
Nhưng không ngờ Nguyễn Văn Thành mất sớm, Nguyễn Văn Thanh lại quá vô năng, hắn phải tìm đường lui cho Tào gia mình mà thôi.
Không chỉ là Tào gia hắn, mà mấy cái gia tộc lớn tại Đại Thành này, có ai không nhìn ra suy tàn của Đại Thành, có ai không chuẩn bị đường lui cho mình đâu.
Nói cho cùng vẫn là người lãnh đạo vô năng, hại toàn bộ tất cả mọi người, còn hại luôn chính bản thân mình nữa.
"Tào Kinh.
.
! Năm trăm binh sĩ kia Tào gia khanh hãy giữ lại mà dùng.
.
! Trẫm không có hứng thú với lại bọn chúng.
.
!"
"Nếu như khanh không đưa ra được điều kiện hấp dẫn hơn, như vậy cũng không cần nói tiếp.
.
!"
"Bệ Hạ.
.
! Thần có thể giúp Bệ Hạ giải quyết một phần khó khăn của Đại Thành Quốc hiện tại.
.
!"
"Khanh biết trẫm đang cần gì sao.
.
?"
Nguyễn Văn Chương trầm mặc, khó khăn của hắn nhiều, rất là nhiều, hắn cũng muốn xem Tào Kinh muốn nói là vấn đề gì.
"Thần đương nhiên hiểu rõ.
.
!"
"Tuy nhiên thần xin có một cái thỉnh cầu! !"
!
— QUẢNG CÁO —
Một giờ sau.
.
! Hộ Quốc Công Phủ.
.
! Hiện tại là Tào Phủ.
.
!
"Phụ thân.
.
! Con không có hiểu.
.
! Vì sao Bệ Hạ không muốn tiếp nhận năm trăm binh sĩ của chúng ta.
.
?"
Tào Hòa thần sắc bình tĩnh, ánh mắt hiện lên trí tuệ, nếu so với lại trước đây tại Hoàng Cung run sợ không ra gì là khác xa một trời một vực.
Cũng không hiểu đây là bản tính trước đây của y vốn là như thế, hay là trải qua tai kiếp vừa rồi nên đã thay đổi hoàn toàn.
Nói chung Tào Hòa bây giờ có bảy tám phần phong phạm cùng trí tuệ của Tào Kinh rồi
"Khục.
.
! Bệ Hạ làm như vậy hoàn toàn đúng, nếu như ngài ấy nhận ngay người của chúng ta, ta mới đánh giá lại có nên dồn toàn lực trợ giúp ngài ấy hay không.
.
!"
"Phụ thân.
.
! Con vẫn chưa được rõ.
.
!"
Năm trăm người kia là binh sĩ tinh nhuệ nhất, được Tào gia hắn nghiên phần lớn tài nguyên để bồi dưỡng, nó là Trọng Kỵ Binh số một, tố chất còn cao hơn Thành Hổ Quân một chút.
Hiện nay Bệ Hạ đang bốn bề thọ địch, sắp đến còn phải đại chiến sống còn với lại Nguyễn Hữu Nghĩa, nếu như có đám binh sĩ của Tào gia bọn họ, phần thắng cũng sẽ cao hơn.
Cần gì phải đi từ chối, đến khi phụ thân của hắn đưa ra điều kiện tiếp nhận đám binh sĩ kia để đổi lấy đại lượng tiền tài cùng lương thực, ngài ấy mới đồng ý.
"Bọn họ đều là người của Tào gia.
.
? Ta muốn hỏi con, nếu Tào gia chúng ta cùng Bệ Hạ xảy ra xung đột.
.
! Đám binh sĩ đó sẽ đứng về bên nào.
.
?"
"Chuyện này! !"
"Phụ thân.
.
! Con đã hiểu.
.
!"
Tào Hòa đặt mình vào vị trí của Nguyễn Văn Chương để nghĩ, liệu mình có giám tiếp nhận số binh sĩ kia hay không.
.
?
Một chi quân đội cực mạnh mà không thể nghe theo mệnh lệnh của mình, còn lúc nào cũng phải đề phòng bọn chúng quay lại đâm mình một đao, binh sĩ như thế, lấy để làm cái gì đây.
"Hòa nhi.
.
! Đại Thành Quốc về sau sẽ xảy ra biến hóa khôn lường, nếu Bệ Hạ vẫn còn, thống nhất Bắc Châu là điều chắc chắn, thậm chí có thể thống nhất thiên hạ nữa! !"
"Việc của Tào gia ta phải làm, đó là hết lòng tận trung với vị Bệ Hạ này, dù cho bất kỳ hoàn cảnh nào, cũng phải đứng bên Bệ Hạ.
.
! Con có hiểu hay không.
.
?"
"Phụ thân.
.
! Con hiểu.
.
! Nhưng Bệ Hạ đã cấm Tào gia chúng ta làm quan, con muốn giúp đỡ, nhưng cũng không có cách.
.
!"
— QUẢNG CÁO —
Nếu trước đây có người nói cho Tào Hòa hắn biết một quốc gia sắp diệt vong như Đại Thành hiện tại có thể thống nhất được Bắc Châu, thậm chí là toàn bộ Cổ Nam Đại Lục, hắn sẽ không bao giờ tin tưởng.
Nhưng hôm nay hắn đã có cái nhìn khác, không chỉ lời nói này xuất phát từ cha của hắn, mà còn là vì hắn thấy được uy nghiêm cùng tham vọng trên người của vị Hoàng Đế kia.
Tào Hòa hắn hoàn toàn tin tưởng, vị Hoàng Đế Bệ Hạ này có thể khôi phục lại huy hoàng của Đại Thành năm xưa.
Tuy nhiên trong bữa tiệc mừng công kia chỉ sợ không có phần của Tào gia hắn.
"Ngốc quá.
.
! Bệ Hạ chỉ cấm Tào gia trong vòng một năm không được tham gia quan trường thôi, đâu có nói sẽ mãi mãi không được tham gia.
.
!"
"Hơn nữa con cũng đừng quên, rất nhiều con cháu của Tào gia chúng ta đang ở trong năm trăm tên binh sĩ vừa đầu nhập vào Bệ Hạ.
.
!"
Sống lâu ra lão làng, vị Hoàng Đế kia có tính toán kỹ đến mấy cũng không lường trước được hắn sẽ đem Tào gia con cháu thay tên đổi họ đưa vào làm binh sĩ, chịu đựng nhiều hiểm nguy trong quá trình rèn luyện, còn tầng dưới chót làm lên nữa.
Bên trong đó có mấy hạt mầm vô cùng tốt, hắn tin tưởng ngày sau sẽ tỏa sáng rực rỡ trên bầu trời Đại Thành này, đây cũng là hy vọng quật khởi của Tào gia bọn họ.
"Phụ thân.
.
! Con hiểu.
.
!"
Tính toán của cha mình luôn cao hơn hắn, có những người bên đó, dù Tào gia nơi này có bị diệt, hương khói của Tào gia vẫn còn kéo dài.
"Trong vòng một năm này, con phải căn dặn kỹ người Tào gia cúi thấp đầu xuống làm người, không được gây sự với bất kỳ ai, còn phải hiệp trợ người của Bệ Hạ bàn giao con đường kinh doanh muối của chúng ta cho bọn họ.
.
!"
"Con hiểu chứ.
.
?"
"Vâng.
.
! Phụ thân.
.
! Con sẽ nghiêm lệnh mọi người nghe theo, ai vi phạm, sẽ bị trục xuất khỏi gia tộc.
!"
Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, đạo lý này hắn luôn luôn hiểu.
Cũng sẽ tự nhủ với lòng, từ đây về sau mình chỉ là một bình dân bá tánh, không còn là Kỹ Bộ Thượng Thư một lời nói quyết định sống chết của bao nhiêu người nữa.
"Như vậy ta an tâm.
.
!"
"Phập.
.
! Phốc.
.
!"
"Phụ thân! ! Ngài.
.
!"
— QUẢNG CÁO —
"Con ngốc quá! ! Ta từng dùng binh khí uy hiếp Bệ Hạ.
.
! Đây là tội không thể nào tha thứ được, sao có thể sống trên đời này.
.
!"
Tào Kinh mỉm cười.
Uy hiếp Hoàng Đế dù là vì bất kỳ nguyên nhân gì cũng không nên, là phải chết, nếu không hắn làm sao ăn nói với người trong thiên hạ.
Hôm nay hắn không tự sát, ngày mai cũng sẽ có người đến giết hắn mà thôi.
Chết trước hay sau cũng không hề khác biệt.
Nói nữa nếu hắn không chết, vị Bệ Hạ kia làm sao có thể an tâm bỏ qua cho Tào gia mình đây.
Hắn đã già lắm rồi, không sống được mấy ngày nữa, trước khi chết có thể tạo ra một cái huy hoàng cho Tào gia, hắn thấy hoàn toàn xứng đáng.
"Phụ thân.
.
!"
!
Mễ Thành phía Bắc một trăm dặm.
.
! Thành Hổ Trấn.
.
!
"Kiến Hoa.
.
! Phá Long đâu rồi.
.
! Sao chỉ có mấy người các ngươi.
.
?"
Doanh tướng bên trong, Nguyễn Hữu Nghĩa nhíu mày, có chút không được vui cho lắm.
Trong số tướng lĩnh dưới tay hắn, ngoài Lưu Kiến Hoa ra hắn ưng ý nhất chính là Nguyễn Phá Long người này.
Nguyễn Phá Long anh dũng thiện chiến, có dũng có mưu, là người kế thừa rất là tốt chức vị Đại Tướng Quân của hắn đây, hắn đặt biệt để ý người này, cũng là đã giao cho y cai quản Trọng Kỵ Binh.
.