Giả Vương Bình Thiên Hạ


"Tiến lên..!"
"Các chiến sĩ..! Bên dưới là phản tặc, muốn mưu triều đoạt vị, các vị cần phải chiến đấu đến cùng, bảo vệ Hoàng Tộc oai nghiêm.!"
Hàn Ly cùng Uông Vĩ có chút ngạc nhiên nhìn qua Nguyễn Du Nhiên.
Quân địch đã đánh đến trước cửa, đáng lý những lời động viên này phải xuất phát từ miệng của y mới đúng, đâu thể nào do bọn họ làm thay.

Nhưng giờ cũng không phải là nghĩ đến những chuyện này nữa, thủ thành quan trọng hơn.
Chỉ cần bọn họ có thể thủ được một hai giờ, chờ khi Cấm Vệ Quân cùng binh sĩ của thế gia bọn họ đến, như vậy liền không có vấn đề gì nữa.
"Giết..! Keng..!"
"Rầm rầm...! "
...
"Keng..! Cong..!"
"Bốp...! Bốp..!"
"Ta đánh..! Ta đánh chết ngươi lão già dịch..!"
"A...! A..Dừng tay..! Dừng tay..! Đừng đánh nữa..! Đừng đánh nữa.!"
Đinh Tam Lượng ôm đầu kêu la.

"Bốp..! Bốp..!"
"A..! A..!"
"Người đâu..! Cứu mạng..! Cứu mạng a..!"
Ngoài cách kêu cứu này ra, Đinh Tam Lượng là không còn cách nào khác.


Hắn biết nếu như để cho người đàn bà điên này đánh tiếp nữa, thế nào mình cũng sẽ về chầu ông bà.
"Két..!"
"Dừng tay..!"
"Hàm Tính..! Cứu ta..!"
Cọng rơm cứu mạng cuối cùng cũng đã xuất hiện, Đinh Tam Lượng biết đây là cơ hội cuối cùng của mình rồi.
"Xẹt..!"
"Dừng lại..! Không được qua đây..! Nếu không ta sẽ đem đầu thằng già dịch này bổ ra làm dưa..!"
Cùng lắm thì chết chung thôi, Vương Hiểu Mai nàng cũng chỉ có một cái mạng, mười tám năm sau lại làm nữ anh hùng.
"Mai Cô..! Có chuyện gì từ từ nói..!"
Đinh Hàm Tính không dám hành động thiếu suy nghĩ, thân thủ của bà già này như thế nào thì mấy ngày trước hắn cũng đã thử qua.
Về khoản đấu tay đôi, nói ra có chút xấu hổ chứ hắn không phải là đối thủ của người đàn bà này.
"Bảo người của ngươi lập tức lui ra bên ngoài..!"
Mấy chục người mang cung tiễn thế kia, Lưu Tố Mai nàng không phải là đối thủ thật.
"Các người lui ra bên ngoài trước đi..!"
"Vâng..! Tướng quân..!"
"Mai Cô..! Tôi đã bảo bọn họ lui ra bên ngoài rồi, có chuyện gì có thể từ từ thương lượng.! Hãy thả nghĩa phụ của tôi ra rồi nói sau a..!"
"He he..! Muốn ta thả người đúng không..? Nhận lấy đi..!"
"Xẹt..!"
"Hàm Tính..! Cẩn thận..!"
"Rầm..! Xẹt..!"

"Nguy rồi..!"
Tiếp được thân thể của Đinh Tam Lượng không bao lâu, Đinh Hàm Tính cảm nhận có một luồng gió đánh đến, hắn biết đây là Vương Hiểu Mai đã xuất thủ.
"Mai Cô..! Bà mau thả Hàm Tính ra..!"
Đinh Tam Lượng vừa sợ vừa giận, bà lão này vẫn còn ẩn tàng thực lực, nội chiêu bắt lấy Đinh Hàm Tính làm nó không kịp phản kháng, hắn cũng đã nhận ra được rồi đấy.
"He he..! Có nhà ngươi trong tay, vẫn lợi hơn tên già dịch đó..!"
Đinh Tam Lượng được tên Đinh Hàm Tính này gọi là nghĩa phụ, nhưng dù sao y cũng chỉ là một tên quân sư quèn.
Đâu thể so sánh được với người nắm binh mã như Đinh Hàm Tính này được, có thằng nhóc này trong tay, mình rời khỏi nơi này khả năng vẫn cao hơn.
"Đạp..! Đạp..!"
"Thả tướng quân chúng tôi ra, nếu không các ngươi đừng hòng rời khỏi nơi này nửa bước..!"
Lực Hầu nhanh chóng chạy đến, binh sĩ của hắn đem nơi này vây cho kín mít, không có một khe hở, cung tên đao kiếm sáng bóng.
Muốn từ hơn một ngàn người nơi đây rời đi.

Dù là Đao Ma Nhiếp Ưng trong truyền thuyết kia cũng không thể làm được.

Đừng nói gì đến Vương Hiểu Mai.
"Các người cứ thử tiến lên một bước xem ta có thể đem cần cổ của thằng nhóc này bóp nát hay không..?"
Một ngàn năm trăm người, mới cách mấy ngày ngắn ngủi thôi, đám người Chính Nghĩa Quân này lại tăng thêm gần hai trăm người, tốc độ tăng trưởng cũng khá đáng sợ đó chứ.
"Lui ra..! Đều là hiểu lầm..! Tất cả lui ra đi..!"
"Tam Lượng đại nhân..! Nhưng là..!"

"Sao hả..! Lời nói của ta các người không có nghe sao..?"
Đinh Tam Lượng rất giận dữ, mấy tên này rất là không có ánh mắt.

Nhìn xem Hàm Tính đã ở trong tay bà già kia, lỡ làm cho bà ta sợ hãi đem Hàm Tính giết đi thì phải làm sao..?
"Không..! Không dám, chúng tôi xin phép cáo lui..!"
"Mai Cô..! Nơi này đã không có ai rồi..! Bà thả Hàm Tính ra đi..! Chúng ta từ từ nói chuyện..!"
Chờ đám người Lực Hầu rời đi cả, Đinh Tam Lượng nở nụ cười rất là thân thiện lên tiếng.
Có lẽ vì vết thương trên mặt quá nhiều, thành ra nụ cười của Đinh Tam Lượng không có dễ nhìn như tưởng tượng, bên này mấy người thấy rất khó xem, cả Lâm Phi Yên bên cạnh chút nữa đã cười ra tiếng.
"Không được..! Chờ hai mẹ con ta rời khỏi nơi này an toàn, ta tự khắc sẽ thả hắn..!"
Vương Hiểu Mai nàng không có dễ dàng bị mắc lừa như vậy, thả thằng nhóc tướng quân này ra, hai mẹ con mình không có khả năng rời khỏi nơi này đâu.
"Không được..! Bà phải thả Hàm Tính ra trước, ta lấy nhân phẩm cam đoan hai người sẽ rời khỏi nơi này an toàn.!"
Đinh Tam Lượng lắc đầu, bà già này khôn, hắn cũng sẽ không ngu, nếu như bà ta đưa Đinh Hàm Tính rời đi luôn không thả.
Hoặc ra yêu sách gì, bên mình không phải là sẽ chịu thiệt thòi quá hay sao, nên chuyện này là không thể được.
"Như vậy thì cùng nhau chết chung đi..!"
Đã không thể tin tưởng lẫn nhau, như vậy có nói thêm cũng không có ý nghĩa gì cả.
"Bà..!"
"Nghĩa phụ..! Mai Cô..! Thật ra là đã xảy ra chuyện gì..?"
Đinh Hàm Tính bây giờ mới có cơ hội lên tiếng.

Hắn hết sức không hiểu, mấy ngày nay hai mẹ con Vương Hiểu Mai ở lại trên này hoàn toàn bình thường, sao hôm nay lại có biến cố lớn đến như vậy.
"Hàm Tính..! Chuyện này..!"
"Hừ..! Đồ dâm tặc..! Đừng hòng đóng kịch trước mặt của ta..!"
Vương Hiểu Mai the thé kêu lên.


"Mai Cô..! Xin bà cẩn thận lời nói, Đinh Hàm Tính này tuy không phải là chính nhân quân tử gì, nhưng cũng không phải là hạng người dâm tà người người nguyền rủa..!"
Đinh Hàm Tính có chút giận dữ, hắn từ trước đến nay vẫn được người ta khen là lễ độ quân tử, chưa bao giờ làm chuyện hái hoa ngắt cỏ, ức hiếp dân nữ nhà lành, bà già này nói như vậy thật quá đáng.
"Không phải là dâm tặc..?"
"Hừ..! Vậy ta hỏi ngươi..! Ngươi rõ ràng biết Yên Nhi là con dâu của ta, là gái đã có chồng..! Vậy tại sao còn kêu lão già kia đến đây dạm hỏi cho ngươi..?"
Vương Hiểu Mai chỉ tay về Đinh Tam Lượng đang quay mặt bên kia, gằn từng tiếng nói.
"Nghĩa phụ...? Có chuyện này thật sao..?"
Lên tiếng hỏi, nhưng nhìn thần sắc khó xử của Đinh Tam Lượng, Đinh Hàm Tính dường như cũng là đã biết được câu trả lời.
"Nghĩa phụ..! Ngài..!"
"Mai Cô..! Về chuyện này Hàm Tính thật sự xin lỗi..! Ta không có ý gì với lại Phi Yên cô nương, chắc nghĩa phụ của ta đã hiểu lầm đâu đó..! Ta xin thay mặt ngài ấy xin lỗi ngài cùng Phi Yên cô nương..!"
"Ngươi thật không phải có ý nghĩ đó..?"
Vương Hiểu Mai nghi hoặc một chút, nhìn biểu hiện của tên Đinh Hàm Tính này không giống là nói dối cho lắm.
Mấy ngày nay ở đây quan sát, nàng phát hiện Đinh Hàm Tính làm người không đến nỗi quá tệ, có khi mình hiểu nhầm y, toàn bộ sự việc đều là do tên già dịch kia bày ra.
"Mai Cô..! Bà nghĩ kỹ lại đi, nếu như mà ta muốn làm gì Phi Yên cô nương, mấy ngày qua thiếu gì cơ hội, ta ra lệnh một tiếng, ngài có thể ngăn cản được sao..?"
"Hừ..! Ta tạm thời tin tưởng ngươi một lần..!"
Vương Hiểu Mai thả ra Đinh Hàm Tính.
Nàng nghĩ thông suốt, thằng nhóc này nói thật không sai, hai mẹ con mình lọt vài tay y cả tuần nay, nếu muốn giở trò bậy bạ, nàng đúng là không có khả năng ngăn cản.
"Phi Yên..! Chúng ta đi..!"
"Vâng..! Thưa mẹ..!"
Lâm Phi Yên cúi chào hai người Đinh Hàm Tính một cái, nhanh chóng đi theo Vương Hiểu Mai, ở đây luôn có ánh mắt săm soi của Đinh Tam Lượng, nàng thật không được thoải mái.
"Mai Cô..! Hàm Tính chân thành mời ngài ở lại đây thêm một thời gian, để cho Hàm Tính làm cái lễ tạ lỗi, rồi tiễn hai vị rời đi cũng không muộn..!"
Võ công bà lão này rất cao, cao thủ nhất lưu trên giang hồ chẳng qua cũng chỉ thế này mà thôi.
Đây là nhân tài mà Đinh Hàm Tính hắn đang cần, thật không hy vọng bà ta đi như vậy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận