"Không cần..! Lễ tạ lỗi kia ta không dám nhận đâu..!"
"Lão bà ta sợ bên trong đồ ăn lại có chứa đám xuân dược, độc dược gì đó lắm.!"
Liếc xéo Đinh Tam Lượng một cái, Vương Hiểu Mai cũng không có dừng lại bước chân của mình, nàng là đã muốn rời khỏi nơi này tìm thằng con của mình lâu lắm rồi.
"Nghĩa phụ..! Sao ngài lại làm như vậy..?"
Chuyện này Đinh Tam Lượng có nói qua với hắn, nhưng hắn đã từ chối ngay lập tức khi ấy luôn rồi, ông ta cần gì phải cố chấp như vậy kia chứ.
"Hàm Tính..! Nếu như đó chỉ là cô gái bình thường, ta cũng không có ép con..!"
"Nhưng cô ta không phải, trời sinh cô ta có tướng làm Đế Hậu..! Nếu như con lấy được cô ta, ngày sau nhất định có thể làm quân vương a..!"
Đinh Tam Lượng thở dài.
Hắn tốn nhiều tâm huyết như vậy, cũng là nhìn ra được Lâm Phi Yên bất phàm, muốn cô ta làm vợ của con trai mình, đáng tiếc.
"Nghĩa Phụ..! Thiên hạ của mình phải do tự tay mình đoạt lấy..! Hàm Tính không muốn dựa vào bất kỳ người nào..!"
Thuật bói toán xưa nay hắn không mấy tin tưởng, dù có là thật hắn cũng tin nhân định thắng thiên, hắn không muốn nhờ vả người khác, huống chi đây là một cô gái đã có chồng.
Hắn nếu ép buộc người ta, sau này có thành sự, cũng không còn mặt mũi nào nhìn người.
"Hàm Tính..! Con có chí khí như vậy là tốt, tuy nhiên muốn làm Đế Vương, chí khí thôi là chưa đủ, còn phải bất chấp thủ đoạn..!"
Đinh Tam Lượng thở dài, hắn cũng không muốn nói tiếp nữa, bản tính của Đinh Hàm Tính vốn là như thế, rất khó mà sửa đổi được.
Hắn sợ sau này Đinh Hàm Tính sẽ chịu thiệt tiếp vì bản tính này của mình, không có trái tim sắt thép, lòng dạ đủ độc, có lấy được thiên hạ đi chăng nữa, cũng không giữ được.
Mà người như Đinh Hàm Lượng có thể xưng bá được thiên hạ hay không cũng khó nói, dù có sự giúp đỡ của hắn, cũng không mấy hy vọng.
"Nghĩa Phụ..! Không bàn về vấn đề này nữa..! Chúng ta nghĩ xem mấy ngày nữa những đám đạo tặc kia tiến lên Thủy Lâm của chúng ta, chúng ta nên làm cách nào đem bọn chúng sát nhập đi..!"
Mở rộng Chính Nghĩa Quân, chờ đợi thời cơ thật tốt liền ra bên ngoài đánh đông dẹp bắc, lập nên một phen sự nghiệp lớn, hắn vẫn chưa bao giờ quên được mục đích của mình đến nơi này.
"Hàm Tính..! Đây chỉ là chuyện nhỏ..! Con hoàn toàn có thể quyết định được..!"
Một đám sơn tặc mà thôi, dù có nhiều hơn nữa thì cũng chỉ là một đám ô hợp, không chịu nổi một kích, không đáng để quan tâm.
"Nghĩa Phụ..! Ngài đang suy nghĩ đến chuyển gì.?"
Ít khi nào hắn nhìn thấy Đinh Tam Lượng gương mặt ngưng trọng như vậy, kể từ khi gia tộc của hắn bị diệt vong đến giờ, hắn mới nhìn thấy biểu cảm này của Đinh Tam Lượng a.
"Hàm Tính..! Con xem cái này đi..!"
"Ân..! Phong tỏa Mễ Thành trong vòng ba ngày..!"
"Đem Phủ Thừa Tướng đạp diệt, Đại gia, Vĩnh gia máy chảy thành sông, Tào gia bị đày làm thứ dân..! Chuyện này..?"
"Thật không thể nào tưởng tượng ra được có phải không..?"
Đinh Tam Lượng cười nhạt.
Nói thật khi hắn nhận được tin tức này biểu cảm khoa trương không kém gì Đinh Hàm Tính là mấy, đến bây giờ hắn vẫn còn chưa hết sốc.
"Nếu là sự thật..! Vậy tên Tân Hoàng này quả là quá đáng sợ rồi..!"
Đinh Hàm Tính hít sâu một hơi làm cho mình bình tĩnh lại một chút.
Chính Nghĩa Quân của hắn tuy nói đánh Quý Tộc, giúp bá tánh, nhưng mà để nói hắn làm tuyệt như vị Hoàng Đế này, đem tất cả Quý Tộc đẩy về phía địch nhân, hắn là làm không được, cũng không có can đảm đó.
"Hàm Tính..! Ta nghĩ lần này có thể chúng ta đã đến lầm địa phương rồi..!"
Đinh Tam Lượng hắn nhìn xa hơn rất nhiều.
Hắn biết tay Hoàng Đế kia làm ra một loạt hành động chấn động thiên hạ như thế kia, là muốn đem Đại Thành này phá đi xây lại.
Nếu y thành công, Đại Thành Quốc sẽ là một quốc gia hết sức là đáng sợ, không còn ốm yếu như bây giờ nữa, sẽ là Bá Chủ mới của Đại Lục này.
Đương nhiên khi đó, những người được xem là Chính Nghĩa quân như mình cũng sẽ không có đất để dụng võ nữa rồi.
"Nghĩa Phụ..! Khó khăn dành cho vị Tân Đế này cũng không hề nhỏ, chúng ta hãy chờ xem đi..!"
Đinh Hàm Tính cũng không phải là một người tầm thường, hắn cũng nhìn ra được thế cục của Đại Thành một khi Nguyễn Văn Chương cải cách thành công.
Nhưng là liệu đám Quý Tộc kia có chịu ngồi yên nhìn quyền lực của mình mất hết, mấy tên Hoàng Tử tay nắm binh quyền kia liệu có buông tha cho cơ hội làm Hoàng Đế, vậy thì khó nói lắm.
"Được..! Chúng ta chờ thêm một đoạn thời gian nữa đi..!"
Đinh Tam Lượng gật đầu.
Địa lý của Đại Thành hắn vô cùng ưa thích, nếu có thể, hắn vẫn muốn ở lại nơi này gầy dựng sự nghiệp.
Trước mắt hắn muốn thiên hạ Đại Thành càng loạn càng tốt, tên Hoàng Đế kia không thể nào cải cách thành công.
Ân..! Nên ủng hộ cho Nguyễn Hữu Nghĩa tên đó mới được.
Nếu y thành công, phía trước của bọn hắn sẽ là một bầu trời tươi sáng.
Không khi nào hắn lại hy vọng những tên phản tặc như Nguyễn Hữu Nghĩa thành công như hiện tại.
"Keng..! Keng..!"
"Có chuyện gì thế..!"
"Tướng quân..! Quân sư..! Bên ngoài kia có một chi quân đội của triều đình, bọn họ đánh lên đây, muốn chúng ta phải quy hàng..!"
Lực Hầu nắm được tình hình, nhanh chóng lên tiếng báo cáo.
"Triều đình..? Chi quân đội kia thuộc về nơi nào..?"
Triều đình Đại Thành cũng có nhiều chi quân đội lắm, hắn muốn biết đánh mình là thuộc về phía nào.
"Quân sư..! Là Linh Đài Thành quân đội..!"
Tư Âm Huyện thuộc Linh Đài Thành, những người đó hay tin trên này có người tụ tập làm phản từ đám dân chúng thoát nạn trước đây, phái người đến trấn áp cũng không phải chuyện hiếm lạ.
"Đi thôi..! Ra xem thế nào..!"
Đinh Hàm Tính không quan tâm lắm, những tòa thành nơi đây quân chính quy cũng chỉ trên dưới năm sáu trăm người, mình có thể làm gỏi bọn chúng trong một nốt nhạc mà.
"Keng..! Keng..!"
"Giết..! Giết hết đám phản tặc tự xưng Chính Nghĩa Quân cho ta..!"
"Vâng.! Đại nhân..! Giết..!"
"Keng..! Keng..!"
...
"Keng..! Keng..!"
"Hầu gia....! Hầu gia..! Không xong rồi..! Không xong rồi..! Cửa thành đã bị mở ra, Thành Hổ Quân đã đi vào bên trong..!"
"Cái gì..?"
Uông Vĩ cùng Hàn Ly cả kinh thất sắc, nhìn xuống bên dưới thành.
Đúng thật sự là cửa thành đã bị phá, Thành Hổ Quân như lang như hổ đang đánh vào trong thành.
"Nguyễn Du Nhiên..! Ngươi...?"
Hàn Ly tức giận tóe khói, cửa thành bên dưới có mấy chục người canh giữ, thêm vào cửa thành này vì là Kinh Thành nên được làm cực kỳ kiên cố, không thể trong một sớm một chiều phá nó đi được.
Cũng chỉ có người bên trong thành tháo chốt, mở ra cổng thành, Thành Hổ Quân mới có có thể đi vào được mà thôi.
Nơi đây Bắc Môn có hai ngàn binh mã, đều là của Nguyễn Du Nhiên, nếu không phải Nguyễn Du Nhiên ra lệnh mở cửa thành, thì còn có thể là ai được nữa.
Hèn gì vừa rồi Thành Hổ Quân tấn công tên này không lên khích lệ sĩ khí, hóa ra là y đã có ý định quy hàng Nguyễn Hữu Nghĩa từ lâu.
"Hai vị Hầu gia..! Thành thật xin lỗi..!"
"Phản đồ..! Ngươi..!"
"Ly lão..! Không cần tranh cải với hắn, chúng ta đi trước đi..!"
Uông Vĩ rất là lý trí, Thành Hổ Quân không bao lâu nữa liền có thể lên đến nơi này chiếm lấy Bắc Môn, mình ở đây lâu một chút liền sẽ rơi vào trong tay Nguyễn Hữu Nghĩa.
Nguyễn Hữu Nghĩa tên đó mặc định bọn họ là gian thần, rơi xuống trong tay y thế nào cũng sẽ bị lấy máu tế cờ..