Giả Vương Bình Thiên Hạ


Hắn đã tính toán trước, nếu Nguyễn Văn Chương ngoan ngoãn nghe lời, hắn sẽ để cho thằng nhóc này sống thêm một đoạn thời gian.

Nhưng nếu y không nghe lời, như vậy chỉ còn nước diệt đi mà thôi, biện pháp đỗ hết tội danh cho Uông Vĩ cùng Hàn Ly cũng không hề tồi một chút nào.
"Kiến Hoa..! Lên lấy mạng của thằng nhóc kia đi..!"
Nguyễn Hữu Nghĩa nhíu mày.
Hôm nay Lưu Kiến Hoa này làm sao vậy, mọi ngày y rất là hiểu ý hắn, hắn vừa rồi cái phất tay kia chính là ám chỉ Lưu Kiến Hoa hành động, tên này sao lại cứ đứng trơ trơ như pho tượng vậy.

Chắc là vì người phải giết lần này là Đương Kim Hoàng Đế, nên Lưu Kiến Hoa có một chút tâm lý, qua đi nhắc nhở tiếng sẽ không sao.
"Xẹt..! Phập..!"
"Phốc..! Lưu Kiến Hoa..! Ngươi...!"
Nguyễn Hữu Nghĩa ôm lấy ngực nơi máu vẫn đang tuôn chảy ra, dùng ánh mắt không thể nào tin được nhìn Lưu Kiến Hoa.
"Đại Tướng quân..!"
Sự việc xảy ra quá nhanh, cũng quá bất ngờ, đám người Nguyễn Hồng không hề kịp làm ra biện pháp ứng cứu gì..
"Xẹt..! Xẹt..! Xẹt..!"
"Các ngươi..!"
Nhìn đám đại đao đang kề trên cổ của mình, Nguyễn Hồng mấy người không khỏi rùng mình một cái.

"Bọn họ là binh sĩ của Bệ Hạ..! Không nghe lệnh của Bệ Hạ..! Không lẽ đi nghe theo mệnh lệnh của đám loạn thần tặc tử các ngươi hay sao..?"
Lưu Kiến Hoa ánh mắt khinh thường, không thèm nhìn lại.

"Lưu Kiến Hoa..! Tại sao..! Tại sao ngươi phản bội ta..?"
Nguyễn Hữu Nghĩa không cam tâm, còn là rất đau lòng.

Lưu Kiến Hoa là người mà hắn tin tưởng nhất, cũng là người mà hắn nhắm đến cho vị trí thống lĩnh Thành Hổ Quân trong tương lai, thường ngày y cũng hết mực trung thành với hắn.

Hắn dù có nghĩ rất nhiều người sẽ phản bội hắn, nhưng chưa bao giờ nghĩ Lưu Kiến Hoa sẽ phản bội mình.

Cảm giác bị người mình tin tưởng nhất phản bội, thật không dễ chấp nhận chút nào.
Nguyễn Hữu Nghĩa hắn là nuốt không trôi, thà là một kiếm vừa rồi Lưu Kiến Hoa giết chết hắn đi.
"Phản bội ông..! Hắc hắc..!"
"Nguyễn Hữu Nghĩa..! Lời nói của ông vừa rồi là sai rồi, tôi chưa bao giờ là người của ông..! Vì sao lại đi nói tôi phản bội ông kia chứ..!"
"Không phải là người của ta sao..! Không lẽ..!"
"Thần Phó Thống Lĩnh Hổ Tử Vệ Lưu Kiến Hoa..! Bái kiến Bệ Hạ..! Bệ Hạ vạn tuế...! Vạn tuế..! Vạn vạn tuế..!"
Tiên Đế dù tin tưởng Nguyễn Hữu Nghĩa đến đâu, nhưng Thành Hổ Quân quá quan trọng với Hoàng Thất, không thể không phòng bị, Lưu Kiến Hoa hắn là tay trong tối cao được Tiên Đế phái đến bên trong Thành Hổ Quân.

"Đứng lên đi..!"
Nguyễn Văn Chương gật đầu, trên miệng bây giờ mới nở nụ cười, là nụ cười hài lòng với những gì mà Lưu Kiến Hoa thể hiện.
"Nguyễn Hữu Nghĩa..! Bây giờ chắc ngươi đang rất đau lòng đi..!"
"Như vậy ngươi có từng đứng tại vị trí của Tiên Đế nghĩ..! Nếu như ngài biết người mà ngài tin tưởng nhất là ngươi, lại đi phản bội lại ngài ấy, ngài ấy sẽ có cảm giác gì..!"
Người mình tin tưởng nhất lại đi phản bội mình, cảm giác rất là khó chịu, Nguyễn Văn Chương hắn tại thế giới củ không phải là chưa từng nếm trải qua.

Hắn hiểu cảm giác này.

Hắn chính là muốn cho Nguyễn Hữu Nghĩa nếm trải cảm giác này.
"Cảm giác gì..! Ha ha ha..! Bệ Hạ..! Ngài thật độc ác..!"
Khỏi phải nói nếu Tiên Đế còn sống mà thấy cảnh này, người sẽ đau khổ hơn hắn bây giờ rất là nhiều lần.
So với lại cảm giác hắn trải qua khi Lưu Kiến Hoa phản bội chỉ có hơn chứ không hề kém.

Tên Hoàng Đế trẻ tuổi này đáng sợ hơn Tiên Đế nhiều lắm, thậm chí còn đáng sợ hơn cả Thái Tổ nữa.

Rõ ràng sắp xếp Lưu Kiến Hoa bên cạnh hắn, có thể lấy mạng hắn bất kỳ lúc nào, nhưng tên Hoàng Đế này lại không có làm như vậy, y để cho hắn gặm nhấm nỗi đau khổ khi bị người mình tin tưởng nhất phản bội.

Đắc tội với lại hai vị Hoàng Đế kia, cùng lắm là bị chém đầu là cùng, còn đắc tội với tay Hoàng Đế này, y làm cho mình đau khổ vô biên trước khi chết.

Nguyễn Hữu Nghĩa hắn là mắt mù mới đi cùng một người như thế này tranh đấu.
"Bệ Hạ..! Chúng tôi đều là bị Nguyễn Hữu Nghĩa lừa dối, nên mới đi theo hắn làm chuyện sai lầm, mong Bệ Hạ tha mạng..!"
Lạnh lẽo từ đầu đến chân, đó là cảm giác của mấy người Vương Anh Tài, Nguyễn Hồng hiện tại khi chứng kiến thảm trạng cùng cách đối phó tàn nhẫn của vị Bệ Hạ này đối với Nguyễn Hữu Nghĩa.
Giờ đây bọn họ cần làm là phải đem mọi trách nhiệm đỗ hết lên đầu của Nguyễn Hữu Nghĩa, như vậy mới có con đường sống.
'Vô tri..!' Nguyễn Hữu Nghĩa lắc đầu.


Đám người này nếu dùng lời nói như vậy đi cùng Tiên Đế nói, hay Thái Tổ nói, thì còn có một tia hy vọng sống.
Chứ lại đi cùng tên Hoàng Đế trên kia nói, chỉ tự mình chuốc lấy khổ, không chừng còn liên lụy đến người nhà.
"Đưa bọn chúng đi..! Sáng ngày mai đem ra bên ngoài Pháp Trường dùng cực hình lăng trì xử tử..!"
"Còn người nhà bọn chúng, cho chết một cách nhẹ nhàng..!"
"Tuân lệnh Bệ Hạ..!"
"Không..! Bệ Hạ tha mạng..! Bệ Hạ tha mạng..!"
"Người nhà chúng thần không có lỗi, xin Bệ Hạ khai ân..!"
"Nguyễn Văn Khánh..! Ngươi là một tên bạo quân..! Ngươi sẽ gặp quả báo..!"
"Hít hà..!"
Mã Tiến bên cạnh, toàn thân run rẩy, hắn không dám ngước lên nhìn Nguyễn Văn Chương, dù chỉ một giây.

Người Bệ Hạ này quá mức tàn độc cùng đáng sợ, chỉ cần đắc tội với y một chút thôi, cũng là phải chịu hình phạt sao gia diệt tộc.

Hắn không biết mình cùng Phan Đình Phong đưa một con quái vật gì lên làm Hoàng Đế thế này.
"Bệ Hạ..! Nguyễn Du Nhiên tướng quân cầu kiến..!"
"Truyền..!"
"Vi thần Nguyễn Du Nhiên..! Bái kiến Bệ Hạ..!"
"Đứng lên đi..!"
"Tạ Bệ Hạ..!"
"Tình hình bên ngoài như thế nào rồi..!"
"Hồi Bệ Hạ..! Nguyễn Chính Tướng Quân..! Nguyễn Nhật Tướng Quân sau khi nhận được mật hàm của Bệ Hạ đã lui binh, bây giờ đang tại bên ngoài điện chờ tấn kiến..!"
Nguyễn Du Nhiên đúng sự thật hồi báo.
Nói ra công đoạn khuyên hai người đó bình tĩnh trở lại cũng mất không ít công phu, mới gặp nhau thôi cả hai đã không cho hắn giải thích lấy một lời, lập tức tấn công, phải vất vả lắm hắn mới thoát thân ra được.

"Nguyễn Du Nhiên..! Ngươi là người của Bệ Hạ..! Tại sao trước đây lại thả ta đi..?"
Chuyện đến nước này đa phần Nguyễn Hữu Nghĩa hắn đều rõ ràng.
Tuy nhiên vẫn có đôi chút vấn đề hắn không rõ ràng lắm, ba ngày trước tại phía Bắc Thành Môn, khi đó Nguyễn Du Nhiên rõ ràng có thể giữ lại hắn, sao lại làm trò cho hắn đi.

Còn chuyện tự hại mình tràn đầy nghĩa khí kia, hắn tuyệt đối không tin tưởng rồi.
"Hữu Nghĩa tướng quân..! Không dấu gì ngài, khi ấy tôi nhận được tin của thuộc hạ đến báo là Vũ Vương cùng Hộc Vương cùng dẫn người rời khỏi thành..!"
"Hướng bọn họ đi cũng là Bắc Môn, nếu như bọn họ cùng ngài liên hợp lại, bên chúng tôi sẽ không phải là đối thủ, thế nên tôi mới để cho ngài rời đi..!"
Qua chuyện này, hắn cũng có làm một bản tấu chương gửi lên cho Nguyễn Văn Chương.
Là tấu chương tường tận sự việc, không phải là vài ba câu mà Nguyễn Văn Chương đã đọc cho nhiều người nghe kia đâu.
Và cũng được Nguyễn Văn Chương tin tưởng, bảo hắn theo kế hoạch hành động, nên mới có chuyện như ngày hôm nay.
"Vậy ngươi cùng con gái của ta..?"
"Nguyễn Hữu Nghĩa..! Ông đã hiểu lầm rồi, Du Nhiên tướng quân chưa từng quen biết con gái của ông là Khinh Nhu, miếng ngọc bội đó là do tôi cho người lấy được trên người của con gái ông mà thôi..!"
Câu này là Lưu Kiến Hoa thay Nguyễn Du Nhiên trả lời.
Chuyện lợi dụng thanh danh nữ nhi ra làm đại sự này hắn phải khuyên can mãi Nguyễn Du Nhiên mới đồng ý làm.
Nếu như không một khi mở cửa thành mà không có lý do chính đáng, Nguyễn Hữu Nghĩa sẽ hoài nghi, kế hoạch của bọn họ sẽ tan thành mây khói.
Vì chuyện lớn của Bệ Hạ, Nguyễn Du Nhiên này không còn cách nào khác là phải đồng ý thôi.
"Hắc hắc..! Ta thua không có oan..!"
Hay nó đúng hơn là hắn đã thua ngay từ đầu rồi.
Phải chi hắn không nên có ý nghĩ làm vua trong đầu, một lòng phụng sự Hoàng Đế, cũng sẽ không có xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Giờ đây mạng mình không còn, cả gia tộc cũng phải chết theo, thật hối hận quá đi, đáng tiếc trên đời này không có thuốc hối hận để ăn.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận