Giả Yêu Làm Thật

Minh Thành Hữu nằm cuộn trong chăn, tư thế ngủ không hề có chút đề phòng, giống như một đứa bé.

Phó Nhiễm ngồi vào mép giường, động tác rất nhẹ nhàng nhưng lại làm anh
thức, lúc Minh Thành Hữu ngủ đều kéo rèm lại, mặc dù có ánh mặt trời,
nhưng trong phòng tràn đầy không khí u tối, anh thò cánh tay ra khỏi
chăn, ôm thắt lưng Phó Nhiễm.

"Em đi đâu ?"

Cô nằm xuống bên cạnh anh, Minh Thành Hữu đem của hai tay cô vào lòng bàn tay mình ủ ấm, Phó Nhiễm xoay người, đưa mắt nhìn anh.

"Em đi gặp Thẩm Ninh."

Sắc mặt người đàn ông khẽ thay đổi.

"Ai cho em đi ra ngoài một mình?"

"Em có nói cho tài xế biết em đi đâu, em chỉ muốn biết Thẩm Ninh hẹn em ra ngoài đến tột cùng là có mục đích gì."

Minh Thành Hữu nhìn cô.

"Nhìn ra cái gì sao?"

"Em nói cô ấy nên mang đưa bé rời đi, đừng cuốn vào vực nước xoáy này nữa."

Phó Nhiễm chăm chú nhìn vẻ mặt anh, Minh Thành Hữu cũng không hề chớp mắt.

"Nếu dăm ba câu của em mà có thể khuyên được, Thẩm Ninh đã không trở về."

"Thành Hữu." Phó Nhiễm hỏi anh.

"Trong lòng anh có suy nghĩ khác hay không?"

Minh Thành Hữu đưa tay sờ mặt mình.

"Chẳng lẽ mọi suy nghĩ của anh đều viết trên mặt?"

"Em chỉ là..."

"Chỉ là cái gì?"

"Có dự cảm bất an."

Minh Thành Hữu đưa tay kéo cô vào trong lòng.

"Chuyện này em đừng nên quan tâm nữa."

Phó Nhiễm vòng tay ôm thắt lưng anh.

"Vừa rồi em gặp được Dập Dập, đứa bé này rất ngoan, nó còn tới chào em nữa,
không phải là có câu nói tất cả mọi đứa bé đều là thiên thần của ba mẹ
sao?"

Trong mắt Minh Thành Hữu giấu kín vẻ phức tạp như ẩn như hiện, anh vòng ay ôm thắt lưng Phó Nhiễm.

"Anh nói Dập Dập không phải con anh là vì trong lòng anh biết rõ, còn em, vì sao lại tin tưởng như vậy?"

"Em chỉ có cảm giác, lúc này, hình như anh có chuyện còn giấu em."

Minh Thành Hữu tựa cằm lên đầu Phó Nhiễm, cô có thể nghe được tiếng thở dài rất nhỏ của anh.

"Phó Nhiễm, quả thật trong lòng anh có suy nghĩ riêng."

Phó Nhiễm cảm thấy thắc mắc, muốn ngẩng đầu lên, Minh Thành Hữu lại nhanh
hơn ôm chặt thắt lưng của cô, giống như không muốn cô trông thấy vẻ mặt
anh

"Đứa nhỏ của Thẩm Ninh, anh không nói thẳng ra trước mặt, hơn nữa lúc mẹ nói muốn đi làm xét nghiệm ADN anh không đồng ý, trong phút
chốc, anh đã từng thật sự muốn nhìn nhận nó, có lẽ có thể mượn nó, để
tránh cho em cùng con chúng ta chịu nhiều nguy hiểm."

Phó Nhiễm ngẩng mặt lên.

"Thành Hữu, làm sao anh lại có suy nghĩ này?"

"Anh rất muốn cho con của chúng ta có thể thuận lợi sinh ra, sở dĩ Thẩm Ninh cứ khăng khăng khẳng định là con anh, đơn giản là biết anh không sống
được bao lâu, muốn dùng đứa bé để đạt được mục đích của cô ấy."

Minh Thành Hữu đều hiểu rõ hơn ai hết, trong lúc Lý Vận Linh chần chừ có nên nhận thức hay không, anh lại lựa chọn thờ ơ lạnh nhạt.

Phó Nhiễm áp mặt vào cổ anh.

"Chúng ta không thể làm như vậy, Thẩm Ninh là nhất thời hồ đồ, đứa nhỏ cũng là vô tội, nếu có chuyện không may xảy ra thì sao?"

Bàn tay Minh Thành Hữu vuốt nhẹ lên vai cô.

"Anh chỉ nghĩ là, nếu không có việc gì xảy ra, nếu anh thừa nhận đứa nhỏ của Thẩm Ninh, về sau con của chúng ta phải làm sao bây giờ? Loại cảm giác
này anh đã nếm qua, lại càng không muốn sau này nó sẽ bị người ta chỉ
trỏ."

Minh Thành Hữu buông Phó Nhiễm ra.

"Nhưng mà, Thẩm Ninh vẫn không chịu dừng tay."

"Đã nói rõ hết rồi."

Hai đầu lông mày Phó Nhiễm khẽ giãn ra.

"Em tin tưởng sau khi Thẩm Ninh biết rõ hơn thiệt, sẽ lựa chọn rời đi.

Bàn tay Minh Thành Hữu cẩn thận đặt xuống bụng Phó Nhiễm.

"Con của chúng ta còn mấy ngày nữa mới có thể sinh ra?"

"Thành Hữu, anh muốn sớm nhìn thấy con sao?"

"Đương nhiên."

Minh Thành Hữu trả lời, đột nhiên nhớ tới chuyện nghe được ở bệnh viện ngày ấy, hạ thấp người xuống, áp tai vào bụng Phó Nhiễm.

"Anh muốn để cho con sinh ra tự nhiên, mổ sớm đối với em và con đều không tốt."

Phó Nhiễm ngồi dậy, dựa người vào đầu giường.

"Thành Hữu, đã hơn tám tháng, qua 39 tuần là có thể sinh mổ sớm được mà."

Bàn tay Minh Thành Hữu vuốt ve dọc theo bụng cô, đứa nhỏ như là có khả năng cảm nhận được điều đó, cử động bỗng nhiên trở nên thích thú.

"Em xem, con ở bên trong thật tốt, Phó Nhiễm, em yên tâm đi, anh có thể
chịu đựng được, không cần bàn tới chuyện sinh mổ trước thời gian dự kiến đâu."

Ngày hôm sau, Phó Nhiễm ở trong vườn đan áo len, Tiêu quản gia bước nhanh tới.

"Thiếu phu nhân, bên ngoài có người tìm cô."

Phó Nhiễm ngẩng đầu, nhìn thấy Thẩm Ninh nắm tay Dập Dập đứng ở ngoài cửa.

Cô không khỏi nhíu mày.

"Để cho bọn họ vào đi."

Tiêu quản gia mang theo Thẩm Ninh cùng Dập Dập đi tới, đúng lúc Minh Thành
Hữu vừa mới đến từ phía sau Phó Nhiễm, đứa bé chạy tới ôm chân anh kêu
ba ba.

"Thẩm Ninh, sao cô lại tới đây nữa?"

"Thành Hữu, là Dập Dập làm ầm lên đòi tới đây."

Phó Nhiễm đem bỏ dụng cụ vào trong túi, Minh Thành Hữu đẩy Dập Dập ra

sau đó ngồi xổm xuống.

"Đi tìm ba ruột của con đi."

"Ba, người đừng đuổi con đi, về sau Dập Dập sẽ bảo vệ em trai, sẽ không để cho người khác bắt nạt em."

Minh Thành Hữu nâng lên một ánh nhìn sắc bén, quả nhiên là anh đoán
đúng,Thẩm Ninh là muốn tiến vào cuộc sống của anh một lần nữa.

Dập Dập muốn tới ôm anh, Minh Thành Hữu đẩy thằng bé ra.

"Thẩm Ninh, cô làm như vậy đối đứa nhỏ sẽ có ảnh hưởng gì chẳng lẽ cô không nghĩ tới sao?"

"Anh có ý gì?"

"Dập Dập có phải là con tôi hay không trong lòng cô biết rõ nhất, bây giờ cô cho là tốt nên muốn tới, đến lúc thật sự có chuyện gì thì cũng đừng hối hận."

Minh Thành Hữu đứng lên, bàn tay Thẩm Ninh nhanh chóng nắm chặt lại.

"Nếu anh không chịu nhận con, tốt lắm, tôi sẽ công bố cho mọi người biết hết chuyện này."

Minh Thành Hữu tức giận túm tay Thẩm Ninh kéo cô sang một bên, Dập Dập sợ
tới mức khóc rống lên, Phó Nhiễm đưa tay ôm nó vào trong ngực, bàn tay
vỗ nhẹ vào lưng

"Đừng sợ, chuyện không liên quan đến Dập Dập."

Hai người giống như đang tranh cãi, sau một lúc lâu, Minh Thành Hữu la to.

"Tiêu quản gia, tiễn bọn họ đi!"

Thẩm Ninh còn không chịu đi, Tiêu quản gia gọi thêm người đưa cô rời đi, Dập Dập cứ thế ôm chân của cô rồi khóc to, một đứa bé như vậy chắc chắn là
bị dọa sợ.

Phó Nhiễm cảm thấy đau đầu, ngẩng đầu nhìn lại, nếu có thể, sao cô cùng Minh Thành Hữu lại không hy vọng có thể sống một cuộc
sống bình thường, giống như Thẩm Ninh như vậy, còn tới quấy rầy bọn họ,
thật sự là ở trong phúc mà không biết phúc.

"Mẹ, chúng ta về nhà đi, Dập Dập nhớ ba ba."

Gương mặt Thẩm Ninh tràn đầy nước mắt, cô ngồi xổm xuống.

"Dập Dập, là ba con không muốn chúng ta ."

"Vì sao? Ba vẫn luôn thương Dập Dập mà, mẹ nói con kêu chú bên trong kia là ba, rồi ba thật sự sẽ tìm đến tìm Dập Dập, mẹ gạt con."

Thẩm
Ninh ôm Dập Dập, đi ra khỏi Y Vân thủ phủ, ở đường lớn chuẩn bị đón
taxi, bỗng nhiên có một chiếc xe dừng lại, có hai gã thanh niên cường
tráng bước xuống không nói không rằng đoạt lấy đứa nhỏ trong tay cô rồi
lên xe rời đi.

Thẩm Ninh trợn tròn mắt, hoàn toàn không biết phải làm gì.

"Mẹ!"

Cô chạy theo, nhưng ngay cả biển số xe của đối phương cũng không thấy rõ.

Trên đường có người qua lại nhìn thấy Thẩm Ninh khóc kêu như bệnh tâm thần, thế này mới lên giọng kê

"Cứu lấy đứa nhỏ, cứu đứa nhỏ!"

Thẩm Ninh trơ mắt nhìn đuôi xe nhanh chóng biến mất ở trong tầm mắt, cô đuổi theo vài bước rồi ngồi trên mặt đất khóc thảm thiết, có người có ý tốt
lên tiếng nhắc nhở.

"Còn ở đó mà khóc, không lo báo cảnh sát ngay!"

Cô lập tức đứng dậy, quay đầu chạy về hướng Y Vân thủ phủ.

Tiêu quản gia đang dọn dẹp ở phòng khách, tiếng chuông cửa vang lên gấp gáp
thật sự làm người ta giật mình, bà đi ra ngoài thấy Thẩm Ninh đứng ở
ngoài cửa mất hồn.

"Cô còn tới đây làm gì?"

"Minh Thành Hữu cùng Phó Nhiễm đâu? Tôi muốn gặp bọn họ!"

"Tam thiếu cùng thiếu phu nhân không muốn gặp cô, cô đi đi!"

"Trả con lại cho tôi, bằng không tôi đi báo phóng viên, mở cửa cho tôi vào."

Thẩm Ninh đi tới phòng khách liền lao đến trước mặt Phó Nhiễm, Minh Thành Hữu kéo Phó Nhiễm ra phía sau.

"Cô lại phát điên cái gì nữa đây?"

"Dập Dập đâu, các người đem Dập Dập giấu đi đâu vậy?"

Thẩm Ninh hận không thể đào lên ba thước, Minh Thành Hữu bảo Tiêu quản gia kéo cô ta ra.

"Nực cười, tôi lấy con cô làm cái gì? Tôi không có rảnh để nuôi thay con

cho người kháPhó Nhiễm ngồi ở trên sô pha, thấy bộ dạng Thẩm Ninh mất hồn.

"Chẳng lẽ Dập Dập xảy ra chuyện gì?”

"Không phải là các người sao?"

Ánh mắt Thẩm Ninh tuyệt vọng.

"Vừa rồi tôi ẵm nó đi ra ngoài, đột nhiên có một chiếc xe dừng lại ở ven đường rồi cướp thằng bé đi mất."

Cô không dám tưởng tượng tới khả năng tiếp theo.

"Hay là bác Lý thuê người ta làm?"

Minh Thành Hữu hừ lạnh, đi thẳng lên lầu.

Phó Nhiễm mơ hồ biết chuyện gì đang xảy ra, chuyện Minh Thành Hữu đoán lúc
trước đã trở thành sự thật, Dập Dập không thể thành vật hi sinh vô tội.

Thẩm Ninh đưa hai tay che mặt, ngồi ở đối diện Phó Nhiễm khóc rống.

"Phải làm sao bây giờ, Dập Dập có gặp nguy hiểm hay không?"

"Tôi đã sớm nhắc nhở cô không nên đến đây."

Sắc mặt Thẩm Ninh tiều tụy.

"Anh không đứng trên lập trường của tôi đương nhiên sẽ không biết, lúc trước tôi cũng đã hoàn toàn buông tay, sau khi kết hôn, có Dập Dập, vốn đang
rất hạnh phúc đến cỡ nào? Ông xã tôi ngẫu nhiên biết được chuyện trước
kia của tôi cùng Minh Thành Hữu, anh ta khẳng định là tôi đã bị Thành
Hữu bao nuôi, tôi vốn có một gia đình hạnh phúc, lại bị quá khứ của
chính mình làm hỏng. Phó Nhiễm, cô không hiểu được, lúc trước anh ta
chia tay dễ dàng như vậy, nhưng toàn bộ hậu quả lại đều do tôi gánh
vác."

"Cho nên, cô dùng cách này muốn quay về trả thù

"Tôi biết, Dập Dập muốn vào cửa Minh gia là không có khả năng, tôi cũng
không có suy nghĩ này, tôi chỉ vô tình gặp cô, phát hiện cô mang thai,
hiện tại hôn nhân của tôi cũng không còn, tôi không phải là muốn tiền
của Minh Thành Hữu, chính là anh ta vẫn quá tốt đẹp như trước, lại đem
tôi hủy hoại thành như vậy, Phó Nhiễm, đổi lại là cô, cô sẽ cam tâm
sao?"

Đối mặt với chất vấn của Thẩm Ninh, Phó Nhiễm lại vô cùng
bình tĩnh, lúc trước Minh Thành Hữu đẩy cô vào vực sâu, cô có cảm giác
dễ chịu hơn so với Thẩm Ninh sao?

"Nếu cô đã lựa chọn cùng anh ấy nhất định cũng là cam tâm tình nguyện, như bây giờ chẳng qua là tự tìm lấy phiền toái."

Trên mặt Thẩm Ninh có chứa nước mắt.

"Tôi nói Dập Dập là con của Thành Hữu, chẳng lẽ cô không tin sao?"

"Anh ấy nói là không phải, tôi cũng không tin."

"Được rồi."

Thẩm Ninh cắn răng gật đầu.

"Hiện tại Dập Dập gặp chuyện không may cũng có liên quan đến hai người."

Giọng nói của cô khàn khàn.

"Nếu hai người không giúp tôi tìm Dập Dập về, tôi liền công khai chuyện này."

Ánh mắt Phó Nhiễm nhìn thẳng, bỗng nhiên đứng dậy, từ trên cao liếc xuống Thẩm Ninh.

"Cô vẫn là thái độ này, tôi cũng không giúp được cô, Thẩm Ninh, không phải
là tôi chưa từng nhắc nhở cô, cô muốn ầm ĩ thì xin cô cứ việc, tôi thật
muốn biết khi đó ai sẽ là người không nhịn được. Cô vẫn còn lòng dạ náo
loạn ở đây không bằng nghĩ cách cứu con cô về đ

Thẩm Ninh há miệng, giọng nói cũng có chút chùng xuống.

"Tôi không biết Dập Dập đang ở trong tay ai."

Phó Nhiễm đi đến lầu hai, Minh Thành Hữu đang ngồi ở mép giường đưa lưng về phía cô, cô nhẹ nhàng đi đến bên người anh, người đàn ông ôm cô vào
ngực, im lặng nhìn chằm chằm một chỗ.

"Cứu nó đi."

Bàn tay Minh Thành Hữu xoa bụng cô có chút run rẩy.

"Phó Nhiễm, em thấy rõ ràng, đây là chuyện mà sau này có thể xảy ra khi anh
không ở bên cạnh em và con, là chuyện của người khác anh còn có thể
khoanh tay đứng nhìn, nếu đổi thành con của chúng ta thì sao?"

Chuyện của Thẩm Ninh, cũng làm cho Phó Nhiễm bừng tỉnh, bên đường có thể bắt
đứa nhỏ, nói đến đây, vẫn là nguyên nhân có quan hệ cùng Minh gia.

"Mặc kệ như thế nào, chúng ta không thể thấy chết mà không cứu đối với thằng bé được."

Thẩm Ninh không dám báo cảnh sát, không đầy một giờ sau, liền nhận điện
thoại đòi tiền chuộc. Số tiền chuộc này không khác là con số trên trời
đối với Thẩm Ninh, cô lo lắng ở lỳ trong phòng khách Y Vân thủ phủ không chịu đi, Phó Nhiễm khuyên Minh Thành Hữu đi xuống lầu.

Nhưng thái độ lại vẫn cương quyết như cũ.

"Đây là chính chuyện do cô ta gây ra, để cho cô ta tự giải quyết."

Thẩm Ninh cắn môi ra sức khóc, Minh Thành Hữu đứng ở cửa sổ, sau một lúc lâu mới nói ra một câu.

"Nói không chừng, đến bây giờ đứa nhỏ đã là lành ít dữ nhiều."

"Vì sao?" Thẩm Ninh giật mình.

"Bọn họ muốn không phải tiền sao?"

Minh Thành Hữu tỏ ra phiền chán.

"Cô đi đi!"

"Thành Hữu, anh giúp tôi đi!"

"Nếu là chuyện tiền có thể giải quyết, cũng được."

Minh Thành Hữu xoay người nhìn Thẩm Ninh.

"Đã nhiều tuổi như vậy, đầu óc cô có biết suy nghĩ hay không? Cũng xứng
đáng bị người ta đặt dao trên cổ, hiện tại ai mà không muốn phủi sạch
quan hệ với tôi, con mẹ nó, cô còn tiến vào xem náo nhiệt làm gì chứ!"

"Dập Dập là sinh mạng của tôi, có chuyện gì xảy ra với nó tôi cũng không muốn sống."

"Vậy cô đi chết đi!"

Minh Thành Hữu không thể kìm nén cơn giận, Phó Nhiễm lấy viên thuốc ra đưa cho anh, nói Tiêu quản gia đi lấy ly nước.

Điện thoại ở Y Vân thủ phủ đột nhiên vang lên, tự nhiên Phó Nhiễm cảm thấy
bất an, điện thoại ngay bên tay trái cô, cô cũng chưa dám nghe máy.

Tiêu quản gia cầm lấy điện thoại.

"Alo ."

Bà nhìn sang cô.

"Thiếu phu nhân, là điện thoại của cô."

"Có phải tin tức của Dập Dập lo lắng đến mức đứng ngồi không yên.

Phó Nhiễm cầm lấy điện thoại để lên tai, đầu bên kia là giọng nói của Phó Tụng Đình.

"Tiểu Nhiễm."

Minh Thành Hữu uống thuốc xong, nhìn thấy sắc mặt Phó Nhiễm trắng bệch, đặt cốc nước trong tay xuống bàn.

"Phó Nhiễm, sao thế?"

"Mẹ em."

Trong mắt Phó Nhiễm tràn đầy bi thương.

"Mẹ em giống như không xong rồi."

"Cái gì?"

"Em phải đi về."

Phó Nhiễm luống cuống chân tay, đứng ở tại chỗ lại không biết như thế nào cất bước.

"Mẹ vào bệnh viện, đột nhiên tình huống chuyển biến xấu..."

"Tiêu quản gia, mau nói lái xe chuẩn bị xe." Minh Thành Hữu đứng lên, đi qua đi ôm Phó Nhiễm. "Chúng ta đi bệnh viện."

Chiếc xe nhanh chóng đi tới bệnh viện, Phó Nhiễm mím chặt khóe miệng, nước
mắt chảy xuống rơi xuống cả trên vai Minh Thành Hữu, anh nhẹ nhàng an
ủi, Phó Nhiễm nắm chặt tay Minh Thành Hữu.

"Em sợ."

Vốn dĩ là sự chờ đợi dài đằng đẵng, chờ mãi không thấy kỳ tích, lại chờ tới tin dữ.

Phó Nhiễm che miệng lại, nước mắt xuyên qua ngón tay tràn đầy rơi ra, Minh Thành Hữu chỉ có thể dùng thêm sức ôm cô chặt

Vội vàng chạy tới bệnh viện, ở trong phòng bệnh nhìn sắc mặt tiều tụy của
Phó Tụng Đình, Phạm Nhàn nhắm nghiền hai mắt nằm ở trên giường, bác sĩ
đang dặn dò.

"Tình huống của bệnh nhân không tốt lắm, cần nằm viện, có thể chống đỡ hay không phải xem tình hình mấy ngày nữa."

"Ý của bác sĩ là sao?" Phó Tụng Đình ngẩng đầu hỏi.

"Thật xin lỗi, cơ thể bà ấy đã yếu lắm rồi, lần này bệnh tình chuyển biến xấu có thể không qua khỏi."

"Mẹ!"

Phó Nhiễm đi vào ôm Phạm Nhàn, Phó Tụng Đình nghe vậy, ánh mắt kinh ngạc
dừng ở trên mặt Phạm Nhàn. Minh Thành Hữu đến gần bên giường, Phó Nhiễm
không dám khóc thành tiếng, cô cố nén tiếng khóc nghẹn ngào, bàn tay đưa lên lau nước mắt.

"Mẹ, người mau tỉnh lại."

Phó Nhiễm kéo tay bà để lên bụng mình.

"Mẹ xem, cháu ngoại mẹ lớn như vậy, khoảng hai mươi ngày nữa sẽ ra đời, đến bây giờ Thành Hữu cũng chưa lựa được tên cho nó, mẹ, mẹ nhanh tỉnh lại, giúp con đặt tên cho em bé đi."

Bên trong phòng bệnh, ngoại trừ
tiếng kêu của máy móc hỗ trợ, chỉ có giọng của Phó Nhiễm nói chuyện,
Phạm Nhàn vẫn nằm không nhúc nhích, Phó Nhiễm áp mặt vào bả vai bà, cô
còn chưa được hưởng tình thương của mẹ được bao lâu, bị thiếu mất hai
mươi năm, Phó Nhiễm muốn bù đắp lại, nhưng thực tế lại cho cô thấy rằng, có thể là cô không còn cơ hội này nữa.

"Mẹ!"

Cảm giác mất mát và đau thương phủ đầy, Phạm Nhàn suy yếu đến mức phải dựa vào máy
hỗ trợ hô hấp mới có thể duy trì sinh mệnh, hốc mắt Phó Tụng Đình ươn
ướt, ông nhìn người đàn ông đối diện.

"Thành Hữu, Tiểu Nhiễm đang mang thai, con mang nó về trước đi."

Phó Nhiễm cũng không chịu đi, Minh Thành Hữu ở lại ở phòng bệnh với cô, tới chạng vạng, Phó Tụng Đình bắt họ đi về.

Về đến Y Vân thủ phủ, phát hiện Thẩm Ninh vẫn còn ở đó, Tiêu quản gia nói
đuổi cũng không đi. Thẩm Ninh nghe nội dung cuộc điện thoại lúc nãy,
nhìn thấy bộ dạng của Phó Nhiễm cũng không dám hỏi nhiều, chỉ ngơ ngác
ngồi ở phòng khách.

Minh Thành Hữu cũng không nhìn cô, mang Phó Nhiễm lên lầu.

Cô ôm chiếc gối ngồi ở đầu giường.

"Thành Hữu, có chuyện em vẫn chưa nói với anh."

"Chuyện gì vậy?"

Nước mắt Phó Nhiễm rơi xuống nóng bỏng, giọng nói có chút khàn khàn.

"Lúc em giả vờ đồng ý theo hiệp định của anh, đã có ý định muốn bỏ con, tất
cả mọi người cho rằng em đã đồng ý, nhưng chỉ có em tự mình biết, em chỉ là muốn kéo dài thời gian, muốn cho anh thả lỏng cảnh giác. Lúc đầu ba
mẹ cũng không đồng ý, em lại khăng khăng như vậy, ngày gặp chuyện không
may, kỳ thật em đã dặn má Trần mua thuốc, nếu Vưu Ứng Nhụy không đến,
con của chúng ta... Sớm đã không còn."

Nơi bả vai cô dựa mặt vào bỗng cứng đờ, ánh mắt Minh Thành Hữu bỗng trở nên u ám, Phó Nhiễm đau khổ, che mặt mà khóc.

"Nhưng mẹ lại không muốn đứa nhỏ bị tổn thương nên đã làm như vậy, Thành Hữu,
anh không thấy được lúc ấy toàn thân mẹ đều là máu, em thật sự không nên dối gạt mẹ, nếu mẹ biết tâm tư của em, sẽ không có chuyện giống như
ngày hôm nay phải không?"

Minh Thành Hữu nắm chặt tay cô.

"Cho dù không v đứa bé, mẹ cũng sẽ liều chết bảo vệ em."

Một tay kia của Phó Nhiễm túm chặt khuỷu tay Minh Thành Hữu.

"Nếu đứa nhỏ thật sự không còn, em sẽ hối hận cả đời, mà hiện tại,

mẹ lại gánh chịu hậu quả đáng lẽ ra em phải chịu, Thành Hữu, có biện pháp để cứu lấy mẹ hay không?"

Cánh tay Minh Thành Hữu vòng qua ôm chặt Phó Nhiễm, mặt cô vùi vào cổ anh.

"Nếu đây là đứa nhỏ anh thật sự mong muốn, mà lúc trước em lại bỏ nó đi, anh có hận em không?"

"Phó Nhiễm, không giống như nhau."

Minh Thành Hữu hôn lên đỉnh đầu cô.

"Đừng nghĩ nhiều, ngày mai còn đi bệnh viện, nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Đợi sau khi Phó Nhiễm ngủ say, Minh Thành Hữu mới đứng dậy đi hướng ban công.

Bác sĩ nói về chuyện của Phạm Nhàn đã hai ngày rồi, anh chống hai tay bên cạnh sườn, thân thể anh, cũng không còn được bao lâu.

Đầu tiên là mẹ, kế đến là chồng, nỗi đau này tất nhiên là đau tới thấu

xương, anh thật sự lo lắng Phó Nhiễm không thể chịu nổi.

Chắc hẳn là trên đời không có gì tàn nhẫn và đau đớn hơn khi phải trơ mắt nhìn người thân yêu của mình mất đi.

Minh Thành Hữu suy nghĩ, nhíu mày, xoay người đi ra khỏi phòng.

Tiêu quản gia đang khuyên Thẩm Ninhrời đi, Minh Thành Hữu đi vào phòng
khách, Thẩm Ninh sưng đỏ cả hai mắt, nghe được lập tức đứng dậy.

Minh Thành Hữu đứng cách cô hơn ba bước.

"Cô trở về đi, chuyện đứa bé tôi sẽ nghĩ biện pháp."

"Anh thật sự chịu giúp tôi sao?"

Minh Thành Hữu không kiên nhẫn xoay người.

" Thẩm Ninh, coi như lúc trước tôi nợ cô, hiện tại nên trả hết đi."

Người đàn ông xoay người đi lên lầu, bấm một số điện thoại.

Hôm sau, chuyện đứa bé rất nhanh chóng được giải quyết.

Một chiếc xe hơi màu đen xuất hiện ở Y Vân thủ phủ, Thẩm Ninh cuộn mình ở
trên sô pha suốt cả đêm không về, khi nhìn thấy một người đàn ông ôm Dập Dập, cô giống như phát điên lên phía trước tiếp nhận đứa nhỏ trong tay
hắn.

" Dập Dập."

"Mẹ."

Đứa nhỏ bị dọa không nhẹ, trên người cùng trên mặt đều có tổn thương, Thẩm Ninh ôm nó, cả hai tiếng khóc như hòa vào nhau.

Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu từ trên lầu xuống dưới, thấy một màn như vậy cũng không nhịn được chua xót trong lòng.

"Cục cưng, con không sao chứ?"

"Mẹ, rất sợ đó."

Minh Thành Hữu đi đến phòng khách.

"Người tìm được như thế nào?"

"Ở bến tàu."

Người đàn ông kia lại vô cùng lạnh lùng.

"Trễ một chút nữa là không kịp rồi."

"Tìm được là ai làm không?"

"Còn đang điều tra, chậm một bước không chừng bây giờ nó đã bị bán đi đâu
không rõ rồi, Duật Thiếu nói, lúc này ngài nợ ngài ấy thêm một ân tình
lớn."

Minh Thành Hữu cười cười ngồi xuống sô pha.

"Làm cho hắn nhớ kỹ, dù sao món nợ này cũng không kém một phần."

Thẩm Ninh ôm lấy Dập Dập mới tìm về được.

"Bọn họ không phải là muốn tiền sao?"

Người đàn ông nở nụ cười châm biếm, cảm thấy lời nói này của cô thật sự rất ngây thơ.

"Chuyện này coi như là may mắn, bên ngoài có biết bao nhiêu người ra tay với
đứa nhỏ, chỉ tưởng là mất tích, sau khi mất công tìm kiếm cũng chỉ tìm
được thi thể trở về."

Phó Nhiễm chống tay xuống sô pha, cảm giác được bụng có chút

co rút, cô nâng tầm mắt nhìn sắc mặt tái nhợt của Thẩm Ninh, Minh Thành
Hữu có chút suy nghĩ nhìn qua bụng Phó Nhiễm, cánh môi mang theo chút
xám xịt.

"Cô đi về trước đi."

"Được."

Thẩm Ninh đặt Dập Dập xuống, đứa nhỏ lại khóc rống lên, cô đưa tay sờ trán

"Nóng sốt như vậy!"

Phó Nhiễm dặn Tiêu quản gia đem đứa nhỏ vào phòng ngủ dành cho khách, sau đó nhanh chóng gọi bác sĩ gia đình tới.

Bị dọa cho khiếp sợ như vậy, Dập Dập khóc không ngừng, Thẩm Ninh ân hận
lúc đầu đã làm sai ngồi ở bên giường tự trách mình, hận không thể tát
mình vài cái, Phó Nhiễm thở dài, lúc trước cô dứt khoát kiên quyết rời
khỏi Minh Thành Hữu, không phải là vì vực nước xoáy của Minh gia quá sâu sao?

Nếu không phải yêu, cô cũng sẽ không tiến vào.

Bây
giờ đã bị hãm sâu trong đó, về sau lúc nào cũng phải thận trọng, một đứa con riêng chưa rõ thật hay giả còn bị người ta ra tay như vậy, huống
chi là đứa nhỏ trong bụng cô?

Minh Thành Hữu lại gần Phó Nhiễm, giọng nói mệt mỏi, anh kéo tay Phó Nhiễm.

"Chuyện của Thẩm Ninh không có nhiều người biết, Phó Nhiễm, em hãy nhớ kỹ, về
sau ngoại trừ bản thân mình ra thì ai cũng không được tin tưởng."

Một cảm giác choáng váng lại kéo tới, bàn tay Minh Thành Hữu buông lỏng tay Phó Nhiễm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui