Giả Yêu Làm Thật

Hốc mắt Lý Vận Linh ướt át, khóe miệng run rẩy, không biết nói gì.

Minh Thành Hữu bưng ly rượu lên, một hơi uống cạn chất lỏng màu đỏ trong ly. Trong mắt Phó Nhiễm hiện lên sự lo lắng, Lý Vận Linh nắm chặt tay đặt
trên đầu gối. “Thành Hữu, là mẹ mang Hãn Hãn đi xét nghiệm ADN, mẹ là
suy nghĩ cho Minh gia, lúc đó tin tức về Tiểu Nhiễm không ít không biết
con vẫn còn sống, mẹ có thể thay Hãn Hãn trông chừng MR, con không nên
trách mẹ, mẹ không biết nói gì nữa. Nhưng hạng mục của cậu con, đang
tiến hành những bước đầu, Thành Hữu, mẹ hi vọng con có thể bỏ qua chuyện này.”

Bà Lý ngồi bên cạnh Vưu Dữu, bà đưa chân đá chân Vưu Dữu.

Ánh mắt Phó Nhiễm lơ đãng liếc qua Vưu Dữu, Vưu Dữu khẩn trương nắm chặt
chiếc đũa, hiện tại Minh Thành Hữu đang gây chuyện, ai mà xông tới sẽ bị vạ lây, cô nào dám chen ngang vào.

Bà Lý thấy cô cúi thấp đầu, nhấn mạnh chân. “ Sao cô không nói chuyện?”

Vưu Dữu buông chiếc đũa trong tay, nhưng không biết nói gì. “Chị, sao không mang Hãn Hãn tới đây?”

Phó Nhiễm đang uống nước, liền mở miệng nói. “Việc nhà có chị Nguyệt lo rồi, hôm nào rãnh em tới Y Vân thủ phủ mà chơi.”

Phó Nhiễm quét mắt qua nhìn bà Lý, thấy mặt bà khó coi, cô cầm đũa lên, gắp thức ăn cho Vưu Dữu. “Bọn họ là đàn ông, nói chuyện trọng đại, chúng ta không hiểu, chỉ cần ăn no là được.”

Vưu Dữu nghe vậy, càng không mở miệng nói được.

Ngón tay Minh Thành Hữu gõ nhẹ mép chén, anh ngẩng đầu lên chống lại ánh mắt của Lý Vận Linh, môi mỏng bật ra hai chữ. “Không được.”

Phó
Nhiễm có chút bối rối, dù sao bọn họ nói chuyện, cô cũng không đặt trong lòng, nhưng Lý Vận Linh luôn miệng nói yêu cầu này nọ, lại mong chờ anh đồng ý.

Nhưng chuyện lúc trước, muốn anh bỏ qua cũng không được.

Sắc mặt Lý Tắc Cần thay đổi liên tục. “Thành Hữu, vậy cháu muốn như thế nào?”

“MR của cháu, cậu mang đi thế nào thì trả lại thế đó.” Minh Thành Hữu nói chuyện vẫn không nể mặt ai.

Khóe miệng Lý Tắc Cần run rẩy, nói nhẹ nhàng. “Cái này, ta đều giao cho Sâm
tử phụ trách, nếu cháu muốn, thì cháu với Sâm nhi thương lượng với nhau
đi.”

Lý Sâm hớp một ngụm rượu, khuôn mặt trẻ tuổi hiện lên vẻ
trầm ổn hơn so với bạn cùng lứa, Lý Tắc Cần cũng biết tình cảm giữa
Thành Hữu và Lý Sâm, lại có Lý Vận Linh một bên khuyên giải, ánh mắt
Thành Hữu nhìn thẳng tới Lý Sâm. “ Sâm tử, chuyện này em thấy thế nào?”

Lý Sâm bình tĩnh. “Nếu là của MR, em đồng ý trả cho anh.”

“Được.” Minh Thành Hữu gật đầu. “Rất tốt.”

Lý Tắc Cần bực tức ra tiếng. “Sâm nhi, con có biết con đang nói gì không?”

Lý Sâm chuyển mắt đi, không nói lời nào.

“Hiện tại trả lại, tiền vốn vay ngân hàng thì như thế nào? Con có biết công
ty tổn thất bao nhiêu không? Có thể tán gia bại sản luôn đó.”

Bà Lý vội vàng chen miệng. “Thành Hữu, cần gì phải náo loạn lên thế?”

Minh Thành Hữu nhếch môi lên, cười như không cười, khóe miệng hơi cong lên nhưng không nói một từ nào.

Lý Tắc Cần ngồi không yên. “ Cái này được coi là hạng mục của MR, nhưng có luật pháp nào quy định tôi không thể nhận được? Thành Hữu, nhất định
phải làm rõ chuyện này, hai bên đối mặt nhau, để xem xem MR và Lý gia,
ai có bản lãnh hơn?”

Ở bàn bên cạnh không ít người nhìn sang, Lý Vận Linh giận tái mặt. “Tắc Cần, có gì thì nói sau, cậu mau ngồi xuống.”

Lý Tắc Cần bị kéo lại, bực mình hất tay ra. “Chị, hiên tại Thành Hữu đã
trở lại, chị được nghỉ ngơi, ban đầu chị muốn giúp em một tay, sao giờ
không thấy chị nói giúp em một câu, chị sợ MR rơi vào trong tay Phó
Nhiễm, lại sHãn Hãn không phải là con của Thành Hữu, được, em khuấy cho
nước đục thêm, nói cho cùng không phải là vì chị hết sao?”

Các vị trưởng bối Minh gia nhất thời xoay mặt lại, Lý Vận Linh biến sắc. “Lý Tắc Cần…”

Phó Nhiễm đưa tay vỗ nhẹ mu bàn tay anh. “Thành Hữu.”

Không đợi cô nói tiếp, anh liền dùng sức cầm tay cô. “Em ăn đi, có một số
chuyện bọn họ tự làm tự chịu. Không phải là của mình, chớ có mơ mộng,
người không phạm ta, ta không phạm người, nếu động đến mình, nhất định
phải trả lại cho họ gấp bội!”

Phó Nhiễm không lên tiếng, nhớ tới mấy ngày trước, lời nói đến miệng cũng không thốt ra được.

Lý Tắc Cần đẩy ghế ra bước đi, bà Lý cũng bước theo sau. Chỉ còn lại vợ
chồng Lý Sâm, nhìn tình cảnh như thế, cũng đứng dậy rời đi. Sắc mặt Lý
Vận Linh trắng bệch, Minh Tranh thấy bà nhìn anh, đôi mắt bà hơi ửng đỏ. Sắc mặt Minh Tranh vẫn không có biến đổi gì nhiều. Minh Thành Hữu bưng
ly lên rót đầy rượu, Phó Nhiễm kéo tay áo anh. “Uống ít thôi.”

“Anh biết chừng mực mà.”

Vưu Dữu cùng Lý Sâm đi ra ngoài liền nhìn thấy xe Lý Tắc Cần đang chạy đi,
cô bước chậm lại, ôm lấy cánh tay Lý Sâm. “Lần này phải làm sao ?”

“Làm sao là làm sao?” Lý Sâm móc một điếu thuốc ra hút.

Vưu Dữu nhìn vào ánh đèn đường. “Như lời anh rể nói, rốt cuộc là ý gì đây?”

Lý Sâm dùng mũi giày đá đá vài cái, nhíu chặt mày lại. “Theo tính tình của anh ấy, không chỉ nói đơn giản thế là xong.”

Khuôn mặt Vưu Dữu tràn đầy lo lắng. “ Chuyện thương trường em không hiểu lắm, trước đó cũng không biết ý tứ của anh rể như thế nào, chẳng lẽ MR đoạt
lại hạng mục của

Lý Sâm kéo tay vợ. “Những thứ này không phải điều em cần quan tâm, đi, về nhà thôi.”

Từ trước tới giờ mặc dù không thích Phó Nhiễm, nhưng ban đầu Lý Sâm cũng
không có ý ra tay, nhưng sau khi Thành Hữu ra đi, Lý Tắc Cần làm rối
loạn MR, anh biết nhưng chẳng thèm ngăn cản.

Minh Thành Hữu nói đúng, khi anh còn sống, mọi người mới coi Phó Nhiễm là người thân.

Vưu Dữu theo sát bên cạnh Lý Sâm, nghĩ đến phải về lại cái nhà kia, nhìn
không được mà e ngại, giống như đang bước vào đầm rồng hang hổ. Bây giờ
xảy ra chuyện như thế này, cô cần phải cẩn thận hơn khi về nhà, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, tuổi trẻ đã bị tôi luyện, cô cần phải
vững tin vào anh.

Tối nay Minh Thành Hữu uống hơi nhiều rượu,
nhưng cũng khiến không ít người phải e sợ. Phó Nhiễm nhìn bộ dạng trò
truyện vui vẻ của anh, khóe mắt châm chọc không thể nào lọt qua được sự
quan sát của cô, cô thở dài một hơi, anh thủy chung luôn đứng ở trên
cao, nghe một nhóm người nói chuyện khách sáo.

Minh Tranh đứng
dậy muốn rời đi, Phó Nhiễm đứng dậy tiễn anh. Hai người một trước một
sau bước ra khỏi cửa, Minh Tranh cầm chìa khóa xe trong tay. “Em mau vào trong đi.”

“Anh, lời em nói hôm nay là thực lòng, Hào Khôn và MR về sau nên hợp tác với nhau.”

Anh xoay người lại, môi mỏng nhấp nhẹ. “Có hợp tác đương nhiên là tốt rồi,
nhưng dù sao cũng là công ty của hai nhà, sợ rằng sau này cạnh tranh sẽ
không nhỏ đâu.”

Phó Nhiễm đi lại vào trong, thấy Minh Vanh đang
an ủi Lý Vận Linh, thấy cô tới, liền đưa tay gọi cô lại. Phó Nhiễm ngồi
vào bên cạnh Minh Thành Hữu. “Mẹ.”

Lý Vận Linh cầm túi xách lên. “Minh Vanh, đưa mẹ về nhà.”

Phó Nhiễm thấy thế, cũng không

Lúc Thành Hữu mang cô rời đi thì đã gần 10h tối, anh nắm chặt tay cô bước
về bãi đậu xe, anh ngồi vào ghế lái, cô giật lấy chìa khóa trong tay
anh. “Anh đã uống rượu thành ra thế này rồi mà còn định lái xe sao?”

Phó Nhiễm đỡ anh ra ghế lái phụ, giờ này là giờ cao điểm, người đi lại
nhiều, lúc nãy anh đã uống khá nhiều rượu, cho nên cô trực tiếp lái xe.
Cô vừa mới ngồi vào chỗ, anh liền đưa tay ôm cô đặt lên đùi, Phó Nhiễm
gạt tay anh. “Buông em ra.”

Hô hấp của anh lúc này phun lên cổ
của cô, hai tay chui vào trong áo cô, một tay đặt ở bộ ngực đẫy đà của
cô,một tay kia nhanh chóng cởi móc khóa áo lót của cô. Phó Nhiễm chỉ cảm thấy áo lót lỏng ra, sau đó một bàn tay lạnh như băng trực tiếp vạch áo cô ra, sau đó đặt lên ngực cô.

Bên cạnh có một chiếc xe hơi màu
đen chạy qua, bởi vì đang ở trong bãi đậu xe, cho nên tốc độ cũng không
nhanh. Người lái xe dường như nhận ra anh, liền lui xe trở lại, kéo cửa
sổ xuống, sau đó kêu to, Phó Nhiễm vội vàng quay lưng lại.

“Tam Thiếu.”

Hai tay Minh Thành Hữu vẫn ở trong áo cô, anh ôm chặt sống lưng của cô, đưa tay ra sau làm một vài động tác. “Sáng mai gặp lại, giờ về nhà đi.”

Xe lui tới không ít, người chào hỏi cũng không ít, Phó Nhiễm muốn xuống
xe, nhưng anh lại ôm chặt cô không buông. Phó Nhiễm nhìn cửa xe, đẩy đẩy mấy cái mà anh vẫn không buông. “Ở đây toàn là người, anh muốn nổi điên thì về nhà mà nổi điên.”

Tay anh ôm chặt cô vào trong ngực. “Phó Nhiễm, anh rất vui.”

Trong lòng đang căng thẳng, nghe được lời nói của anh liền mềm xuống. “Anh
vui thì vui, nhưng cũng không nên uống nhiều rượu như vậy.”

“Thời điểm bọn họ khi dễ em anh không thể nhìn thấy, Phó Nhiễm, sau này anh
sẽ đòi lại tất cả cho em. Bình thường bọn họ khi dễ em, muốn em uống một ly rượu, anh liền bắt họ uống một chai, bọn họ bắt em phải cười, anh
liền bắt khóc, à, không…” Giọng nói của anh bỗng trở nên lạnh lùng. “
Anh sẽ để cho họ dở khó dở cười.”

Phó Nhiễm đưa tay đặt nhẹ lân vai anh. “Thành Hữu, em nghĩ anh nên rộng lượng một tý.”

“Không được.” Anh nhìn thẳng vào mắt cô, hơi thở tinh khiết mang theo mùi rượu phả ra ngoài, hô hấp dồn dập, anh hôn lên đôi môi cô, cô cố ý tránh ra. “Chúng ta về nhà thôi.”

“Bây giờ anh muốn em.” Giọng nói của anh có chút khàn khàn.

Đều nói khi uống rượu vào có thể làm dục vọng phát tác, quả nhiên không sai.

Phó Nhiễm đưa tay hướng cửa xe. “Anh say rồi, nơi này là bãi đậu xe đó.”

Lúc này lại có một chiếc xe chạy qua, cô vội vàng né tránh. “Anh nghĩ anh là diễn viên chính trong AV sao?”

*AV: là phim người lớn, phim H

Minh Thành Hữu kéo tay cô, cắn ngón tay cô. “Em đã xem qua phim AV?”

“Không có.” Phó Nhiễm vội vàng phủ nhận.

Minh Thành Hữu nheo mắt, rõ ràng không tin… Anh vùi đầu trên cổ cô, mè nheo.

“Tối nay chúng ta về nhà xem phim AV nha.”

“Anh thật là ghê tởm.”

Minh Thành Hữu cười nham hiểm. “Sao lại ghê tởm? Cái này gọi là học tập lẫn nhau.”

Phó Nhiễm đưa hai tay véo má anh. “Anh cần phải học tập

Nụ cười của anh lan tận vào trong đáy mắt, anh cười to, Phó Nhiễm có thể
thấy được lồng ngực của anh đang phập phồng. “Cám ơn đã khen anh.”

Phó Nhiễm cắn chặt môt, không nói lời nào, định mở cửa xe bước xuống.

Anh vội đưa tay ôm chặt cô. “Hay chúng ta thử làm trên xe một chút.”

Phó Nhiễm nghĩ đây là lời nói trong lúc say của anh, cô đẩy tay anh ra, ngồi vào ghế lái. “Anh nên nghĩ đến con trai đi.”

Minh Thành Hữu thấy cô đánh trống lảng, anh liền đưa tay ra sau ót. “Ừ, nghĩ đến con.”

“Tối nay anh ôm Hãn Hãn ngủ đi.” Phó Nhiễm nói xong, liền khỏi động xe chạy đi.

Minh Thành Hữu chút nữa là bị chết nghẹn rồi.

Đưa xe rời khỏi Thanh Phong Nhã Uyển, cô bật nhạc lên, bên ngoài là bóng
đêm, ở đô thì phồn hoa cũng có chỗ tốt, có đèn đường chiếu sáng con
đường về nhà, cho dù vắng vẻ, cũng không cảm thấy sợ hãi.

Minh Thành Hữu cầm lấy tay cô. “Chúng ta đi mua mấy đĩa phim về xem.”

Phó Nhiễm cắn chặt môi dưới, lời nói đè nén. “Được.”

Minh Thành Hữu mở sổ ra, gió bên ngoài thổi tóc anh bay tán loạn, anh nhìn
chằm chằm ngoài cảnh vật bên ngoài, Phó Nhiễm thấy anh một hồi lâu mà
không nói một lời nào, nhìn sang chỉ có thể thấy một bên gò mà kiên nghị của anh.

Anh gác cùi chỏ lên của sổ. “Phó Nhiễm, anh không thích cảm giác núp trong bóng tối, giống như bây giờ thì thật là tốt, muốn đi đâu cũng đi được.”

Ngón tay dài của anh nắm chặt lại, làm như
đang nắm giữ vệt gió đêm. Phó Nhiễm mỉm cười, tự do, ai mà chẳng thích.
Cô tập trung tinh thần nhìn về phía trước, anh đưa tay nắm lấy tay cô
đang lái xe, làm cô không thể không dừng lại ven đường. “Anh sao vậy?”

“Anh hơi khó chịu.” Nói xong, anh đẩy cửa xe bước ra ngoài.

Phó Nhiễm vội vàng xuống xe, thấy cô bước tới, anh liền đưa tay ôm lấy cô,
Phó Nhiễm liếc nhìn sắc mặt của anh. “Có phải bị say xe không?”

“Anh hơi choáng.”

Phó Nhiễm nhìn xung quanh không có ai. “Mau trở lại xe rồi về nhà nào, gần 11h rồi, Hãn Hãn đang ở nhà đó.”

Anh đưa một tay nắm lấy cằm cô rồi ép xuống, môi mỏng mang theo nhiệt độ
nhân lúc cô bất ngờ mà hoạt động, sau đó anh mở cửa xe rồi nhét cô vào
bên trong.

Không gian trong xe chật hẹp, ngăn cách với thế giới
bên ngoài, Phó nhiễm không cần nghĩ cũng biết anh đang định giở trò gì.
Minh Thành Hữu ôm cô ngồi dậy, đưa tay tách hai chân cô ra, để cho cô
dạng hai chân ra ngồi giữa đùi anh. Anh kích động vô cùng, thuận tay đưa lên lưng cô, chạm tới da thịt mịn màng bóng loáng, anh hoi khép mắt
lại. “Thiếu chút nữa đã quên, khi nãy anh cởi rồi.”

Ngón tay anh di chuyển xuống dưới mép quần của cô, kéo ra, thu lại, rồi kéo ra.

Phó Nhiễm đưa tay ôm chặt cổ anh. “Anh muốn tối nay làm mấy lần?”

Giọng nói nhẹ nhàng lưu luyến, khóe mắt triền miên, anh chưa bao giờ nghe cô
dùng giọng điệu này nói chuyện với anh, xương cốt anh tê dại, anh đã
không chống đỡ được nữa rồi, cổ họng khẽ biến. “Dĩ nhiên càng nhiều càng tốt.”

Phó Nhiễm đưa ngón trỏ đè lên môi anh. “Được rồi, chọn một trong hai.”

Anh nhướng mi lên, tựa hồ cảm thấy hứng thú với lựa chọn này. “Nói nghe xem.”

Nụ cười của anh tà mị, cánh tay ôm cô, để ngực cô mặt anh. “Nếu anh muốn cả hai thì sao?”

“Anh chỉ được lựa chọn.”

“Nói đi.”

Phó Nhiễm dời môi tiến tới nói bên tai anh. “Thân thể là của em, anh muốn
em thì em đã cảm nhận được rồi, em sẽ nằm bất động để anh tùy ý làm gì
làm?”

A, cái này có sức hấp dẫn lớn nha.

Cánh tay anh vẫn duy trì sức lực như cũ. Bốn mắt chạm vào nhau, anh nói. “Cái này, tự anh lựa chọn.”

Anh đưa hai tay vào trong áo cô, móc áo lót của cô ra, sau đó rút tay ra, đặt dưới mông cô đánh mấy phát. “ Xem như em lợi hại.”

Thật vất vả mới để anh trở lại ghế ngồi, Phó Nhiễm đạp chân ga, xe chạy hướng về Y Vân thủ phủ.

Đèn trong phòng khách vẫn còn sáng, chị Nguyệt cũng bảo mẫu còn chưa ngủ,
tất cả đều bất ngờ vì sự sống lại của Thành Hữu, Phó Nhiễm dìu anh vào
phòng khách, anh đưa tay treo áo khoác màu đen lên, chị Nguyệt vội vàng
đứng lên. “Tam Thiếu.”

Ánh mắt Phó Nhiễm xuyên qua Thành Hữu rồi nhìn về bọn họ.“Làm gì mà giờ này còn chưa đi ngủ?”

“Tiểu thiếu gia mới ngủ không lâu.”

Minh Thành Hữu chỉ vào mấy người. “ Sáng mai mọi người đến nhận tiền lì xì nha.”

Phó Nhiễm đỡ anh đi qua phòng khách, mọi người liên tục nói cám ơn, Minh
Thành Hữu bước lên cầu thang, đi đến khúc quanh, liền không chờ được mà
ôm cô.

Chị Nguyệt thấy thế, vội vàng kêu to. “Đi đi đi, đi ngủ đi.”

Cô thiếu chút nữa ngã nhào, tức giận nói “Biết thế không cho anh uống nhiều rượu như thế này.”

Phó Nhiễm uống cũng không ít, nhưng rượu nhẹ nên tác dụng chậm, giờ phút
này cũng hơi mờ mịt, hai người cũng không biết là ai dìu ai trở về
phòng, nhưng Phó Nhiễm vẫn không quên đóng cửa lại. “Chớ có quấy rầy đến Hãn Hãn.”

Bước chân của anh như đi trên bông, anh đi tới bên giường của con, ngồi xổm xuống, đưa tay ra muốn ôm con.

Phó Nhiễm kéo tay anh. “Anh còn có thể ôm con sao?”

Hai tay anh chống ở mép giường, Phó Nhiễm tìm đồ cho anh, áo quần của anh ở Y Vân thủ phủ vẫn được chuẩn bị đầy đủ.

Phó Nhiễm tắm xong bước ra ngoài, thấy anh đang ngồi ở giữa giường lớn, màn hình TV đang mở, anh liền ngiêng đầu, ánh mắt tà mị nhuốm đầy dục vọng. “Tắm xong rồi?”

Động tác lau tóc của cô dừng lại, mắt nhìn thấy trong TV phát ra hình ảnh kia, cô bước nhanh tới, cầm điều khiển tắt TV.

Minh Thành Hữu đưa tay hướng tới cô.

Phó Nhiễm đưa điều khiển TV cho anh. “Anh không thấy Hãn Hãn đang ngủ bên cạnh sao?”

“Con ngủ say rồi.”

“Ngộ ngỡ con tỉnh dậy nhìn thấy thì làm thế nào?”

Minh Thành Hữu nằm xuống cạnh cô. “ Có phải hay không có con nên em không muốn ảnh hưởng tới con?”

“Đó là điều đương nhiên.”

Phó Nhiễm ngồi trên giường lau khô tóc, anh tắ đưa tay ra chuẩn bị kéo thắt lưng áo ngủ của cô. “Biết ra ngoài là sẽ bị cởi, em luôn thích làm điều thừa thãi.”

Phó Nhiễm giương tai lên để nghe động tĩnh bên giường nhỏ. “Anh nhẹ nhẹ một chút, đừng đánh thức Hãn Hãn.”

Minh Thành Hữu chui từ trong chăn ra, thanh âm đè nén. “Anh còn chưa bắt đầu đâu, em sẽ để cho anh làm nhẹ nhàng chứ?”

Phó Nhiễm cẩn thận cởi áo ngủ ra, hai tay anh sờ sờ vành tai cô, chăn mền
trên giường bởi vì động tác cảu hai người mà rơi xuống đất, anh cắn vành tai cô, thỉnh thoảng lại dùng sức.

Hai người ôm hôn mãnh liệt,
đây là ngày đầu tiên khi trở lại Y Vân thủ phủ, Minh Thành Hữu khó nén
được kích động, toàn thân nóng nảy, bàn tay vuốt ve cô khẽ run rẩy, nâng cằm cô lên, gỡ tóc rối ra cho cô. Khó kìm lòng được, Minh Thành Hữu bóp nhẹ lên da thịt của cô, toàn thân anh căng thẳng.

Thân thể anh, nơi nào đó…

Càng thêm căng cứng, chờ sức phát động.

Minh Thành Hữu làm đủ mọi bước dạo đầu, không chờ đợi được, anh điều chỉnh tư thế, chuẩn bị tiến công.

“Oa oa oa ………”

Một hồi khóc vang dội đột nhiên đánh vỡ không khí mập mờ, đầu óc Minh Thành Hữu cứng lại, còn Phó Nhiễm phản ứng kịp thời, cô đẩy anh raf “Hãn Hãn
muốn uống sữa rồi.”

“Cái gì?” Thanh âm của Minh Thành Hữu vang
lên, trong đó có cả sụ kinh ngạc, tức giận khó có thể tin cùng thất bại ê chề. “ Nửa đêm mà còn bú sữa mẹ sao?”

Phó Nhiễm bật đèn lên, quả nhiên nhìn thấy con trai đang trợn tròn mắt, cô vội vàng khoác áo ngủ
lên, Minh Thành Hữu ngồi bên giường, trong mắt tỏa ra dục vọng, ánh mắt
cô lướt qua hạ thân của anh, thuận tay ném cái gối qua. “ Che đi, đừng
có mà làm bậy

Minh Thành Hữu không động đậy, mặc cho cái gối đè
lên bộ phận quan trọng của mình. Phó Nhiễm luống cuống tay chân, đem
bình sữa nhét vào trong miệng con, con trai mấy lần đưa mắt nhìn Minh
Thành Hữu chằm chằm.

Nắm ngón tay thon dài đưa lên, anh vuốt vuốt khuôn mặt điển trai của mình.

Có một số chuyện, nửa chừng bị cắt đứt, thật là muốn anh nghẹn chết. Ánh mắt anh nhìn xuyên qua khe hở, nhìn tới con trai.

Phó Nhiễm cúi đầu nhìn con trai, Minh Thành Hữu liền bước tới. “Em đi ngủ trước đi.”

Giọng điệu anh nóng nảy. “ Sao thế, sao con uống lâu thế?”

“Không biết, có nhiều lúc uống xong liền không chịu ngủ.”

Hãn Hãn dường như biết cha có chuyện gấp, uống đến hai phần ba bình sữa liền ngủ thiếp đi.

Phó Nhiễm đem con đặt xuống giường, Minh Thành Hữu bỏ cái gối ra, Phó Nhiễm đưa một tay lên môi. “ Nhẹ nhàng một chút, để cho con ngủ say rồi anh
muốn thì cho anh ôm tới sáng.”

Minh Thành Hửu chỉ chính mình. “Lỡ con không chịu ngủ sao? Hay ôm trước rồi nói sau.”

Phó Nhiễm cầm gối ném vào đầu anh, anh nhẹ nhàng tránh được, đưa tay ôm cô lên. Phó Nhiễm không dám lớn tiếng. “Làm gì đó?”

“Chúng ta đi qua phòng khách.”

Minh Thành Hữu không dám làm việc này cùng phòng với Hãn Hãn, mới vừa rồi
con khóc thất thanh, làm anh thật sợ hãi, chỉ sợ cảm xúc trỗi dậy liền
bị làm hư.

Phó Nhiễm đá hai chân anh. “Anh mau mặc đồ ngủ vào.”

“Giờ này không ai lên đây đâu.” Minh Thành Hữu không thể chờ đợi, phòng
khách ngay bên cạnh, anh ôm cô đẩy cửa đi vào. “Gian phòng kia cách âm
không thể so với phòng ngủ được.”

“Đợi chút.” Phó Nhiễm mở miệng. “Lỡ chút nũa con khóc thì làm sao?”

Minh Thành Hữu một tay ném cô lên giường. “Không ai chọc con sẽ không khóc,
em nên chú tâm vào anh này, đợi lát nữa em muốn khóc cũng không kịp
đâu.”

Phó Nhiễm nở nụ cười, cả người anh mãnh liệt như dã thú,
thật không thể ai cũng chống đỡ được. Cô nhớ mang máng là mình bị anh
dày vò tới mệt lả, xin anh tha cho cô, anh vỗ vỗ eo cô rồi oán trách. “
Không phải em nói sẽ không phản ứng gì sao? Giờ sao lại như thế này?”

Phó Nhiễm nói. “Lát nữa còn vè phòng nữa, Hãn Hãn còn nằm một mình bên kia đấy.”

Nơi cổ truyền đến một trận đau nhói, tựa hồ như mới bị anh cắn qua.

Hôm sau tỉnh lại, Phó Nhiễm cảm thấy chói mắt, cô đưa tay lên che mắt, một
lúc sau mới thích ứng được. Giường trẻ em bên cạnh trống không, cô đưa
tay sang bên cạnh, người cũng đã không còn.

Phó Nhiễm chống người lên, mặc áo ngủ xong rồi nhìn xung quanh, không thấy một bóng người,
kéo hai chân mềm nhũn rã rời bước đi hai bước, nghe được một trận âm
thanh.

Cô men theo cửa sổ sát đất, nhìn chăm chú, thấy anh đang ôm con ngồi trên ghế salon ở ban công.

Con trai vẫn còn đang mặc đồ ngủ, sau khi ngủ dậy tinh thần có vẻ tốt, Minh Thành Hữu đem con giơ cao trên đỉnh đầu. “Hãn Hãn, kêu ba ba đi nào.”

“Chi chi, xi xi.”

Minh Thành Hữu ôm con vào lòng, Phó Nhiễm dán mặt sát vào cửa sổ, sáng sớm, Y Vân thủ phủ có vẻ cực kỳ yên tĩnh, thỉnh thoảng, trong không khí truyền đến tiếng cười trong trẻo của trẻ con.

Phó Nhiễm vòng tay lại, Minh Thành Hữu ôm lấy con, nhìn thấy cô đứng cách đó không xa.

Hai người nhìn nhau cười, nếu như cuộc sống mãi mãi luôn bình yên như thế này, thật là hạnh phúc biết bao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui