Đột nhiên một chuỗi bước chân dồn dập truyền đến cách đó không xa, Phó
Nhiễm ngẩng đầu, thấy Hứa Dung đang nhìn xung quanh, giống như đang tìm
phòng cấp cứu kia.
Phó Nhiễm buông hai tay bên người, ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Dung.
Trong mắt Hứa Dung không giấu được lo lắng, ánh mắt đảo qua một vòng rồi đột nhiên nhìn thấy Phó Nhiễm trước cửa phòng bệnh.
Đầu tiên là cô giật mình, bước chân theo bản năng dừng lại, tầm mắt ở cửa
nhìn quanh sau đó nhanh bước tới phía Phó Nhiễm. “Tiểu Nhiễm, em ở đây
sao?”
Sắc mặt Phó Nhiễm do dự. “Sao chị lại tới đây?”
“À,
điều này…” Hứa Dung cầm túi ngồi vào bên cạnh Phó Nhiễm. “Trong nhà đột
nhiên nhận được điện thoại của bệnh viện nói dì xảy ra tai nạn xe cộ,
lại không liên lạc được với em, chị sợ em đến muộn không kịp cấp cứu,
cho nên em mang tiền đến đây.”
Phó Nhiễm dựa vào hướng vách
tường, cũng là muốn dựa vào chuyện này thử Hứa Dung, theo như thần sắc
khẩn trương lo lắng vừa rồi của Hứa Dung, Phó Nhiễm thật không thể tin
tưởng Hứa Dung mới gặp mặt Thẩm Tố Phân hai lần, có thể xem như là người lạ.
“Đúng rồi, dì không sao chứ?”
“Không sao.” Phó Nhiễm
thấy cửa phòng bệnh mở ra, bác sĩ y tá từ bên trong đi ra, cô đứng lên.
“Xe điện và một chiếc xe nhỏ không cẩn thận đâm nhau, vừa chụp X-quang
xong, hẳn là không có gì đáng lo ngại.”
Hứa Dung nghe vậy, thở ra. “Không sao là tốt rồi.”
Hai người đi vào phòng bệnh, chân Thẩm Tố Phân mới băng bó xong, đang còn truyền nước.
“Tiểu Nhiễm.” Thẩm Tố Phân cũng nhìn thấy Hứa Dung đến đứng phía sau Phó Nhiễm. “Nhị thiếu phu nhân cũng đến đây.”
“Dì, dì gọi tên của cháu là được rồi ạ.”
“Như thế nào lại không cẩn thận như vậy?” Phó Nhiễm tiến lên, thấy Thẩm Tố Phân bị thương không nghiêm trọng.
“Nhìn thấy xe đi hướng ngược lại phía mẹ, mẹ gấp đến mức quên cả phanh xe lại.”
Hứa Dung cùng Phó Nhiễm ở bệnh viện chờ Thẩm Tố Phân truyền nước xong, Phó
Nhiễm đưa bà trở về, lúc ra ngoài Hứa Dung vội vàng đón taxi, vừa vặn có thể ngồi xe Phó Nhiễm trở về.
“Dì ở chỗ như thế này sao?”
“Đúng vậy.” Phó Nhiễm chuyển xe, xe chậm rãi theo cửa ngõ đi ra, “Chị chưa thấy qua chỗ như vậy sao?”
Hứa Dung đeo dây an toàn xong. “Thật đáng thương, chị xem hoàn cảnh trong
nhà cũng rất kém, hơn nữa con gái không ở nhà, chuyện gì cũng đều phải
dựa vào chính họ.”
Ánh mắt Phó Nhiễm nhìn bên ngoài cửa sổ thu
hồi lại. “Đúng vậy, hơn nữa có khi chú tính tình không tốt, có đôi khi
dì còn bị đánh.”
“Có biện pháp nào không?”
“Mỗi nhà một
hoàn cảnh, chị không hiểu.” Phó Nhiễm chạy xe đến đường lớn, ánh sáng
ngoài cửa sổ thật rõ ràng. “Từ nhỏ em cũng từng bị đánh ở đây, khi đó
tâm nguyện rất đơn giản, chỉ nghĩ làm sao có thể thoát ra ngoài sớm một
chút.”
Ánh mắt Hứa Dung nhìn chằm chằm sau kính xe, Phó Nhiễm nhìn về phía sắc mặt tối tăm của cô.
Hai người trở lại Minh gia, ngay sau đó chú Vương cũng lái xe tiến vào cửa
gara, Lý Vận Linh nhìn thấy hai người xuống xe. “Đi đâu chơi?”
Hứa Dung đi đến bên cạnh Lý Vận Linh trước. “Dì bị xe đâm phải vào bệnh viện, con cùng Tiểu Nhiễm đi một chuyến.”
“Dì.” Lý Vận Linh nhíu mày.“Con nói dì nào?”
“Mẹ nuôi của Tiểu Nhiễm ạ.”
Sắc mặt Lý Vận Linh đột nhiên thay đổi. “Tiểu Nhiễm, con còn lui tới gặp
mặt cùng người nhà kia sao? Sinh nhật con bà ta đến ta còn có thể mắt
nhắm mắt mở, nhưng con nhớ lại xem lúc trước Vưu Ứng Nhụy đối với Phó
gia và Minh gia chúng ta như thế nào, Tiểu Nhiễm, trước kia con được họ
nuôi nấng, con giúp họ cũng đủ rồi.”
Hứa Dung nghe Lý Vận Linh nói thế này cũng không nói thêm gì nữa, Phó Nhiễm đỡ Lý Vận Linh đi vào.
Trở lại phòng khách, Lý Vận Linh ngồi trên sôpha. “Lúc mẹ cùng Tiêu quản
gia đi ra ngoài, Hứa Dung còn ở nhà, sao hai người lại cùng nhau đến
bệnh viện?”
“Con nhận được điện thoại của bệnh viện nói tìm Phó Nhiễm, con liền tới luôn.”
Tiêu quản gia nghe xong, nhận lấy tách trà từ tay người giúp việc đưa Lý Vận Linh.
Dường như là Minh Thành Hữu cùng Minh Vanh trở về cùng một lúc, chuyện của
Thẩm Tố Phân, Lý Vận Linh cũng không trách cứ Phó Nhiễm quá mức. Sau khi ăn cơm chiều, ngồi ở phòng khách một lát, mấy người lần lượt trở về
phòng.
Phó Nhiễm tới trước mặt Minh Thành Hữu, Minh Thành Hữu kéo tay cô. “Mới vừa rồi ăn cơm chiều thấy bộ dáng mất hồn mất vía của em,
làm sao vậy?”
“Thành Hữu, anh xem, có một số việc có phải là em suy nghĩ quá nhiều hay không?”
“Còn đang suy nghĩ chuyện Hứa Dung?
Phó Nhiễm xoay người, hai tay ôm lấy thắt lưng Minh Thành Hữu. “Thành Hữu,
ngày mai chúng ta đừng đến công ty, đều ở nhà cùng Hãn Hãn đi.”
“Nếu không anh nói với mẹ, chúng ta tìm một cơ hội trở về Y Vân Thủ Phủ.”
“Không cần.” Phó Nhiễm hướng đầu về phía Minh Thành Hữu. “Có một số việc chỉ có ở đây mới có thể tìm được đáp án.”
La Văn Anh xách túi đứng ở cửa thang máy, Tiểu Chu nhìn thấy cô từ xa: ”Eve.”
La Văn Anh đã quen nhìn bộ dáng hấp tấp của cô nàng. “Chạy chậm một chút, thẻ đã quẹt rồi, còn sợ muộn làm sao?”
Tiểu Chu giơ bữa sáng trong tay lên. “Bánh bao hấp Lý Kỷ, lát nữa chia cho chị một nửa.”
“Chị ăn sáng ở nhà rồi.” Ngón tay La Văn Anh vuốt vuốt vài sợi tóc ra sau gáy.
Tiểu Chu nhìn cô một lúc lâu. “Không thích hợp, thật là không thích hợp.”
La Văn Anh không hiểu bỗng thấy chột dạ, ánh mắt nhìn đi nơi khác. “Có cái gì không thích hợp?”
“Trước kia chị luôn bận bịu công việc cuống cuồng, mười ngày có chín ngày ăn sáng ở văn phòng, sao hôm nay lại thay đổi?”
La Văn Anh nghe xong, thần sắc hơi thả lỏng. “Cái này là chị đang tu thân dưỡng tính nha.”
“Em biết, gần đây có chỗ đặc biệt nóng, nên kêu là tu thân dưỡng tính chứ gì?”
La Văn Anh vừa nghe xong, tâm tình lại khẩn trương hơn. “Nói cái gì
Càng lúc càng có nhiều người chờ thang máy, hôm nay thang máy chậm hơn rất
nhiều so với ngày thường, La Văn Anh ngẩng đầu lên nhìn từng con số sáng lên chằm chằm.
Động tác này làm Tiểu Chu quái dị liếc mắt nhìn một cái.
Cô không khỏi hô to. “Dâu tây!”
La Văn Anh không kịp phản ứng gì. “Em muốn ăn dâu tây sao?”
Tiểu Chu che miệng lại cười rộ lên, La Văn Anh đột nhiên nghĩ đến cái gì, bàn tay cô che lại gáy, trừng mắt nhìn Tiểu Chu.
“Eve, chị thật là không phải, ngày hôm qua Lão đại tự mình gọi điện thoại tới xin phép cho chị nghỉ, cả ngày em cũng không thấy bóng dáng Lão đại
đâu, chị mau thành thật khai báo.”
La Văn Anh nhìn xuống dưới
thang máy, cửa vừa mở ra, nhân viên chen chúc ở cửa chen vào, cô nhanh
chóng tiến đến, cô cùng Tiểu Chu gần như đồng thời cùng đi vào thang
máy.
Ting Ting.
Thang máy kêu thông báo quá tải.
Không ít người hai mặt nhìn nhau, lãnh đạo đang ở đây, không thể làm cho lãnh đạo đi ra ngoài đợi lần sau, mà trong lòng thì cũng không ai muốn bước
chân ra.
Tiểu Chu đột nhiên nhìn thấy Minh Tranh đang đi về hướng thang máy chuyên dụng, cô không nói hai lời, một tay đẩy La Văn Anh ra.
“Eve, sau khi tan tầm nhớ mời em ăn dâu tây nha.”
La Văn Anh đi giày cao gót, bất thình lình bị đẩy ra, bước chân lảo đảo,
cửa thang máy khép lại trong nháy mắt, mọi người thấy một đôi tay kịp
thời đỡ lấy cô.
“Tiểu Chu, cô thật là to gan!” Trong thang máy có người cười nói.
Tiểu Chu vỗ vỗ ngực.“Cái này gọi là tinh thần hy sinh vì tập thể.”
Gần như cả người La Văn Anh được Minh Tranh ôm trong cánh tay, bàn tay anh đỡ nhanh thắt lưng cô. “Sao lại bị người ta đẩy ra?”
Câu hỏi này làm cho La Văn Anh cũng thấy mất mặt.
Cô cố gắng đứng vững.“Thang máy quá tải.”
“Trên người em cũng không có bao nhiêu thịt, chen vào còn có thể bị quá tải sao?”
La Văn Anh không khỏi đỏ mặt, cái gì bảo trên người không mấy thịt, còn chen vào đi.
Minh Tranh thấy cửa thang máy chuyên dụng mở ra, anh đi vào trước, đứng nhìn La Văn Anh vẫn còn đứng tại chỗ, anh đưa bàn tay giữ cửa thang
máy.“Thất thần làm cái gì, mau vào đi.”
Minh Tranh kéo La Văn Anh tiến vào thang máy.
Anh cúi đầu nhìn vẻ mặt không được tự nhiên của La Văn Anh chằm chằm, thần sắc buồn cười. “Sao lại biết thẹn thùng như thế này?”
La Văn Anh không nhìn hướng về phía Minh Tranh. “Ai thẹn thùng?”
Bóng dáng cao lớn của anh áp sát vách tường, ánh mắt xuyên qua gương nhìn La Văn Anh, buổi sáng thức dậy rửa mặt chải đầu cô cũng chú ý tới dấu hôn ở cổ, không chỉ có một cái, sửa lại hồi lâu mới tìm đến chiếc khăn lụa có thể miễn cưỡng che khuất, bây giờ dấu hôn màu hồng lại như lộ ra bên
ngoài.
Minh Tranh nhớ tới đêm đó kịch liệt, yết hầu khẽ di chuyển, gương mặt tuấn tú tiến tới.
La Văn Anh nhìn trong gương phát hiện ra động tác của Minh Tranh, cô giật mình quay đầu lại. “Làm gì
Minh Tranh cười cười, hướng về phía cổ La Văn Anh.
Hơi lạnh tiếp xúc đến da thịt non mịn, La Văn Anh ngẩng đầu nhìn sang hướng khuôn mặt tuấn tú của Minh Tranh gần trong gang tấc, anh sửa lại khăn
lụa cho cô. “Kỳ thật không cần che giấu, lấy xuống trông cũng rất đẹp
mắt.”
“Ai chẳng biết em độc thân, em cũng không muốn có điều tiếng với cấp trên.”
Minh Tranh vẫn còn nhìn vào cổ La Văn Anh, dựa theo vết hôn trên cổ Văn Anh
mà nói, anh có thể tưởng tượng được bộ dáng không kìm lòng nổi lúc đó,
nếu không phải không kìm chế được, làm sao có thể có những dấu vết như
vậy?
La Văn Anh quay đầu, thấy anh vẫn còn nhìn. Bàn tay cô che
cổ lại, đúng lúc cửa thang máy mở ra, La Văn Anh nhanh chóng lao ra,
bước chân dồn dập đi về hướng văn phòng của mình.
Một lát sau,
Tiểu Chu đẩy cửa bước vào. “Rốt cuộc thì thang máy chuyên dụng vẫn nhanh hơn, vừa một chút đã lên tới nơi, hơn nữa bên trong còn không có máy
quay.”
La Văn Anh mở máy tính, cũng không ngẩng đầu lên. “Hôm nay trước khi tan tầm đem toàn bộ tài liệu của hội nghị tháng trước sửa lại rồi giao cho chị.”
Tiểu Chu suýt nữa rớt cằm ra ngoài, thật là độc ác quá đi.
Nhà hàng nào đó của thị trấn Nghênh An.
Minh Tranh thành thạo xé đồ ăn trong tay, La Văn Anh nhìn dáng vẻ ung dung
thong thả của anh, mấy ngày nay cô cũng muốn ăn lẩu, Minh Tranh đem đồ
ăn đã được gỡ xong thả vào trong nồi lẩu, La Văn Anh cầm đũa lên. “Trực
tiếp bỏ vào không được sao?”
“Ăn cơm cũng cần phải chú ý.”
Minh Tranh ngẩng đầu, đem đồ ăn đã chín gắp vào bát cho La Văn Anh, cô vừa cho đồ ăn và
“Buổi tối đi khách sạn đi.”
“A…” Nước canh nóng bỏng làm đầu lưỡi La Văn Anh run lên, Minh Tranh đưa
khăn giấy qua, La Văn Anh miễn cưỡng nuốt miếng thịt. “Không đi.”
Cánh tay Minh Tranh chặn ngang mép bàn, La Văn Anh chưa từng thấy người nào trực tiếp nói như vậy.
“Vậy ăn cơm tối xong muốn đi đâu?”
“Em muốn đi quán bar, lâu rồi không đi.”
Minh Tranh gật đầu, cả buổi tối La Văn Anh chỉ cúi đầu ăn, hai người đi ra khỏi nhà hàng, Minh Tranh lấy xe đưa cô đi quán bar.
La Văn Anh không thích chỗ quá ồn ào, Minh Tranh cũng vậy, hai người chọn
quán bar có bầu không khí yên tĩnh, ánh đèn mê ly, lờ mờ lộ ra quyến rũ
nhu hòa, tiết tấu chậm rãi của những bài hát tiếng Anh rất thích hợp để
nói chuyện yêu đương. La Văn Anh ngồi trước quầy rượu, Minh Tranh thay
cô gọi một ly rượu.
Động tác thành thạo đẹp mắt của bartender dễ
dàng làm cho người xem nhớ lại một số chuyện và những ước mơ, La Văn Anh chống má ngắm nhìn, Minh Tranh uống một ly Whiskey, một ngụm vào cổ
họng, mùi rượu đậm đà.
Một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp ngồi trên ghế bên cạnh Minh Tranh, đàn ông như Minh Tranh đi vào quán rượu dĩ nhiên
là cực phẩm, cô gái bước qua, bộ ngực cỡ 36D đẩy đẩy cánh tay Minh
Tranh. “Mời tôi uống một ly rượu chứ?”
Đây là cách tiếp cận đơn
giản nhất cũng là trực tiếp nhất, nhìn thái độ của người đàn ông này có
thể biết đêm nay có hấp dẫn hay không.
Minh Tranh nhướn cao mày, nghiêng mặt không nhìn.
Cô gái chu miệng nhỏ nhắn thở nhẹ, không nghĩ tới người đàn ông quay mặt
đi ánh sáng nhưng lại là diện mạo lóa mắt như thế, Minh Tranh giơ ngón
trỏ chỉ chỉ về phía cô gái, bartender ngầm hiểu, đưa cho co gái một ly
rượu.
“Soái ca, anh có rảnh không?”
Cô gái không hề bận tâm đến La Văn Anh, cánh tay trườn qua, bộ ngực bên phải biến dạng, La Văn Anh hung hăng uống hết ly rượu.
“Đi thôi.” Cô hướng Minh Tranh nói.
Minh Tranh lấy tay đẩy cô gái đang dây dưa kia ra. “Đi đâu?”
La Văn Anh cầm lấy túi, cô gái kia lại kéo tay Minh Tranh lại lần nữa. “Tôi còn biết có chỗ chơi rất vui, có hứng thú không?”
Khóe miệng Minh Tranh nhếch lên, nhưng ý cười trong mắt vẫn lạnh lùng. “Lại
quấn quýt lấy tôi, ly rượu vừa rồi tự mình trả tiền đi.”
Anh tiền trong ví da đưa về phía quầy bar.
Cô gái kia không cam lòng.“Anh đi đâu?”
Minh Tranh còn chưa kịp mở miệng, La Văn Anh đi ở phía trước quay trở lại
giữ chặt tay Minh Tranh kéo đi. “Chúng tôi đi khách sạn, cô muốn đi theo không?”
Không nghĩ tới cô gái kia lại nhún vai nói. “Tôi không
ngại, chỉ cần người đàn ông của cô có tinh lực, mang theo tôi cùng nhau
chơi đùa thôi.”
La Văn Anh cười lạnh tanh, Minh Tranh đưa tay ôm
bả vai cô, bỏ lại một câu cho cô gái kia. “Tinh lực của tôi có thừa,
nhưng không thích.”
La Văn Anh cùng Minh Tranh ra khỏi quán rượu, Minh Tranh muốn đi lấy xe, nhưng vẫn hỏi trước cô một tiếng. “Đi đâu?”
“Khách sạn.” La Văn Anh vuốt vuốt tóc ngắn, ai sợ ai chứ, đều nói chuyện ấy làm một lần rồi sẽ nghiện, chút nào.
Hai ngày nay thân thể không thoải mái, Lý Vận Linh không tiện lên lầu, Phó
Nhiễm lại đến công ty, Tiêu quản gia ở trong bếp chuẩn bị xong điểm tâm
đặt vào khay, chuẩn bị mang lên lầu.
Hứa Dung ngồi trước máy tính ở bàn, nghe thấy tiếng gõ cửa cũng không ngẩng đầu lên. “Vào đi.”
Tiêu quản gia tiến vào đem đồ ăn để trên bàn. “Nhị thiếu phu nhân, đây là đồ ăn vừa làm xong.”
“Cám ơn Tiêu quản gia.”
Bộ dáng Hứa Dung không hề hứng thú với đồ ăn, Tiêu quản gia đứng ở trước
bàn, cũng không có ý muốn rời đi. “Nhị thiếu phu nhân, nếu không đi
xuống dưới một chút đi?”
“Tôi không muốn đi.”
Ánh mắt Tiêu quản gia dò xét nhìn về phía cửa, rồi lại nhìn về phía Hứa Dung. “Nhị thiếu phu nhân, tôi có lời muốn nói với cô.”
“Nói cái gì?”
“Ngày đó cô nói cô đi bệnh viện là nhận được điện thoại phải không?”
“Đúng vậy.”
Vẻ mặt Tiêu quản gia mang nghi vấn. “Chẳng lẽ cô không cảm thấy quá trùng
hợp sao? Hôm đó chúng ta đều không ở nhà, cô còn nhớ rõ trong điện thoại người gọi nói thế nào không?”
Hứa Dung chống cằm dưới, cẩn thận
nhớ lại cảnh tượng hôm đó. “Nói là dì bị trọng thương, cần tiền gấp, bảo tôi nhanh chóng liên lạc với Phó Nhiễm.”
“Nhưng tôi nhìn thần sắc sau khi trở về của hai người, bà Vưu hẳn là không việc g
“Đúng, bác sĩ nói là vết thương nhẹ.” Hứa Dung ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào Tiêu quản gia.“Bà có ý gì?”
“Nhị thiếu phu nhân, trong nhà giàu ở đây có một số chuyện cần để ý, rất
nhiều người không hề đơn giản giống như bên ngoài.” Tiêu quản gia kịp
thời nhắc nhở.
Hứa Dung suy nghĩ sâu xa. “Ý của bà là có người cố ý làm như vậy?”
“Tôi không thể xác định.” Tiêu quản gia nói chuyện cực kỳ cẩn thận. “Tóm
lại, Nhị thiếu phu nhân cần nhìn xa một chút, nên chú ý đề phòng người
khác.”
Hứa Dung nghĩ lại. “Tiêu quản gia, cám ơn bà đã nhắc nhở.”
Phó Nhiễm trở về từ công ty, gặp Hứa Dung từ trên lầu xuống, hai người chào hỏi qua, bước chân Hứa Dung dừng lại. “Tiểu Nhiễm, vết thương của dì
không sao chứ?”
“Không sao.”
“À, như vậy là tốt rồi.”
Phó Nhiễm chỉ chỉ cửa phòng của mình. “Em đi xem Hãn Hãn trước.”
“Ừ.”
Phó Nhiễm trở lại phòng, Hãn Hãn nằm ngủ trong giường trẻ con, Minh Thành
Hữu khép máy tính lại, thấy cô tiến vào giơ cánh tay hướng về phía cô.
Phó Nhiễm đi qua bị anh kéo vào trong lòng. “Sao về muộn như vậy?”
“Là giờ tan tầm bình thường mà.”
Hai tay cô ôm lấy cổ Minh Thành Hữu. “Hỏi anh một việc.”
Thấy bộ dáng nghiêm trang của cô, Minh Thành Hữu nâng khuôn mặt tuấn tú lên. “Chuyện gì?”
“Trên người Vưu Ứng Nhụy có bớt hoặc nốt ruồi gì không? Đa số mọi người đều có ấy.”
Minh Thành Hữu giật mình.
Phó Nhiễm đẩy đẩy người anh. “Nói chuyện nha.”
Anh lấy lại tinh thần, nghiến răng nghiến lợi. “Làm sao mà anh biết được?”
Phó Nhiễm chuyên chú nghĩ. “Có ở những chỗ nhìn không thấy ấy.”
Ngón tay Minh Thành Hữu ra sức bấm thắt lưng cô. “Anh không có cởi quần áo của cô ta.”
Phó Nhiễm thu hồi tầm mắt, căng thẳng nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh. “Em
thuận miệng hỏi một chút, nghĩ có lẽ anh biết, anh trở mặt làm cái gì?”
Minh Thành Hữu ôm lấy cô quăng xuống giường lớn. “Ai có lẽ biết, nói rõ ràng.”
Phó Nhiễm cười thành tiếng. “Em nói sai rồi được chưa, đừng đè em, nặng quá.”
Hai tay Minh Thành Hữu chạm đến ngực Phó Nhiễm. “Lá gan em càng ngày càng to, phải đem nó chà xát thành viên tròn nhỏ.”
“Minh Thành Hữu, anh hạ lưu.”
“Còn dám nói?” Bàn tay anh tiến vào trong áo Phó Nhiễm, cô luôn miệng xin tha. “Được rồi, được rồi, còn nói không được sao?”
“U…oa…” Một âm thanh kỳ quái truyền đến, Hãn Hãn nằm trong giường nhỏ mở to nhìn về phía hai người.
Phó Nhiễm đẩy Minh Thành Hữu ra, anh tùy tiện hôn vào mặt cô, sau đó đứng
dậy đi về phía giường bé, hai tay đem Hãn Hãn giơ lên quá đỉnh đầu.
“Tiểu bảo bối, mẹ của con không nghe lời, ta đang dạy dỗ mẹ con.”
Phó Nhiễm sửa sang lại quần áo hỗn độn, cô đi theo Minh Thành Hữu, đón lấy
Hãn Hãn, Minh Thành Hữu nắm đầu vai làm cho cô ngồi ở mép giường. “Vừa
nãy em nói những lời này là có ý gì?”
“Em nói sai rồi không được sao?” Ngay cả những chiêu làm nũng này Phó Nhiễm cũng đều dùng tới.
Lúc này Minh Thành Hữu lại bắt đầu nghiêm túc.“Em hỏi trên người Vưu Ứng Nhụy có bớt hay không, chẳng lẽ em hoài nghi…”
“Không thể tưởng tượng phải không?”
“Cái đó đơn giản, làm xét nghiệm ADN cùng Vưu gia sẽ biết ngay.”
Phó Nhiễm ôm chặt Hãn Hãn. “Nhưng chuyện này hoàn toàn là do em đoán mò, sẽ không có chuyện như vậy, thật ra hành động của Hứa Dung cũng bình
thường, có thể bởi vì có quan hệ với em.”
Minh Thành Hữu thấy bộ
dáng đau đầu của cô, anh đưa tay về phía Phó Nhiễm, làm cho đầu cô dựa
vào bả vai anh. “Đừng quá khẩn trương, anh biết em chỉ muốn sớm tìm được Vưu Ứng Nhụy.”
Phó Nhiễm cũng hy vọng là chính mình quá lo lắng.
Mấy ngày này, Hứa Dung cũng đột nhiên tỏ ra lạnh nhạt với cô, ra ngoài cũng không quấn quýt lấy Phó Nhiễm.
Phó Nhiễm lái xe từ bên ngoài về, Hứa Dung cùng Lý Vận Linh đang ngồi ở sô pha trong phòng khách.
“Hôm nay con về sớm à?”
“Vâng.” Khuôn mặt Phó Nhiễm tràn ngập ý cười, đưa tay để túi trên bàn trà. “Con vừa đám phán thành công một hạng mục, hai ngày nữa đem hợp đồng đi ký
là được.”
Sắc mặt Lý Vận Linh giãn ra. “Đó là chuyện tốt.”
Hứa Dung cũng hơi hơi cong khóe miệng. “Chị nghe Minh Vanh nói gần đây công ty anh ấy cũng đang muốn có được một hạng mục lớn, nói làm được có thể
không lo nửa năm cơm áo.”
“Đúng vậy, rất lớn.” Phó Nhiễm ngồi bên cạnh trên sô pha. “Rất nhiều công ty đều đang muốn dành được, chỗ Nhị ca cũng vậy.”
Nghe ý tứ của Phó Nhiễm chính là Minh Vanh đang không vui.
Hứa Dung có chút mất hồn.
Lý Vận Linh nhìn thần sắc của cô, trong lòng tự nhiên hướng về phía Minh
Thành Hữu. “Dung Dung, trên thương trường chuyện này thật sự bình
thường, lại nói lấy được hạng mục này cũng là MR chứ không phải công ty
khác, về sau Minh Vanh cần tiếp tục cố gắng, từ từ sẽ tốt thôi.”
“Mẹ, con biết.”
Hứa Dung rũ mắt xuống, tầm mắt nhìn xuống máy tính của Phó Nhiễm đặt trên bàn trà.
“Mẹ và chị cứ nói chuyện, con lên phòng xem Hãn Hãn.”
“Đi đi.”
Lý Vận Linh nhìn bóng dáng Phó Nhiễm đi lên. “Lúc trước cũng là không nhìn ra, Tiểu Nhiễm thật đúng là có thể một mình gánh nửa bầu trời.” Bà nhìn sang Hứa Dung bên cạnh. “Con cùng lão Nh bây giờ quan trọng nhất là
nhanh sinh một đứa nhỏ.”
Tiêu quản gia bưng tới một ly nước trái
cây mới ép, Hứa Dung nhìn thấy ly nước trái cây là chất lỏng nồng đặc,
cổ họng cuộn lên thiếu chút nữa nôn ra.
Không lâu sau đó Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu xuống lầu, trong tay ôm Hãn Hãn.
“Mẹ, chúng con ra ngoài một chút.”
“Không trở về ăn cơm chiều sao?”
Minh Thành Hữu tiếp nhận Hãn Hãn trong tay Phó Nhiễm. “Con sẽ ăn ở bên ngoài, đừng chờ chúng con.”
Hứa Dung thấy ba người một nhà rời đi, cô nói với Lý Vận Linh thân thể không thoải mái, muốn lên lầu.
Bước chân qua tầng hai dừng lại, cô do dự một lát, sau đó đi nhanh đến phòng của Phó Nhiễm.
Phó Nhiễm mang máy tính xách tay về để ngay trên bàn làm việc, Hứa Dung đi
qua cửa phòng thật cẩn thận, cô không lo lắng có người đi lên, Lý Vận
Linh bị thương ở chân nên đi lại không tiện, Phó Nhiễm cùng Minh Thành
Hữu lại đi ra ngoài, cô có thời gian.
Mở máy tính ra, có mật mã, cũng không khó, Hứa Dung lần lượt nhập ngày sinh của Hãn Hãn vào.
Máy tính biểu hiện vận hành bình thường, cô ngồi ở bàn, bắt đầu xem tư liệu bên trong máy tính của Phó Nhiễm, có mật mã, nhưng đều là đơn giản.
Cái hạng mục kia trước kia Hứa Dung cũng xem qua của Minh Vanh cho nên cũng không lạ, cô tìm được văn kiện có nội dung tương đồng sau đó mở ra, cắm USB vào, rất nhanh.
Đúng là không có người, nhưng Hứa Dung
vẫn là chột dạ xem xét bốn phía, xong văn kiện tắt máy tính rất
nhanh rồi rời khỏi phòng.
Chưa ký hợp đồng chính là chưa có quyết định cuối cùng, chỉ cần đến lúc đó Minh Vanh ra giá thấp hơn so với MR vẫn là có cơ hội.
Gần 9giờ tối Phó Nhiễm và Minh Thành Hữu mới về đến nhà, hai người lên lầu, Phó Nhiễm đi đến trước laptop mở ra, Minh Thành Hữu ôm lấy cô từ phía
sau. “Ngủ đi.”
“Anh đi tắm rửa trước đi.”
Anh đưa tay vuốt dọc sống lưng Phó Nhiễm, lại vuốt ve bả vai của cô. “Đêm nay anh với em tắm cùng nhau đi.”
“Chờ em 10 phút, xong ngay đây.” Phó Nhiễm xoay người, bàn tay đẩy Minh Thành Hữu ra. “Anh đi trước đi.”
Anh oán trách mấy tiếng, tiến tới khẽ hôn lên môi cô, Phó Nhiễm có chút
không yên lòng, Minh Thành Hữu nâng tay vỗ nhẹ về phía mông cô. “Em thử
có bộ dáng này ở trên giường xem!”
Phó Nhiễm ngồi vào trước máy
tính, sau khi mở ra thấy có dấu vết bị xem trộm, phía sau laptop có một
chậu cây nhỏ trang trí, ngón tay cô thon dài đẩy ra cành lá tươi tốt,
lấy từ bên trong ra một máy quay phim mini.
Phó Nhiễm đặt đồ đến
trước mắt, có lẽ có chút chuyện cô cần tìm Hứa Dung nói chuyện, cũng là
lúc nên nói cho mọi người trong nhà biết.