Giả Yêu Làm Thật

Phó Nhiễm ôm khư khư tài liệu ở trước ngực, cô liếc qua ánh mắt Minh Thành Hữu.

"Đợi chút."

Thấy cô muốn đi, Minh Thành Hữu lên tiếng gọi lại. Phó Nhiễm dừng lại.

"Có chuyện gì muốn căn dặn đây?"

Minh Thành Hữu đứng dậy, nhặt một túi văn kiện trên bàn

"Đây là công ty thưởng cho em, du lịch Maldives trong bảy ngày."

"Tôi không cần."

Sắc mặt Phó Nhiễm bình tĩnh không thấy chút mừng rỡ nào.

"Tôi muốn đón lễ mừng năm mới ở nhà. Không muốn đi đâu cả, anh tặng phần
thưởng này cho người khác đi, cho tôi cũng chỉ lãng phí."

"Anh đi cùng với em."

Nếu như vậy thì cô càng không thể đón nhận. Phó Nhiễm đẩy tay Minh Thành Hữu ra.

" Thật sự là tôi không muốn đi, chỉ muốn được ở nhà nghỉ ngơi."

Hắn cũng không miễn cưỡng nữa.

"Đợi chút nữa anh với em đi mua sắm, mua cho Vưu Dữu chút đồ vật cần thiết mừng năm mới."

"Không cần, tự tôi có thể mua."

Cô lướt qua người hắn đi về phía trước, Minh Thành Hữu đưa tay giữ cánh tay cô lại.

"Em tức giận?"

"Giống vậy sao?"

Phó Nhiễm ngẩng đầu lên nhìn hắn chằm chằm. Minh Thành Hữu như cười như không, sau khi suy nghĩ xong nói.

"Rất giống."

"Tôi không có gì phải tức giận."

Minh Thành Hữu ngăn cản Phó Nhiễm

"Cũng chỉ là bỏ lỡ sinh nhật hắn thôi mà".

" Anh ấy và anh là quan hệ cùng cha khác mẹ thôi. Nói cho cùng vẫn là anh em với nhau".

Nụ cười của Minh Thành Hữu dần dần biến mất.

"Nếu hắn không đuổi cùng giết tận, anh cũng không cần phải ép hắn. Trước đây hắn không cho anh cơ hội, vì sao giờ anh phải quan tâm tới hắn?"

Nói cho cùng, cục diện hôm nay cũng không thể nói là lỗi của ai.

Phó Nhiễm không muốn tham dự, lúc đầu cũng không ngờ là bị cuốn vào trong đó, cô cầm văn kiện sải bước ra khỏi phòng làm việc.

Lâm Lâm đứng đợi dưới lầu, nhìn thấy Phó Nhiễm tất cả liền ôm chặt lấy cô,
nhất thời không thể chối từ tình cảm nồng nhiệt như vậy, Phó Nhiễm có
chút mơ hồ.

"Làm gì đấy?"

" MR không hổ là đại công ty tốt khiến cho người ta thét chói tai. Tiểu Nhiễm, nhờ cô có con mắt tinh
đời, phòng của tôi vay tiền mua

xe có thể được hỗ trợ sao. . . . . ."

Phó Nhiễm cười đẩy mấy người ra.

"Tôi cứ tưởng là chuyện gì chứ, như vậy sang năm phải làm việc nghiêm túc hơn.’’

"Thôi đi. "

Giọng điệu kéo dài mang theo tiếng cười nháo nhiệt.

"Nếu Tiểu Nhiễm mất hứng thật, dáng vẻ ông chủ lột

Đoàn người trở lại phòng làm việc, sau khi dọn dẹp xong, không tới ba giờ đã xuống lầu dưới, chính thức nghỉ đông.

Thời gian đặt mua hàng tết vẫn còn, Phó Nhiễm rời phòng làm việc về thẳng
nhà. Ở trong phòng nghe âm nhạc xem TV, gần tới cơm tối mới xuống lầu.
Mặc bộ đồ công sở lịch sự, Phạm Nhàn đứng trước bàn ăn dọn bát đũa, Phó
Tụng Đình bỏ tờ báo trong tay ra, Phó Nhiễm tiến đến.

"Mẹ, để con giúp."

"Con ngồi đi."

Phạm Nhàn bảo má Trần mang thức ăn lên.

Ngoài cửa sổ tiếng gió xào xạc, không khí bên trong cửa sổ vui vẻ hòa thuận.
Phó Nhiễm rót cho Phó Tụng Đình nửa ly rượu trắng, khí trời chuyển lạnh, vào buổi tối ăn cơm ông đã có thói quen uống nửa ly.

"Tiểu Nhiễm, con cũng uống một ly đi?"

"Con không uống."

Phó Nhiễm vội xua xua tay.

"Uống chút rượu không sao cả."

Tâm tình Phó Tụng Đình rất tốt.

"Má Trần, lấy thêm cái ly."

"Con gái sao có thể uống rượu chứ?"

Phạm Nhàn lên tiếng ngăn cản.

"Ông tự uống một mình đi, hai ba ngày bữa có tiệc. Tiểu Nhiễm của chúng ta không thể uống rượu."

"Mẹ, không sao ạ!

Phó Nhiễm nhận lấy cái ly má Trần đưa tới.

" Con uống một chút cũng sẽ không say."

Phó Tụng Đình không để ý sắc mặt của Phạm Nhàn, đứng dậy rót rượu cho Phó
Nhiễm. Tay cũng có chừng mực, nhiều lắm chỉ là rót nửa ly.

"Tiểu Nhiễm chính là giống tính của tôi, nếu như từ lúc nhỏ đã ở bên cạnh tôi thì tôi khẳng định sẽ nuôi dưỡng nó như con trai."

Phạm Nhàn nghe chua xót trong lòng.

" Xem ông kìa, uống nhiều rượu nên nói cũng nhiều."

Phó Tụng Đình nhấp một ngụm rượu.

" Không phải bà nói Nhuỵ Nhuỵ muốn về nước sao? Lúc nào thì đến?"

"Cũng chỉ một hai ngày nữa."

Phạm Nhàn gắp rau vào chén Phó Nhiễm.

"Uống rượu ít thôi. Để ăn nhiều đồ ăn."

"Con biết rồi mẹ".

Một hồi lâu Phó Tụng Đình không lên tiếng, Phạm Nhàn nhắc tới nội dung hôm nay mới nói qua điện thoại cùng Vưu Ứng Nhuỵ.

"Nhuỵ Nhuỵ vẫn hi vọng được mừng năm mới ở nhà chúng ta."

"Hừ."

Trước khi Phó Nhiễm ngẩng đầu lên, Phó Tụng Đình lên tiếng hừ lạnh.

"L phá hỏng không khí trong nhà sao? Tiệc sinh nhật lần trước đã thành ra cái gì, còn có bạn bè của nó nữa."

Phạm Nhàn cũng nghĩ đến chuyện này.

"Cho nên lúc ấy tôi không đáp ứng nó."

"Vưu gia không phải là nhà của nó sao? Sau khi về nước, lễ mừng năm mới cũng muốn tới đây để cho người khác nhìn vào sẽ nói sao đây?"

Phó Tụng Đình càng nói càng bực bội.

"Vậy là bà dạy nó có vấn đề, con bé muốn đến trong nhà bà cũng nên nói với
nó. Ở nước ngoài nó đã làm ra chuyện gì, luôn cho rằng người khác không
biết sao?"

Phạm Nhàn cũng tức giận.

"Tôi có thể nói được gì? Hiện tại nó cũng không phải là con gái của tôi, tôi làm sao có thể quản được?"

"Cha mẹ, đừng tranh cãi nữa. Mỗi người đều phải tự đi trên con đường mình đã chọn."

Cơn giận của Phó Tụng Đình còn sót lại chưa biến mất, mỗi ngày ông thường
mắt nhắm mắt mở hoàn toàn giống như tâm tình của Phạm Nhàn, dù sao Vưu
Ứng Nhuỵ đã trở về Vưu gia, làm sao bọn họ quản được?

"Dù gì cũng sống ở nhà này hơn hai mươi năm, tất cả quy củ đều bỏ sau lưng. Bà xem
mỗi lần nó về đều mua đồ gì, còn có căn hộ mới của Vưu gia. . . . . ."

Phó Tụng Đình khó có thể mở miệng nói câu tiếp theo, suy nghĩ mọi người
không bàn mà giống nhau. Nếu như không phải hư hỏng thì làm thế nào có
thể xa xỉ như vậy?

Dù sao tài năng của Vưu Ứng Nhuỵ như thế nào
bọn họ đều biết rõ, nếu nói cô ta ra nước ngoài làm nên trò trống gì đó, nói ra đến cũng quỷ không tin. Khi Vưu Ứng Nhuỵ mới trở lại Vưu gia,
Phạm Nhàn lại không bỏ rơi được, thường len lén nhét chút tiền cho cô,
ăn mặc cũng tận tụy lo lắng, chỉ sợ cô không chịu nổi mức sống chêệch
này.

Hiện tại đã thay đổi. . . . . .

Đề tài này khiến
trong lòng Phạm Nhàn rất khó chịu, ánh mắt bà hướng về Phó Nhiễm đang
ngồi bên cạnh im lặng dùng bữa. Càng nhìn, trong lòng càng vui mừng, con gái của bà luôn có thể cho bà sự an ủi.

Không ở trong lời nói đối với người khác không ‘giậu đổ bìm leo’, cũng sẽ không quá nhiệt tình tham dự trong đó.

Phạm Nhàn gắp thịt cho Phó Nhiễm.

"Tiểu Nhiễm, gần đây con cùng Thành Hữu thế nào?"

Cô đem miếng thịt bỏ vào trong miệng, đột nhiên nghe được câu hỏi của Phạm Nhàn hoảng sợ cuống quít nuốt xuống.

"Mẹ?"

Thật may miếng thịt không lớn, chỉ ở cổ họng rồi trôi xuống, cổ họng bị đau, Phó Nhiễm kìm nén xấu hổ nói.

"Không phải mẹ sẽ nghĩ lời của hắn là thật chứ?"

"Mẹ nghĩ nó nói là thật."

Phó Tụng Đình uống rượu, cũng không nói chuyện. Phó Nhiễm nâng ly lên, nuốt ngụm rượu trắng xuống bụng nóng người để tiếp thêm nghị lực.

"Mẹ. . . . . ."

"Mẹ nhìn ra, hai đứa đều còn quan tâm đến nhau."

Phó Nhiễm kinh ngạc, khi nào thì cô biểu hiện qua ý nghĩ này? Từ đầu tới cuối ngay cả chính cô cũng không biết.

"Sau khi Thành Hữu trở lại, tính cách con rất khác, tinh thần xem ra cũng
rất tốt. Thật ra giữa hai đứa không có gì to tát, chuyện của đời trước
không nên lôi kéo các con. Mấy ngày nữa con cũng qua 27 tuổi rồi, ban
đầu hai đứa đính hôn chính là duyên phận, nếu không phải mọi chuyện đều
tốt thì bây giờ có khi mẹ đã có cháu ngoại bồng".

"Chuyện không còn đơn giản như vậy."

Phó Tụng Đình nói xen vào.

"Truyền thông rất quan tâm tới Thành Hữu. Nếu nó cùng Tiểu Nhiễm lại có thêm gì nữa, tôi sợ nó sẽ là người đầu tiên không chịu nỗi áp lực dư luận. Bà
xem lúc trước khi Tiểu Nhiễm rời khỏi Minh Thành Hữu đã bị nói rất nhiều lời khó nghe".

"Là có người nhiều chuyện nói xấu sau lưng."

Phạm Nhàn khẽ liếc mắt trừng Phó Tụng Đình.

"Hai đứa trẻ tuổi có lòng ai cũng không ngăn được, tính tình của ông, chuyện gì cũng không chịu quan tâm, ngược lại mọi việc đều trung lập cũng
không đắc tội ai ".

"Sao lại đẩy vấn đề cho tôi?"

Thấy hai người lại muốn chiến tranh, Phó Nhiễm cười hòa giải hai người.

"Xem cha mẹ kìa! Mẹ, mẹ ra ngoài không phải đều muốn giữ mặt mũi cho cha sao?"

Phạm Nhàn giương cằm lên.

" Đây đang ở trong nhà, phải nói chuyện thật sự."

"Được được được".

Gương mặt từ trước giờ nghiêm túc của Phó Tụng Đình lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.

"Tôi không nói, không nói nữa".

Thật ra có lúc giữa vợ chồng cãi vã cũng là một loại niềm vui, Phó Nhiễm khẽ cắn chiếc đũa, Phạm Nhàn thấy bộ dáng này của cô cũng không nhịn được
bật cười.

"Đứa nhỏ này, chắc tám phần là đã uống nhiều quá, nhìn cười khúc khích."

Ngược lại uống rượu không nhiều lắm, có thể lần đầu tiên uống rượu đã có tác
dụng, Phó Nhiễm cảm giác người không thăng bằng, nhất định đã say.

Di động đặt trong phòng, khi cô lên lầu mới nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của
Minh Thành Hữu. Cô vừa bỏ xuống, trên màn hình di động liền hiện lên. Là một tin nhắn của hắn, phó nhiễm mở ra thấy nội dung: "Anh đang ở dưới
cửa nhà em. Anh đi vào hay em ra ngoài?’’

Cô đứng dậy vào phòng
vệ sinh rửa tay, mở nước lạnh rửa mặt, cảm giác nóng rực tản đi chút ít, lúc này mới đi xuống lầu ra ngoài. Nhìn xung quanh, quả nhiên là có
chiếc xe đậu đối diện cửa, một bóng dáng đứng dựa bên cạnh, ngẩng đầu
thấy cô liền vẫy vẫy. Phó Nhiễm đi ra cửa chính, Minh Thành Hữu đang
ngậm điếu thuốc trong miệng, chỉ là chưa đốt, hàm răng hắn khẽ cắn cắn,
hơi thở trong miệng hắt ra, bề ngoài mang giày Tây lịch sự nhưng che
giấu bản tính lưu manh không nghi ngờ gì bên trong.

"Tìm tôi có chuyện gì?"

Phó Nhiễm đứng cách hắn ba bước chân. Minh Thành Hữu liếc nhìn cô, gò má
trắng nõn của Phó Nhiễm ửng hồng và hơi đỏ ửng hết sức khả nghi, ánh mắt mông lung. Tóm lại không giống bộ dáng thường ngày.

Minh Thành Hữu đưa tay lấy điếu thuốc trong miệng xuống.

"Em uống rượu?"

"A."

Phó Nhiễm thở ra mùi rượu trắng tinh khiết đặc trưng, cô dậm chân một cái
đây chính là được uống rượu thật là tốt, dù đứng bên ngoài rét lạnh
nhưng cơ thể vẫn cảm thấy ấm áp.

Minh Thành Hữu đưa tay sờ sờ mặt cô, quả nhiên rất nóng

"Em được lắm nha, uống trộm hả?"

Phó Nhiễm liền nhanh nhẹn tránh bàn tay hắn ra.

"Muộn như vậy rồi anh còn đến tìm tôi rốt cuộc là có chuyện gì?"

Minh Thành Hữu mở cửa xe, lấy túi văn kiện từ bên trong ghế lái phụ đưa cho cô.

"Em ra khỏi MR không tới phòng tài vụ. Đây là tiền thưởng và tiền phúc lợi cuối năm."

Cái gọi là phúc lợi, nghe Lâm Lâm nói là phiếu mua hàng giảm giá mấy ngàn
siêu thị. Mỗi năm phòng tài vụ không nghĩ ra cái gì khác.

Phó Nhiễm đưa tay nhận lấy.

"Gọi điện thoại để tự tôi đến công ty lấy là được."

"Em hôm nay rời đi vội vội vàng vàng, chẳng lẽ còn muốn người ở phòng tài vụ đặc biệt chờ em tới lấy?"

"Được rồi!"

Phó Nhiễm nắm trong tay, cũng không mở ra nhìn kỹ.

"Cám ơn."

"Tối mai theo anh dự một bữa tiệc."

Đối với yêu cầu quái lạ này, Phó Nhiễm từ chối không chút nghĩ ngợi.

"Tôi còn có chuyện."

"Mấy ngày trước Cục trưởng Tống đã lo lắng giúp không ít cho chuyện của cha
em. Ông ấy chủ động nói tối mai gặp mặt. Lúc trước anh muốn nhờ ông ấy
giúp một tay nên mới nói quan hệ của chúng ta, ông ấy mới chịu đáp ứng. B nói gì cũng đều muốn gặp mặt em."

Phó Nhiễm nghe vậy, chân mày
nhíu lại không có chút tình nguyện nào, nhưng dù sao cũng được giúp qua. Nếu không phải dựa vào các mối quan hệ của Minh Thành Hữu, sợ rằng cô
muốn gặp những người này còn không gặp được, cô nghĩ tới câu nói trong
miệng Minh Thành Hữu.

"Quan hệ của chúng ta?"

Hắn đốt điếu thuốc lá đốt đang kẹp trong tay.

"Dĩ nhiên là nói vậy mới càng có cơ hội. "

Minh Thành Hữu cười cười.

"Chủ ý tìm Trần Lam Diễm chính là Tống cục nghĩ tới."

Đã đến nước này, Phó Nhiễm có bất kỳ lý do nào cũng không ổn.

" Được rồi."

"Tối mai anh tới đón em."

Phó Nhiễm suy nghĩ một chút.

"Hẹn gặp ở đó luôn đi, tôi không muốn bị cha mẹ thấy."

Minh Thành Hữu gật đầu.

"Được."

Phó Nhiễm thấy hắn còn chưa muốn đi.

" Anh mau về đi."

Minh Thành Hữu vỗ vỗ bên cạnh.

"Đứng với anh một lúc

Đứng trước cửa chịu cái rét của mùa đông, Phó Nhiễm cũng không muốn tự làm khổ mình, cô đưa tay lên môi hà hơi.

" Tôi vào đây".

Cô xoay người, đi được vài bước, quay đầu lại thấy Minh Thành Hữu nhìn
mình thật sâu, ánh mắt phức tạp mà u ám, nhất thời Phó Nhiễm đứng ngây
người tại chỗ, cách xa như vậy còn thấy được đáy mắt Minh Thành Hữu đầy
ảm đạm đau thương.

Cô không biết hình dung thế nào, giống như hai chữ đau thương vẫn chưa thể diễn tả được loại cảm giác này.

Bàn tay Minh Thành Hữu đang kẹp thuốc lá rũ xuống bên chân.

Hai năm trước, cô cũng rút tay rời đi như thế này, không mang theo chút quyến luyến nào.

Phó Nhiễm thu lại tầm mắt mất hồn, cô cắm hai tay vào trong túi quần sải bước vào nhà.

Vào phòng ngủ, tắm xong mặc đồ ngủ ra phòng rửa tay, Phó Nhiễm đẩy cửa
phòng ra đi tới trước cửa sổ, nhìn xung quanh, xe của Minh Thành Hữu đã
rời đi rồi. Cô đứng ở cửa sổ một lúc, cảm thấy rất lạnh mới lật đật đóng cửa sổ lại.

Phó Nhiễm nghĩ thầm dù sao cũng chính thức gặp mặt,
cô không thể ăn mặc quá tùy tiện. Quần áo hàng hiệu trong tủ quần áo
không phải là không có, Phó Nhiễm lấy chiếc đầm phía trên lông màu tím
nhạt, lúc trước đi dạo phố chọn được, cũng không để ý giá tiền đắt chủ
yếu là thích liền mua. Cổ áo là thiết kế chữ V kinh điển, đầm bó sát
người yêu cầu người mặc phải có vóc người cao ráo, vạt đầm cách đầu gối
khoảng 10 cm, đuôi váy vểnh lên, bụng phẳng, mặc dù gầy nhưng vòng một
lại đầy đặn. Phó Nhiễm kết hợp với chiếc vòng bạch kim rủ xuống, cô sửa
sang lại rồi nhìn mình trong gương suy nghĩ, thật sự cũng cảm thấy không được tự nhiên, bình thường cô ăn mặc kín đáo, chưa bao giờ cố ý muốn ăn mặc hở hang.

Sau khi mặc áo khoác ngoài xong, Phó Nhiễm lái xe rời khỏi Phó gia.

Đến trước cửa quán rượu hẹn trước thì thấy Minh Thành Hữu đang ở bên trong đại sảnh đợi cô, Phó Nhiễm cầm túi xách đi tới.

"Tôi không tới trễ chứ?"

Minh Thành Hữu giơ cổ tay lên, chỉ chỉ đồng hồ mấy ngày trước Phó Nhiễm tự tay đeo lên cho hắn.

"Không có trễ, nhưng em thật là đúng lúc."

" Cục trưởng Tống đã tới chưa?"

"Ở trên đường, khoảng gần mười phút nữa."

Minh Thành Hữu đưa Phó Nhiễm đi vào thang máy.

"Anh đã đặt phòng từ sớm, còn có mấy người bạn của Tống cục cũng cùng tới."

Phó Nhiễm đi theo sau Minh Thành Hữu đi tới bao sương, rất ấm áp, trong
phòng rộng rãi, vừa nhìn chính là chỗ ngồi mà người bình thường không
thể tới.

Cô cởi áo khoác ngoài ra treo lên giá áo.

Minh
Thành Hữu xoay người, ánh mắt không thể tránh khỏi lướt qua trước ngực
Phó Nhiễm, trong mắt của hắn căng thẳng, giống như vực nước xoáy sâu
cùng ánh mắt nheo lại, dần dần trầm xuống.

"Ai cho em ăn mặc như vậy chứ?"

Ngược lại, Phó Nhiễm lại không thấy có gì đó khác thường.

"Thế nào?"

Sắc mặt Minh Thành Hữu âm u.

"Cho em đến đây ăn cơm chứ không phải để cho em tiếp rượu."

"

Phó Nhiễm cất cao giọng.

"Đừng nói chuyện kiểu chọc ngoáy như vậy, tôi mặc như thế nào không liên quan tới anh!"

Minh Thành Hữu nhấc áo khoác trên giá áo choàng lên trên vai cô, dùng sức khép chặt lại rồi ôm cô vào trong lòng.

"Mặc lại đi."

"Minh Thành Hữu, anh quá khôi hài đấy?"

Phó Nhiễm khẽ giãy bả vai ra.

"Quần áo mua được là để mặc cho chính tôi thưởng thức."

Bàn tay Minh Thành Hữu siết chặt vai Phó Nhiễm không buông ra.

"Anh là vì tốt cho em thôi, em cũng không nhìn một chút, đợi đám người kia
tới, một đám người đều là dân ăn chơi phong lưu nhiều năm, em mặc thành
bộ dạng này không bị ăn sống nuốt tươi mới là lạ, em cho rằng người khác cũng đều kiên nhẫn giống anh sao, không nghe khuyên bảo cũng đừng trách anh không nhắc nhở em."

Minh Thành Hữu kéo một cánh tay Phó
Nhiễm, mặc áo vào cho cô, cô cũng không có kiên trì nữa, ngoan ngoãn đem áo khoác ngoài mặc trở lại.

Minh Thành Hữu thấy vậy lúc này lo lắng mới tan hết, hai con ngươi mới sáng sủa trở lại.

Chiều dài chiếc áo khoác của Phó Nhiễm vừa vặn che đi tà váy, đôi chân thon
dài mang vớ rất hấp dẫn, người khác nhìn thấy sẽ nghĩ thế nào.

Tống cục dẫn theo hai người bạn, Minh Thành Hữu để Phó Nhiễm ngồi ở bên
cạnh, hắn chào hỏi sau đó gọi thức ăn lên, cũng không biết tìm ở đâu ba
cô gái tiếp viên trẻ tuổi xinh đẹp tới phục vụ. Không khí bên trong
phòng bao rõ ràng được tăng nhiệt, Phó Nhiễm nhìn cách ăn mặc của ba cô
gái bên cạnh ngồi đối diện, nơi nào cần lộ thì lộ nơi nào cần che thì
che, không nên lộ cũngsuốt mờ mờ ảo ảo, nhìn lại mình được bao bọc giống như cái bánh chưng, càng nghĩ càng quái dị.

Minh Thành Hữu cũng
không tỏ ra quá thân thiện, nhân viên ở bên cạnh rót rượu, đến phiên Phó Nhiễm thì Minh Thành Hữu liền ngăn lại ly rượu cô đưa tới miệng.

"Cô ấy không uống rượu, đổi thành nước dừa đi ."

"A… Tam Thiếu thật biết thương hoa tiếc ngọc."

Tống cục nhìn sang cười nhẹ nhàng. Minh Thành Hữu gác tay lên thành ghê Phó Nhiễm đang ngồi.

"Tôi khẳng định phải cùng mọi người không say không về, nhưng không lái xe được lại rất phiền toái."

Nhân viên phục vụ mang nước dừa lên cho Phó Nhiễm theo phân phó của hắn,
nước dừa màu trắng được đổ đầy ly thủy tinh, dù sao Tống cục cũng giúp
qua, Phó Nhiễm khẽ đẩy ghế ra, cầm ly rượu lên hướng Tống cục nói.

"Chuyện cha tôi nhờ có ngài giúp một tay, xin cảm ơn Tống cục."

"Nào, chút chuyện nhỏ này không là gì, lại nói tôi cũng biết rõ tính của cha
cô. Thực tế tôi cũng không giúp được gì, lại nói ngẫu nhiên nghe được
một vài lời đồn có liên quan tới Trần Lam Diễm, vừa vặn Tam Thiếu tìm
đến tôi, chuyện này mới được toàn vẹn, cô xem, thành công."

Minh Thành Hữu ở bên lại nói mấy câu.

"Còn là nhờ có Tống cục giúp đỡ từ trong, nào, tôi cũng mời ngài."

Mỹ nhân bên cạnh rót đầy rượu cho Tống cục, rượu trắng mạnh 52 độ rót tràn đầy một ly. Tống cục cười giơ ly lên.

"Tôi thấy tùy ý là tốt rồi."

Hắn nhìn tới ly rượu trong tay Phó Nhiễm.

"Cái này không thể được, hai người một ly rượu một ly nước dừa sao được đây? Rượu cảm ơn này tôi không uống được."

Phó Nhiễm cũng cảm thấy thế, có vẻ cô thật sự không có thành ý.

"Vậy tôi cũng đổi rượu."

Minh Thành Hữu đưa tay giữ lại ly rượu của cô lần nữa.

"Em không thể uống rượu."

Tống cục cũng rất tinh ý, sao có thể không nhìn ra ý tứ của Minh Thành Hữu,
hắn nói rõ không để cho Phó Nhiễm chúc rượu còn ai dám đến gần ép cô
chứ.

"Như vậy đi, Tam Thiếu cùng Phó tiểu thư uống một ly, dù nói thế nào hai người cũng không thể khi dễ tôi đúng không?"

Những người bên cạnh cũng phối hợp ồn ào lên.

"Được."

Phó Nhiễm thấy như vậy, hơn nữa áo khoác ngoài che phủ rất chặt, đầu toát
đầy mồ hôi, trong lòng bàn tay cũng cảm thấy ướt át. Minh Thành Hữu từ
chối.

"Da mặt cô ấy mỏng, nếu không tôi tự phạt một ly?"

"Cái này không thể được."

Tống cục khoát khoát tay.

"Tam Thiếu ban đầu nói rõ ràng, đây là tôi vì mặt mũi của anh. Anh nói Phó
tiểu thư là người phụ nữ cửa anh, lời này anh không nói quá lên chứ?"

Phó Nhiễm khẽ cau mày, chỉ cảm thấy hai chữ phụ nữ từ trong miệng người
khác nói ra nghe vào tai hẳn là thô tục khác thường không chịu nổi, mang theo kiểu nửa mập mờ, cợt nhả và nửa công khai.

Minh Thành Hữu thấy sắc mặt cô biến đổi, khóe miệng hắn thoáng cười.

"Tôi đã nói qua, nhưng chuyện sau lưng lại mang lên mặt bàn. . . . . . Tôi thì chẳng sao cả."

Ngược lại Minh Thành Hữu nhìn về Phó Nhiễm.

"Vậy thì Phó tiểu thư có cho tôi chút mặt mũi không?"

Tống cục đem vấn đề đẩy cho Phó Nhiễm một lần nữa.

"Hôm nay mời Tống cục ngài quyết định."

Phó Nhiễm giơ ly rượu lên đưa về phía Minh Thành Hữu.

"Dù sao uống ly rượu giao bôi vẫn tốt hơn so với rượu trắng, lại nói Tống
cục giúp chúng tôi chuyện lớn như vậy, tôi đâu có thể thoải mái ra vẻ
thông minh.’’

Câu trả lời thẳng thắn này khiến cho Tống cục hồ
hởi vui vẻ ra mặt, nếu Phó Nhiễm thật sự không muốn hắn cũng chẳng dám
ép. Dù sao chức vụ của Phó Tụng Đình cũng không nhỏ so với hắn, lần này
hắn giúp một tay nhưng cũng chỉ ‘thuận nước đẩy thuyền’ thôi. Hiện tại
thấy Phó Nhiễm chịu nể tình như vậy, hắn tự nhiên cười không khép miệng
được.

Minh Thành Hữu nhìn trong mắt Phó Nhiễm ẩn giấu một chút
ngoài ý muốn, hắn cười một tiếng, cánh tay khoác lên vai Phó Nhiễm, đưa
ly rượu lên môi uống cạn.

"Được."

Tống cục ngước cổ lên,
hoàn toàn quên mới vừa nói tùy ý, hắn đem cả ly rượu nuốt xuống bụng,
Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu ngồi xuống. Một bữa cơm Minh Thành Hữu
uống rất nhiều rượu, Phó Nhiễm thấy nhân viên lại rót đầy ly cho hắn,
không nhịn được cô nhỏ giọng nhắc nhở.

"Anh uống ít

"Phó tiểu thư đau lòng?"

"Tôi sợ hắn say đến choáng váng."

Tống cục dùng ngón tay chỉ Phó Nhiễm.

"Nơi này người tỉnh táo nhất là Phó tiểu thư, chỉ uống một ly rượu, cô phải phụ trách đưa Tam Thiếu trở về."

Khóe miệng Phó Nhiễm khẽ giật giật.

"Đó là đương nhiên."

Cánh tay Minh Thành Hữu chợt đưa qua ôm lên bả vai Phó Nhiễm, không biết hắn là say thật hay là đùa bỡn giả say rượu, lại hướng mặt của cô phả ra
một hơi. Phó Nhiễm bất ngờ không kịp đề phòng, bị hắn đụng phải thấy
đau, nét mặt có vẻ giận cũng không tỏ ra trước mặt người khác.

"Đã nói anh đừng uống nhiều rượu như vậy."

"Không phải là có em ở đây sao?"

Nói xong, lại phả một hơi.

Mặt Phó Nhiễm bị hắn ôm trong lòng đỏ bừng, vốn đang nóng, lúc này lại bị
gã say rượu này ôm lấy càng không thể động đậy, mấy người Tống cục đều
là người từng trải, chỉ ha ha cười nói người trẻ tuổi rốt cuộc vẫn tốt,
muốn ra sao thì ra.

Một bữa cơm thật vất vả qua đi, không biết người nào lại nói muốn đánh mạt chược.

Phó Nhiễm cũng không tiện trên đường rời đi, đành phải ngồi vào bên cạnh
Minh Thành Hữu, đánh mấy ván, Minh Thành Hữu đưa tay đẩy đẩy cô.

"Em tới đây."

"Tôi không biết.

Hắn đã tự động lùi lại bên cạnh.

"Anh dạy cho em."

Minh Thành Hữu say đến nhìn không ra hình thù gì nữa, dựa vào ghế sa lon nhắm mắt nghỉ ngơi, nơi nào còn quản được cô chứ.

Phó Nhiễm lúng túng sờ bài xuất bài, cũng không biết đánh loạn những thứ
gì, chờ tan cuộc tính lại, lại thua sáu con số thay lợi thế của Minh
Thành Hữu. Tống cục bọn họ dĩ nhiên là ung dung, Phó Nhiễm cũng am hiểu
sâu, không phải là Minh Thành Hữu mượn tay cô đưa tiền cho bọn họ sao.

Sau khi tiễn bọn họ ra về hết, Phó Nhiễm quay đầu lại thấy Minh Thành Hữu
tựa trước cửa sổ xe, đầu thấp không thấy rõ ánh mắt của hắn, đợi sau khi Phó Nhiễm đến gần, Minh Thành Hữu đưa ngón tay chỉ, ý bảo cô mở ra.
Bước chân lảo đảo ngồi vào ghế lái phụ, bàn tay Minh Thành Hữu chống lên trán, Phó Nhiễm thắt dây an toàn cho hắn.

"Còn tốt đó chứ?"

"Em hãy thử xem rót đầy một chai rượu trắng xem."

Phó Nhiễm móc chìa khóa xe ra phát động động cơ.

"Tôi đưa anh trở về."

Trung Cảnh Hào Đình.

Vưu Ứng Nhụy chìa tay đưa cho tài xế xe taxi hai tờ 100 tệ.

"Không cần tìm, anh giúp tôi xách hành lý tới cửa thôi."

Xe taxi công việc buổi chiều vốn là không đông khách, gặp phải người rộng
rãi tự nhiên vui mừng. Vưu Ứng Nhụy ngẩng đầu nhìn về biệt thự trước
mắt, bên trong khoảng không gian đen kịt, xem ra Minh Thành Hữu không có ở nhà. Cô nói với hắn là buổi sáng ngày mai mới lên máy bay, buổi tối
xuất hiện ở đây cũng là định cho Minh Thành Hữu bất ngờ

Vưu Ứng
Nhụy kéo hành lý đi vào bên trong vườn, cô có chìa khóa ở Trung Cảnh Hào Đình, cái chìa khóa vui sướng bay múa ở đầu ngón tay, một chuỗi chìa
khóa có ý vị như thế nào với một người phụ nữ, sẽ không có người nào là
không hiểu.

Vưu Ứng Nhụy đi vào cửa trước, lấy ra đôi dép lê từ
trong tủ giày, cô khom lưng nhét giầy vào, suy nghĩ một chút, lại đem
giầy lấy ra tìm một nơi kín đáo giấu đi.

Cô đã nói là muốn cho Minh Thành Hữu bất ngờ lớn.

Lấy hành lý lên lầu, Minh Thành Hữu quả nhiên còn chưa về nhà, Vưu Ứng Nhụy đem va ly nhét vào trong tủ quần áo, trong phòng chỉ có dấu vết một
người ở, cô đi vào phòng tắm, thấy dao cạo râu cùng nước súc miệng của
Minh Thành Hữu nằm lôn xộn. Vưu Ứng Nhụy đưa tay dọn dẹp, cũng không
biết người giúp việc là mời tới để làm gì, chút chuyện nhỏ này cũng
không làm được. Vưu Ứng Nhụy loay hoay một hồi trong phòng tắm, đồ dùng
rửa mặt của một người, áo choàng tắm, thật may là, không có dấu vết của
người khác.

Cô ở bên trong phòng cũng không mở đèn, cũng không
gọi điện thoại cho Minh Thành Hữu, Vưu Ứng Nhụy đi ra ban công lầu hai,
bóng đêm phủ một màu đen, trong lòng vội vàng cùng hưng phấn theo chờ
đợi thời gian khá dài mà càng đống càng nặng.

Bây giờ cô rất muốn gặp Minh Thành Hữu, dù là nghe một chút giọng nói của hắn, để cho cô nhìn cũng được.

Trong ánh mắt xuất hiện một chiếc xe con, từ xa đến gần, đến cửa Trung Cảnh
Hào Đình, Vưu Ứng Nhụy cố gắng nhìn trong bóng đêm mới nhận ra là một
chiếc xe màu đỏ.

Người trên xe cũng không xuống ngay.

Vưu Ứng Nhụy khẩn trương níu lấy ngực, nhịp tim càng lúc tăng, giống như có cái gì sắp xáy ra.

Phó Nhiễm cởi dây an toàn ra, sắc mặt Minh Thành Hữu trắng bệch, chân mày
nhíu lại thật chặt, vốn là môi mỏng khêu gợi mệt mỏi mân thành đường
thẳng tắp. Phó Nhiễm đưa tay đẩy hắn một cái.

"Đến rồi."

Dạ dày Minh Thành Hữu sôi trào một hồi, chợt đẩy cửa xe Phó Nhiễm ra, hắn
nhanh chóng vọt tới vỉa hè bên kia đường nôn mửa. Cũng chỉ là nôn ọe,
không ói ra gì cả. Phó Nhiễm xuống xe từ cửa xe bên kia.

Thân thể Vưu Ứng Nhuỵ lui về phía sau co lại, mặc dù cách xa nhau khá xa nhưng
cô liền có thể nhận ra Phó Nhiễm, trong lòng họ, đối phương giống như
cây gai, thân phận lúng túng đương nhiên không thể chú ý. Vưu Ứng Nhuỵ
cố gắng không rơi nước mắt, không dám để cho Minh Thành Hữu và Phó Nhiễm phát hiện mình.

Phó Nhiễm sải bước tới bên cạnh Minh Thành Hữu,
đưa tay vỗ nhẹ sau lưng hắn. Thấy hắn khó chịu như vậy, trong lòng Phó
Nhiễm có cảm giác không nói ra được.

"Tôi đỡ anh lên lầu, uống nước sẽ dễ chịu hơn chút."

Minh Thành Hữu khom người bất động, Phó Nhiễm kéo cánh tay hắn để hắn gác bả vai lên mình, trong mắt Minh Thành Hữu lộ ra nửa phần men say nửa phần
thanh tỉnh mê ly, hắn kinh ngạc nhìn về Phó Nhiễm, làm như không xác
định, nặng nề gọi.

"Cấu kết?"

Bước chân cô hơi chậm lại,
mắt nhìn chằm chằm vào cửa không dám nhìn mặt Minh Thành Hữu, bàn tay đỡ thắt lưng hắn không khỏi nắm thật chặt.

Đi vào phòng khách, giầy cũng không đổi, Phó Nhiễm mang Minh Thành Hữu đi tới hướng lầu hai.

Vưu Ứng Nhuỵ hoàn hồn nhìn bóng dáng của hai người dưới lầu, cô nhớ tới lời cảnh cáo của Minh Thành Hữu, vội vàng muốn rời đi, bước chân vừa mới
trở lại phòng ngủ liền nghe được tiếng bước chân ngoài cửa truyền tới,
dưới tình thế cấp bách cô trốn ra ban công lần nữa, nhẹ nhàng kéo chặt
toàn bộ rèm cửa sổ cùng cửa sổ sát đất.

Cùng lúc đó, Phó Nhiễm
đẩy cửa đi vào, cô cố hết sức mới đưa Minh Thành Hữu tới được bên
giường, bật đèn đầu giường, đưa cho hắn ly nước

"Uống đi."

Minh Thành Hữu cầm lấy ly nước, ngoan ngoãn uống hết. Phó Nhiễm thấy rất
nhức đầu, hơi thở mệt mỏi nặng nề. Minh Thành Hữu ngước mặt lên, trong
ánh mắt sống động dần dần chuyển thành mờ ám.

"Hiện tại không có người khác, nếu em nóng có thể cởi áo khoác".

Phó Nhiễm thấy hắn tỉnh rượu một chút.

"Anh nghỉ ngơi sớm một chút, tôi về trước đây."

"Tối nay ở lại đây đi".

Phó Nhiễm hoảng hốt, không nghĩ tới Minh Thành Hữu sẽ đưa ra yêu cầu như
vậy. Thấy sắc mặt cô mất tự nhiên, Minh Thành Hữu cười đưa hai tay chống bên người.

"Anh nói đã rất khuya rồi, trở về không an toàn, rất nhiều phòng trống, em có thể tùy tiện chọn."

Thấy trong mắt cô có vẻ đề phòng từ từ thối lui, lúc này hắn mới nói thêm một câu.

"Khẩn trương gì vậy? Anh không nói để em ngủ trên giường lớn cùng anh."

Bên ngoài ban công, Vưu Ứng Nhụy núp trong góc, cô đều nghe được từng chữ Minh Thành Hữu nói cùng Phó Nhiễm ở trong phòng.

Vưu Ứng Nhuỵ cắn chặt môi, nghĩ đến hai năm qua, Minh Thành Hữu chưa từng nói chuyện với cô như vậy.

Giọng điệu hắn mang theo nhạo báng, cũng khó được nhẹ nhàng.

Hắn nói với Phó Nhiễm, để cô ở lại?

Là muốn tiến hành từng bước kia rồi sao? Nhanh

Vưu Ứng Nhụy cẩn thận thò đầu ra, xuyên qua cửa sổ không kéo rèm nhìn toàn bộ bên trong căn phòng.

"Tự tôi lái xe về không cần phải lo lắng."

Phó Nhiễm vẫn như cũ, khuôn mặt xinh đẹp nhưng sắc mặt lại lạnh lùng.

"Tôi về đây".

Cô xoay người đi tới tủ đầu giường cầm lấy túi xách. Minh Thành Hữu đưa
một tay kéo cô đến bên cạnh, cánh tay kia vòng qua bụng đem áp cả người
cô xuống giường, hai tay hắn chống bên hai tai cô, bày ra tư thế "nam
trên nữ dưới".

Trong lòng Vưu Ứng Nhuỵ chợt đau, tầm mắt cũng bắt đầu mơ hồ.

Tóc Phó Nhiễm xoã ra, một lọn tóc đen nhánh xoã dọc trên giường, cô nghiêm túc ngay cả chóp mũi cũng khẽ nhăn lại.

"Anh lại muốn làm gì?"

" Phó Nhiễm, anh muốn em trả lời thật một câu."

Phó Nhiễm mím môi không nói lời nào.

"Em nói cho anh biết. Em thật không yêu anh, từ lúc chúng ta đính hôn đến giờ, một chút em cũng chưa từng động lòng sao?"

Gương mặt tuấn tú của Minh Thành Hữu ép sát mặt Phó Nhiễm, ánh mắt tàn khốc không cho cô có cơ hội chạy trốn.

Phó Nhiễm nhớ tới lúc hắn là Minh Tam Thiếu như trước kia.

Hắn từng nói với người coi thường cô, đưa bàn tay ra tát bà xã ta còn dám nói có chuyện tới cửa cầu xin giúp đỡ?

Có xa lắm không hay là

Trong ký ức sâu đậm nhất của cô, vĩnh viễn là câu nói của Minh Thành Hữu.

" Phó Nhiễm, chúng ta kết hôn đi".

Trong mắt mờ mịt, Phó Nhiễm mất hồn nhìn Minh Thành Hữu chằm chằm, bọn họ rất gần nhau, có thể cảm nhận được hơi thở lẫn của nhau. Minh Thành Hữu
nhìn vào đáy mắt cô, đôi mắt đen láy như muốn kéo hắn vào trầm luân, hắn thử giãy giụa nhưng vô lực, đôi môi Minh Thành Hữu liền hôn môi cô thật sâu, hai tay cùng cô sít sao ôm chặt nhau, dùng hết sức lực, hận không
thể đem cô nhập vào trong cơ thể mình.

Vưu Ứng Nhụy đưa tay che
miệng, chóp mũi chua xót, cô cuống quít lấy di động từ trong túi xách
ra, bấm phím gọi tới di động của Minh Thành Hữu.

Tiếng chuông di
động chói tai truyền đến, Minh Thành Hữu mở to mắt, đáy mắt mê man cùng
buồn bã phút chốc tan hết, Phó Nhiễm cũng đưa tay khẽ đẩy đẩy lồng ngực
hắn. Thân thể Minh Thành Hữu rời đi, đưa tay kéo Phó Nhiễm ở trên giường xuống, cô đứng bên giường sửa sang lại quần áo, không chút do dự cầm
túi xách lên.

"Anh nghỉ ngơi đi."

Nói xong gần như chạy trối chết.

Chuông điện thoại di động vẫn kéo dài, Minh Thành Hữu giương mắt nhìn Phó Nhiễm rời đi.

Vưu Ứng Nhuỵ lùi hai chân lại, ánh mắt xuyên qua cửa sổ sát đất bình tĩnh nhìn Minh Thành Hữu.

Điện thoại của cô, hắn lại không nhận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui