Giả Yêu Làm Thật

Phó Nhiễm cho là Minh Thành Hữu chỉ là hỏi như vậy, cô đem chiếc đĩa đựng Sa Kỳ mã đặt ở bên cạnh.

"Đúng, lúc trước công việc không nhiều lắm nên em để họ đi, nhưng về sau lại ký hợp đồng với MR, em lại tìm họ trở lại.

Minh Thành Hữu như suy nghĩ điều gì đó gật đầu.

"Anh cũng đã thấy thực lực của FU không tầm thường đi, vả lại quan hệ của họ với em tương đối tốt."

"Tốt đến có thể tùy ý ra vào phòng làm việc của em?."

"Đúng."

Phó Nhiễm kéo chiếc ghế ngồi vào bên cạnh Minh Thành Hữu, cô khẽ nhíu mày.

"Sao đột nhiên lại nói như vậy?"

"Không có gì."

Minh Thành Hữu tìm bài hát tiếng Anh làm nhạc nề

"Anh đi qua phòng làm việc của em, đã gặp họ ra ra vào vào."

Hắn lại nói sang chuyện khác.

"FU, có nghĩa là Phó phải không?"

"Ừ, đi đường đầy biển hiệu tên tiếng Anh, em cũng muốn đi theo trào lưu thôi nha, FU, có nhiều ý nghĩa."

"Ban đầu tại sao lại không gọi là UFO chứ?"

Minh Thành Hữu chế nhạo.

Cô trừng mắt nhìn hắn.

"Tại sao công ty của anh không gọi là UFO?"

Minh Thành Hữu cười kéo tay của cô.

"MR, chẳng lẽ ý nghĩa bên trong còn chưa đủ sao?"

MR.

Phó Nhiễm lẩm nhẩm trong miệng, lúc cô mới nghe lại chưa bao giờ suy nghĩ đến, hôm nay nhờ hắn nhắc nhở, mới bừng tỉnh hiểu ra.

"Minh Nhiễm?"*

( 明 - Minh ; 染 – Nhiễm )

"Họ của anh, tên của em."

Lúc mới bắt đầu đổi tên, Vưu Ứng Nhụy lại là người có phản ứng đầu tiên, cô mừng rỡ kéo cánh tay Minh Thành Hữu.

"MR, Minh Nhụy sao? Thành Hữu, em thích này."

Trong lòng Minh Thành Hữu hoảng hốt, dự tính ban đầu của hắn là sẽ không có
mấy người có thể nghĩ tới điều đó, giống như Phó Nhiễm, hắn nhắc tới, cô mới có thể nghĩ tới ý nghĩa kia.

Phó Nhiễm dựa vào bên cạnh Minh Thành Hữu.

"MR, thì ra là còn có ý nghĩa như vậy."

Hắn giang tay ôm hai vai Phó Nhiễm.

"Lúc trước đã là như vậy, con mắt em đặt trên đỉnh đầu à?"

Minh Thành Hữu liếc nhìn thời gian, dù sao cũng là nửa đêm, lại không danh
chính ngôn thuận giống như trước kia, ở trong phòng lâu cũng không tốt,
Phó Nhiễm cũng không giữ lại, đưa hắn xuống lầu.

Phó Tụng Đình
vẫn còn đang xem ti vi, Phạm Nhàn đã không thức nổi, dựa vào bả vai Phó
Tụng Đình ngủ gật, trên người khoác một chiếc áo khoác ngoài, Phó Nhiễm
mỉm cười, kéo Minh Thành Hữu đi thẳng ra ngoài.

"Đợi lát nữa em sẽ nói một tiếng với bọn họ, lúc này chúng ta cũng đừng tới quấy rầy."

Ánh mắt Minh Thành Hữu xuyên qua phòng khách, rơi vào hai người đang ngồi bên nhau, khó tránh khỏi buồn rầu trong lòng.

Phó Nhiễm và hắn cùng nhau đi ra cửa chính Phó gia, Minh Thành Hữu bắt đầu
khởi động xe rời đi, Phó Nhiễm giơ tay lên gõ gõ cửa sổ xe.

Hắn từ từ hạ cửa sổ xe xuống, lộ ra cái mũi thẳng trên gương mặt anh tuấn, Minh Thành Hữu lấy ánh mắt hỏi.

Phó Nhiễm khom lưng.

"Thành Hữu, chớ trở về Trung Cảnh Hào Đình, tới nhà mẹ anh đi, gần sang năm mới đừng để trong nhà quá vắng vẻ."

Ánh mắt Minh Thành Hữu lướt qua một bên gò má Phó Nhiễm, trong đầu bất ngờ
nhớ tới lúc mới đến Phó gia, hắn kéo tay Phó Nhiễm đến bên khóe miệng
khẽ hôn, tiếng động tức cười.

"Được, anh biết rồi."

Phó Nhiễm xòe năm ngón tay, đan vào tay hắn.

"Trở về đi thôi, lái xe trên đường cẩn thận."

Minh Thành Hữu nhìn bóng dáng Phó Nhiễm ở trong kính chiếu hậu từ từ biến
thành một chấm đen, cho đến khi biến mất không nhìn thấy gì nữa, hắn đạp chân ga, tiếng gầm rú của chiếc xe thể thao phá tan sự im lặng vắng vẻ
của màn đêm.

Hắn trở lại Minh gia rất nhanh, Minh Thành Hữu mở
cửa chính ra đi vào, ánh đèn trong vườn như ngăn cách màn đêm bên ngoài
làm người ta sợ hãi.

Hắn mơ hồ thấy bên trong phòng khách có ánh
sáng lóe lên, Minh Thành Hữu đi tới, chiếc ti vi lớn bên trong phòng
khách vẫn đang mở, âm thanh rất vang, giống như muốn mượn tiếng động lớn này xua tan không khí lạnh lẽo mà đáng lẽ ra phải rất náo nhiệt như bao gia đình khác trong lễ mừng năm mới.

Lý Vận Linh ngồi bên trong
ghế sa lon, nửa người trên nghiêng lệch sang một bên có lẽ là ngủ thiếp
đi, Minh Thành Hữu đi tới rất khẽ, cầm tấm thảm mỏng bên cạnh lên đặt
vào trên đầu gối bà.

Đột nhiên Lý Vận Linh mở mắt, đưa tay nắm
được cổ tay Minh Thành Hữu, có thể đang mơ ngủ, vẻ mặt mơ màng không nói lên lời, đợi sau khi nhìn thấy người trước mặt rõ ràng, bàn tay đang
nắm chặt lúc này mới từ từ buông ra.

"Thành Hữu, không phải con nói là phải về Trung Cảnh Hào Đình sao?"

"Mẹ, sao trong nhà lại chỉ có một mình mẹ?"

Lý Vận Linh giơ tay lên vuốt xem búi tóc có rối hay không.

"Mỗi khi đến lễ mừng năm mới đều là một mình ta, Tiêu quản gia cùng cá người giúp việc khác cũng muốn về nhà. Minh Vanh kia tính tình bay nhảy như
đứa nhỏ, xem chừng lại cùng bạn bè đi chơi rồi, hiện tại cha con cũng đi rồi. . . . . ."

Minh Thành Hữu ngồi vào bên cạnh Lý Vận Linh, cầm lấy chiếc điều khiển ti vi điều chỉnh âm thanh nhỏ đi.

"Mẹ, thật xin lỗi, mấy năm nay con ở bên ngoài lại bỏ quên cảm nhận của mẹ."

Lý Vận Linh vỗ nhẹ mu bàn tay con trai.

"Hôm nay nhìn con có thể trở lại như ngày xưa, còn có điều gì có thể làm ta
vui mừng hơn đây, Thành Hữu, con là đứa con trai quang minh chính đại
của Minh gia ta, hi vọng đời này của mẹ đều đặt cả vào con, con khỏe, ta mới có thể tốt được."

Minh Thành Hữu đưa tay kéo Lý Vận Linh lại gần.

"Mẹ, mẹ hận cha sao?"

Mãi lâu sau Lý Vận Linh vẫn không mở miệng, ánh mắt Minh Thành Hữu lướt
nhanh về phía tấm hình của Minh Vân Phong bày trên giá sách, Lý Vận Linh thở dài.

"Có gì mà hận hay không chứ?"

Rốt cuộc là yêu qúa nhiều hận một chút, hay là hận quá nhiều yêu một chút, chính bà cũng không thể phân chia rõ ràng.

"Dù sao hai mươi mấy năm đã qua, ông ấy thật lòng thương yêu nâng niu con
trong lòng bàn tay, Thành Hữu, về điểm này ta rất vui mừng, bởi vì con
là con trai của ta."

Nhưng nếu nói không oán không trách, vậy cũng là giả.

Lý Vận Linh chỉ có lý do duy nhất có thể tự thuyết phục mình, chỉ có lý do này, đứa con Minh Vân Phong yêu nhất, mãi mãi là con trai của bà!

"Mẹ,

"Thành Hữu, con ở lại hay phải trở về?"

Lý Vận Linh kéo cái mền đang đắp đầu gối ra chuẩn bị đứng dậy.

"Không, mấy ngày này con sẽ ở nhà cùng mẹ."

Minh Thành Hữu đỡ Lý Vận Linh đứng dậy, hắn đi tới mở đèn, sau đó tắt TV.
Hai mẹ con đi qua trước kệ sách, cả hai đều nhìn về tấm hình của Minh
Vân Phong, Lý Vận Linh dừng bước.

"Thành Hữu, ta biết rõ trong
lòng con vẫn có oán trách, chuyện di chúc đừng trách cha con, chuyện này nhất định là Lão Đại gây ra."

Sau khi Minh Vân Phong qua đời, Lý Vận Linh hết lần này tới lần khác hướng Minh Thành Hữu nhấn mạnh, mọi
chuyện đều không liên quan tới Minh Vân Phong, muốn trách thì trách Minh Tranh.

Minh Thành Hữu đỡ bà lên lầu, chuẩn bị cho bà một ly sữa
nóng, sau khi thấy Lý Vận Linh đã ngủ, hắn đắp lại góc chăn cho bà sau
đó đứng ở bên giường. Đâu chỉ riêng Triệu Lan, hai năm qua Lý Vận Linh
lại có chỗ nào tốt hơn chứ?

Trước kia Minh Vân Phong chưa bao giờ từng thừa nhận thân phận con riêng của Minh Tranh với bên ngoài, trong
nhà còn có người con nuôi Minh Vanh, cho nên bên ngoài đối với Minh
Tranh nhiều nhất cũng chỉ là có suy đoán mà thôi.

Cho đến lúc ở
lễ truy điệu của Minh Vân Phong, Minh Tranh công khai mang theo Triệu
Lan đến thăm viếng, lúc này sự thật mới được coi là bị vạch trần.

Hai năm qua Lý Vận Linh không ngoài ra xã giao mang danh nghĩa là là tu
thân dưỡng tính, thật ra chỉ là đang tránh né áp lực dư luận.

Sinh ra ở danh gia vọng tộc, điều lo lắng nhất không phải là danh dự bị tổn thương sao?

Mấy ngày lễ mừng năm mới Minh Thành Hữu vẫn ở nhà cùng Lý Vận Linh, Minh
Vanh tới đây rất ít, Vưu Ứng Nhụy đã tới từ hai ngày trước nên cũng theo ý của Minh Thành Hữu không Minh gia nữa.

Ngày đầu năm mới lại có thời gian rảnh rỗi, Minh Thành Hữu tới Phó gia đón Phó Nhiễm, tối hôm
qua đã nói với chú thím Vưu là hôm nay sẽ tới, Phó Nhiễm ôm quà tặng đã
chuẩn bị cho Vưu Dữu lên xe.

Mới đến tiểu khu, từ xa đã nhìn thấy Vưu Dữu mặc chiếc áo lông dài tới đầu gối, vừa dậm chân vừa để tay ở
trên môi hà hơi giống như đang đợi bọn họ, thấy xe của Minh Thành Hữu,
Vưu Dữu vui sướng ngoắc.

"Này chứ. Tìm chiếc TXT kế tiếp chạy một trăm km nhanh như tên bắn giống như trong quảng cáo nữa."

Phó Nhiễm mở cửa xe, cô cùng Vưu Dữu đi vào chỗ ngồi phía sau xe.

"Chúng ta cũng không phải là không biết đường, sao lại còn ra đón?"

"Em chờ không nổi."

Vưu Dữu đưa tay nắm lấy thành ghế nhoài người lên phía trước.

"Anh rể!"

Tiếng xưng hô này vang dội vô cùng, sức mạnh tràn đầy.

Minh Thành Hữu lấy túi quà đã chuẩn bị từ trước đưa cho cô.

"Năm mới vui vẻ."

"Cám ơn anh rể."

Chú thím bận rộn nấu ăn, thím bảo chú đi ra ngoài tiếp đón, bên trong phòng khách nhỏ đầy náo nhiệt, trên khay trà bày đầy các loại trái cây hạt
dưa, Phó Nhiễm đem từng hộp quà xách vào phòng của chú thím.

"Tiểu Nhiễm, các con đây là được rồi, còn mang nhiều như vậy đồ."

Mỗi lần tới cũng làm cho bọn họ tốn kém, ch thật sự rất ngại, ông lấy ra từ bên trong tủ bát hai hộp quà tặng hạng sang.

"Chỗ này là lá trà, trong đơn vị ta phát, lát nữa hai đứa mang về."

Minh Thành Hữu liếc nhìn.

"Đơn vị của chú còn có phúc lợi tốt như vậy ?"

"Đúng, đúng."

Phó Nhiễm đập vào mu bàn tay của Minh Thành Hữu, nhìn một cái cũng biết là
chú cố ý đi mua, cô ý bảo Minh Thành Hữu đừng nói toạc ra.

"Cám ơn chú."

Sau khi ăn xong, thím bưng mấy ly trà tới đây, cho Phó Nhiễm cùng Vưu Dữu
mỗi người một ly trà hương bưởi mật ong tự pha, trong phòng khách gần
chỗ ra ban công có bày một chiếc bàn, chú đề nghị chơi mạt chược, sau
giữa trưa ánh mặt trời hắt vào, Phó Nhiễm từ chối nói không, Minh Thành
Hữu ở bên dạy cho cô, thấy chú thím hào hứng bừng bừng cô cũng không
muốn làm mất hứng của họ.

Vưu Dữu mang ghế đến ngồi ngoài xem,
bốn người ngoại trừ Phó Nhiễm ra đều là các cao thủ, tự nhiên Vưu Dữu
phải làm hậu thuẫn kiên cường cho cô.

Minh Thành Hữu ở cửa trên
của Phó Nhiễm, cô lại là thế bài chậm nhất, may mắn là lần tiếp cục
trưởng Tống bọn họ đã đánh qua nên có biết một chút quy tắc, chỉ là phản ứng không nhanh bằng cao thủ, cũng thường xuyên bị sai bài.

Vưu
Dữu mưa dầm thấm đất, nhưng không chơi nên tài nghệ cũng giống như nhau, Minh Thành Hữu lại gần nhìn bài của Phó Nhiễm, cô đưa tay đẩy hắn ra.

"Làm gì vậy?"

"Anh giữ cửa giúp em."

"Không được, muốn chơi thì

Phó Nhiễm đụng khuỷu tay vào Minh Thành Hữu ý bảo hắn ngồi về chỗ của mình đợi.

"Đến lượt anh xuất bài rồi."

Đi đi, cô đang vùng lên thì ai cũng phải đứng sang một bên.

Phó Nhiễm do dự chần chừ đánh ra đồng cá số hai.

"Xong rồi !"

Thím hưng phấn đem bài xếp chồng chất chỉnh tề đẩy về phía trước.

"Ai u, bài này chính là đúng lúc mẹ đang cần."

Vưu Dữu không khỏi tiếc nuối cất cao giọng.

"Chúng ta sẽ chờ âm thầm vào ván bài tới là có thể xong rồi, mẹ, mẹ thật là có thể chọn thời cơ."

"Đó là đương nhiên."

Thím đắc ý uống chút nước.

"Giờ phút này không ra tay thì đợi đến bao giờ nha."

Minh Thành Hữu ngồi ở bên cạnh không lên tiếng, mấy ván sau Phó Nhiễm ra bài đều làm cho người khác xong bài, thật sự Minh Thành Hữu không nhìn
được.

"Ánh mắt anh cứ ngó ngó sang, tự xem bài của mình trước khi đánh rõ xem có thể chạy tới tay người khác hay không?"

"Đương nhiên là anh nghĩ cái nào nên đánh cái nào không."

Minh Thành Hữu chỉ chỉ một con bài mình vừa đánh

"Anh vừa đánh một cái, chú lần lượt đánh ra hai cái, nếu trong tay em cũng
có mà nói, tỷ lệ loại bài này đến nữa tương đối nhỏ, hiểu không?"

Phó Nhiễm gật đầu như hiểu như không.

"Rốt cuộc hiểu chưa?"

"Đã hiểu, đã hiểu."

Phó Nhiễm xếp bài, sờ bài, Minh Thành Hữu lại tới bên cạnh, ngược lại cô
không đẩy hắn ra nữa, mấy vòng sau Minh Thành Hữu đánh ra tờ năm đồng,
Phó Nhiễm thầm nghĩ trong lòng mình thiếu bài, vừa nhìn thấy năm đồng
mắt liền tỏa sáng, kích động đẩy bài trong tay.

"Xong rồi, xong rồi !"

Đẩy mấy lần mới đẩy ngã hoàn toàn, cô đưa tay cầm lấy bài Minh Thành Hữu vừa đánh ra.

"Bốn đồng, sáu đồng, vừa đúng thiếu cá năm đồng, đúng không?"

Chú thím lại gần nhìn.

"Đúng, là xong rồi."

Vưu Dữu đang cầm trà mật ong, ở bên cạnh gật gù đắc ý.

"Chị, ngay cả chị cũng đừng muốn thắng tiền của anh rể, hai người là cá trong một nồi, hiểu không? Lấy thực lực của chị ra lấy hết ví tiền của cha mẹ em mới là thật."

"Con nhóc này, uổng công ta nuôi lớn rồi."

Phó Nhiễm lấy ra một tờ năm đồng bên trong xấp tiền của Minh Thành Hữu, Minh Thành Hữu nở nụ cười.

"Nhìn điểm này có triển

Trong ánh mắt, từ đầu tới cuối là cưng chiều.

Phó Nhiễm thắng lần đầu tiên nhưng sao có thể tiếp tục thắng các ván khác,
nhưng cô vẫn hết sức phát huy một câu nói, của anh chính là của em, của
em thì vẫn là của em.

Ai cũng có thể nhận ra được là Minh Thành
Hữu có ý cho cô, mạt chược chơi một lần lại dễ dàng nghiện, Phó Nhiễm
dựa theo Minh Thành Hữu dạy cô, buổi chiều cũng dễ dàng xong được mấy
ván bài.

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại đặt ở trong túi quần
vang lên, phá vỡ không khí yên tĩnh của buổi chiều, sắc mặt Minh Thành
Hữu khẽ thay đổi, nhưng lại không nhận.

"Ai vậy?"

Phó Nhiễm không chút để ý hỏi.

Chú thím cũng đưa mắt hướng Minh Thành Hữu, hắn đè nén tức giận sờ lá bài.

"Một kiểu quấy rầy chào mua điện thoại gọi tới đều là tiếng chuông này."

"Bán điện thoại rất là phiền, hai ngày trước còn có người hỏi trong nhà ta có muốn mua bảo hiểm." Chú vừa đánh bài vừa nói.

Phó Nhiễm không để ý tới, tập trung sự chú ý trên bài của mình.

Trước khi ra khỏi cửa, Vưu Ứng Nhụy tìm chiếc khăn quàng cổ lớn cùng chiếc áo khoác rộng khoác lên người, cô nhìn điện thoại di động chằm chằm một
hồi lâu, hiển nhiên là Minh Thành Hữu không có ý muốn nhận điện thoại
của cô.

Cô bước ra khỏi tiểu khu, đưa tay cản xe taxi ở ngoài cửa ngõ.

Mấy ngày trước Minh Thành Hữu có nói sau này cô mà muốn tới Trung Cảnh Hào
Đình thì đừng lái xe, truyền thông vẫn có thói quen nhòm ngó hắn không
buông tha như trước, đối với cuộc sống riêng của hắn càng hận không thể
dò xét đến cùng.

"Tiểu thư, xin hỏi cô đi đâu?"

"Trung Cảnh Hào Đình."

Vưu Ứng Nhụy mặc vào chiếc áo khoác dài tới mắt cá chân, sau khi đến nơi,
cô mang cái mũ ở trong xe xong, một chiếc khăn quàng cổ bao trùm hết mặt mũi, cô đi tới trước cổng biệt thự bắt đầu nhấn chuông cửa.

Một hồi lâu sau không thấy động tĩnh, cô móc chìa khóa mở cửa ra đi vào.

Đúng lúc đó, cô nghe thấy được một chuỗi tiếng bước chân từ xa đến gần, Vưu
Ứng Nhụy quay đầu lại, nhìn thấy có không ít người xông về phía cô, có
người cầm camera, cũng có người giơ microphone lên.

"Nhìn đi, ở đó!"

Vưu Ứng Nhụy muốn rời đi cũng không còn kịp, cô cuống quít đóng cửa lại, giống như chạy trốn vào biệt thự.

Ánh mặt trời chiếu ánh nắng ấm áp vào trong phòng khách của Vưu gia, Phó
Nhiễm quay lưng ra ban công, trên vai tràn đầy ánh vàng, vẻ mặt cô tập
trung, khóe miệng hơi nhếch lên đang nghĩ xem nên ra bài như thế nào,
lông mi dày chỉ chuốt một lớp mascara đen trước khi ra khỏi nhà, cong tự nhiên, Minh Thành Hữu tới gần.

"Em cần bài gì?"

Phó Nhiễm sao lại không biết hắn luôn cố ý để bài cho cô, chân cô ở dưới bàn đá qua.

"Nghiêm túc một chút, đừng coi thường khả năng của em."

"Ai u." Vưu Dữu kêu lên. "Chị, chị cùng anh rể liếc mắt đưa tình còn chưa tính, nhưng chị lại đạp vào chân của em."

Phó Nhiễm đỏ mặt.

Minh Thành Hữu nhón chân lên đưa ra một tờ hồng ở bên trong.

"Có muốn không?"

Phó Nhiễm mới vừa nói muốn thể hiện thực lực của mình, lúc này tuyệt đối
không thể ‘buông đao đầu hàng’, vẫn đánh mạt chược tới lúc mặt trời lặn ở phía tây mới kết thúc, thím để chú ở lại dọn dẹp, vừa đi vừa đeo tạp dề vào phòng bếp chuẩn bị cơm tối.

Phó Nhiễm đem 10 đồng đánh thắng giao cho Minh Thành Hữu.

"Cầm đi, đây là thành quả một buổi chiều của em."

Cô đẩy Vưu Dữu đi vào phòng, Minh Thành Hữu ở lại phòng khách giúp chú thu lại bài mạt chược, Phó Nhiễm ngắm nhìn phòng của Vưu Dữu, chăn gấp đặt
gọn gàng, đệm giường sạch sẽ làm cho người ta thấy tâm tình thật tốt.

"Vưu Dữu, gần đây Lý Sâm không còn tới tìm em chứ?"

"Không có."

Sắc mặt Vưu Dữu có chút do dự.

"Đầu tiên là tới một, hai lần, nhưng em nói vì điều gì đi chăng nữa cũng
không muốn nhìn thấy hắn, có thể hắn không kiên nhẫn nữa."

Phó
Nhiễm cùng Minh Thành Hữu ăn xong cơm tối mới rời khỏi Vưu gia, Minh
Thành Hữu đưa cô về tới cửa, ánh mắt Phó Nhiễm có chút mệt mỏi.

"Mau trở về nghỉ ngơi đi, hôm nay huyên náo cả một buổi chiều thật mệt mỏi."

Cô thấy Minh Thành Hữu lái xe đi ra ngoài, lúc này mới đi vào bên trong biệt thự.

Xe chạy được khoảng gần một trăm mét, Minh Thành Hữu lấy di động ra định
gọi đi, nhưng có cuộc gọi tới lần nữa khiến màn hình di động sáng lên,
hắn nghe máy không chút do dự.

"Alo, Ứng Nhụy."

"Thành Hữu, anh đang ở đâu, mau trở lại đi.... "

Giọng nói của Vưu Ứng Nhụy hoảng loạn, lời nói không mạch lạc.

"Em ở Trung Cảnh Hào Đình. Em không biết có phải bị người ta theo dõi hay
không, bên ngoài có rất nhiều ký giả, làm thế nào bây giờ?"

"Em ở trong nhà đừng đi ra, anh sẽ đến liền."

Minh Thành Hữu tắt máy, tiện tay ném di động qua ghế phụ, xe tăng tốc nhanh như chớp, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

Nhân viên an ninh tới trước cửa Trung Cảnh Hào Đình, tới đuổi đám ký giả
đang hỗn loạn, xe của Minh Thành Hữu đi qua hệ thống tự động cảm ứng
tiến vào cửa chính, có ký giả bên ngoài la ầm lên.

"Tam Thiếu,
xin hỏi người mới vừa tiến vào trong nhà anh là ai? Bạn gái của anh sao? Nhưng anh vẫn tuyên bố với bên ngoài vẫn chưa có tình yêu mới."

Bàn tay Minh Thành Hữu dùng sức đánh tay lái, hắn đi vào phía sau biệt thự ở tầng dưới cùng tìm một vòng lại không hề thấy bóng dáng của Vưu Ứng
Nhụy, Minh Thành Hữu đi lên lầu, sắc mặt xám xịt, Vưu Ứng Nhụy nghe thấy tiếng bước chân đi ra từ phòng ngủ.

"Thành Hữu, cuối cùng anh cũng về."

"Có chuyện gì xảy ra?"

Vưu Ứng Nhụy mặc áo đầm đi theo sau Minh Thành Hữu trước cửa sổ sát đất,
bàn tay tách rèm cửa sổ ra, hai con ngươi lạnh lẽo nhìn về cửa chính. Cô đứng im tại chỗ giữa phòng ngủ.

"Em cũng không biết, em nhận
được tin nhắn bảo em tới Trung Cảnh Hào Đình. Mặc dù có hoài nghi nhưng
gọi điện thoại cho anh anh lại không nghe máy, em lo lắng là có chuyện,
nghĩ là sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, em không nghĩ tới là có nhiều
ký giả canh giữ ở đây như vậy."

"Tin nhắn?"

Hai đầu chân mày Minh Thành Hữu nhíu chặt, đôi mắt lạnh lùng mơ hồ dần chuyển sang thịnh nộ, hắn chìa tay ra.

"Đưa di động cho anh."

Vưu Ứng Nhụy vội vàng tìm di động trong túi ra, tìm tin nhắn vừa rồi đưa
cho Minh Thành Hữu, nội dung tin nhắn rất đơn giản: nhanh tới Trung Cảnh Hào Đình, có chuyện không thể tưởng tượng đang xảy ra, bỏ qua đừng hối
hận!

Không có ký tên, số di động xa lạ.

Minh Thành Hữu vung tay lên, cầm di động giơ giơ lên trước mặt Vưu Ứng Nhụy.

"Em cho rằng sẽ có chuyện gì không thể tưởng tượng được? Anh lên giường với Phó Nhiễm sao?"

Hai mắt Vưu Ứng Nhụy đỏ bừng.

"Không phải, em lo lắng cho anh, nên. . . . . ."

Minh Thành Hữu ném di động của cô ra ngoài, đập vào trong ghế salon cách đó không xa.

"Ứng Nhụy, đi theo anh hai năm em nên là người biết rõ nhất, lời nói thật khẳng định tốt sẽ hơn so với giấu giếm."

Vưu Ứng Nhụy khẽ cắn môi dưới, ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt lạnh lùng của
người đàn ông, khoảng cách gần như thế, nhưng cô không thể nhìn tới đáy
mắt của hắn.

"Thật xin lỗi!! Lúc đó em nhất thời nóng vội, là có ý nghĩ này."

Minh Thành Hữu đứng khuất bóng, sắc mặt lại dịu đi một chút, ánh mắt hắn nhìn đến áo khoác cùng khăn quàng cổ trên giường.

Vưu Ứng Nhụy vội giải thích.

"Lúc ấy em đọc tin nhắn không thấy ký tên cũng có hoài nghi, em bắt xe taxi
tới đây, mặc áo khoác này và che mặt, cho dù bọn họ có chụp được hình
cũng không thể nhận ra em."

Minh Thành Hữu bước tới bên cửa sổ
lần nữa, nhân viên an ninh đang xua đuổi, đám người từ từ tản đi, nhưng
bản lãnh chó săn từ trước tới giờ lại phi thường, nếu bọn họ biết có phụ nữ đi vào Trung Cảnh Hào Đình, sao chịu bỏ qua tin tức lớn như vậy?

Hắn khoanh tay trước ngực, đầu ngón tay gõ nhẹ cánh tay, Vưu Ứng Nhụy đứng
bên cạnh không dám quấy rầy, cũng biết lúc này có bao nhiêu phiền toái.

Minh Thành Hữu đi tới trước tủ rượu rót ly rượu, Vưu Ứng Nhụy im lặng khom
lưng dọn dẹp phòng cho hắn. Ánh mắt hắn nhìn trên bóng lưng bận rộn của
Vưu Ứng Nhụy, Minh Thành Hữu suy nghĩ một lát, lấy di động ra nhấn một
số điện thoại.

" Alo, Huống Tử, tớ đang gặp một việc khó giải
quyết. Thế này, cậu tìm thêm vài người tới đây, tốt nhất là không quen
biết. Dĩ nhiên là phiền toái mới gọi cho cậu. Như vậy....."

Minh
Thành Hữu nhỏ giọng thu xếp, Vưu Ứng Nhụy giúp hắn sắp xếp tạp chí lại
một chỗ, cô dỏng hai lỗ tai lên, vừa lo lắng vừa buồn phiền trong lòng.

Minh Thành Hữu mới cúp máy, Phó Nhiễm liền gọi tới.

Hắn coi như không có ai ở đây liền nghe máy.

"Alo."

"Về chưa?"

Phó Nhiễm mới tắm rửa xong, dùng khăn lông lau tóc.

"Về nhà rồi."

Minh Thành Hữu ngồi ở cạnh mép giường.

"Đừng lo lắng, không có gì."

"Cũng đã nói anh lái xe không thể uống rượu."

Giọng nói bên kia như có trách móc.

"Uống chút rượu cũng không làm sao mà. "

Ánh mắt Minh Thành Hữu dịu xuống, ánh mắt lơ đãng ngẩng lên nhìn đến Vưu Ứng Nhụy đang ngồi xổm dọn dẹp lại bàn trà.

"Tắm rửa đi, nhớ sấy tóc khô rồi hãy ngủ."

" Em biết rồi, anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút."

Minh Thành Hữu cúp điện thoại, nói với Vưu Ứng Nhụy.

"Ngồi đi, đừng dọn dẹp nữa."

"Thành Hữu, thật xin lỗi."

Minh Thành Hữu đứng lên.

"Em ở trong nhà đừng đi ra, Huống tử đang tìm người, sẽ đến ngay thôi."

Nhân viên bảo vệ gọi điện thoại tới di động của hắn, Minh Thành Hữu nói.

"Họ đều là bạn bè của tôi, cho bọn họ vào."

trong vườn truyền đến tiếng cười, Minh Thành Hữu đứng dậy đi tới ban công,
thấy Huống tử vẫy tay với hắn. Huống tử cũng thật biết tìm, bên trong
Trung Cảnh Hào Đình đậu đầy xe sang trọng, không hề khoa trương khi nói
có khoảng gần một trăm người tiến vào.

Huống tử kêu đám bạn đi
vào đại sảnh, hắn mang theo hai chiếc túi to đi lên lầu hai, nhìn thấy
Minh Thành Hữu, hắn đưa đồ trong tay cho Minh Thành Hữu .

"Tớ mang đồ cậu dặn tìm đến đây."

Minh Thành Hữu đưa ngón tay chỉ chỉ Vưu Ứng Nhụy.

"Cho cô ấy."

Huống tử xen ngang.

"Che giấu làm gì đấy, tìm nơi vụng trộm còn bị người ta theo dõi."

"Chớ nói nhảm."

Minh Thành Hữu lên tiếng ngắt lời Huống tử, hắn cầm điện thoại của Vưu Ứng Nhụy đưa cho Huống tử.

"Số điện thoại này, điều tra cho tớ."

"Hơn phân nửa là số giấu tên, rất khó khăn."

Vưu Ứng Nhụy lấy y phục ra, thấy là một bộ trang phục cổ trang, màu đỏ chót lạ thường giống hệt như trong cửa hàng áo cưới, hình dạng thì có cách
làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu, còn có mái tóc
giả xoăn cùng chiếc mũ.

"Đây là?"

"Thay đi."

Huống tử cũng không quay đầu lại.

"Lầu dưới đang có vũ hội hóa trang, nói không chừng là toàn hình dạng này đi qua đi lại đấy."

Minh Thành Hữu ngồi vào chỗ của mình ở trên ghế sofa.

"Chớ đập phá nhà tớ ra là được."

"Phá cũng là đáng đời cậu."

Huống tử chế nhạo, móc ra điếu thuốc đưa cho Minh Thành Hữu, hắn xua xua tay.

"Cậu bớt hút một chút, không tốt đối với thân thể."

"Ôi, bạn thân đổi tính."

Vũ hội hóa trang này ầm ĩ đến quá nửa đêm, đầu óc Minh Thành Hữu giật đùng đùng, Huống tử xuống dưới lầu làm không khí thêm sôi động, hắn tắt hết
đèn đi, âm thanh đinh tai nhức óc truyền ra từ bên trong.

Minh Thành Hữu đem điện thoại đưa trả lại cho Vưu Ứng Nhụy.

"Tới đây em cùng đừng tới nhà anh hay Trung Cảnh Hào Đình, có chuyện muốn nói anh sẽ tìm em."

"Được."

Vưu Ứng Nhụy nhận lấy điện thoại di động, đầu ngón tay từ từ nắm chặt.

Minh Thành Hữu mở cửa phòng ngủ ra ý bảo cô đi ra ngoài, Vưu Ứng Nhụy mò mẫm đi xuống lầu, mỗi một bước cũng nặng nề khác thường, trong lòng đè nén
tràn đầy uất ức, bàn tay cô nắm chặt cầu thang, thừa dịp liền bí mật đi
vào trong đám người.

Huống tử kêu mọi người rời đi, Vưu Ứng Nhụy
cũng đi theo ra khỏi Trung Cảnh Hào Đình, vừa ra cửa chính, quả nhiên
toàn bộ ký giả ký giả phục kích ở trong bóng tối chạy ra, cũng thật khó
cho bọn họ là trời lạnh như vậy lại túc trực ở đây đến hơn nửa đêm.

Đèn flash lại không biết nên hướng về phía người nào, từng người một mặc y
phục tham gia mặt còn phối hợp chiếc mặt nạ, các ký giả hoàn toàn bối
rối, tìm tới tìm lui sao không thể nhìn thấy người phụ nữ mặc áo khoác
lông lúc nãy?

Huống tử mở cửa xe ngồi vào chỗ phía sau, Vưu Ứng Nhụy cũng khom lưng đi vào.

Từng chiếc xe hạng sang lái ra khỏi nhà rẽ theo mọi ngả, có vài người ngay
cả Huống tử cũng không quen biết, cũng chính là bạn bè của bạn bè, hoặc
là bạn bè của bạn bè – bạn bè, tóm lại là quan hệ kéo dài.

Huống tử đặt cánh tay ra ngoài cửa sổ, ngón giữa kẹp điếu thuốc, hắn càng nghĩ càng không nhịn được bật cười.

"Tôi đã nói với cô, biện pháp như thế cũng chỉ có Tam Thiếu nghĩ ra, mới vừa rồi cô không nhìn thấy mặt của những ký giả kia, toàn bộ thành màu gan
heo."

Vưu Ứng Nhụy lấy mặt nạ xuống, dường như không thấy hứng
thú, cô nhìn bộ dáng của mình trong kính chiếu hậu, trông như một diễn
viên hài kịch, nhìn rất tức cười.

Huống tử chú ý thấy cô có điều gì đó không đúng.

"Thế nào?"

"Huống tử, anh là bạn từ nhỏ của Thành Hữu. Chắc hiểu rõ anh ấy lắm phải không?”

Huống tử ra sức hút điếu thuốc, trong tay còn dư lại nửa đoạn tro thuốc lá
bắn ra, đến khắp nơi đều vẩy ra tia lửa, hắn đóng cửa sổ xe lại, ánh mắt sâu xa nhìn Vưu Ứng Nhụy, thần sắc trên gương mặt hơi thay đổi.

“Cô muốn hỏi cái gì?”

"Anh xem anh ấy có yêu tôi không?”

Vưu Ứng Nhụy trực tiếp hỏi, không chút quanh co lòng vòng. Ánh mắt Huống tử xuyên qua kính chiếu hậu nhìn cô chằm chằm.

"Ứng Nhụy, hai năm nay ở bên cạnh chỉ có mình cô”.

Ánh mắt Vưu Ứng Nhụy buồn bã đau thương.

“ Tôi hy vọng đến dường nào có ngày anh có thể nói với tôi, Thành Hữu chỉ yêu mình tôi”.

Huống tử là người thẳng thắn, nếu là hắn gạt người khác thì bất kể thế nào
cũng không nói ra, đừng nói chi lừa gạt phụ nữ. Minh Thành Hữu đối với
Vưu Ứng Nhụy là cưng chiều, đầu tiên hắn cũng cho là nhất định có cảm
tình, đàn ông mà, đâu có quy định chỉ được yêu duy nhất một người?

Lần ở trong nhà hàng nhìn thấy Minh Thành Hữu ăn cơm với Phó Nhiễm, Minh
Thành Hữu còn vì cô ấy mà thiếu chút nữa trở mặt với bạn thân. Lúc đó,
hắn hận không thể đánh cho cậu ta một trận để dừng lại. Nếu nói là cậu
ta diễn trò, Huống tử thật chỉ lo rằng Thành Hữu sẽ giả mà thành thật.

"Ứng Nhụy, Tam Thiếu cùng Phó Nhiễm không thể đến với nhau”.

Ánh mắt hắn nhìn về phía trước.

“ Thành Hữu đã thoát chết một lần, đã vượt qua, ban đầu Phó Nhiễm rời đi
lại là một hành động đã làm cho cậu ấy không thở nổi. Trong mắt chúng ta còn không muốn nhớ tới chuyện này, tôi xem đối với cậu ấy mà nói, thật
khó.”

Vưu Ứng Nhụy rút khăn ướt ra khẽ lau khóe mắt.

“ Tôi còn có thể làm gì? Hai năm cũng đã qua, đằng nào cũng chỉ có thể tiếp tục chờ”.

Lời nói cô bất đắc dĩ, Huống tử cầm chai nước bên cạnh ghế lái đưa cho cô.

"Uống chút đi”.

"Cám ơn."

Minh Thành Hữu xuống lầu, thấy bên trong phòng khách bừa bãi hắn đá một cước làm cái lon văng ra, mùi thuốc lá nồng nặc hòa lẫn mùi rượu, hắn nhạy
bén ngửi được còn có một loại mùi vị khác.

Minh Thành Hữu kéo cửa phòng bếp ra, liếc nhìn chén canh để trên bàn bếp, phía trên cũng là
dùng nắp đậy lại, hắn đưa tay thử mở ra, hoàn toàn đã lạnh thấu.

Cầm chén canh lên, là món canh sở trường của Vưu Ứng Nhụy, cũng là bình thường hắn thích uống.

Minh Thành Hữu nhìn đến mất hồn, lại đậy nắp lại. Hắn xoay người đi lên lầu hai.

Vưu Ứng Nhụy đứng dưới nhà chào tạm biệt Huống Tử.

“ Cảm ơn anh, Huống Tử. Đi đường lái xe cẩn thận”.

“ Còn khách khí với tôi như vậy.”.

Huống tử phất tay.

“ Đi nha!!”

Cô xoay người đi lên nhà, di động trong túi xách đổ chuông, là tiếng
chuông cô cài đặt riêng cho Minh Thành Hữu, tay phải Vưu Ứng Nhụy lục
trong túi xách, một lúc sau mới tìm được.

“ Alo?”

“ Ứng Nhụy…”

Giọng đàn ông tràn đầy nhẹ nhàng, đơn giản là một tiếng gọi trong nháy mắt
lại khiến tâm tình cô đang luống cuống lo lắng hơn nửa ngày bỗng dịu
lại.

Giọng điệu cô mềm nhũn. “ Thành Hữu, có chuyện gì sao?’’

"Đến nhà

Minh Thành Hữu cầm ly rượu đi về phía ban công, gió đêm như kim châm nhẹ
nhàng ghim vào da thịt, hắn khẽ uống một hớp nhỏ, chất lỏng màu đỏ nhạt
chạy dọc xuống cổ họng.

Vưu Ứng Nhụy bước chầm chậm đi về phía trước.

“ Ừ !! Huống Tử vừa đưa em về đến nhà”.

"Chuyện ngày hôm nay em cũng đừng để trong lòng, nghỉ ngơi thật tốt đi."

“ Được!”.

Vưu Ứng Nhụy quét thẻ bước vào trong nhà.

“ Thành Hữu, trong bếp có nồi canh em nấu sẵn, anh hâm lại rồi uống. Còn nữa, uống ít rượu một chút”.

“ Anh biết rõ “.

Ngón tay Minh Thành Hữu khẽ nâng lên, nhìn ly rượu màu đỏ rót vào trong miệng.

“ Anh cúp máy đây”.

"Ừ."

Minh Thành Hữu thu hồi tầm mắt ở nơi xa xăm, hắn đưa ly lên khóe môi, cạn
sạch một hơi. Không ngoài dự đoán, đội chó săn chết tiệt khó bắt được cơ hội tốt như vậy, lại đúng dịp Vưu Ứng Nhụy xuất hiện, tự nhiên muốn đem chuyện này thêm mắm thêm muối một phen. Minh Thành Hữu mở máy tính ra,
tựa đề màu đen nổi bật: cô nàng thần bí nửa đêm tới Trung Cảnh Hào Đình, Tam Thiếu phong lưu khó khăn chống đỡ hương dịu dàng.

Ngón tay
Minh Thành Hữu đặt lên hai đầu chân mày, vô cùng nhức đầu, Tam Thiếu
phong lưu?? Hắn nở nụ cười trào phúng, ngay cả tựa đề cũng chẳng có gì
mới.

Không thể nghi ngờ là ảnh bị chụp sẽ được đăng lên, đúng vào thời gian Vưu Ứng Nhụy vào Trung Cảnh Hào Đình. Nhưng quả thật theo như lời cô ấy nói, ngoại trừ áo khoác nhung màu đen và khăn choàng cổ bên
ngoài, đừng nói là gương mặt, ngay cả thân hình cũng khó phân biệt.

Phía dưới còn có không ít ảnh người khác, nhưng tại vì là lễ hội hóa trang
hơn nữa ánh đèn mờ mờ, dường như tất cả đều không thấy rõ mặt.

Hiển nhiên ký giả cũng hiểu đây là mưa kế ‘ve sầu thoát xác’ của Minh Tam
Thiếu, bài báo đưa tin rất dài, lời văn mập mờ khiến người khác tưởng
tượng xa xôi.

Di động đặt trên bàn vang lên, tầm mắt Minh Thành
Hữu vẫn nhìn chằm chằm vào máy vi tính, hắn tiện tay mở ra, là Phó
Nhiễm. Tối hôm qua nhận được điện thoại của Vưu Ứng Nhụy là tính toán
xấu nhất của hắn, ngón tay Minh Thành Hữu bấm vào nút nghe máy.

“ Alo, Phó Nhiễm?”

"Rời giường rồi sao?"

Giọng nói Phó Nhiễm còn ngái ngủ, có lẽ là chưa tỉnh ngủ. Ngón tay Minh Thành Hữu kéo xuống, tìm mấy tin liên tiếp, cuối cùng cũng không nhìn được
bóng dáng của Vưu Ứng Nhụy rõ ràng.

“Từ lúc sớm.”

Minh Thành Hữu tắt máy tính, đứng dậy đi tới ban công.

"Phó Nhiễm?"

“ Sao?”

Khóe miệng Minh Thành Hữu mím chặt, không chắc Phó Nhiễm có thấy tin tức hay không? Nhưng bên ngoài quá chú ý tới hắn, chỉ sợ là không giấu được tới buổi trưa. Hắn chợt cảm thấy nhức đầu, ngón tay thon dài xoa nhẹ ở
huyệt thái dương, nhưng vẫn quyết định là ‘không đánh mà khai

Không phải là nói thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị sao?

Nhưng. . . . . .

Trong lòng luôn có chỗ thấp thỏm, dù sao có phụ nữ đi vào Trung Cảnh Hào Đình là thật.

"Phó Nhiễm, em dậy thay quần áo đi. Anh tới đón em”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui