Giả Yêu Thành Thật

Minh Thành Hữu được đưa vào bệnh viện ngay đêm đó.

Đèn ở phòng cấp cứu lại sáng lên lần nữa, Phó Nhiễm đứng ở cửa, trong lòng
ngoại trừ tuyệt vọng ra thì không còn gì cảm giác nào khác.

Dường như hôm nay có một loại dự cảm bất an mãnh liệt, kiên trì chờ ngoài
cửa, giống như sự sống và cái chết ngăn cách giữa hai người.

Bệnh tình đã tới mức nguy kịch, đây không phải lần đầu tiên nhưng Phó Nhiễm
lại lo lắng đến mức mất hồn không còn nghĩ tới điều gì nữa.

Lý Vận Linh cùng Minh Vanh lập tức tới, Phó Nhiễm đang dựa vào vách tường không nhúc nhích, Lý Vận Linh đi đến trước mặt cô.

"Tình hình đang tốt sao lại phát bệnh?"

Phó Nhiễm suy nghĩ xuất thần, từ lần đầu tiên Minh Thành Hữu phải cấp cứu cho tới hôm nay, có lần nào là tốt

"Mẹ, không có việc gì, chúng ta đợi ở bên cạnh đi."

Minh Vanh đi tới, đưa cánh tay ôm vai Lý Vận Linh.

"Có phải cô lại làm nó chịu kích động gì nữa không?"

Lý Vận Linh vẫn đứng tại chỗ không đi, Phó Nhiễm nâng mi mắt lên nhìn đèn
đỏ phía trên phòng cấp cứu, lòng nóng như lửa đốt, Lý Vận Linh bị Minh
Vanh đỡ vào ghế ngồi.

Tiêu quản gia cũng ở bên cạnh khuyên, nói Minh Thành Hữu lúc trước đã vượt qua được, lần này cũng sẽ gặp dữ hóa lành.

Phó Nhiễm nghe vậy, hốc mắt chứa đầy nước mắt không nhịn được chảy xuống,
cô khom lưng, lòng bàn tay đè lại ngực, bên trong có cảm giác đau đớn
như từng lưỡi dao cắt, Minh Thành Hữu nói, Phó Nhiễm, anh yêu em, hóa ra là thật sự muốn từ biệt cô sao?

Cửa phòng cấp cứu bị mở ra, Lý Vận Linh đứng dậy đi đến.

"Chủ nhiệm, Thành Hữu thế nào?"

Chủ nhiệm thở dài, gỡ khẩu trang.

“Tình hình không khả quan lắm, khả năng lần này không có biện pháp khác, người nhà phải chuẩn bị tâm lý thật tốt."

Thần sắc Lý Vận Linh giật mình kinh ngạc.

“Chẳng lẽ một chút hy vọng cũng không có sao?"

"Trái tim đã không thể chịu thêmbất cứ một tác động nào nữa, biện pháp duy
nhất là lập tức làm giải phẫu thay tim, nhưng vừa rồi liên hệ các bệnh
viện lớn mà vẫn chưa có trái tim thích hợp, Vận Linh, chúng tôi đã cố
gắng hết sức."

Lý Vận Linh đưa tay nắm chặt cổ tay chủ nhiệm.

"Mặc kệ như thế nào, ông đều phải cứu lấy nó, cho dù một chút cũng được, chúng tôi sẽ nghĩ cách..."

Phó Nhiễm đứng ở gần góc cửa, Minh Vanh ôm chặt lấy Lý Vận Linh gần như
muốn ngã quỵ, Tiêu quản gia vội vàng chạy tới hỗ trợ, một đám người rời
đi, một màn kịch khép lại, cũng không ai chú ý tới Phó Nhiễm.

Giống như Minh Thành Hữu nằm ở sau cánh cửa kia cũng không thể nhìn thấy cô,
thậm chí là cô có thể nhìn thấy Minh Thành Hữu nằm ở chiếc giường cấp
cứu lạnh như băng, toàn thân cắm đầy dây, máy kiểm tra khí thở hiển thị
nhịp thở yếu ớt, đường hiển thị nhịp tim có thể thẳng ngang kéo dài bất
cứ lúc nào.

Phó Nhiễm che mặt, cơ thể đang mang thai, nhìn qua
hình ảnh phản chiếu thấy một gương mặt trắng bệch vô hồn. Cô duỗi thẳng
hai chân, bàn tay chống tại hai bên cạnh sườn, ngồi trên nền hành lang
mà không cảm thấy lạnh.

Chủ nhiệm lại trở lại bên trong phòng cấp cứu một lần nữa, tựa như Lý Vận Linh nói, chỉ cần có thể cứu lại, cho
dù là một chút hy vọng sống cũng cố gắng bắt lấy.

Phó Nhiễm cảm
giác được trong bụng đang truyền đến một trận co rút đau đớn không rõ
ràng, cô cố gắng đứng lên, đột nhiên di dộng trong túi xách vang lên,
Phó Nhiễm cầm lên nhìn màn hình.

Là Phó Tụng Đình.

Cô trợn tròn đôi mắt, lúc này đã là rạng sáng, chưa bao giờ trễ như vậy mà Phó Tụng Đình còn gọi điện cho cô.

Phó Nhiễm cảm thấy bị nhấn chìm trong tuyệt vọng, cảm giác nỗi đau tới dồn
dập thấm vào tim, ngón tay cô run run ấn nút nghe, giọng nói như mắc
nghẹn không kịp nói ra, đầu bên kia giọng nói lo lắng của Phó Tụng Đình
đã truyền tới.

"Tiểu Nhiễm, mẹ con sắp không qua khỏi rồi!"

Phó Nhiễm mệt mỏi buong thõng cánh tay, trong mắt tràn đầy nước mắt mặn
chát, cô bước trước, rồi bỗng nhiên thất thanh khóc rống.

Lần đầu tiên Minh Thành Hữu phát bệnh cùng ngày Phạm Nhàn bị té cầu thang sống
chết không rõ, bọn họ đã được đưa vào cùng một bệnh viện.

Mà nay, lại là ở cùng một bệnh viện, một người nói cho cô, chồng cô có lẽ không qua khỏi, một người khác lại nói cho cô, mẹ cô cũng không cứu được?

Phó Nhiễm gần như sụp đổ, trong cổ họng trào ra chua xót. Bàn tay cô chống vào vách tường, đi từng bước ra đến bên ngoài.

Lý Vận Linh lau khóe mắt, ánh mắt nhìn bóng dáng cô đang đi ra.

"Thành Hữu như vậy, cô còn muốn đi đâu?"

Phó Nhiễm gần như không nghe được gì, bước đi cứng ngắc bước về phía trước.

Lý Vận Linh khó nén khỏi đau thương.

"Lòng người ngăn cách, biết là Thành Hữu không qua được, đã muốn chạy nhanh lo cho bản thân mình."

Phó Nhiễm đi đến cửa phòng bệnh của Phạm Nhàn, Phó Tụng Đình vẫn đứng cúi
đầu không nhúc nhích ở bên ngoài, tiếng nói cô có chút khàn khàn.

"Cha."

Phó Tụng Đình ngẩng đầu, đôi mắt đầy tơ máu.

"Sao con tới nhanh như vậy?" Ông nhìn về phía sau. "Con đi một mình sao?"

Phó Nhiễm che miệng lại, cố gắng đè nén, nhiều lần nghẹn ngào mới mở miệng được.

"Bác sĩ nói, có lẽ Thành Hữu cũng không qua được."

Phó Tụng Đình

"Rốt cuộc là nó bị bệnh gì?"

Dạo gần đây nhìn Minh Thành Hữu ngày một gầy yếu, Phó Tụng Đình nghĩ thân
thể anh không tốt, lại không ngờ tới là nghiêm trọng như vậy.

Phó Nhiễm ngồi xuống ghế.

"Bệnh tim."

Sau một lúc lâu Phó Tụng Đình không lên tiếng, một tiếng thở dài truyền vào tai Phó Nhiễm.

Bên trong phòng bệnh có bác sĩ lục đục đi ra, Phó Nhiễm nhanh chóng đứng dậy.

"Bác sĩ, mẹ tôi thế nào ?"

"Thực xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức."

Một bác sĩ trong đó đi đến trước mặt hai người.

"Có lẽ chỉ qua được hết đêm nay, mọi người vào nhìn mặt bà ấy lần cuối đi."

So với Phó Nhiễm, Phó Tụng Đình lại bình tĩnh hơn rất nhiều, đi vào phòng
bệnh, máy hỗ trợ hô hấp cho Phạm Nhàn cũng chưa tháo ra, Phó Nhiễm đi
qua nhào vào trên người bà khóc thảm thiết, Phó Tụng Đình ngồi ở mép
giường, ông kéo tay vợ mình.

"Tiểu Nhiễm, đừng khóc, ngày đó khi
mẹ con trở thành người thực vật, ta cũng đã tính tới chuyện này, cũng hy vọng xa vời là có kỳ tích, nhưng một ngày lại thêm một ngày qua đi,
nhìn mẹ con như vậy, nếu có thể giải thoát, chúng ta cũng đừng nên giữ
mẹ con lại."

Hai tay Phó Nhiễm giữ chặt bả vai Phạm Nhàn.

"Mẹ!"

Phó Tụng Đình đưa tay Phạm Nhàn lên che mặt, Phó Nhiễm nhìn thấy ôngPhạm
Nhàn, trong nháy mắt sinh ly tử biệt, để lại trăm ngàn lần đau xót.

"Tại sao mọi người không thể đợi thêm chút nữa?"

Phó Nhiễm thương tâm muốn chết.

"Mẹ, chẳng lẽ mẹ không muốn thấy con của con sao?"

Phó Tụng Đình không giấu được cũng nghẹn ngào theo.

Bên ngoài cửa có tiếng bước chân chạy tới vội vàng, bác sĩ chủ nhiệm đứng ở bên ngoài định đưa tay gõ cửa, thấy cảnh tượng như vậy, cho dù là lòng
dạ sắt đá cũng có thể mềm đi.

Nhưng thời gian không bao giờ đợi người ta, ông gõ cửa phòng không chút do dự.

"Thiếu phu nhân ."

Phó Nhiễm nằm ở bên cạnh Phạm Nhàn cứng đờ, cô ngẩng đầu nhìn đến chủ nhiệm.

"Vâng, có phải Thành Hữu..."

Chủ nhiệm gật đầu.

"Có chuyện chúng tôi muốn bàn với cô."

Phó Nhiễm cầm tay Phạm Nhàn, cô yêu hai người này nhất, cũng không ai qua được.

Phó Tụng Đình đi đến bên cạnh cô, đem hai tay cô đang nắm chặt đẩy ra cửa.

"Đi đi."

Phó Nhiễm không khác gì một cái xác không hồn, cô đi theo chủ nhiệm ra
ngoài, đường hướng tới văn phòng giống như đi qua môt con sông lạnh lẽo.

Chủ nhiệm đẩy cửa ra trước, Phó Nhiễm nhìn thấy Lý Vận Linh ngồi ở bên trong.

Cô theo vào, trước mắt đều là màu trắng chói mắt.

Chủ nhiệm bảo cô ngồi xuống.

Lý Vận Linh không thèm nhìn cô lấy một cái.

"Ông nói Thành Hữu có thể có hi vọng, là thật không?"

Trái tim Phó Nhiễm giống như ngừng đập bỗng nhảy lên, ánh mắt nhìn sang đối phương.

Chủ nhiệm liếc qua Phó Nhiễm một cái, rồi quay trở lại.

"Đang tiến hành xét nghiệm các công đoạn cho việc ghép tim, nếu trái tim được ghép và các cơ quan trong cơ thể có các điểm giống nhau thì càng tốt,
khi cấy ghép thì hiệu quả sẽ càng cao, tính bài xích càng nhỏ. Nhưng mà, theo khoa học kỹ thuật phát triển hiện tại, trước mắt dùng thuốc có thể ức chế được sự bài xích, như vậy sẽ khiến cho thời gian bài xích của
các bộ phận trong cơ thể chậm lại, vì thế, trước mắt chỉ cần hợp nhóm
máu, đều có thể tiến hành phẫu thuật cấy ghép trái tim."

"Nhưng…"

Lý Vận Linh cũng biết bên trong có khó khăn.

"Quan trọng nhất là nhất thời không tìm thấy trái tim thích hợp, thì Thành Hữu cũng không chống đỡ nổi nữa."

Chủ nhiệm đọc tài liệu trong tay rồi lẩm nhẩm suy nghĩ, tầm mắt nhìn nét mặt Phó Nhiễm một lần nữa.

Phó Nhiễm suy nghĩ xuất thần, lòng của cô vốn đã không còn lo lắng điều gì
khác, chủ nhiệm suy nghĩ một lát rồi chậm rãi mở miệng.

"Thiếu phu nhân, trùng hợp là nhóm máu của mẹ cô cùng Tam thiếu giống nhau."

Cô giống như bị sét đánh, không hình dung lúc này, Lý Vận Linh giật mình.

"Ý của ông nói, trái tim Phạm Nhàn có thể cứu Thành Hữu?"

"Sau khi giải phẫu xong, nếu nó có thể vượt qua một tháng, thì cuộc phẫu thuật mới được coi là thành công."

Phó Nhiễm há hốc miệng, Minh Vanh liếc mắt nhìn cô một cái, Lý Vận Linh muốn nói gì đó nhưng đến bên miệng vẫn nuốt trở về.

"Thiếu phu nhân, vừa nãy bác sĩ chữa trị cho mẹ cô có nói cho tôi biết, có lẽ
mẹ cô không qua khỏi đêm nay, theo đề nghị của tôi, thay vì trơ mắt nhìn hai người rời đi không bằng chúng ta nên cứu được một người, tôi tin
tưởng nếu mẹ cô có thể lựa chọn, bà ấy cũng sẽ nguyện ý."

Chủ nhiệm phân tích thiệt hơn cho cô rõ ràng.

"Tam thiếu đã không chịu đựng nổi nữa, bỏ qua cơ hội lần này thì hầu như không còn khả năng nữa, cô xem..."

Cổ tay đột nhiên bị siết chặt, Lý Vận Linh cầm tay Phó Nhiễm.

"Tiểu Nhiễm, tính mạng của Thành Hữu nằm tất cả trên người con, hy vọng lần
trước bị cắt đứt như thế nào con đều biết, con sẽ không đồng ý sao?"

Trong nháy mắt như có một tảng đá rơi xuống người Phó Nhiễm ép cô không thở nổi.

"Tiểu Nhiễm, con lên tiếng đi!"

Dưới tình thế cấp bách, Lý Vận Linh dùng sức giữ chặt tay Phó Nhiễm, sắc mặt cô bệch, đứng lên.

"Vận Linh."

Chủ nhiệm đưa mắt ý bảo bà.

"Để cho thiếu phu nhân suy nghĩ một chút đi."

"Còn cần phải suy nghĩ sao? Thành Hữu là chồng nó chẳng lẽ còn muốn không cứu sao?"

Lý Vận Linh rống lên, Phó Nhiễm đã đóng cửa đi thẳng ra ngoài.

,Phó Nhiễm dừng lại, ngồi ở ghế bên ngoài.

Thật sự không còn sức lực bước đi tiếp.

Tiếng khóc của Lý Vận Linh xuyên qua văn phòng truyền đến, Tiêu quản gia
nhanh chóng đi tới cửa, ngọn đèn trên đỉnh đầu Phó Nhiễm bị bóng người
che khuất, cô chậm rãi ngẩng đầu, nét mặt đờ đẫn.

"Thiếu phu nhân?"

Phó Nhiễm đưa tay lau nước mắt trên mặt, chống người lên, lại bước đi tới hướng một hành lang khác.

Trở lại phòng bệnh của Phạm Nhàn, bên trong y tá cùng bác sĩ đã đi hết, Phó Tụng Đình đang mát xa cho vợ mình, Phó Nhiễm nhìn, cổ họng như mắc
nghẹn, đứng tại chỗ thật lâu cũng không bước tới.

Phó Tụng Đình đưa tay Phạm Nhàn đặt lên mặt mình.

"Lúc trước chúng ta đến với nhau cũng không dễ dàng gì, trong nhà phản đối
nhiều như vậy, nhưng chúng ta cũng đi đến hôm nay, hiện tại bà phải đi
trước, ngày trước bà luôn nhắc tôi cái này cái kia, dần dần thành thói
quen, về sau tôi phải làm như thế nào mới quen đây?"

Phó Nhiễm đứng ở trong phòng không lên tiếng, ngọn đèn chiếu quanh thân hình cô thành một vầng sáng, cô nắm chặt tay.

Thời gian chậm chạp trôi qua, Phó Nhiễm từ từ đi đến trước mặt Phó Tụng
Đình, ông ngước mặt nhìn cô, thấy đột nhiên cô quỳ xuống.

"Tiểu Nhiễm."

Phó Nhiễm không mở miệng như thế nào, lời nói muốn tới miệng, đều thành vô lực.

Phó Tụng Đình muốn kéo cô đứng dậy.

Hai tay Phó Nhiễm chống trước mặt, cúi nửa người xuống đập cái trán xuống đất thật mạnh.

"Cha."

"Làm sao vậy?"

Phó Nhiễm nhìn nước mắt của chính mình tuôn rơi đến đầu gối, cô khóc đến nỗi ngay cả lời nói cũng đều đứt quãng.

"Thành Hữu —— "

Mười ngón tay bấu trên nền, mơ hồ có thể nhìn đến từng dấu vết đấu tranh, giãy dụa.

Phó Tụng Đình đỡ bả vai cô.

"Con còn đang mang thai, đứng lên rồi nói sau."

Phó Nhiễm bị ông nâng đứng dậy.

"Cha, anh ấy cũng không qua nổi nữa, bác sĩ nói chỉ có trái tim mẹ mới có thể cứu anh ấy, con phải làm sao bây giờ?"

Cô đưa hai tay che mặt, Minh Thành Hữu thật vất vả mới có một chút hy
vọng, cũng là phải đối mặt với chuyện Phạm Nhàn sẽ rời đi, cho dù biết
rõ ràng, cho dù Minh Thành Hữu không có chuyện, Phạm Nhàn vẫn sẽ rời đi, nếu sự thật tàn nhẫn này đặt ngay trước mặt, Phó Nhiễm làm sao có thể
chịu nổi?

Phó Tụng Đình ngồi trở lại mép giường, ánh mắt nhìn về phía Phạm Nhàn.

"Tiểu Nhiễm, con đừng cảm thấy quá khó xử."

Phó Tụng Đình

"Nếu trái tim của mẹ con thật sự có thể cứu Thành Hữu, coi như là ông trời
đã an bài, bà ấy vẫn luôn tự trách không có thể dành hết tình thương cho con, nợ con hai mươi mấy năm tình thương, nếu có thể bù đắp ở trên
người Thành Hữu, cũng không có gì phải tiếc nuối."

Phó Nhiễm đứng ở bên giường, nhìn đến Phạm Nhàn, nét mặt mờ mịt.

"Tiểu Nhiễm, ta với mẹ con đều là đảng viên, lúc trước cũng đã đăng kí tự
nguyện hiến tạng sau khi chết, con không cần khổ sở, cho dù trái tim của mẹ con không cứu Thành Hữu, cũng sẽ cứu những người khác."

Phó Tụng Đình chăm chú nhìn vợ nằm trên giường bệnh, Phó Nhiễm có chút giật mình.

"Cha mẹ?"

"Người đã chết còn muốn giữ thân thể để làm cái gì? Sau khi thiêu hủy cũng sẽ
là cát bụi mà thôi, nếu có thể cứu thêm vài người, rốt cuộc là xuống mồ
có thể an lòng hay không? Linh hồn có thể an lòng mới là quan trọng
nhất."

Phó Nhiễm đi đến cạnh giường, đột nhiên truyền đến một âm
thanh của máy đo nhịp tim, cô nhìn thấy mới đầu là hình sóng tuyến, rồi
đột nhiên trở thành một hàng thẳng tắp.

"Mẹ!"

Cô gọi khàn cả giọng.

Phó Tụng Đình buông tay Phạm Nhàn, không bao lâu, bác sĩ cùng y tá lại bước vào, sau khi cấp cứu, tuyên bố tử vong.

Hai mắt Phó Tụng Đình đỏ bừng, ông đi đến bên cạnh Phó Nhiễm.

"Tiểu Nhiễm."

Lời nói còn chưa dứt, người đã ngã xuống.

"Ch

Nhiều chuyện như vậy, chỉ sợ là người kiên cường đến đâu cũng không chịu đựng nổi.

Y tá cùng nhau đem Phó Tụng Đình đến phòng bệnh, Phó Nhiễm đi đến bên
giường Phạm Nhàn, cô kéo lại chăn đắp trên người Phạm Nhàn.

Chủ nhiệm nghe thấy tin tức, nhanh chóng bước tới đây.

"Thiếu phu nhân, cô nhanh chóng quyết định đi."

Cho dù là tàn nhẫn, vẫn là không nhịn được thúc giục.

Phó Nhiễm đứng dậy, chủ nhiệm đưa văn kiện đã chuẩn bị đưa cô.

"Xin cô kí tên vào đây."

Phó Nhiễm tiếp nhận cây bút, cây bút trong tay như nặng ngàn cân, khi kí
tên xuống rồi, đồng nghĩa với chuyện Phạm Nhàn đã thật sự ra đi.

Mang theo thân thể không trọn vẹn, từ nay về sau xa rời Phó Nhiễm.

Nước mắt rơi từng giọt từng giọt xuống giấy A4, từng chữ từng chữ mơ hồ, Phó Nhiễm lấy lại tinh thần, run rẩy, ký tên mình xuống rất nhanh.

Ánh mắt chủ nhiệm nhìn về phía Phạm Nhàn.

"Chuẩn bị giải phẫu."

"Vâng."

Y tá trưởng phân phó mọi người đi chuẩn bị.

Phó Nhiễm nhìn y tá muốn lấy máy hỗ trợ hô hấp ra.

Cô bước lên trước, y tá nhìn rồi buông tay ra.

Phó Nhiễm ngồi ở mép giường, kéo bàn tay đã lạnh ngắt của Phạm Nhàn, cô đưa mu bàn tay áp vào mặt mình.

"Mẹ, kiếp sau mẹ phải nhớ, nếu con còn có thể trở thành con của người, mẹ
nhất định không để con xa mẹ lâu như vậy, mẹ đừng đi quá xa, được
không?"

Phó Nhiễm mím miệng, nước mắt lại không nhịn được mà tuôn rơi.

"Mẹ, ngài nhớ rõ, cháu ngoại của mẹ tên là Minh Kình Hãn, mẹ nhớ thêm, mẹ còn có con gái tên là Phó Nhiễm."

Cô chống một tay bên cạnh Phạm Nhàn, nhướn người lên, tay kia giữ chặt ống thở.

Hơi dùng sức, cô tự tay rút ống thở ra.

Phó Nhiễm nhìn thấy bác sĩ cùng y tá đi ra, đẩy giường Phạm Nhàn ra ngoài,
bàn tay cô nắm chặt đầu giường, cho đến khi bóng dáng mọi người biến mất ở cửa, Phó Nhiễm mới đi ra ngoài.

Cửa phòng phẫu thuật lại đóng
chặt, Lý Vận Linh cùng Minh Vanh đều ở bên ngoài, Phó Nhiễm ngồi ghế đối diện che mặt khóc, chờ đợi lâu, liền giống như ở lấy trái tim cô, lấy
lục phủ ngũ tạng của cô.

Minh Tranh đưa Triệu Lan tới, anh nhìn Phó Nhiễm, đi qua ngồi kế bên cô.

Phó Nhiễm đưa tay ôm hai vai mình, Minh Tranh đem áo khoác phủ lên người cô.

"Đừng lo lắng, cậu ấy sẽ không có việc gì."

Phó Nhiễm cảm thấy trước mũi nóng bỏng, đưa tay lên sờ mới phát hiện ra là
máu mũi, Minh Tranh nhanh chóng kéo tay cô ra, ấn lại lỗ mũi cô.

"Ngẩng đầu lên."

Cô lại không để ý tới điều đó, mặc cho máu mũi rớt lên người, Minh Tranh nói Triệu Lan mang khăn tay tới đè mũi lại thay cô.

Ánh mắt Phó Nhiễm nhìn chằm chằm cửa phòng phẫu thuật, Lý Vận Linh nhìn thấy bộ dáng cô như vậy, đi đến trước mặt cô.

"Nơi này có chúng ta rồi, con nhanh đi nghỉ ngơi đi."

Cô vươn tay, dùng khăn tay ấn ấn mũi.

Lý Vận Linh nhìn xuống, đặt bàn tay trên vai Phó Nhiễm.

"Mẹ con... Nhưng mà cuối cùng cũng có thể cho Thành Hữu chút hi vọng, Tiểu Nhiễm, đừng quá khổ sở."

Minh Tranh khó nén được giật mình.

"Tiểu Nhiễm, bác gái có chuyện gì?"

Phó Nhiễm hơi nhếch môi, Minh Tranh có thể đoán được vài phần, anh quay lại nhìn phía Phó Nhiễm, bụng truyền đến co rút đau đớn dường như càng thêm rõ ràng.

Cô đứng lên, đi toilet rửa vết máu trên mặt .

Sau khi Phó Nhiễm đi ra ngoài lại mệt mỏi dựa vào vách tường, cô thật sự
không tìm ra nửa phần để có thể kiên cường, từ từ trở lại bên ngoài
phòng giải phẫu, một dòng nước ấm theo đùi dưới chảy ra, Phó Nhiễm đau
đến nỗi khom lưng.

Triệu Lan đi đến trước mặt cô.

"Tiểu Nhiễm, làm sao vậy?"

"Bụng con đau quá."

Triệu Lan"Không tốt, nước ối vỡ, là muốn sinh."

Lý Vận Linh vội vàng nói Minh Vanh đi kêu bác sĩ.

"Cách ngày sinh dự tính không phải là còn hai mươi ngày sao?"

Phó Nhiễm dựa vách tường, lúc bị đưa vào phòng sinh đã là 4 giờ sáng.

Cho dù là một mình một phòng, lại có hai y tá phụ trách đỡ đẻ ở bên cạnh,
Phó Nhiễm vẫn có cảm giác cô độc không xua tan đi được, đây lại là tình
hình thực tế của cô.

Cô đau đớn bám chặt mép giường, y tá vội kiểm tra ho cô.

"Tử cung mới mở một phân, còn sớm."

Lúc này đau bụng sinh, ước chừng mười đến phút một lần.

Phó Nhiễm chịu đựng từng cơn đau qua đi, nằm ở trên giường nhìn chằm chằm
trần nhà, Minh Thành Hữu đã sớm sắp xếp cho cô phòng bệnh cùng bác sĩ y
tá tốt nhất ở bệnh viện, Phó Nhiễm thà rằng nằm ở trong phòng sinh bình
thường, có chồng có thể ở bên cạnh lúc sinh, cho dù người có chuyên môn
chuyên nghiệp, cũng không thể xua tan sợ hãi lúc này trong lòng Phó
Nhiễm.

Hai y tá thấy thời gian còn sớm, thỉnh thoảng cũng sẽ quay lại đây xem một chút.

"Cậu nghe nói sao, chủ nhiệm đang làm giải phẫu ghép tim."

"Nghe nói."

Một y tá khác quay đầu nhìn sang phía Phó Nhiễm.

"Cậu nói, sinh đứa nhỏ thật tốt, vậy mà mẹ cùng ông xã cũng không ở bên cạnh, quá đáng thương."

"Cũng không phải thế sao? Lúc tớ sinh thứ nhất, cả nhà đều tới đây, đứng chật ngoài cửa phòng sản, ông xã tớ lại gấp đến độ xoay quanh,ường tới lại
còn mua chocolate vào, nói là tiếp sức cho tớ."

Đột nhiên cơn đau bụng sinh kéo tới, Phó Nhiễm cong hai đầu gối lên, loại ngâm ngẩm đau
này làm người ta vô cùng khó chịu. Trên trán cô chảy đầy mồ hôi, phía
sau lưng đã sớm ướt đẫm, y tá lại tới nhìn.

"Tớ nhìn thấy phải đến giữa trưa ngày mai."

Người còn lại cũng tiến lên.

"Có một số người sinh con cũng rất dễ dàng, nhưng cũng có một số người phải chịu đựng như hành hạ, cậu nhóc trong bụng kia, cũng đừng làm cho mẹ
cậu chịu đau nhiều."

Kéo dài cho tới buổi sáng, 7 giờ, Phó Nhiễm
đau đến mức toàn thân như thân tàn ma dại, Triệu Lan đi vào phòng bệnh,
mua chút ăn, y tá nhận lấy bát canh gà hạt sen sau đó đặt trên tủ đầu
giường.

"Hẳn là nhanh, con ăn cho có thêm sức lực."

Trên mặt Phó Nhiễm đầy mồ hôi, cô đưa tay túm lấy ống tay áo của Triệu Lan.

"Mẹ, phẫu thuật thế nào rồi?"

"Còn đang tiến hành."

Nét mặt Triệu Lan đầy lo lắng.

"Tiểu Nhiễm, mẹ ở bên ngoài, con cần gì thì gọi ta."

Bà đứng dậy muốn đi ra ngoài, bàn tay Phó Nhiễm túm chặt tay áo bà vẫn
chưa buông ra, y tá vẫn mời Triệu Lan ra khỏi phòng, Phó Nhiễm cũng
không phải là không muốn ở cùng ai, chẳng qua là lúc này, cho dù là có
người đứng ở bên cạnh không nói lời nào, cũng vẫn là một nguồn an ủi.

Phó Nhiễm nhìn về phía vách tường, thời gian trôi qua rất chậm, tiếp theo lại nhìn thời gian, giống như chưa từng chuyển

Hai tay cô ôm lấy bụng, y tá tách hai chân của cô ra.

"Ba ba của cục cưng còn ở trong phòng phẫu thuật sao?"

Phó Nhiễm cắn răng gật đầu.

"Cô thật kiên cường, tôi tin anh ấy cũng sẽ kiên cường giống như cô, cục
cưng sinh ra sớm chắc là muốn sớm được gặp mặt mọi người, trước tiên cô
hít sâu, sau đó dùng lực..."

"A —— "

Ngón tay Phó Nhiễm run run nắm chặt cạnh giường.

"Tôi thật sự không còn chút sức lực nào ."

"Bên kia phòng phẫu thuật còn chưa xong, cô không muốn ôm cục cưng đến phòng phẫu thuật đón chồng cô ra khỏi đó sao?"

Phó Nhiễm đau đến nỗi ngay cả sức lực trả lời cũng không có, cô chỉ biết là, ngay cả quyền lợi buông bỏ cô đều không có.

Cô nhắm mắt lại dùng sức, trong lúc hoảng hốt, cảm giác giống như có người cầm tay cô.

Ngón tay thon dài mà ấm áp.

Bàn tay mềm mại khẽ vuốt bụng cô, còn có người nói ở bên tai cô.

"Phó Nhiễm, Phó Nhiễm."

Giọng nói cứ lưu luyến như thế, nước mắt cô lại tràn mi.

Giữa lúc giật mình, lại giống như nhìn đến Phạm Nhàn, bóng dáng mẹ cùng Minh Thành Hữu cùng nhau tới, Phó Nhiễm dùng sức toàn lực, cô cắn khóe miệng rớm máu, nhưng không cảm nhận được miệng vết thương đau đớn.

Nếu, nếu như không phải trong lòng nghĩ đến Minh Thành Hữu, cô khẳng định là không chịu đựng nổi.

Minh Thành Hữu nói, đây có khả năng là đứa con duy nhất của anh.

Phó Nhiễm nằm ở trên giường hít sâu, gối đầu cũng bị mồ hôi cùng nước mắt thấm ướt.

Cô vẫn chưa nói cùng Minh Thành Hữu, cô còn muốn có thêm một đứa con nữa.

Thời kì đầu cô mang thai, cô đều phải cùng Minh Thành Hữu trải qua, ổ đĩa
riêng của anh còn phải để thêm ảnh gia đình của bọn họ.

Cho dù anh phải đi, cô cũng muốn kéo tay anh lại. Giống như lúc trước, cô nói, Minh Thành Hữu, chúng ta ở cùng một chỗ đi.

Một trận đau nữa lại kéo đến, Phó Nhiễm cảm thấy đầu óc choáng váng, cô nghe được y tá đang nói, đã nhìn thấy đầu của đứa bé.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui