Giả Yêu Thành Thật

Chị Nguyệt pha sữa cho Hãn Hãn, Phó Nhiễm nhận lấy bình sữa, ôm con rồi ngồi vào phía đối diện của Triệu Lan.

“Thiếu phu nhân, tiểu thiếu gia sẽ không bị sốt chứ?”

“Hôm nay mẹ mang Hãn Hãn ra ngoài sao?”

Chị Nguyệt nghe vậy, ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Lan. Triệu Lan sợ run
lên. “Mẹ bế cháu ra ngoài một chút, thuận tiện mua ít đồ rồi v

Phó Nhiễm đưa bình sữa vào miệng cho con, nhưng Hãn Hãn cứ khóc mãi mà
không chịu uống, cô nhìn chị Nguyệt rồi nói. “Chị đi nấu một ít cháo cho cháu đi.”

Triệu Lan vội vàng đứng lên. “Để mẹ làm cho.”

“Mẹ.” Phó Nhiễm vội gọi lại. “Mẹ ngồi xuống đi.”

Vẻ mặt Triệu Lan lúng túng, ngồi tại chỗ không động đậy, Phó Nhiễm đưa tay vuốt ve bàn tay con, ánh mắt Triệu Lan tránh né, bà nghe Phó Nhiễm thở
dài, rồi lại nghe cô nói. “Mẹ, Hãn Hãn là con trai Thành Hữu phải
không?”

Triệu Lan kinh hãi, không nghĩ tới cô hỏi trực tiếp như
vậy, bà không biết nói gì, thấy Phó Nhiễm cúi đầu, tựa hồ lời vừa rồi là do bà nghe nhầm. “Tiểu Nhiễm?”

Phó Nhiễm ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn chằm chằm Triệu Lan, hỏi lại một lần nữa. “Hãn Hãn, là con của Thành Hữu chứ?”

Triệu Lan cơ hồ như té ngã trên ghế sa lon. “Tiểu Nhiễm, con…”

Phó Nhiễm thu hồi tầm mắt, nhìn con trai. “Mẹ, trong nhà dù có chuyện gì,
con vẫn tin tưởng mẹ, thời điểm con sinh con không ai chăm sóc, là mẹ
không ngại vất vả đến bệnh viện, đây là điều mà con không thể có được từ mẹ con, đều là mẹ chăm sóc con.”

Triệu Lan đưa tay ôm lấy mặt, không dám đối mặt cùng cô. “Tiểu Nhiễm, mẹ xin lỗi.”

Phó Nhiễm ôm Hãn Hãn vào trong ngực, con trai đang nghẹn ngào, trên mặt
toàn là nước mắt, tiếng khóc làm cho Phó Nhiễm càng dâng lên sự tự trách và khó chịu.

Chị Nguyệt nấu cháo xong mang tới, Phó Nhiễm đút
cháo cho con, dỗ dành cho con ăn, lúc này Hãn Hãn mới ngừng khóc, ăn một ít cháo rồi ngủ say.

Cô đặt con vào giường, rồi sau đó trở lại
ghế sa lon, Triệu Lan chôn chặt mặt vào hai lòng bàn tay, mơ hồ có thể
nghe được đứt quãng.

Phó Nhiễm ngồi yên trên ghế, trong lòng trăm ngàn cảm xúc ngổn ngang, nhất thời không nói được gì.

“Tiểu Nhiễm, đều do mẹ hồ đồ, không nên hoài nghi Hãn Hãn.” Triệu Lan ngẩng đầu lên. “Mẹ thật sự không biết nói gì.”

“Là ý của Lý Vận Linh sao?”

Triệu Lan gật đầu một cái. “ Sáng sớm bà ấy bảo mẹ mang Hãn Hãn đi giám định
ADN, đầu tiên mẹ không đồng ý, sau lại thấy con đi lên xe của người ta ở trước cửa Y Vân thủ phủ, con còn nói là bạn con, cho nên mẹ…”

Phó Nhiễm đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh quang trong vườn như đâm vào
tim cô. “Như vậy cũng tốt, ít nhất về sau sẽ không có ai nghi ngờ Hãn
Hãn nữa.”

“Tiểu Nhiễm.” Trong lòng Triệu Lan tràn đầy hối hận.
“Bản xét nghiệm hai ngày nữa sẽ có, trong lòng mẹ cũng rất khó chịu, mẹ
không nên mang Hãn Hãn đi bệnh viện, sau này khi cháu trưởng thành, nếu
biết chuyện này, nhất định sẽ trách mẹ.”

Phó Nhiễm thu hồi tầm mắt. “Mẹ, mẹ về nhà đi.”

Triệu Lan ngẩn ra, nhưng bà cũng hiểu được ý của Phó Nhiễm. Bà cũng hiểu
rằng, bà không thể ở lại trong Y Vân thủ phủ thêm được nữa.

Cả
đêm Triệu Lan thu xếp hành lý, người giúp việc trong nhà cũng phụ bà một tay, thật ra thì đồ của bà cũng không nhiều lắm, lúc xuống lầu, thấy
Phó Nhiễm đang ngồi trước của sổ sát đất, mắt dõi theo lùm cây xanh
biếc, gò má trắng nõn ẩn hiện một tầng hồng nhạt.

Khóe mắt Triệu Lan trào ra nước mắt, bà luôn đau lòng vì Phó Nhiễm, bà tiến lại gần, lại tự mình đẩy Phó Nhiễm ra.

Nghe được tiếng bước chân, Phó Nhiễm hoàn hồn lại, bảo tài xế đưa

Phó Nhiễm đứng bên ngoài, nhìn theo bóng dáng đang khuất dần của chiếc xe.

Chị Nguyệt đi tới bên cạnh cô. “Thiếu phu nhân, sao lại bảo phu nhân về nhà?”

Phó Nhiễm thu hồi tầm mắt lại. “Bà ấy ở giữa cũng rất mệt mỏi.” Phó Nhiễm
đưa mắt nhìn chị Nguyệt, cười nói. “Chị không cần phải hiểu.”

Minh gia mang Hãn Hãn đi xét nghiệm ADN, chuyện này thế nào cũng truyền ra
ngoài, mặc dù chưa có kết quả xét nghiệm, nhưng tin đồn đã lan truyền
rộng rãi.

Trong Y Vân thủ phủ, Phó Nhiễm cũng cần Triệu Lan chăm
sóc cho Hãn Hãn, nhưng hai ngày nay cổ phiếu MR giảm mạnh, Minh Vanh
tiến vào phòng làm việc thì thấy Phó Nhiễm đang chăm chú nhìn vào máy
tính.

“Tiểu Nhiễm.”

Giữa hai lông mày tràn ngập sự lo
lắng, Phó Nhiễm nói. “Nhị ca, cổ phiếu của chúng ta dường như có người
đang cố ý mua vào, anh xem này.” Phó Nhiễm đưa tay chỉ vào máy tính. “
Đợi đến lúc họ mua được một khoản, em sợ đến lúc đó MR sẽ gặp nguy
hiểm.”

“Anh tới gặp em cũng vì chuyện này.” Khuôn mặt Minh Vanh
sầu não. “Tiểu Nhiễm, trước mắt trong công ty không có đủ lượng vốn lưu
động, mà người muốn MR sụp đổ cũng không phải ít.”

Trên mặt Phó Nhiễm không biểu hiện gì, nhưng trong lòng lại hết sức lo lắng.

Đi tới biệt thự, xa xa nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi bên cạnh bờ
hồ, đang cầm cần câu cá. Phó Nhiễm cất bước đi tới, nhìn sóng gợn lăn
tăn trên mặt nước, làm nổi bật màu xanh lam của hồ nước, nước trong hồ
trong suốt nhìn thấy đáy, đừng nói là cá, ngay cả một bóng người đi qua
cũng có thể nhìn thấy được.

Phó Nhiễm bước đi nhẹ nhàng, tay phải anh đang cầm cần câu, nhưng lại nhắm mắt dưỡng thần, cô ngồi bên cạnh
anh, đặt tay lên vai anh, anh đưa tay cầm lấy mu bàn tay cô. “Em

“Câu được cá không?”

“Không phải là em đã mắc câu sao?”

Phó Nhiễm ngồi bên cạnh anh, xô cá bên cạnh anh cũng không có con nào, nhìn thấy cô ngồi bên cạnh anh, cười cười rồi ôm lấy hai vai cô. “Mọi việc
không nên gấp gáp, chưa tới phút cuối cùng thì chúng ta không thể biết
được kết quả.”

Ánh mắt cô ảm đạm, nguy cơ lần này của MR, chỉ sợ
là cô muốn tránh cũng không được. Nhưng cô cũng không nói với anh, anh
cần tĩnh dưỡng, không nên nói tới các vấn đề rắc rối, nhất là tiền bạc.
Phó Nhiễm ôm lấy cánh tay của anh, đầu gối lên vai anh, trong lòng yên
tĩnh trong chốc lát, từ từ lắng đọng lại.

Cảnh tượng trong mắt có biến chuyển, cô nhìn thấy ánh đèn rất sáng, lồng ngực trần trụi đang kề ngay trước mắt cô, anh đưa tay vỗ vỗ mặt cô. “Hôm nay làm gì mà như
người mất hồn vậy?”

Nghe câu hỏi của anh, nhưng tâm trí cô vẫn
dừng lại chuyện của công ty. Phó Nhiễm hồi hồn, cảm thấy tư thế của mình có chút không thoải mái, điều chỉnh lại, cảm thấy phần phía dưới của
anh cứng cáp, lúc này trong đầu cô lại nghĩ đến chuyện khác, anh đưa tay giữ mặt cô, buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt anh.

Dục tính tan biến đi, cô ngả đầu vào vai anh, tay anh đang mân mê cánh tay cô. “Có phải em có chuyện gì giấu anh?”

Phó Nhiễm đưa tay ôm chặt thắt lưng của anh. “Không có.” Cô nói tiếp. “Chuyện của Hãn Hãn anh đã nghe rồi chứ?”

“Ừ.” Anh đáp nhẹ.

Phó Nhiễm thấy anh không nói gì, cũng không lên tiếng, chẳng qua là thấy anh nắm bả vai cô chặt hơn.

Bên trong phong làm việc của MR.

Phó Nhiễm cảm thấy mệt mỏi, trong hòng máy lạnh vẫn duy trì ở nhiệt độ ổn
định, nhưng cô lại có cảm giác hít thở không thông, tựa như có một đôi
mắt nhìn cô chằm chằm, như muốn nhìn thấu cô.

Thư ký Nghê mang trà nóng vào cho cô. “Tổng giám đốc, cô không sao chứ?”

Phó Nhiễm khoát khoát tay, mấy ngày nay dạ dày cô rất khó chịu, nhưng mọi
người dường như không cho cô thời gian thích ứng, cơ hồ mỗi ngày đều tìm đến cô.

“Chúng ta muốn nhìn thấy sự phát triển của MR, chứ không phải bị người khác kìm chặt thế này, nhưng nếu như tổng giám đốc không
có cách giải quyết tốt, vẫn với câu nói kia, tôi hi vọng cô sớm rút lui, để tránh cho việc MR bị tổn hại nặng nề.”

Phó Nhiễm hớp một ngụm trà đắng, trong xã hội này còn thật nhiều người nhân cơ hội người khác gặp nạn mà bỏ đá xuống giếng.

“Bây giờ không rõ đối phương là địch hay bạn, câu này của cô, sợ rằng nói ra còn quá sớm?”

“Thế cục rõ ràng như vậy, chẳng lẽ muốn chờ đợi đến báo cáo cuối ngày mới có thể nói sao? Nếu lần này có thể an toàn mà vượt qua, trừ phi mặt trời
mọc ở hướng Tây.”

Bàn tay Phó Nhiễm đặt trên đầu gối nắm chặt
thành quyền, thương trường như chiến trường, không chỉ sợ người khác lừa gạt, chỉ cần sơ sẩy một chút, sẽ bị cắn nuốt một cách tàn nhẫn.

Phó Nhiễm đưa tay phải về phía máy tính, biết rõ kết cục đã định, cô đứng
lên, bên cạnh truyền đến tiếng kinh hô của Hàn Tuyển. “Tổng giám đốc.”

Tinh thần hoảng loạn của cô bỗng chốc phục hồi trở lại, Phó Nhiễm đưa mắt nhìn Hàn Tuyển.

“Giá cổ phiếu tăng, từ lúc mới bắt đầu đây là điểm cao nhất, mấy ngày trước
quả lại có người ôm mộng làm cho MR suy sụp, đợi đến thời điểm mấu chốt, tiến vào công ty, t

Hàn Tuyển ngẩng đầu lên, chỉ thấy cô đã đi
tới bên cửa sổ, cô nhớ đến lời nói hôm qua của anh. Quả nhiên, không tới phút cuối cùng, ai cũng không thể biết sẽ có chuyện gì xảy ra.

Ánh mặt trời ấm áp phả vào trên mặt, làm cho cô cảm thấy ấm áp.

Phó Nhiễm đưa tay dán chặt lên cửa sổ, giọng nói dứt khoát mà tỉnh táo.
“Hai người nhìn một chút, hôm nay hóa ra mặt trời mọc ở phía Tây.”

Thư ký Nghê buồn cười, Hàn Tuyển sắc mặt đen thui, Phó Nhiễm trở lại bàn
làm việc, đưa tay chống lên mép bàn, nói. “Tôi có cần thiết phải rút lui không?”

Hai người nhìn nhau im bặt, cô đóng máy tính lại, bước ra khỏi phòng.

Hàn Tuyển cùng thư ký Nghê cũng đi theo, Phó Nhiễm đi rất chậm, đợi cho Hàn Tuyển đi đến bên cạnh, cô mới nhỏ giọng nói. “Có thể tra ra người đó là ai không?”

“Bình thường, người ta sẽ làm việc một cách bí ẩn, dù biết một ít tin tức cũng có thể là tin tức giả.”

Phó Nhiễm gật đầu một cái. “Hai người theo tôi vào phòng làm việc.”

Hôm sau, Lý Vận Linh cùng Tiêu quản gia tới bệnh viện để lấy kết quả xét
nghiệm. Đi xét nghiệm cần tìm bác sĩ cùng bệnh viện quen thuộc và uy
tín, kết quả xét nghiệm được cất kỹ trong phòng làm việc, bác sĩ mở khóa lấy ra ngoài, trên hành lang đụng phải một bệnh nhân, người đó lại liên tục nói xin lỗi, lại đem tập giấy nhặt lên rồi đưa lại cho bác sĩ.

Trong lòng Lý Vận Linh nóng như lửa đốt, thật vất vả mới đợi được bác sĩ quay trở lại.d “Như thế nào rồi?”

“Đây là tư liệu cá nhân, mời bà xem.” Bác sĩ nói xong, đưa tờ kết quả cho bà.

Lý Vận Linh luống cuống tay chân nhanh chóng quét nhanh đọc một lượt, cuối cùng nhìn vào một hàng chữ kết luận nhỏ, bà nặng nề thở ra một hơi
“Thật tốt quá, thật may Hãn hãn là con của Thành Hữu.”

Sắc mặt
bác sĩ vô hồn bỗng chốc cứng đờ lại, ông nhận lấy tờ kết quả trong tay
Lý Vận Linh, quả nhiên, phía trên còn ghi rõ Hãn Hãn có mối quan hệ với
Triệu Lan.

Nhưng, kết quả giám định không phải như thế này.

Lý Vận Linh vui mừng ra mặt, cầm lại tờ xét nghiệm, nắm lấy tay bác sĩ.
Bác sĩ lúng túng, rồi lại cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng đành phải tươi cười mà nói. “Chúc mừng, chúc mừng.”

Ra khỏi bệnh viện, tâm tình Lý
Vận Linh rất tốt, Tiêu quản gia mở miệng cười. “Phu nhân, bà xem, tôi đã nói tiểu thiếu gia nhất định là con trai của Tam thiếu.”

“Không phải tôi đề phòng bất trắc sao? Hiện tại đã biết Hãn Hãn là cháu nội của tôi, tôi thật an tâm.”

Tiêu quản gia cũng lấy lại tinh thần, nói. “Hôm nay toàn là chuyện tốt, Nhị
thiếu cũng nói MR cũng giải được mối nguy cơ, cuối cùng phu nhân cũng có thể an tâm rồi nha.”

Sắc mặt Lý Vận Linh hơi thay đổi, đang bừng sang bỗng dưng tối đen. “Chuyện rắc rối của MR được giải quyết cần một
lượng tiền lớn, tôi càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không đúng, Phó
Nhiễm làm gì có tiền mà huy động vốn?”

Tiêu quản gia không hiểu những thứ này, liền nói. “Có thể là tiền do Tam thiếu lưu lại?”

Một câu nói làm Lý Vận Linh sực tỉnh, ánh mắt bà đột nhiên trợn tròn lên
“Trước kia không phải Thành Hữu bị bắt cóc rồi tống tiền tới 10 tỷ sao?” Ánh mắt bà híp lại, Tiêu quản gia thì không giấu được sự kinh ngạc.
“Phu nhân, ý của bà là???”

“Nếu không, Phó Nhiễm làm sao có thể
qua nổi cửa ải này?” Lý Vận Linh đưa mắt nhìn gương chiếu hậu. “Cô ta
càng ngày càng làm những chuyện ngoài dự tính của tôi, không được, Hãn
Hãn không thể ở bên cạnh Phó Nhiễm được.”

Tiêu quản gia nhìn thấy sắc mặt bà tối đen, suy nghĩ của bà không bao giờ buông tha cho Hãn
Hãn, hôm nay xác nhận Hãn Hãn là con trai của Thành Hữu, bà liền không
thể buông tha được nữa.

Sau khi Triệu Lan rời khỏi Y Vân thủ phủ, Phó Nhiễm đều sắp xếp phần lớn thời gian ở nhà với con, gần tới ngày
tiêm phòng, cô và chị Nguyệt một trước một sau đi ra khỏi nhà.

Bên ngoài, trời xanh mây trắng, Phó Nhiễm dỗ dỗ con trai, trong lúc vô tình nhìn thấy trong gương chiếu hậu có một chiếc xe đang bám theo đằng sau. Vốn chiếc xe chạy đằng sau cũng là chuyện bình thường, nhưng đề phòng
ngộ nhỡ, Phó Nhiễm bảo tài xế chạy chậm lại, mà đối phương cũng không có ý vượt lên, cô không thể không cẩn thận được.

“Thiếu phu nhân, trước mặt không xa chính là bệnh viện.”

Phó Nhiễm ôm chặt con trai, nói. “Không đi đường này nữa, đi đường cao tốc đi, thà đi xa nhưng mà an toàn.”

Ít nhất, trên đường có nhiều xe qua lại, có thể tránh được nguy hiểm.

“Vâng.” Tài xế nghe lệnh mà chạy.

Xe phía sau vẫn bám theo sát nút, Phó Nhiễm nhìn kỹ liền phát hiện không
chỉ có một chiếc. Hãn Hãn nằm trong lòng cô tựa hồ cảm nhận được điều gì bất an mà quẫy đạp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui