Giả Yêu Thành Thật

Thật ra, La Văn Anh có thể thấy Minh Tranh qua kính chiếu hậu, nhưng cô lại
thu hồi tầm mắt để anh tức giận bỏ đi. Tống Cẩm Trác buồn cười nhìn khóe miệng cô như có như không vẽ lên một nụ cười. Minh Tranh vẫn giữ bình
tĩnh, dừng xe ven đường, không hề bước qua dù chỉ cách một con đường.
Nhìn bóng xe màu đen biến mất, La Văn Anh không khỏi cảm thấy chua xót.
Tống Cẩm Trác nắm chặt tay cô, lên tiếng: “ Còn chưa nói cho anh biết,
có nhớ anh không?”

La Văn Anh khéo léo đổi đề tài: “Vừa xuống máy bay không mệt sao? Mau về nhà nghỉ ngơi đi.”

“Anh muốn gặp em.”

Tiểu Chu cùng Tạ Nam đi từ công ty ra, hai người phải ngồi tàu điện đi khá
xa mới đến nơi ăn cơm, thuận tiện cùng nhau đi dạo phố. Tạ Nam ngẩng đầu lên thấy xe Minh Tranh đỗ gần đó: “Kia không phải là Lão Đại sao?”

“Đúng rồi.” Tiểu Chu không tập trung trả lời qua loa, Tạ Nam không tự chủ
bước tới phía trước. Tiểu Chu đột nhiên nhớ đến La Văn Anh nói hôm nay
Tống Cẩm Trác trở về, lúc này nhìn thấy xe Minh Tranh lẻ loi, lại liên
tưởng đến chuyện giữa trưa, trong lòng có chút mơ hồ: “Qua đó sao?”

“Được.” Tạ Nam cầu còn không được, khoác tay Tiểu Chu đi thẳng, Tiểu Chu tránh, thầm nghĩ hai người làm gì thân đến mức ấy. Hai người bước đến cửa
trước xe Minh Tranh, Tạ Nam giơ tay gõ cửa, cúi nửa người gọi: “Lão
Đại.”

Minh Tranh gục trên tay lái, tự hồ không muốn phản ứng mà
uể oải ngẩng đầu, Tạ Nam thấy ghế lái phụ trống không. Minh Tranh không
kiên nhẫn hạ cửa kính xe: “Có chuyện gì sao?”

Tạ Nam cười duyên: “Lão Đại, sao anh dừng xe ở đây?”

Minh Tranh nhẹ nhàng đáp: “Hai người tan làm rồi sao?”

Tiểu Chu cầm túi đứng bên cạnh Tạ Nam, lúc này cô không muốn làm bia đỡ đạn, Tạ Nam vồn vã đứng sát vào cô: “Em cùng Julie định đến Thành Đông ăn
cơm, nghe nói có quán mới mở, đồ ăn cũng rất ngon.”

“Ừ.” Minh
Tranh mơ hồ đáp, bỏ lại câu nói rồi nâng cửa kính xe: “Sau khi tan làm,
thời gian là của hai người, không cần xin phép.”

Nói xong liền
khởi động xe. Hơi xe nóng bỏng phun vào bắp đùi hai người, sắc mặt Tạ
Nam lộ rõ phẫn nộ, Tiểu Chu thấy thế vội hỏi: “Tạ Nam, tôi thấy hình như cô có ý với lão Đại?”

Tạ Nam vội thay đổi thái độ: “Tôi thích những người đàn ông thành công, cô không thích sao?”

“Thích chứ.” Tiểu Chu thuận miệng nói: “Nhưng đàn ông thành công có hai loại,
một loại đã là của người khác, loại còn lại là đã qua vô số phụ nữ mới
có thành công như bây giờ. Cô thấy lão Đại là loại nào?”

Tạ Nam hé miệng cười yếu ớt, không cần biết loại nào, với cô mà nói, cô chỉ muốn hưởng thụ sự thành công đó.

Tống Cẩm Trác xuống xe vẫn duy trì nắm tay La Văn Anh, chọn nhà hàng cũng
không quá náo nhiệt, ý chỉ muốn cùng cô yên tĩnh ăn một bữa cơm. Lòng
bàn tay La Văn Anh đầy mồ hôi, bị Tống Cẩm Trác ấn vào ngồi ghế đối
diện. Ngón tay thon dài của anh mở thực đơn, mắt rủ xuống không giấu
được vẻ mệt mỏi. La Văn Anh có loại cảm giác khó nói, như là bản thân
đang lừa dối Tống Cẩm Trác dù cô thật tâm muốn cùng anh thử một lần.

“Em xem đi, có muốn gọi thêm món nào không?”

Vừa rồi La Văn Anh cũng nghe được Tống Cẩm Trác gọi món, hầu như toàn món cô thích: “Thế được rồi, em không quá kén ăn.”

“Thật dễ nuôi.” Tống Cẩm Trác mỉm cười đưa thực đơn cho phục vụ: “Cho lên vài món trước đi.”

La Văn Anh cố tìm chuyện để nói: “Đi công tác có mệt lắm không?”

Tống Cẩm Trác buồn cười: “Sao vậy? Em vừa hỏi anh điều này rồi.”

Cô không khỏi cảm thấy quẫn bách: “Muốn biết chút thôi mà.”

Tống Cẩm Trác kéo tay La Văn Anh về phía mình, lời nói ít nhiều mang ý trêu
đùa: “Cuộc sống như thế này vốn dĩ quen rồi, lừa mình dối người thì có
thể nói là thong dong tự tại, nhưng cuối cùng vẫn muốn nhất là lập gia
đình. Văn Anh, cuối tuần này chúng ta về nhà đi.”

La Văn Anh tất nhiên hiểu rõ ý anh. Cô kéo tay về lại bị Tống Cẩm Trác dùng sức nắm lấy: “Thế nào, em sợ cái gì?”

“Đợi thêm một thời gian nữa đi.” La Văn Anh tránh ánh mắt anh, những lời này của cô không phải vì Minh Tranh:, “Tuy rằng chúng ta đang quen nhau,
nhưng muốn bàn chuyện kết hôn em cảm thấy phải xác định rõ tình cảm đã.
Anh thấy sao?”

Nói xong, La Văn Anh nhìn Tống Cẩm Trác. Anh gật đầu, tựa hồ không để ý: “Được, nghe theo em đi.”

Cơm dùng được một nửa thì ngoài cửa truyền đến vang, vài người đàn ông bước về phía hai người, người cầm đầu dừng bước, hướng Tống Cẩm Trác cười
nói: “Ai da, về rồi cũng không mở tiệc chiêu đãi bạn bè, hóa ra trốn ở
đây với người đẹp nha.”

Tống Cẩm Trác thấy là đám bạn cùng chơi từ nhỏ liền giới thiệu theo thứ tự cho La Văn Anh.

Đối phương thấy quen mắt vội hỏi: "Đây hẳn là thiên kim tiểu thư La gia."

"Các cậu đi ăn đi." Tống Cẩm Trác trách móc.

"Chị dâu, chúng ta ăn cùng nhau đi."

La Văn Anh không tiện cự tuyệt, Tống Cẩm Trác lại muốn thân mật cùng cô: "Cút ra chỗ các cậu đi, bữa này để tôi trả tiền."

"Đây chính là cậu nói đó nha." Đám người thuận miệng trêu đùa, thật lòng chẳng ai quan tâm đến khoản tiền kia.

Một người lúc đi qua vỗ vỗ vai Tống Cẩm Trác, ánh mắt thâm ý nhìn La Văn
Anh, La Văn Anh rất không thích ánh mắt như thế. Tống Cẩm Trác uống
nước, lần nữa hạ lệnh trục khách. Lúc đầu nói chuyện với đám bạn cũng
ngẫu nhiên đám hỏi mấy năm trước của Minh gia với La gia. Về sau lại
nghe nói La gia lúc ấy giải trừ hôn ước, chuyện năm đó của Minh Tranh
cùng Phó Nhiễm ồn ào huyên náo, bọn họ ít nhiều cũng có thể đoán ra tám
phần là ý Minh Tranh, chẳng qua cho La Văn Anh lối thoát mà thôi. Tống
Cẩm Trác suy nghĩ, nhìn người phụ nữ đối diện, đã như vậy, tại sao lúc
này Minh Tranh lại không buông tha cô?

Món ăn được mang lên rất
nhanh, Tống Cẩm Trác gắp đồ ăn cho La Văn Anh, cô vùi đầu ăn, ánh mắt
Tống Cẩm Trác xuyên qua ly thủy tinh nhìn La Văn Anh, kỳ thật đối với
chuyện tình cảm cũng cần một chút thủ đoạn, điểm này anh luôn luôn đồng
ý. Đối với La gia mà nói, đã làm tổn thương con gái nhà họ còn muốn quay đầu lại thì không có cửa.

Nếu Minh Tranh thật sự muốn lần nữa
bắt đầu, nhất định ba mẹ La Văn Anh sẽ là những người không đồng ý đầu
tiên. Vẻ mặt Tống Cẩm Trác lộ ra vẻ quyết tâm, người anh xem trọng tất
nhiên phải giữ bên mình, thái độ của La Văn Anh như gần như xa có lúc
làm anh luống cuống, nhưng thời gian còn dài hơn, có thể chậm rãi bắt
đầu. Ăn cơm xong, La Văn Anh nhận được điện thoại của bảo mẫu nói chờ cô không được, rồi dặn cô chỗ cất chìa khóa. Tống Cẩm Trác lái xe rất
chậm, trong bữa ăn không uống rượu do biết mình đi xe lại đang mệt. La
Văn Anh nhìn gò má của anh cảm thấy chí ít Tống Cẩm Trác đối với đoạn
tình cảm này cũng là thái độ nghiêm túc. Không giống như Minh Tranh,
thái độ luôn luôn không rõ ràng, cô hỏi anh có yêu mình hay không, hỏi
đi hỏi lại, lại chỉ nhận được câu trả lời chỉ cần cô thương anh là đủ
rồi. Nghe thấy như vậy, tình cảm La Văn Anh dành cho anh không khỏi đi
xuống.

Tống Cẩm Trác đưa La Văn Anh đến dưới nhà: "Em lên nhà đi, giờ cũng muộn rồi."

"Được." La Văn Anh chưa dứt lời, chợt thấy một bóng dáng cao lớn từ phía trước
đi tới, đèn đường mờ nhạt, nhưng cô nhìn một cái liền nhận ra là Minh
Tranh. Anh đi tới chỗ cô cùng Tống Cẩm Trác, lời nói sặc mùi thuốc súng: "Sao giờ mới về?"

Tống Cẩm Trác nhìn La Văn Anh, sắc mặt cô trầm xuống: "Sao anh ở đây? Liên quan gì đến anh?"

"Trả lời đi.”

Tống Cẩm Trác khoanh tay trước ngực, khóe mắt như cười như không.

La Văn Anh không muốn để ý Minh Tranh, hướng Tống Cẩm Trác nói: "Cẩm Trác, anh về trước đi."

Nghe thấy thế, khóe miệng Minh Tranh cứng ngắc: "Được, chúng ta về nhà đi."

La Văn Anh khó chịu: "Minh Tranh, anh đừng quấy rối được không?"

"Không phải em nói muốn cùng anh bắt đầu lần nữa, hôm nay sẽ cùng Tống Cẩm
Trác nói rõ ràng, hay là em muốn chân đạp hai thuyền?" Minh Tranh thấy
một màn trước mắt, cảm thấy một trận lửa đang trong lồng ngực, tự nhiên
nói bừa.

"Thật ra ai chân đạp hai thuyền?" La Văn Anh tức giận:
"Trong lòng anh nhớ một người, còn muốn trong ngực ôm một người là sao?
Tôi nói muốn cùng anh bắt đầu lần nữa lúc nào? Anh cho rằng đây là đang
viết chữ à? Viết sai là có thể lau sạch sao? Minh Tranh, tôi với anh sẽ
không còn có về sau, anh đừng trở lại can thiệp cuộc sống của tôi nữa."

Xem thái độ lúc này của La Văn Anh, thấy rõ lời nói lúc trước là cho có lệ, Tống Cẩm Trác ôm eo La Văn Anh: "Minh thiếu, năm đó anh sớm hơn một
bước so với tôi, nhưng Văn Anh đã giải trừ hôn ước, có thể thấy rõ hai
người có duyên không phận."

Lời này còn cần anh nói sao?

Con mắt Minh Tranh sâu thẳm cơ hồ không thấy đáy, lúc này La Văn Anh không
muốn cùng anh dây dưa thêm một tí nào nữa: "Anh đi đi, cái gì cần nói
cũng nói cả rồi."

Bàn tay Tống Cẩm Trác vẫn dán sát bên eo La Văn Anh: "Anh đưa em lên nhà, tránh phiền toái không cần thiết."

"Được." La Văn Anh cũng không cự tuyệt nữa.

Lúc hai người đi qua Minh Tranh, tay La Văn Anh bất ngờ bị anh kéo lấy, đầu ngón tay Minh Tranh hơi dùng sức, như muốn kéo cô đến bên cạnh: "Chúng
ta giải trừ hôn ước không phải là giả, nhưng từng có lúc như vợ chồng là thật, có câu nói rất hay, phụ nữ thường sẽ không quên người đàn ông đầu tiên của mình, về điểm này thì anh có ưu thế tuyệt đối."

La Văn
Anh giận đến mức hai vai run rẩy, làn môi cũng có chút run run, nhưng
ánh mắt Minh Tranh không nhìn cô, chỉ một mực nhìn Tống Cẩm Trác. Sắc
mặt Tống Cẩm Trác thản nhiên như thường, nhìn La Văn Anh: "Tôi cũng
không phải cậu bé mười bảy mười tám tuổi, xã hội bây giờ ai còn quan tâm đến là xử nữ hay không."

Ý anh đã rõ, đến cái tuổi này làm gì có ai chưa từng có qua phụ nữ, chỉ khác là bao nhiêu thôi.

"Anh đã nói rồi thì nói thêm một chút, chẳng lẽ người phụ nữ đầu tiên của anh là Văn Anh?"

Chuyện cười.

Khóe miệng Tống Cẩm Trác không khỏi nhếch lên.

Minh Tranh lộ vẻ mặt khó nói, liếc nhìn La Văn Anh, lúc nãy còn tức giận vạn phần, giờ nghe Tống Cẩm Trác nói lại cố gắng nín cười, nếu biết, Minh
Tranh như vậy cả đời mới có một phụ nữ, nói ra thì bị người ta cười đến
rụng răng, đương nhiên, đối với phụ nữ mà nói thì là tốt.

Phì, La Văn Anh tự chế giễu mình, liên quan gì tới cô cơ chứ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui